Những Mẫu Truyện Ngắn • Học Đường • Tình Yêu • Thanh Xuân • Trãi Nghiệm Yêu •

Dành cả thanh xuân yêu anh

***

Bước trên con đường phố xưa nơi có kỷ niệm buồn giữa anh và tôi, cảm nhận một mùa thu nữa lại về - mùa thu Hà Nội! Thu về. Gió thổi lá vàng bay bay mang theo cái se se lạnh thấm vào người. Trời trải lá vàng cho bước chân tôi thêm nặng. Bước chậm từng bước nghe tiếng lá vàng dưới chân vang lên "sột soạt". Tiếng lá như tiếng trái tim khô, mỏng của tôi đang kêu. Đứng giữa con đường cảm nhận mùi hương dịu dàng hoa sữa. Nhưng mùi hương đó không thể làm dịu đi nỗi buồn trong lòng tôi. Nước mắt lăn dài trên má, tôi nhớ nơi góc phố mình chia tay anh giữa mùa yêu. Bỏ mặc anh với tình yêu nồng nàn, đắm say.

"Nhi! Anh yêu em! Rất thật lòng!"

Tôi nở một nụ cười chua xót khi nhớ lại câu nói đó. Không phải tôi không có tình cảm với anh mà vì giữa anh và tôi có một khoảng cách rất lớn khó có thể rút ngắn lại được. Một cô gái bị mù như tôi thì liệu ai có thể chấp nhận được chứ? Chính vì thế đối với tôi tình yêu là một thứ tình cảm xa xỉ tôi không bao giờ mong có được.

Bản thân tôi ngay từ khi sinh ra đã bị bệnh khiếm thị bẩm sinh. Vì thế có lẽ suốt cuộc đời này thế giới tôi nhìn được chỉ mãi một màu đen. Tôi khao khát một lần dù chỉ một lần tôi được nhìn thấy bình minh lên. Được nhìn thấy mặt trời mọc mang theo ánh sáng đẹp như nào! Có thể ước mơ đó mãi mãi không thực hiện được nhưng cũng có thể một ngày không xa tôi thực hiện được. Với tôi ước mơ là động lực giúp tôi vượt qua khó khăn khi phải học những điều như một người bình thường. Trong nhà không ai coi tôi là một người khiếm thị, điều đó giúp tôi luôn tự tin về bản thân. Nhưng khi tôi bắt đầu đi học để hòa nhập với bạn bè cùng trang lứa đã đập tan sự ngây thơ và hồn nhiên lúc tôi mới 10 tuổi.

Đi học, bạn bè xa lánh, mắng chửi, trêu trọc vì biết tôi là người khiếm thị. Những câu mắng chửi, xua đuổi, vết thương này nối vết thương khác trên người tôi đã khiến tôi mang một lòng thù hận cả thế giới. Tôi từng oán hận, từng căm ghét bố mẹ khi sinh biết bị khiếm thị bẩm sinh lại không bóp chết tôi ngay khi sinh ra. Tôi cũng từng có ý định tự tử khi nghe những lời nói không hay của người ngoài dành cho mình. Và hơn cả là tôi căm ghét ông trời cho tôi một khuôn mặt xinh xắn, nụ cười ấm áp, một giọng hát trong trẻo - như bao người nhận xét. Mọi người cảm thấy đó là một điều may mắn đối với tôi? Nhưng không! Với tôi khi đó là một điều bất hạnh hơn cả điều tôi không nhìn được. Mọi người nghĩ tôi ngốc nghếch? Nhưng tôi lại nghĩ: "Bản thân suốt cuộc đời sống trong bóng tối, nghe từng lời chê bai khinh bỉ của mọi người thì sẽ chẳng ai thật lòng yêu mình. Vậy xinh đẹp, hát hay, tài giỏi thì được gì? Hồng nhan thì bạc mệnh! Tại sao ông trời đã làm tôi khổ lại càng khổ hơn?"

Và tôi tình nguyện chấp nhận mình xấu không ai để ý còn hơn. Tôi ghét vẻ bề ngoài của tôi. Vì nó biết bao chàng trai mê đắm nhưng biết tôi bị mù họ lại sợ hãi xa lánh hoặc thậm chí trêu trọc tôi. Tôi cũng căm ghét những kẻ đến bên tôi bằng vẻ ngoài. Những ngày tháng tuổi thơ đó của tôi như một cơn ác mộng vây hãm mãi mãi tôi không thoát ra được. Nhưng nhờ có bố mẹ luôn quan tâm, động viên, khuyên bảo, yêu thương tôi hết mực bao khó khăn tưởng chừng như không thể vượt qua vậy mà tôi đã mạnh mẽ bước qua. Sau này tôi không còn mất đi sự tự tin, khát khao sống của mình cho dù mọi người xung quanh có những lời nói và hành động không tốt thế nào. Đối với tôi có một bố mẹ luôn yêu thương mình hết lòng mãn nguyện lắm rồi cho dù ông trời đã cướp đi ánh sáng của tôi.

Mỗi ngày cuộc sống của tôi cứ trôi qua với sự cô độc cho đến lúc gặp Thiên. Anh là một chàng trai có tính cách hiền lành, hoạt bát khiến biết bao cô gái thương thầm trộm nhớ. Thiên đã mang đến cho tôi những niềm vui, điều mới lạ tôi chưa biết và chính anh đã rút ngắn khoảng cách bị kỳ thị của mọi người đối với tôi.

Tôi quen Thiên vào năm đầu của đại học khi vô tình đụng trúng phải anh lúc mới nhập học. Sự vô tình đυ.ng đó làm tôi ngã trên nền đất, chiếc gậy của tôi rơi đi đâu mất.

"Xin lỗi bạn mình sơ ý quá! Bạn có sao không" giọng trầm ấm vang lên, đồng thời tôi cảm nhận anh nhẹ nhàng đỡ tôi đứng dậy.

Lắc đầu tôi hỏi: "Gậy của tôi đâu?"

Anh là người đầu tiên không kinh ngạc hay khinh thường khi biết tôi là một người mù ngược lại tôi cảm thấy anh thành thật xin lỗi và giúp tôi.
"Mình xin lỗi! Trả lại bạn. Chắc bạn đang tìm phòng đào tạo nộp giấy?" có thể anh nhìn thấy tay tôi cầm hồ sơ nhập học.

Tay nắm chặt cây gậy, tôi do dự không biết nên trả lời không anh nói tiếp: "Để mình dẫn bạn lên phòng đó!"

"Có làm phiền bạn không?" tôi không biết anh cao thế nào nhưng nghe giọng anh có lẽ anh là người tốt muốn giúp tôi.

"Không sao! Mình cũng có việc cần lên đó! Để mình giúp bạn!"

Anh lịch sự giúp tôi nộp hồ sơ, hoàn thành hết mọi thủ tục.

"Cảm ơn bạn đã giúp mình!"

Tôi tính tạm biệt đi về nhưng anh lại đề nghị "Để mình dẫn bạn đi thăm quan trường nhé! Với lại đừng gọi bạn vì tớ học năm 3 rồi. Gọi là anh đi. Với lại là đàn anh trong khoa đó nha!"

"Xin lỗi! Em không biết!"

Tôi nghe được tiếng anh cười giòn tan trong gió khiến tim tôi lúc đó đập loạn nhịp.
"Không sao! Để anh đưa em đi thăm quan trường. Mà sao em lại chọn thanh nhạc?"

"Vì em yêu thích âm nhạc, chỉ có hòa mình vào âm nhạc giúp em quên đi những khuyết điểm của mình."

Anh không nói, tôi chỉ nghe thấy tiếng bước chân chầm chậm mang chút gì đó buồn của anh.

Ngày hôm nhập học anh giúp tôi làm quen từng lớp học, từng khuôn viên trường. Anh nói rất nhiều tôi chỉ nghe và chỉ biết "dạ" "vâng"

Sau lần đó trong một số buổi lên lớp học tôi gặp lại anh, chúng tôi dần quen biết nhau hơn. Thiên luôn giúp đỡ tôi rất nhiều điều, dần anh trở thành một người bạn của tôi. Anh và tôi cùng chung sở thích về âm nhạc, hơn cả là âm thanh trong trẻo của piano mà càng gắn bó. Sau 2 năm mối quan hệ giữa tôi và Thiên tưởng chừng chỉ dừng lại ở tình bạn thân thiết bất chợt vào ngày đầu mùa thu Thiên đã tỏ tình với tôi. Nhưng tôi lại đau vì biết mình không xứng với anh và không có tư cách yêu anh.
* * *

Đầu mùa thu năm đó...

Tôi đang say sưa lướt tay trên những phím đàn, đánh bản nhạc mà tôi vẫn yêu thích. Tiếng nở cửa, tiếng bước chân chầm chận của anh vang lên tôi mỉn cười vẫn say sưa hoàn thành nốt bản nhạc. Khi nốt nhạc cuối cùng vang lên anh nói:

"Em vẫn là cô bé ngây thơ, xin đẹp khi mới ngày đầu anh gặp em!"

Tôi cười nhẹ "Đó là do anh thấy thế chứ em thật ra đã đánh mất đi sự ngây thơ của bản thân từ khi 10 tuổi rồi! Giờ chỉ còn lại là một người nhút nhát."

Tôi lại nhớ về những ngày tháng bản thân sống trong thù hận. Một làn gió mùa thu thổi qua cửa sổ mang đến cái mát dịu trong lòng khiến tôi rùng mình. Không phải vì lạnh mà những năm tháng đó như cơn ác mộng khiến tôi sợ hãi. Khẽ thở dài tôi nói: "Dù sao cũng qua!"

"Anh có chuyện muốn nói với em!" nghe giọng anh tôi biết chuyện anh sắp nói ra rất quan trọng.
"Anh cứ nói đi! Em đang nghe!"

Tôi biết anh ngồi xuống bên tôi, khi nghe tiếng cử động. Bất chợt bàn tay ấm áp của anh nắm lấy bàn tay khiến tôi giật mình.

"Nhi! Anh yêu em! Rất thật lòng!"

"Em làm người yêu anh nhé!"

Trái tim tôi trong giây phút đó lỗi mất một nhịp khi nghe câu nói của Thiên nhưng rồi tôi lại chua xót khi nghĩ đến bản thân. Giây phút đó sự tự tin vào bản thân mình vụt mất trong tôi. Tôi hi vọng, một hi vọng nhỏ nhoi, bản thân là một cô gái bình thường như bao cô gái khác có lẽ trái tim tôi đã mở lòng với anh nhưng điều đó là không thể.

"Xin lỗi! Em không xứng với anh đâu!"

Khẽ rút tay mình ra khỏi tay anh, tôi ngoảnh mặt đi. Nói ra lời đó trong lòng tôi cũng đau nhói. Nhưng điều khiến tôi buồn hơn anh lại cố chấp cho dù tôi đã lạnh lùng từ chối.
"Anh biết em tự ti với bản thân và không tin vào tình yêu anh dành cho em nhưng anh yêu em thật lòng, anh tin anh sẽ làm em hạnh phúc!"

"Hạnh phúc ư? Những người mù như em thì không có cái gọi là hạnh phúc."

Tôi cười chua xót khi nghe anh nói hai từ hạnh phúc. Đối với tôi mà nói cái thứ hạnh phúc và tình yêu quá xa vời mà những người như tôi, sẽ chẳng bao giờ với tới được.

"Ai cũng có quyền được hạnh phúc và đối với một cô gái như em lại càng có quyền!"

Tôi cảm nhận được trong lời nói của anh là sự nghẹn ngào, chân thành. Giọt nước mắt nóng hổi lăm dài trên má tôi.

"Anh nghĩ chỉ cần tình yêu là đủ? Anh nghĩ chỉ cần anh chấp nhận em là được? Còn gia đình anh? Họ sẽ nghĩ gì khi anh yêu một người mù? Và liệu tình yêu anh có đủ vững vàng để vượt qua mọi khó khăn của cuộc sống không?"
Tôi lạnh lùng đứng lên rời khỏi phòng mà trái tim xiết chặt. Nước mắt cứ thế lăn dài, những tiếng nấc ngẹn ngào vang lên. Đôi bàn chân không nghe lời tôi, nó trở nên nặng nề quá. Tưởng chừng trong phút giây đó tôi đã hoàn toàn rơi vào hố đen của ngày xưa. Bỗng bàn tay to và ấm áp của anh nắm lấy tay tôi kéo vào trong l*иg ngực khiến trái tim tôi trong giây phút ấm áp đến lạ. Cảm nhận được trái tim đập loạn nhịp, mùi hương dịu nhẹ của cơ thể anh thoang thoảng trong mũi làm tôi say mà nhất thời không phản kháng. Nhưng nước mắt tôi lăn dài trên má làm ướt cả áo anh. Anh cứ ôm tôi vào lòng như thế mặc cho gió thổi mạnh mang theo những chiếc lá bay loạn trên không.

"Nhi à! Anh tin tình yêu anh dành cho em sẽ vượt qua được mọi khó khăn thử thách. Anh biết em cũng có tình cảm với anh! Chỉ cần chúng ta luôn quan tâm và tin tưởng nhau thì mọi khó khăn sẽ qua thôi em."
Tôi cứ để anh ôm vào lòng như thế! Bản thân đang nghĩ gì chính tôi cũng không biết nữa! Mọi suy nghĩ đều rối ren và mọi cảm xúc đều là rung động. Nếu nói không có tình cảm với anh là sai. Nhưng để rút ngắn khoảng cách giữa tôi và anh lại rất khó vì nó chỉ là một sợi tơ mỏng manh.

Hai năm qua anh luôn ân cần, luôn giúp đỡ khiến tôi đôi lúc nghĩ anh có tình cảm với mình nhưng ngay sau đó ý nghĩ bị gạt bỏ. Tôi chỉ dám nghĩ đơn thuần anh coi tôi là bạn bè thân thiết nên giúp đỡ. Tôi luôn cố gắng nói với bản thân không cho phép bản thân vượt xa hơn tình bạn với anh. Nhưng tôi không thể ngăn nổi bản thân mình, nhất là trong lúc này.

"Nhi à! Em cho anh cơ hội được không? Đừng nghĩ anh yêu em chỉ là nhất thời! Anh thực sự rất thật lòng!"
Anh ân cần lấy tay lau đi những giọt nước mắt cho tôi. Trong vòng tay của anh, tôi cảm nhận được tình yêu anh dành cho tôi là thật lòng, nhưng đối với tôi mà nói tôi không có quyền được yêu anh. Tôi xót xa nghĩ lại những năm tháng khi còn bé tay tôi nắm chặt lại lạnh nhạt dùng tay đẩy mạnh anh ra, xoay người bước đi.

"Em muốn về nhà!"

Tôi lặng lẽ bước đi không trả lời câu nói của anh. Trong tôi lúc này chỉ là những kí ức đau buồn khi tôi lên 10. Anh cũng không nói thêm gì chỉ lặng lẽ đi sau tôi. Có lẽ anh không muốn ép tôi và muốn tôi suy nghĩ thật kỹ.

Tôi từng nói với mẹ, nước mắt là thứ phí phạm nhất của con người.

Tôi từng nói với Nhã, con người thật ngu ngốc khi khóc lóc.

Và bây giờ, tôi vừa phí phạm, vừa ngốc nghếch, vừa lẩn thẩn dưới mưa với con mèo vô tâm, trong thảm bại đến lạ lùng.
"Dạy đi con, dạy đi Lam"

Miên man trong cơn sốt nóng ran người, tôi mường tượng thấy được ba. Ông đang vắt khăn đặt lên trán tôi, sau đó chạm bàn tay thô ráp vào da tôi. Trên khuôn mặt ông hiện rõ vết sẹo mờ dưới cằm, tôi đưa tay như cố chạm vàongươi ông, cái cảm giác gần gũi ba, cái cảm giác được chăm sóc yêu thương như ngày còn nhỏ ám vào tôi một cơn mê sảng kì dị. Bên cạnh nhà là hai vợ chồng trẻ mới cưới được vài tuần, cãi nhau to tiếng, tôi choàng dậy, mở mắt. Màn cửa bị gió thổi tung bay, vài hạt mưa còn ráng nhảy vào phòng , ướt một góc bàn. Chẳng có cái khăn nào trên trán, chẳng có ai bên cạnh, tôi bó gối ngồi chơi vơi giữa chiếc giường đơn nhỏ xíu, mà nay rộng và trống trãi đến sợ hãi.

Tôi lật đi lật lại quyển nhật kí hành trình. Tôi từng làm con người du hành khắp miền tay Nam Bộ với chiếc balo trên lưng, câu nói trên môi và quyển nhật kí trong túi quần. Hai năm qua, tôi bỏ xó nó nằm trên kệ, không thèm chạm tới. Hôm nay, tôi muốn tìm lại câu nói của một người lính trở về sau chiến tranh. Tôi nhớ rõ hôm ấy ở Trà Vinh, lỡ chuyến phà lớn qua bên khia sông để trở về khách sạn, tôi hớt hải hỏi người đàn ông đang ngồi câu cá ở rặng dừa nước. Tôi không rõ ông ấy đang câu gì, chỉ ngồi im tĩnh lặng, lâu lâu, chiếc nón lá rung lên vì gió luồn qua.
-Chú, con lỡ phà. Chú cho con quá giang qua sông, nghen?

Ông đưa mắt nhìn tôi, cái nhìn khó hiểu rồi cười xòa, cái nết hiền hòa mến khách của người Nam Bộ. Ông thu dây câu, gật đầu, tôi không suy nghĩ nhiều, nhảy ngay lên ghe, chòng chành muốn té. Ông đưa mái chèo nhè nhẹ xuôi dòng nước. Chiều, miền Tây đẹp cái đẹp đơn sơ nhưng không kém phần mặn mà, đằm thắm như cái má hồng của con gái nơi đây, cái giọng ngọt lỉmao hàng khiến bao con người chết mê chết mệt. Tôi vô tình nhìn thấy bàn tay của ông, tay trái mất đi hai ngón, ông đưa giọng trầm trầm phân bua:

- Chiến tranh. Hồi đó ác liệt lắm.

-Chú trở về từ thời chiến?

-Ừ. Coi vậy cũng ngót nghét mấy chục năm. Hồi đó mới thanh niên trai tráng, nay lụm khụm coi sắp xuống gặp anh em đồng chí.

-Chú sợ gì nhất sau khi trở về?

Tôi đong đưa tay chạm vào dòng nước mát, vài con cá ưởn mình như khoe những chiếc vảy lấp lánh dưới hồm hôn, lặng biến. Ông trầm ngâm một lúc lâu, tay đưa mái chèo chậm lại, mắt nhìn ra xa tận nếp gấp chân trời.
-Sợ nhiều cái lắm. Nhưng, sợ nhất là sống cô đơn. Trở về, nhà của không còn, vợ con đi lưu lạc mất. Coi vậy mà cái số tui nó chung tình - ông cười hề hề - Nhà ở miệt xứ Tịnh Biên, cứ đi đến đâu hỏi có ai thấy vợ tui không, người chỉ đông chỉ tây, đi tìm cũng ngót gần mười mấy năm, đến đây thấy mến đất, làm thấy mến tay, chân, thôi coi như duyên phận đứt đường gãy gánh, tui ở lại đây giăng câu kiếm sống qua ngày.

Đọc lại những dòng đó, tôi chợt thắt lòng lại. Đúng, chẳng có gì đáng sợ là phải sống cô đơn, là phải bắt đầu mọi thứ một mình, là khi chơi vơi không có một ai để nhỏ to chia sẻ...

"Lam,tại sao em lại đối xử với anh như vậy?"

Tối muộn, tôi đọc tin nhắn xong có chút bất mãn. Là anh nói chia tay tôi, là anh để tôi lại một mình, giờ anh trách cứ những ngày qua tôi đã làm lỗi lầm tệ hại với anh. Tôi mở tủ lạnh, kiếm lon bia còn sót lại sau mùa tết, khui ra nhâm nhi với con khô nướng khét nghẹt bằng bếp ga. Rồi chếch choáng, rồi ngà ngà, chợt thấy ra tôi không phải kẻ lăng nhăng cũng không phải tay đào mỏ chuyên nghiệp, chỉ là... tôi giấu cảm xúc của mình quá giỏi thôi.
- Lam?

- Em yêu anh.

- Gì cơ?

- Em nói em yêu anh! Chẳng phải đó là điều anh muốn nghe sao?

- Lam? Em say hả? Lam? Có bao giờ em uống ba cái đó đâu? Lam?

- Đừng có một câu là Lam, hai câu là Lam nữa! Anh muốn em níu kéo anh đúng không? Em đang làm nó đây! Nhưng tại sao anh lại muốn em làm nó khi anh là người bỏ em đi khỏi chuyện tình mình?!

- ...

- Anh nghĩ em không yêu anh hả? Anh nghĩ là em là cái loại đầu toàn đất, tim toàn xi măng sắt thép hay sao? Tại sao anh lại đi? Tại sao? Anh có biết khi ba em nói là ba em đi, ông ấy đã không trở về nữa! Anh có biết là khi mẹ em nói là mẹ em đi, mẹ em cũng không về nữa! Vậy sao anh nói là đi, anh có biết là em sợ thế nào không? Anh có suy nghĩ cho em không? Cứ khư khư cái suy nghĩ của anh rồi cho tằng anh là người tổn thương nhất ở đây hả? Đúng! Chúng ta ai cũng tổn thương! Những cái em giấu cho anh, không chỉ là tổn thương đâu! Em còn gửi cho anh sự hi vong, mong ngóng, rồi cái anh mang lại cho em chỉ là chia ly!
- ...

- Thiên nè, đời em trải qua quá nhiều cuộc chia ly mất mát rồi. Thêm nữa, cũng không sao. Thôi, chào anh, chúc anh có được một cuộc sống trọn vẹn.

- Lam...

Thức dạy sau một giấc ngủ dài, ghế của xe không được êm làm cổ tôi mỏi nhừ, muốn rã nát. Con lúa trong túi đựng ngủ say sưa quên trời đất. Chị lơ xe bằng giọng miền tây lơ lớ giọng hoa kiều mời gọi khách, tôi chợt nhớ là hôm qua đã mua vé đi về Cà Mau. Hai     bên cửa sổ, gió lùa vào khe tạo thành tiếng rít khe khẽ mang theo mùa nước mặn và mùi của bông lúa non đang độ trổ sữa thơm ngào ngạt. Tôi mở điện thoại, năm mươi hai cuộc gọi nhỡ từ Nhã, gần trăm cuộc gọi nhỡ từ anh. Không buồn kiềm tra, tôi ném nó vào balo, ngắm nghiền mắt hít lấy dung hoa trời đất.

Tôi đi loanh quoanh cũng được vời giờ rồi mới tiếc nuối bắt chuyến phà cuối cùng xuôi về miệt Năm Căn, ghé thăm ba tôi. Ba tôi nằm lại mãnh đất quê hương, cạnh ông bà, cạnh những người thân, quanh năm nược chú Út nhang khói, nên lòng tôi cũng an ủi đôi phần. Đôi giầy mới bỡ ngỡ đạp trên đất ruộng, cái đất màu loang lỗ lam xám trơn trợt, vài bông cỏ may quấn lấy chân, vướng lại đôi hoa cỏ lìa cành tiết nuối.
Mặt trời lười, vươn người rồi đi ngủ sớm, chỉ sót lại chút ánh nắng cam nhún nhảy trên đầu những ngọn lúa mới vươn. Tôi ngắt một bông, đưa lên miệng cắn. Cái chất ngọt ngọt thanh thanh chảy vào cổ họng như đang nếm trọn cái hương bị ngọt ngào của quê mẹ. Vài con vịt trồ hốt hoảng tung bay lên bầu trời, chỉ còn lại tiếng kêu quạc...quạc buồn bã. Cóc , nhái cũng bắt đầu râm ran họp chợ, tiếng chúng nó trầm buồn, pha lẫn vài con dế cố rét rét vài tiếng thật đơn độc. Tôi đứng lại, nhìn vào đường trước mặt dài thăm thẩm, trải mắt một màu xanh non ngút ngàn, một màu cam nắng sắp tắt hẳn, một cái tâm tư đầy rẫy cô đơn giữa đất trời sắp tối, nom chênh vênh đến đáng sợ.

-Tía! Hai Lam dề!

Tiếng thằng em reo lên như được quà khi thấy tôi xách balo nặng trĩu, thất thiểu bước thấp bước cao. Chú Út trong chòi chạy ra , tay vẫn cầm cây sào đuổi vịt.
- Lam!

Nhã chạy ra từ nhà chính, mắt mũi nó sưng vùnhư vừa khóc một trận thập tử nhất sinh.

- Mày có đi cũng nói tao biết chứ! Tao gọi mày bao nhiêu cuộc rồi! Còn tắt nguồn! Hu...hu

- Lam ơi!

Lao ra sau Nhã, cái bóng cao ráo không kịp mang cả dép, chân trần đạp lên mớ dứa dại mà chú Út phơi ngoài sân đâm đau nhói chụp lấy đôi bờ vai tôi.

Anh nhìn vào mắt tôi, rất lâu, còn chút ánh sáng sót lại của trời chiều, tôi nhìn thấy mắt anh xa xôi, thăm thẩm sâu như một cái hồ không đáy. Còn tôi thì không biết bơi, mặc tình chìm sâu không vùng vẫy...

Anh kéo tôi ào lòng mình, siết chặt. Đám con nít ồ lên thích thú, chú Út cầm cây sào đuổi vịt dọa đánh từng đứa, chúng nó chạy xô vào nhà, ra sau hè, nhưng vẫn cười khúc khích thích chí. Tôi chạm nhẹ đầu ngón tay vào lưng anh, ướt đẫm mồ hôi, thấy bình yên như cái chều hè năm nào nằm yên yển đùi ba, chờ ba rà đài, mắt xa côi ngắm đàn cò đang xải cánh bay về tổ. Thấy ấm áp như cái mùa mưa năm nào hết dầu, nhà tối thui, tôi chùm chăm ngồi giữa ba mẹ, nghe những câu chuyện Liêu Trai rồi thét ầm lên khi ba cố dọa. Thấy nhẹ nhàng như buổi sáng tinh mơ ba đánh thức tôi dậy, tôi ngồi ngấp ngắn dài trên giường tre sau hè, chờ ông xào nhanh mớ nui ngâm từ đêm qua cho tôi ăn, đặng đi học. Tôi nhắm nghiền mắt, ừ, đúng, không có gì đáng sợ bằng cô đơn!
Tôi hiểu ra rằng, chia ly không có nghĩ là kết thúc, chỉ là để bắt đầu lại cái khác, mới mẻ và tốt đẹp hơn.

Lúa nhìn ra xa xăm, đưa miệng kêu meo meo, sau đó nó quảy đuôi đi vào nhà, nằm dài chờ ăn cá trên bếp mặc kệ trời giông gió ngoài kia...

                                     ***

AND