[Đồng nhân][Băng Cửu] - Tâm Ma

Đoản văn:

Lạc Băng Hà hận Thẩm Thanh Thu.

Hoặc là nói, Lạc Băng Hà cảm thấy chính mình cần phải hận một người như vậy, vì thế càng hận Thẩm Thanh Thu.

Thậm chí tựa hồ không cần bất cứ lý do gì, chung quy trên đời này người hận hắn quá nhiều rồi.

Chẳng hạn như Thu Hải Đường, nàng hận Thẩm Thanh Thu tận xương tủy. Nàng nói Thu gia đối đãi hắn không tệ, hắn lại tàn sát toàn bộ Thu gia.

Lạc Băng Hà ngồi nghe chuyện của hắn cả buổi lại có chút kinh ngạc.

"Ngươi nói ngươi là thê tử chưa xuất giá của hắn?"

Lấy oán trả ơn, những chuyện phụ lòng người trong thiên hạ, Thẩm Thanh Thu đều có thể làm ra được, Lạc Băng Hà cũng không thấy kỳ lạ.

Y chỉ ngạc nhiên, cho dù người đê tiện như Thẩm Thanh Thu, cũng từng có thời thiếu niên vui vẻ.

Đáy lòng Lạc Băng Hà đột nhiên sinh ra một loại cảm giác quái dị.

Là một loại đυ.c khoét cấu xé tâm can, mong muốn phấn chấn lên, nhưng lại hiểu rõ bản thân không có cách nào cảm nhận được.

Bất lực vô năng về cái gì? Y từ trước đến nay muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, có thứ nào y không đạt được chứ? Chưa từng có gì cầu mà không được, sao lại có chuyện ngưỡng mộ tâm tư đau khổ của người khác?

Qua hồi lâu, Lạc Băng Hà mới suy nghĩ rõ ràng, thì ra đây là đố kỵ

Đó cũng là lần đầu Lạc Băng Hà biết, chính mình hóa ra vẫn có chuyện không làm được.

Thứ Lạc Băng Hà muốn, đều lấy được dễ như trở bàn tay, nhưng quả thực có thứ y vĩnh viễn cũng không chiếm được, đó là chút thật lòng quan tâm của sư tôn.

Lạc Băng Hà đã đồng ý với thỉnh cầu của Thu Hải Đường—— đem những chuyện trong quá khứ kia truyền ra để thiên hạ biết, báo huyết hải thâm thù cho toàn bộ Thu gia bị gϊếŧ hại của nàng.

Kỳ thật Lạc Băng Hà cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà giúp Thu Hải Đường thôi. Thanh danh Thẩm Thanh Thu đã bại hoại hơn phân nửa, sau khi vạch trần chuyện này ra, hắn liền không còn đường sống.

Ngày Thu Hải Đường báo đại thù, Lạc Băng Hà cảm thấy Tâm Ma kiếm lại mơ hồ có dấu hiệu phản phệ.

Vì tâm mà nổi dậy, tùy tâm mà đổi thay, lớn mạnh không cần thiết, là vì tâm ma.

Lạc Băng Hà lại lần nữa tiến vào trong mộng cảnh, gặp được tâm ma của chính mình.

Một đám sương đen đáp xuống đất thành hình người, là bộ dạng Thẩm Thanh Thu.

Sương đen khi thì là một Thanh Tĩnh Phong phong chủ tay cầm quạt xếp vẻ mặt ôn hòa, khi thì hóa thành một Thẩm Thanh Thu đã mất đi tứ chi, miệng không thể nói, phát ra âm tiết nghẹn ngào như là đang chất vấn Lạc Băng Hà điều gì.

Bỗng nhiên, cái bóng kia chớp một cái, lướt qua phía sau người Lạc Băng Hà, bốn phía hư không biến thành một con đường nhỏ âm u trong khe núi, y rơi vào cái ôm ấm áp của một người, người nọ đem đầu nhẹ nhàng chôn ở bờ vai Lạc Băng Hà, hô hấp ôn hòa phả ra trên má y, ở bên tai y nói: "Đồ đệ ngoan, chính tay ngươi huỷ hoại thứ ta đau khổ theo đuổi cả đời rồi."

Sương đen hóa thành Thẩm Thanh Thu này bỏ lại một câu liền không thấy tung tích nữa, bên người Lạc Băng Hà trống rỗng, gió ở khe núi trong mộng cảnh vẫn thổi khiến y choáng váng.

Lạc Băng Hà ngồi xuống ôm lấy đầu, toàn bộ trái tim y đều bị bóp nghẹn, chỉ đành chật vật nhắm mắt lại, sắc mặt trắng bệch. Y sợ hãi, cả người không chịu nổi mà run rẩy, thật giống như đứa trẻ năm tuổi con của người phụ nữ giặt quần áo bên dòng Lạc Xuyên nhiều năm về trước.

Đột nhiên, thanh âm của Ninh Anh Anh ở bên tai vang lên: "A Lạc, A Lạc, ngươi mau mở mắt ra nhìn xem!"

Lạc Băng Hà ngẩng đầu, y thấy rừng trúc trong núi phía sau Thanh Tĩnh Phong, Thẩm Thanh Thu hình như tâm tình rất tốt, đột nhiên lấy lại tinh thần, đem quạt xếp cất vào tay áo, nói với đám đệ tử: "Vậy thì cho các ngươi xem một chút, cái gì là Trích Diệp Phi Hoa chân chính."
Âm thanh hạ đi, Thẩm Thanh Thu một tay thành quyết, lá trúc trên mặt đất thuận theo linh khí quay vòng bay lên, hướng đến không trung, rào rạt thành gió, đợi đến lúc lực giảm nhẹ, liền giống như hoa từ từ rơi xuống.

Lạc Băng Hà ma xui quỷ khiến mà vươn tay, muốn tiếp lấy một mảnh lá trúc, lại bị linh lực còn sót lại phía trên cắt trúng tay.

Trong lúc nhất thời, lá trúc đầy trời rơi xuống cùng thân ảnh hắn ở bên bờ Vực Thẳm Vô Gian như đan xen với nhau, cuối cùng y dùng tay che mặt lại, không chịu được mà hô to: "Ta không muốn như vậy!"

Nhưng muốn thế nào, Lạc Băng Hà lại không biết.

Muốn một lời xin lỗi từ Thẩm Thanh Thu sao? Có lẽ là vậy, mặc dù thành phế nhân, hắn cũng chưa từng cúi đầu trước Lạc Băng Hà.

Lạc Băng Hà trong chớp mắt liền hiểu được, y không hận Thẩm Thanh Thu, y chỉ hận chính mình không có được Thẩm Thanh Thu.
Bốn phía chậm rãi sụp đổ, giấc mộng sắp kết thúc.

Thẩm Thanh Thu kia bây giờ chỉ tồn tại lúc ẩn lúc hiện, là hình dáng mà tâm ma của Lạc Băng Hà hóa thành , Lạc Băng Hà lại luyến tiếc hắn, trơ mắt nhìn hắn dần dần bị chôn vùi trong bóng tối.

Sau khi chậm rãi tỉnh lại, Tâm Ma kiếm ở bên hông y phát ra ánh sáng đỏ rực như máu, kiếm này vốn dĩ đã sớm thuần phục, hôm nay lại ăn mòn tâm trí y.

Lạc Băng Hà tay phải phủ ở trên chuôi kiếm, trầm tư một lát, liền lên đường đi Thương Khung Sơn.

Y đứng ở dưới chân núi Thương Khung, ngẩng đầu nhìn lên một phía bậc thang chưa chạm đến mây xanh kia.

Chín ngàn bậc thang của Thương Khung Sơn, ý là thông thiên hiểu địa. (Thấu hiểu trời đất)

Vô luận người hay ma, tu hành vốn dĩ nghịch thiên mà đi, là vòng tuần hoàn chậm rãi trải qua sinh lão bệnh tử, đối với bản thân lại là một đoạn đường trường sinh dài đằng đẵng.
Y vốn có thể ngự kiếm bay lên, nhưng lại vén lên một góc áo bào, tự mình bước trên thềm đá.

Từng bước một đi lên, y không cảm thấy mệt, chỉ mơ màng mà nghĩ: Nếu như đi hết những bậc thang này , trở về Thanh Tĩnh Phong, thời gian có thể quay ngược lại , Thẩm Thanh Thu vẫn là vị phong chủ kiêu ngạo kia ......

Y hình như cũng chưa hẳn đã làm cái gì, duy chỉ có Thẩm Thanh Thu, Lạc Băng Hà vĩnh viễn không biết làm thế nào để khiến cho hắn vui vẻ.

Cứ vậy không bao giờ gặp lại, cho dù chỉ giữ một Thanh Tĩnh Phong, Thẩm Thanh Thu nguyện ý làm phong chủ cao cao tại thượng, cứ vậy để hắn làm, thời gian lâu dài, Thu Hải Đường e rằng cũng không nhận ra hắn là Thẩm Cửu nữa.

Chín ngàn bậc thang, Lạc Băng Hà lần lượt bước lên, lúc đến Thanh Tĩnh Phong, đập vào mắt vẫn là trúc xá bị phá hủy hơn phân nửa, một phong cảnh từng kinh tâm động phách trước kia.
Lạc Băng Hà giật mình, lại không thể để Tâm Ma kiếm tiếp tục tùy ý phản phệ, y đem kiếm cắm trên đất trống trước trúc xá , trút ma khí vào trong kiếm, thúc dục chú ngữ xác nhập nhân ma hai giới.

Khi âm thanh lớn nhất vang lên, Lạc Băng Hà ngẩng đầu, trên mặt y phủ đầy nước mắt.

————————————

-Hoàn-