ĐỪNG NÓI VỚI ANH ẤY TÔI VẪN CÒN HẬN -Lục Xu

CHAP 112

Hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn. Đây có lẽ là câu nói hình dung chính xác nhất tình cảnh của công ty Hoan Triệt lúc này. 0 giờ đã điểm, cảnh tượng bùng nổ như trong kỳ vọng không hề xuất hiện. Không phải không có người chơi nào đăng ký nhưng số lượng kém xa con số họ dự tính. Giây phút 0 giờ đến có vẻ không hề giúp họ được nhìn thấy kỳ tích mà lại mang tới cho họ một đả kích nặng nề.

Bầu không khí im lặng một cách kỳ quái. Trong lòng tất cả mọi người đều có một hy vọng khác, biết đâu giây tiếp theo sẽ đông người hơn? Nhưng không hề có điều đó.

"Bây giờ có lẽ quá muộn rồi, rất nhiều người không thích thức đêm, có lẽ ngày mai sẽ đông hơn." Một lúc sau có người lên tiếng.

Sau câu nói ấy, rất nhiều người bắt đầu phụ họa theo. Nhưng lời động viên ấy phần nhiều chỉ là một sự an ủi trong bất lực, đến nụ cười cũng khiên cưỡng vô cùng.

Lại hai tiếng nữa trôi qua, Tô Triệt để một nhóm người tiếp tục theo dõi, một nhóm khác tạm thời nghỉ ngơi. Nhưng điều đó chẳng ích gì vì di động của những người ở lại cứ đổ chuông không ngừng. Họ liên tục bị những người đã về hỏi han tình hình. Những cuộc gọi vào lúc bầu không khí như trầm xuống này, ngược lại khiến một người bật cười, đề nghị Tô Triệt kêu những người kia quay lại, nếu không chỉ càng khiến họ chịu tội thôi.

Tô Triệt dĩ nhiên không chấp nhận yêu cầu ấy, nhưng có vẻ sự ngột ngạt, nặng hề đã vơi bớt phần nào. Không đủ lượng người chơi, mọi người bắt đầu an ủi nhau theo phong cách ném đá: "Mấy người không biết game hay game dở kia sau này sẽ phải hối hận. Không vào được game từ giây phút đầu tiên chắc chắn sẽ tiếc nuối lắm đây..."

Tô Hạ Hoan và Tô Triệt trở về văn phòng. Cô vùi đầu vào lòng anh: "Em..."

"Lẽ nào cả em cũng không còn tự tin nữa?" Tô Triệt xoa đầu Tô Hạ Hoan: "Chẳng qua chỉ vừa bắt đầu thôi, mới đó đã bị đánh bại rồi?"

Tô Hạ Hoan ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh: "Nhưng gặp phải tình huống này, em bỗng không biết làm sao để đối mặt với mọi người."

"Nếu chính bản thân em cũng không tự tin, cả em cũng gục ngã thì em bảo mọi người phải suy nghĩ thế nào?" Tô Triệt đặt hai tay lên vai cô: "Hãy cho bản thân mình thêm chút dũng khí, cũng là cho mọi người một phần động lực. Chúng ta sẽ gắng hết sức làm đến mức tốt nhất. Chúng ta không thẹn với lòng. Còn về kết quả, sẽ giao cho thị trường đoán định."

Tô Hạ Hoan nhắm mắt lại, khẽ gật đầu.

Ngày hôm sau, kỳ tích vẫn chưa xảy ra, thậm chí còn có một số người chơi đã đăng nhập, nhưng vì còn chưa hiểu luật chơi, chê luật chơi quá rắc rối, thẳng thừng thoát luôn khỏi trò chơi.

Lần này, hình như họ không tìm được lý do gì để thuyết phục bản thân nữa.

Buổi chiều hôm ấy, Tô Triệt tập trung tất cả mọi người trong phòng họp. Vào lúc này, anh buộc phải đứng ra, mang lại niềm tin cho mọi người.

Tô Triệt đứng trên cao nhất, nhìn xuống những người ngồi dưới: "Bây giờ tôi muốn mọi người tự vấn lương tâm, hỏi chính mình một lần. Suốt thời gian qua phải nỗ lực và hy sinh, có chỗ nào mọi người qua quýt, có điểm nào mọi người hời hợt, thậm chí làm cho xong không?"

"Không có." Phương Lỗi là người đầu tiên lên tiếng.

Có người đầu tiên là sẽ có người thứ hai, thứ ba, thứ tư...

Tất cả mọi người đều đồng thanh: "Không có."

Họ đã cố gắng hết sức để làm tới mức tốt nhất.

Tô Triệt vỗ tay: "Rất tốt. Bản thân tôi cũng cảm nhận được như vậy. Vậy thì xảy ra tình trạng như hiện tại không phải nguyên nhân từ phía chúng ta. Cho dù thật sự không một ai thích trò chơi này thì sao chứ? Chúng ta đã làm hết sức có thể rồi. Dù thất bại, chúng ta cũng không hổ thẹn với lòng mình. Chí ít, về nguyên nhân thất bại, không phải chúng ta làm chưa đủ tốt, không phải do chúng ta bất cẩn, qua quýt là được."
Phải, mọi người đã nỗ lực làm mọi thứ tốt nhất. Chỗ nào còn thiếu sót họ đều cùng nhau bàn bạc, thảo luận để tiến hành sửa chữa.

Thậm chí liên quan tới xác suất rơi bản đồ, mọi người cũng bàn bạc rất lâu. Bản đồ đại chúng là loại bản đồ mà đại đa số người chơi sau khi tiến hành ghép cặp sẽ bước vào. Sau đó là tới bản đồ mà một số ít người chơi nhận được. Cuối cùng là những bản đồ có tần suất xuất hiện hiếm hơn nữa. Khi bản đồ hiếm có được người chơi mở ra, họ sẽ lập tức cảm thấy bất ngờ...

Tô Triệt ho một tiếng: "Vậy là được rồi, bây giờ chúng ta sẽ cùng phân tích nguyên nhân thất bại..."

Mỗi người đều đóng góp ý kiến, nguyên nhân được đưa ra thống nhất đến khó tin: Việc truyền thông làm chưa tốt. Tiền vốn Hoàn Quang rót vào có hạn, phạm vi quảng bá mà họ thực hiện vốn không được rộng lớn. Còn có những trò chơi khác có vẻ như cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ, sử dụng những thủ đoạn truyền thông mạnh nhất, chèn ép họ càng không được ai biết đến.
Vấn đề đã được tìm ra, việc tiếp theo chính là nghĩ cách giải quyết.

Lúc tan họp, mọi người đều không còn ủ ê như trước. Nếu đã tìm ra vấn đề ở khâu truyền thông thì chỉ cần xử lý điểm này là ổn.

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng để làm được lại là một việc rất khó. Truyền thông cũng cần được đầu tư. Rất nhiều lúc chi phí truyền thông đắt ngang tiền vốn sản xuất một trò chơi, thậm chí còn cao hơn nữa. Dĩ nhiên bây giờ Tô Triệt không có nhiều tiền để làm việc đó.

Vào lúc mọi người đang cố gắng truyền thông theo con đường thủ công, tự phát, thì lượng người chơi của Thời khắc tiên phong cũng đạt tới một chỉ số ổn định. Số người đầu tiên gia nhập có vẻ đã tim được phưong pháp và quy tắc của trò chơi. Đại đa số đều ở lại, thậm chí chủ động giới thiệu cho bạn bè thân thiết. Sự ổn định này cuối cùng cũng khiến mọi người nhìn thấy ánh bình minh.
Nửa tháng sau, Tô Triệt và phó tổng giám đốc Hoàn Quang - Trần Tử Hàn gặp mặt.

Hiện giờ, Lộ Ôn Diên không lộ mặt nữa. Rất nhiều việc đều do Trần Tử Hàn quyết định. Thế nên lịch trình của Trần Tử Hàn cũng khá kín. Có thể dành thời gian để gặp Tô Triệt như thế này ắt không phải chuyện nhỏ.

Nơi họ hẹn gặp mặt là quán cà phê ngay gần Hoàn Quang. Tô Triệt đến đó đợi trước, Trần Tử Hàn từ tốn xuất hiện sau.

Sau khi đi vào, nhìn thấy Tô Triệt, Trần Tử Hàn cười khẽ" "Tôi còn tưởng sẽ nhìn thấy một thanh niên khởi nghiệp đang hận đời cơ đấy."

Tô Triệt lắc đầu: "Đó là sai lầm của tôi, để anh phải thất vọng rồi."

"Thời khắc tiên phong không phải trò chơi do tôi làm ra, tôi có gì phải thất vọng chứ?"

"Vừa hay tôi cũng không thất vọng. Hương rượu không sợ hẻm sâu. Tôi tin sẽ có người yêu thích nó, dù rằng thời gian sẽ không nhanh."
"Cậu đợi được?"

Tô Triệt ngẫm nghĩ: "Sự kiên nhẫn của tôi luôn không tệ."

Trần Tử Hàn mỉm cười vỗ tay: "Không sai. Công ty sẽ đầu tư chi phí truyền thông cho các cậu, tôi đặt cược một nửa."

Tô Triệt nhíu mày nhìn đối phương, tỏ vẻ khó hiểu.

Trần Tử Hàn nhấp cà phê, bình thản đáp: "Động tĩnh của các cậu tuy không rầm rộ nhưng cũng không hề nhỏ. Có vẻ như vẫn còn người nghe ngóng về các cậu. Nhưng có người chèn ép chứng tỏ họ rất xem trọng các cậu." 

Tô Triệt không còn lời nào để nói. Lẽ nào anh nên cảm ơn sự chèn ép của đối thủ sao?

Trần Tử Hàn bật cười: "Số tiền còn lại sẽ nhanh chóng được chuyển vào tài khoản của công ty cậu. Phải biết nắm chắc cơ hội lần này đấy."

"Cảm ơn anh." Hai chữ "cảm ơn" này thực sự xuất phát từ tận đáy lòng.

Những lọc lừa dối trá Trần Tử Hàn gặp trên thương trường vượt xa kiến thức của Tô Triệt trong công việc. Những khó khăn mà Trần Tử Hàn có thể dự liệu được Tô Triệt chưa chắc đã biết. Trần Tử Hàn rõ ràng có thể không để tâm đến nữa, nhưng anh ấy vẫn giúp công ty Hoan Triệt. Cho dù chỉ là một hành động tiện tay nhưng cũng được coi là ân tình vĩ đại.
Tiếng cảm ơn này, Trần Tử Hàn ghi nhận.

Có chi phí truyền thông, dĩ nhiên phải dùng vào chỗ cần thiết nhất. Lúc này sự tích cực của mọi người đều được khởi động lại. Họ bắt tay vào nghiên cứu các trang mạng có lượt truy cập cao, thời điểm có lượng truy cập cao, đồng thời thống kê xem các công ty tiến hành quảng cáo vào những thời điếm ấy sẽ thu về bao nhiêu lượt tiếp cận. Tất cả đều được xem xét kỹ lưỡng, chọn lựa thời điểm tốt nhất và phương thức quảng cáo ưu việt nhất, cố gắng dùng số tiền ít nhất để giành về hiệu quả cao nhất.

Chi phí quảng cáo trôi đi như nước chảy, nhưng hiệu quả thấy ngay trước mắt. Ngày nào cũng có người chơi mới đăng ký. Bộ phận bận rộn nhất trong công ty chính là phòng chăm sóc khách hàng. Các nhân viên mới được tuyển dụng liên tục và huấn luyện chuyên nghiệp. Ai nấy đều đầu tắt mặt tối.
Vì mốc khởi đầu của Thời khắc tiên phong khiến mọi người quá thất vọng nên bây giờ tất cả đều cảm thấy mãn nguyện. Đối mặt với tâm lý này, Tô Triệt cũng không biết nên thấy vui mừng hay lo lắng.

Thời khắc tiên phong có thể giành được thành công như ngày hôm nay chắc chắn không thiếu được sự giúp đỡ của Trần Tử Hàn. Thế nên Tô Triệt và Tô Hạ Hoan quyết định mời vợ chồng Trần Tử Hàn tới ăn cơm. Họ cũng vui vẻ nhận lời.

Bữa cơm này, chỉ riêng địa điểm thôi cũng thể hiện được thành ý đầy ắp của Tô Triệt và Tô Hạ Hoan.

Bốn người vừa gặp mặt, Tô Hạ Hoan lập tức lấy lòng Trần Từ Hàn và Vương Y Bối không biết kiểm soát. Trước đó Tô Hạ Hoan đã tìm hiểu trước, biết được đây là một đôi yêu nhau từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường. Một cặp đôi như vậy đi tới được ngày hôm nay, có thể coi là kỳ tích theo một nghĩa nào đó, dĩ nhiên cũng có thể gọi đó là một câu chuyện cổ tích giữa đời thường.
Tô Hạ Hoan thật sự rất hứng thú với câu chuyện tình yêu của họ. Cô cười nói: "Tôi vốn nghĩ nhũng câu chuyện tuyệt vời như vậy chỉ tồn tại trên phim ảnh. Hai người giúp tôi biết được, trong cuộc sống hóa ra cũng có không ít chuyện cổ tích."

Vương Y Bối vừa xoa tai vừa nháy mắt cười với Tô Hạ Hoan: "Vậy thì chúng tôi nhất định là mẫu tình yêu ngược luyến tàn tâm rồi. Từng chia tay tận hai lần, anh ấy suýt nữa đính hôn với người khác."

Trần Tử Hàn quyết đoán chống tay lên trán, rất có phong cách của một người đang cầu xin vợ tha cho mình.

Mắt Tô Hạ Hoan sáng rực: "Điều này càng chứng tỏ hai người là trời sinh một cặp, không ai có thể chia tách được. Những ngày tháng hai người xa cách nhất định là ông trời thấy hai người quá hạnh phúc nên đố kỵ, đưa ra thử thách mà thôi. Hai người đã vượt qua được thử thách, sau này về bên nhau sẽ rất thuận lợi, bình an và hạnh phúc."
Trần Tử Hàn nhướng mày, cuối cùng cũng lộ ra chút thiện cảm đối với Tô Hạ Hoan.

Tô Triệt nhìn Tô Hạ Hoan bằng ánh mắt sâu xa. Đố kỵ? Hạnh phúc? Thử thách?

Vương Y Bối cười một cách khoa trương: "Hả? Định sẵn sẽ ở bên nhau à? Nghĩ tới cả đời luôn phải sống với một người như thế này, tôi bỗng thấy thật nhàm chán."

Trần Tử Hàn liếc nhìn Vương Y Bối với vẻ mặt vô cảm.

Vương Y Bối không hề tỏ ra yếu thế, quay đầu nghênh chiến.

Tô Hạ Hoan tít mắt cười: "Những lời oán trách không lấy chia tay làm mục đích đều vì muốn thể hiện tình yêu. Cũng may tôi không còn là kẻ cô đơn nữa."

Tô Hạ Hoan lập tức kéo cánh tay Tô Triệt. Ừm, thể hiện tình cảm mà, mọi người phải cùng thể hiện.

Câu nói của Tô Hạ Hoan khiến tất cả đều phá lên cười.

Thức ăn được bê lên, bầu không khí náo nhiệt vô cùng. Tô Hạ Hoan và Vương Y Bối bắt đầu chia sẻ về lịch sử tình trường của họ. Vương Y Bối vừa yêu sớm vừa lấy mối tình đầu. Còn Tô Hạ Hoan là yêu thầm và lấy thanh mai trúc mã. Hai người khen nhau không ngớt lời, chỉ hận không thể kể hết từng chi tiết dù là nhỏ nhặt nhất trong quá khứ của mình cho đối phương.
Sau bữa cơm, Tô Hạ Hoan và Vương Y Bối không nỡ xa nhau.

Tô Triệt đã quá quen với tác phong đánh úp bất ngờ kiểu này của Tô Hạ Hoan. Trần Tử Hàn có vẻ không vui lắm. Chuyện này là sao? Mới ngồi chưa được bao lâu đã không nỡ xa người ta rồi ư?

Sau đó họ chuyển địa điểm tới club. Tô Hạ Hoan và Vương Y Bối có thể vì chuyện ai thanh toán mà tranh cãi nhau hồi lâu. Tô Hạ Hoan muốn chủ động trả tiền, lý do là hôm nay họ nói sẽ mời khách. Vương Y Bối cũng muốn chủ động trả tiền lý do là tiền cơm do họ trả rồi, tới đây chơi dĩ nhiên đến lượt Vương Y Bối trả.

Họ cái nhau đến mức Tô Triệt và Trần Tử Hàn đau cả đầu, cả hai nhất trí sẽ chia đôi.

Sau đó, Tô Hạ Hoan và Vương Y Bối bắt đầu nói về đủ loại sản phẩm chăm sóc da. Chỉ riêng kem dưỡng mắt thôi cũng có thể thảo luận rất lâu. Rồi trọng tâm câu chuyện chuyển sang nước hoa hồng, kem dưỡng da, xịt khoáng... thậm chí còn chia ra loại dùng mùa đông hay mùa hè, ban ngày hay ban đêm...
Cuối cùng là son môi...

Tô Triệt và Trần Tử Hàn đều ngồi ngây người. Khi hai cô gái bắt đầu chuyển sang chủ đề mặt nạ làm đẹp của nước mình, hai người đàn ông dường như có thần giao cách cảm cùng trao cho đối phương một ánh nhìn thấu hiểu.

Trần Tử Hàn uống một ngụm nước, hỏi Tô Triệt: "Chúng ta có cần nói chuyện gì không?"

Hai cô gái thảo luận hăng say như vậy, khiến họ ngồi đực mặt ở đây càng thêm ngượng ngập.

"Nói gì đây?"

"Nói... Nói về sự khác biệt giữa phụ nữ trước và sau khi kết hôn đi?"

Tô Triệt đưa ra nhận định: "Tôi cảm thấy không có sự khác biệt."

Trần Tử Hàn: Vậy thì cứ ngồi như thế đi, còn hơn nói chuyện trong ngượng ngập.

Cuối cùng tới lúc Tô Hạ Hoan và Vương Y Bối phải chia tay, trong lòng chỉ tiếc là đã gặp nhau quá muộn. Còn hai con người nhẫn tâm chia cách họ là Tô Triệt và Trần Tử Hàn thì bị họ coi là "Pháp Hải"(*) đã ngăn cản tình cảm giữa họ. Thật quá xấu xa.
(*) Là vị hòa thượng đã chia rẽ Hứa Tiên và Bạch Nương Tử trong Bạch Xà truyện.

Trần Tử Hàn: Sớm biết thế này, tôi nhất định sẽ từ chối bữa cơm ngày hôm nay. Dù có đồng ý, tôi cũng chỉ đi một mình thôi. Đúng là thất sách mà.

Tô Triệt: Tôi đã quen rồi.

Quả nhiên, sau khi chia tay với Vương Y Bối, Tô Hạ Hoan lập tức bò lên lưng Tô Triệt: "Ông xã thân yêu ơi, ban nay em ghẻ lạnh anh, giờ em tới sưởi ấm cho anh đây!

"Sưởi ấm kiểu này đấy hả?"

"Thì tối về sưởi ấm chăn cho anh."

"Cũng được, mặc bộ đồ lót hôm trước em mua ấy... Cái bộ mang phong cách tự nhiên không có bọt biển ấy."

Tô Hạ Hoan ngẫm nghĩ: "Chính là bộ anh nói mặc mà như không mặc ấy hả? Chẳng phải anh nói bộ đó rất nhạt nhẽo, hoàn toàn không có ý nghĩa gì ư?"

"Bây giờ anh mới cảm thấy nó có ý nghĩa."
"Thôi được rồi..." Ai bảo phụ nữ trở mặt nhanh như lật sách chứ. Đàn ông thật ra cũng nhanh không kém.

Lượt tải về của Thời khắc tiên phong không quá tệ, nhưng vẫn chưa đạt tới yêu cầu của Tô Triệt. Nhờ có Trần Tử Hàn, anh đã liên lạc được với Mộ Vân Xuyên, cũng chính là đại thần game online mà Tô Hạ Hoan hâm mộ. Đối phương rất vui vẻ nhận lời dùng cơm.

Tô Triệt và Tô Hạ Hoan cùng đi, Mộ Vân Xuyên cũng đưa Mạnh Y Nhiên, vợ mình theo.

Chuyện lần trước của Tô Hạ Hoan và Vương Y Bối vẫn khiến Tô Triệt hơi thấp thỏm. Vì tình bạn giữa hai người họ phát triển quá nhanh chóng, đã đạt tới mức có thể hẹn đối phương cùng đi du lịch rồi. Thế nên Tô Triệt nhìn Mạnh Y Nhiên có phần lo lắng. Không phải lại phát triển tiếp một chuyện tình "gặp nhau quá muộn" đấy chứ!
Cũng may, tính cách của Mạnh Y Nhiên và Vương Y Bối không giống nhau. Mặc dù hai người nói chuyện rất vui vẻ nhưng còn lâu mới đạt tới mức độ kinh khủng như những buổi buôn dưa lê của đám con gái.

Tô Hạ Hoan cảm thấy rất tò mò về câu chuyện tình yêu giữa Mạnh Y Nhiên và Mộ Vân Xuyên: "Hai người thật sự là mối tình đầu của nhau à?"

Mạnh Y Nhiên gật đầu.

Tô Hạ Hoan cảm thán: "Tôi còn tưởng đó chỉ là tin đồn trên mạng chứ. Một tình yêu như vậy thật khó kiếm. Rõ ràng chia tay rồi mà không đến với người khác. Chẳng trách người ta đều nói câu chuyện của hai bạn còn lãng mạn và đặc sắc hơn cả tiểu thuyết. Giống như tôi và anh nhà tôi đây thì không được rồi. Vừa chia tay là lập tức tìm người yêu mới ngay."

Tô Triệt giúp Tô Hạ Hoan góp thêm một viên gạch: "Sai rồi, chúng ta còn chưa chia xa, em đã yêu đương với người khác rồi."
Mạnh Y Nhiên phì cười, Mộ Vân Xuyên cũng mỉm cười nhẹ nhàng.

Tô Hạ Hoan xấu hổ lè lưỡi. Người này chắc chắn cố tình.

Hôm nay, Tô Hạ Hoan tới đây rõ ràng là muốn nghe ngóng tin mật. Cô hỏi Mộ Vân Xuyên có thật đã bỏ thuốc lá vì Mạnh Y Nhiên không? Nhận được câu trả lời chắc chắn, Tô Hạ Hoan lại càng ngưỡng mộ bội phần.

Kế đó, Tô Hạ Hoan tiếp tục phỏng vấn Mộ Vân Xuyên, năm xưa anh ấy lựa chọn giải ngũ, thật sự vì bị thương chứ không phải vì điều gì khác ư?

Mạnh Y Nhiên nghe xong phì cười: "Cô là nhà báo à?

Tô Hạ Hoan lắc đầu nguầy nguậy: "Không phải, tôi là giám đốc thiết kế của Thời khắc tiên phong. Đúng rồi, cô có chơi trò chơi này không? Nhất định phải chơi nhé, thật sự rất vui đấy. Hơn nữa sau này chúng tôi còn phát triển lên di động nữa, tới lúc đó có thể chơi ở khắp mọi nơi."
Dưới sự đề cử nhiệt liệt của Tô Hạ Hoan, Mạnh Y Nhiên đồng ý khi về nhà sẽ lập tức thử trò chơi mới này.

Đã nói tới đây rồi, Tô Triệt liền đi thẳng vào mục đích bữa cơm ngày hôm nay: "Tôi xem livestream của anh rồi."

"Cảm ơn anh."

"Tôi thấy có rất nhiều fan hay gợi ý cho anh nhũng trò chơi thú vị. Tôi cảm thấy cũng nên đề cử một trò chơi chất lượng cao."

"Ví dụ như Thời khắc tiên phong của mọi người?" Mộ Vân Xuyên nhướng mày.

"Đúng vậy. Như thế fan của anh sẽ không phải đề cử trò chơi cho anh nữa, mà sẽ phản hồi lại với anh trò này hay đến mức nào."

Mộ Vân Xuyên bật cười: "Anh tự tin thật đấy."

Tô Hạ Hoan tiếp lời: "Sự tự tin của chúng tôi được xây dựng trên một thực lực tuyệt đối."

Người chơi của Thời khắc tiên phong đều hết lời khen ngợi về phông nền hay vũ khí của trò chơi. Bây giờ mọi người hay nói đùa một câu: Sau khi vào game rồi, việc khó khăn nhất chính là chọn vũ khí, bởi vì không biết nên chọn cái nào. Nhưng điều cay đắng nhất là lỡ bị đối phương chọn mất thứ vũ khí mình ưng ý, thật sự thì muốn gϊếŧ chết đối phương trong tích tắc để khả năng chiến đấu tăng cao.
Ăn xong bữa cơm, Tô Hạ Hoan lén lút thì thầm với Mạnh Y Nhiên: "Nhất định phải giám sát chồng cô chơi trò chơi này, hơn nữa còn phài chơi khi đang livestream, sau đó giới thiệu những ưu điểm của nó tới các fan... Đương nhiên, đây cũng là lúc thủ thách xem người làm vợ như cô có quyền phát ngôn trong gia đình hay không."

Mạnh Y Nhiên liếc mắt: "Tôi nghi ngờ cô đang chia rẽ vợ chồng tôi đấy."

Tô Hạ Hoa: "..."

Mạnh Y Nhiên: "Nhưng tôi vẫn cảm thấy việc thử thách này rất thú vị."

Tô Hạ Hoan: "..."