ĐỪNG NÓI VỚI ANH ẤY TÔI VẪN CÒN HẬN -Lục Xu

CHAP 114

Khi khu vực thứ hai của Thời khắc tiên phong được mở ra, sở thích khoe khoang hằng ngày của các game thủ cuối cùng cũng từ việc spam tấm bản đồ hiếm có trở thành bước chân được vào khu vực thứ hai. Dưới sự nỗ lực của mọi người, người chơi trong khu vực hai ngày một nhiều hơn.

Sau đó, quần chúng đều không hẹn mà có cùng một suy đoán. Nếu đã có khu vực thứ hai thì phải chăng sẽ còn có những khu vực khác với mức độ cao hơn? Suy đoán này không phải không có căn cứ. Ban đầu khi mới chơi, ai mà nghĩ được sẽ còn có khu vực thứ hai chứ?

Người chơi càng trở nên tích cực, bởi vì rất muốn được nhìn ngắm các phong cảnh cao cấp hơn, muốn trở thành người đầu tiên bước vào lãnh địa mới. Hơn nữa mỗi lần nhìn thấy cái tên Y Nhân Tiếu là lại có thêm một phần động lực. Người đầu tiên bước vào, tên sẽ được treo trên bầu trời khu vực mới đấy. Vinh dự này thật sự khiến người ta nhiệt huyết dâng trào.

Đám người vẫn còn nằm ở khu vực sơ khai lau nước mắt kêu gào: Có thể suy nghĩ một chút tới tâm trạng của chúng tôi không? Ngay cả khu vực thứ hai chúng tôi còn chưa vào được mà mấy người đã muốn vào khu vực cao hơn nữa rồi.

Người ở khu vực thứ hai đáp rằng: Xin lỗi nhé, chúng tôi không quan tâm đến tâm trạng của các bạn đâu.

Niềm vui trong game luôn phong phú và đủ đầy như thế.

Lúc này, các game thủ bắt đầu lợi dụng sự hợp tác giữa các vũ khí. Ví dụ như nước có thể kết hợp với điện. Nếu gỗ và lửa giao chiến, gỗ đương nhiên có thể bị lửa khống chế. Nhưng nếu là đồng đội, lửa và gỗ sẽ cùng tấn công để đạt được hiệu quả bất ngờ.

Khi mọi người đang rất hào hứng thì cũng đúng lúc này, khu vực cấp 1 cuối cùng đã được mở ra.

Khi nhìn thấy người đầu tiên bước vào khu vực cấp 1 không phải là Y Nhân Tiếu mà lại là Lâm Phong Miên, Tô Hạ Hoan quả thực cảm thấy hơi thất vọng. Cô đã nghĩ tới việc thiết kế một loại da độc khác cho Y Nhân Tiếu rồi. Những loại da mà cô thiết kế vẫn luôn được đông đảo game thủ yêu thích. Ví dụ như loại da Tinh Hỏa Lưu Quang của Y Nhân Tiếu, đến tận bây vẫn còn vô số người chơi nữ kêu gào cầu xin cô thả loại da ra. Họ chấp nhận ôm tiền tới cầu xin cô bán.

Tô Hạ Hoan không còn cách nào khác, đành thiết kế loại da Cô Nguyệt Vọng Tinh tiên khí ngời ngời nhưng khác biệt rất lớn với Tinh Hỏa Lưu Quang.

Còn về nhân vật Lâm Phong Miên, người đầu tiên bưóc chân vào khu vực cấp 1, khi mọi người đều suy đoán cô sẽ thiết kế cho người chơi ấy loại da nào thì cô thẳng thừng trả lời: Không, không có gì hết. Tô Hạ Hoan âm thầm nghiến răng, cô còn chưa trách cậu ta cướp mất danh xưng này, còn định lấy da hả, đừng có mơ.

Đương nhiên, với tư cách là nhà cung cấp, cô không thể trả lời như vậy được. Lời giải thích của Tô Hạ Hoan là, mặc dù trong mắt mọi người, khu vực 1 còn hiếm có hơn khu vực 2. Nhưng căn cứ trên tình hình thực tế, lúc đó mọi người vẫn còn đang ở khu vực sơ khai, không ai biết đến sự tồn tại của khu vực khác. Vậy mà trong hoàn cảnh ấy, Y Nhân Tiếu đã vào được khu vực 2. Còn về việc vào được khu vực 1 chỉ vì mọi người đều đang có ý thức tự rèn luyện kỹ năng của bản thân mà thôi, thế nên về bản chất có sự khác biệt.

Mọi người đều hiểu cả. Cũng tức là, thái độ của nhà cung cấp là người đầu tiên bước chân vào khu vực 2 hiếm có hơn người đầu tiên bước chân vào khu vực 1.

Dưới weibo của Tô Hạ Hoan, có rất nhiều người tỏ ý thấu hiểu: Có phải cô không thiết kế được da dành cho nam giới nên mới viện cái cớ này không? Thôi được, chúng tôi đều tin cả.

Tô Hạ Hoan câm nín, cô cũng thiết kế ra rất nhiều da cho nam giới đấy nhé.

Cùng với việc ngày càng nhiều người chơi được bước vào khu vực 1, ba khu vực đã triệt để hình thành. Khu vực sơ khai được đặt tên là khu Sơ đẳng, khu vực 2 được đặt tên là khu Bình thường, còn khu vực 1 được đặt tên là khu Cao thủ.

Sau đó, mọi người phát hiện ra một hiện tượng rất thú vị. Ba khu vực không thể tùy ý xuyên qua. Nói một cách chính xác, nếu người chơi trong khu Cao thủ và khu Bình thường muốn đi tới khu khác sẽ có hạn chế. Hạn chế này không phải không cho phép ra vào mà trong lúc chơi game, họ luôn cảm giác không được thuận tay thuận chân lắm. Về sau mới biết, đó là lúc nhân vật trong game bị bó buộc.
Hiện tượng này khiến mọi người cảm thấy thú vị hơn. Giống như trong tiểu thuyết tu tiên, các nhân sĩ ở thượng tầng có thể xuống hạ tầng nhưng không thể sử dụng tiên pháp, nếu không sẽ bị sét đánh. Đây là đãi ngộ chỉ cao thủ mới có, cũng là để bảo vệ người ở hạ tầng.

Các bạn trong khu Sơ đẳng: Tôi sẽ yên lặng ngồi xem các anh vờ vịt.

Nhưng kiểu hạn chế này mang tới hiện tượng nảy sinh vô số nick ảo. Thậm chí có những nick ảo vừa vào khu sơ khai liền chém gϊếŧ khắp nơi. Mọi người dần không còn lạ lẫm gì với việc này, khẳng định được ngay đối phương là cao thủ hoặc nick ảo của một cao thủ nào đó.

Khu Cao thủ được mở ra, số lượng người tăng lên, sau này dần dần đi vào ổn định. Ý tưởng cuối cùng của Tô Hạ Hoan và Tô Triệt cũng bắt đầu được thực hiện. Quá trình này mặc dù rất dài nhưng họ vẫn đợi được. Đó chính là để những người choi tự do lập nhóm và đội ngũ của riêng mình, tham gia các cuộc thi do Hoan Triệt tổ chức với phần thưởng vô cùng đơn giản và tầm thường: Tiền mặt.
Thế là các cuộc thi rầm rộ huyên náo được mở ra. Thành tích của Thời khắc tiên phong hấp dẫn sự chú ý của đông đảo người chơi. Quy định và quy trình thi cử được rất nhiều người nghiên cứu, chờ đợi kết quả của lần thi đầu tiên.

Lúc này Tô Hạ Hoan và Tô Triệt lại bắt đầu đi khắp nơi xin tài trợ. Việc tài trợ này không phải là cho Thời khắc tiên phong, mà là Liên minh tiên phong. Họ muốn thành lập một liên minh được tạo thành từ rất nhiều đội ngũ xuất sắc để hằng năm tiến hành thi đấu.

Bây giờ Thời khắc tiên phong đã nổi rần rần, các trò chơi khác cũng nổi lên theo. Trong tình hình này, việc Tô Hạ Hoan và Tô Triệt xin tài trợ vô cùng thuận lợi. Thậm chí có một số người rất giỏi nắm bắt thời cơ, trực tiếp đến tìm họ, hoàn toàn không cần họ thuyết phục nữa.
Thời khắc tiên phong mở ra một trang web chính thức nhằm tường thuật trực tiếp toàn bộ quá trình thi đấu. Những fan mạng và một số nhà đầu tư có hứng thú đều có thể tới xem các tuyến thủ thể hiện. Trong cuộc thi dài dằng dặc đó, một vài tuyển thủ đã đạt được độ nổi tiếng nhất định, cũng có một số người được các ông chủ chuẩn bị tài trợ nhìn trúng.

Muốn tổ chức một cuộc thi đấu chính quy, lên thể lệ cuộc chơi, tạo nhóm chiến đấu, tìm nhà đầu tư, lập ra các câu lạc bộ... Tất cả đều là một chuyến hành trình rất dài. Nhưng Tô Triệt và Tô Hạ Hoan đều chờ đợi được. Đây là mục tiêu cuối cùng họ đặt ra ngay từ ban đầu, chưa bao giờ nghĩ sẽ đạt được một cách thuận lợi như vậy. Có được thành tích như ngày hôm nay, họ đã rất may mắn rồi.
***

Khi Liên minh tiên phong được thành lập, mọi sóng gió và các chuyện lớn nhỏ đều có thể bỏ qua. Tô Hạ Hoan vô cùng kích động. Hon nữa là sau nhiều năm, Y Nhân Tiếu một lần nữa xuất hiện, trở thành một thành viên trong đội Tinh Nguyệt. Không còn nghi ngờ gì nữa, Tô Hạ Hoan chính là fan trung thành của Y Nhân Tiếu, bây giờ cũng đã trở thành fan ruột của Tinh Nguyệt.

Cuộc thi thường niên bắt đầu. Tô Hạ Hoan không bỏ qua bất kỳ cuộc thi nào có đội Tinh Nguyệt tham gia. Việc hâm mộ một đội tuyển mạnh có cảm giác đã như vậy đấy, vừa ăn vừa xem trực tiếp, còn có thể ngâm nga một khúc ca.

Khi Tô Hạ Hoan nhìn thấy Y Nhân Tiếu cầm Thiên Lưu Thủy mạnh mẽ tuyên bố sự xuất hiện của mình trong game, cô vui tới nỗi ăn thêm hai miếng thịt bò, sau đó chợt cúi đầu nhìn xuống. Thật sự hành động đó chỉ là vô tình thôi, nhưng cô bỗng phát hiện bụng mình phình lên.
Cô dùng ánh mắt nghiên cứu để quan sát cái bụng. Sao có vẻ giống như lâu nay vẫn phình vậy? Gần đây cô ăn rất khỏe, thế nên có cảm giác bụng chưa phẳng ra chút nào.

Mãi về sau cô mới nhận ra chuyện không ổn rồi. Cuộc chiến của đội Tinh Nguyệt không thể khiến cô bình tĩnh nữa. Cô đứng dậy khỏi ghế, kích động chạy đi tìm Tô Triệt.

"Tô Triệt, Tô Triệt, không xong rồi."

Tô Triệt ngồi trong phòng sách với nét mặt cực kỳ khó chịu.

Tô Hạ Hoan đẩy cửa phòng ra sau đó chỉ tay vào bụng mình, ý tứ nghĩa là: Anh hiểu không?

Tô Triệt thờ ơ đáp: "Ăn no quá độ?"

Tô Hạ Hoan bước tới, tàn nhẫn đá anh một cái.

Tô Triệt và Tô Hạ Hoan lập tức tới bệnh viện. Tô Triệt liếc nhìn cái bụng đã phình lên của cô, lúc này mới tới kiểm tra thì hình như hơi mất mặt?

Thế nên Tô Triệt và Tô Hạ Hoan đều không nói là tới kiểm tra xem có thai không mà giả vờ nói là tới khám thai. Đằng nào kết quả cuối cùng cũng vậy. Lần kiểm tra này cho thấy cái thai đã ba tháng rồi, thế nên họ rốt cuộc làm cha làm mẹ kiểu gì không biết.
Ra khỏi bệnh viện, Tô Hạ Hoan liếc nhìn Tô Triệt: "Thật hời cho anh."

Tô Triệt lập tức hiểu rõ ẩn ý trong câu nói này. Trong vòng ba tháng đầu tiên không được làm việc ấy, vì đứa bé còn rất yếu ớt, nhưng từ sau ba tháng trở đi thì vẫn có thể.

Tô Hạ Hoan kinh hoàng phát hiện anh hiểu ra ngay trong phút chốc. Cô lắc đàu, đàn ông ấy à, quả nhiên giống quả xoài, bên ngoài vàng ươm, bên trong cũng "vàng ươm"(*).

(*) Trong tiếng Trung, màu vàng cũng chỉ những chuyện liên quan đến quan hệ tình cảm, đen tối...

Việc Tô Hạ Hoan có thai dĩ nhiên phải thông báo cho hai bên gia đình. Họ vừa nghe được tin này đều đồng loạt mừng vui hớn hở, đòi tới Yên Xuyên chăm sóc cô.

Vấn đề nảy sinh là rốt cuộc sẽ là vợ chồng Tô Minh tới hay vợ chồng Tô Phong tới đây? Tô Triệt và Tô Hạ Hoan không quan tâm tới vấn đề này, tránh phải gánh tội bất hiếu. Họ để bố mẹ tự thương lượng với nhau. Họ chỉ cần biết kết quả, không màng tới quá trình.
Kết quả cuộc bàn bạc của bốn vị phụ huynh rất đơn giản. Mỗi bên tới Yên Xuyên một tháng, luân phiên chăm sóc Tô Hạ Hoan. Người ở lại thị trấn Bạch Hồ sẽ thay gia đình kia trông nom siêu thị hoặc nhà hàng. Dù sao bấy giờ cũng chỉ còn một chút cơ nghiệp, họ đã thuê người làm cả, không tốn nhiều công sức lắm.

Tô Triệt và Tô Hạ Hoan đều không có ý kiến gì, chỉ cần bố mẹ thoải mái là được.

Nhưng ngay tháng đầu tiên tới chăm sóc Tô Hạ Hoan, Đường Anh đã có ý kiến. Vì Tô Hạ Hoan đang mang thai mà vẫn theo đuổi thần tượng, hơn nữa lại còn là một cô gái nhỏ. Còn ra thể thống gì chứ?

Tô Hạ Hoan nhanh trí không ngang nhiên xem trận đấu trước mặt mẹ chồng nữa mà chuyển địa bàn về phòng riêng.

Nhưng một tháng sau, tới lượt Lý Hiểu Tuệ lên Yên Xuyên chăm sóc Tô Hạ Hoan, bà lại đưa ra ý kiến. Thời gian một tháng quá dài, bụng của Tô Hạ Hoan đã to lên rõ rệt rồi. Thế nên họ sẽ chuyển sang chăm sóc luân lưu mỗi tuần một lần. Tô Hạ Hoan và Tô Triệt vẫn không có ý kiến gì.
Tô Hạ Hoan nằm trên giường xem trận đấu của đội Tinh Nguyệt. Trận đấu kết thúc, cô xoa xoa bụng mình, hỏi Tô Triệt: "Anh nghĩ trong bụng em là con trai hay con gái?"

"Em hy vọng là con trai hay con gái?"

"Con trai." Tô Hạ Hoan trả lời không hề do dự.

"Ừm, anh cũng hy vọng là con trai."

Tô Hạ Hoan vui mừng reo lên: "Chúng ta có thần giao cách cảm đấy. Em hy vọng là con trai bởi nếu đứa đầu là con trai, sau này nó có thể chăm sóc cho em gái. Còn nếu đứa đầu là con gái mà sau này phải chăm sóc em trai hoặc em gái thì đáng thương lắm. Anh thì sao, vì sao lại mong con trai?"

"Lý do giống hệt em."

Tô Hạ Hoan cảm động nép vào lòng anh: "Chẳng trách chúng ta thành vợ chồng, suy nghĩ cũng giống nhau."

Tô Triệt sờ tay lên trán cô, không sốt. Rồi anh lại quan sát sắc mặt cô, cũng không có gì khác lạ. Thôi được rồi, từ sau khi mang thai cô cũng trở nên ngốc hơn, mặc dù vốn dĩ đã không thông minh lắm.
Đáy lòng Tô Triệt chợt nảy ra một nỗi băn khoăn. Mẹ đột nhiên ngốc đi liệu có ảnh hưởng tới trí thông minh của con trong bụng không?

Tô Hạ Hoan nhìn thấy ánh mắt của Tô Triệt, lập tức an ủi anh: "Đừng nghĩ tới chuyện "tranh sủng" với con trai. Anh hỏi em đi, con trai và anh ai quan trọng hơn?"

"Anh và con trai ai quan trọng hơn ư?"

"Đương nhiên là anh rồi. Anh là của em, còn con trai là của vợ tương lai của nó. Em đâu có ngốc đi chọn con trai quan trọng chứ."

Tô Triệt không nhịn được nhìn xuống bụng cô. Liệu có thể đợi sinh ra đã, biết chắc chắn là một cậu nhóc rồi hãy suy nghĩ tới chuyện con dâu không?

"Em nói đúng lắm." Phụ nữ có thai tuyệt đối không sai.

***

Khi Tô Hạ Hoan kiên quyết muốn đi xem trận đấu của đội Tinh Nguyệt, Tô Triệt đành phải chủ động đi cùng, nếu không thì có thể làm sao? Để cô đáng thương ngồi trách anh và bố mẹ anh liên thủ bắt nạt cô, sau đó ầm ĩ đòi bỏ nhà ra đi, tới tìm Tiếu Tiếu đáng yêu của cô ư?
Tiếu Tiếu đáng yêu à...

Tô Triệt cảm thấy may mắn khi Y Nhân Tiếu thật sự là một cô gái, còn là một cô gái nhỏ.

Cảm giác tới tận nơi xem thi đấu thật sự khác biệt. Mọi người đều rất nhiệt tình và kích động. Cổ động viên của mỗi đội tham gia trước khi cuộc thi bắt đầu đã gào thét khản cổ, giọng bên này lấn át giọng bên kia, giọng lần sau to hơn giọng lần trước. Hành động vô nghĩa nhưng lại vô cùng kích động lòng người. Đây mới là thanh xuân, đây mới là máu lửa!

Tô Hạ Hoan phấn khích vô cùng. Những người sắp thi đấu trên sân khấu kia sẽ chơi trò chơi do cô thiết kế. Những khán giả điên cuồng cổ động bên dưới cũng đang quan tâm tới cuộc thi về trò chơi mà cô thiết kế. Nhũng hình ảnh chì từng xuất hiện trong tưởng tượng của cô chẳng biết từ khi nào đã trở thành hiện thực tươi đẹp, thậm chí còn nhiều màu sắc hơn trong hiện thực.
"Thật là tuyệt." Cô khẽ nói.

Tô Triệt nhẹ nhàng đặt tay sau lưng cô, giống như một tư thế bảo vệ.

Cô cười nhẹ nhàng: "Tốt nhất phải là chúng ta đã ở bên nhau, bây giờ còn có con nữa."

"Anh hài lòng với đứa con của chúng ta không?"

"Vô cùng hài lòng, cảm ơn em đã mang nặng đẻ đau."

Thời khắc tiên phong chính là một đứa con chung họ cùng dựng xây, cùng nỗ lực, để nó trở thành sản phẩm của thành công. Để nay nó trưởng thành, nên hình nên dáng, họ sẽ tự hào vì nó, kiêu hãnh vì nó.

Cuộc thi đấu bắt đầu. Ván đầu tiên, Y Nhân Tiếu của đội Tinh Nguyệt chưa giành được Thiên Lưu Thủy, nó đã bị đội đối phương giật mất. Bây giờ Thiên Lưu Thủy dường như đã trở thành biểu tượng của Y Nhân Tiếu. Cô bé được công nhận là game thủ sử dụng Thiên Lưu Thủy xuất sắc nhất. Một vũ khí quá tầm thường trong mắt người khác, vậy mà lại có thể phát huy được sức mạnh to lớn nhất ở trong tay cô bé, đồng thời cô bé có thể sử dụng nó để ghi lại một nét bút đậm nét trong lịch sử của Thời khắc tiên phong. Nhắc tới Y Nhân Tiếu là nhắc tới Thiên Lưu Thủy và ngược lại.
Tô Hạ Hoan nhìn màn hình lớn của cuộc thi, chăm chú nghe lời giải thích.

Cô khẽ hỏi anh: "Anh biết vì sao em thích cô bé ấy không?"

"Cô bé chơi Thiên Lưu Thủy rất giỏi, hơn nữa cô bé ấy là nữ... Em hy vọng có thể chứng minh ngày càng có nhiều nữ giới chơi game không thua gì đàn ông. Nó chỉ liên quan tới năng lực, không liên quan tới giới tính, thậm chí là tuổi tác."

"Đúng vậy, nhung hình như em đặt kỳ vọng lớn như vậy lên một mình cô bé có hơi bất công."

"Không sao đâu." Tô Hạ Hoan trầm tư giây lát: "Em sẽ vui, hơn nữa cô bé không biết suy nghĩ của em. Ừm, hai người sẽ không bị ảnh hưởng."

Như vậy có được tính là an ủi không?

Tô Hạ Hoan cấu Tô Triệt một cái thật mạnh.

Sau khi trải qua những cuộc chiến khốc liệt và căng thăng, mùa một của Liên minh tiên phong chính thức hạ màn. Đội Tinh Nguyệt do Y Nhân Tiếu dẫn dắt giành được quán quân. Từ đó về sau, Y Nhân Tiếu hoàn toàn trở thành ngôi sao trong giới game thủ. Kỹ thuật cao siêu và ngoại hình hoàn hảo khiến cô bé trở thành nữ thần thế hệ mới với vô số người hâm mộ.
Trong năm ấy, Tô Hạ Hoan sinh được một bé trai đúng như ý nguyện của cô.

Năm thứ hai, đội Tinh Nguyệt một lần nữa giành quán quân, đồng thời Tô Hạ Hoan cũng mang thai lần hai.

Tô Hạ Hoan bị mẹ ruột cằn nhằn không ít lần: "Con không cho mẹ sinh đứa thứ hai, nói là sinh đứa thứ hai không tốt, sẽ gây ra tổn thương về mặt tình cảm cho đứa thứ nhất. Thế sao con còn sinh?"

Tô Hạ Hoan nhìn đứa con đang tròn mắt nhìn mình: "Thế nên con phải tranh thủ sinh vào lúc nó còn chưa hiểu chuyện, như vậy mới không gây ra tổn thương cho nó."

Lý do này dĩ nhiên không thuyết phục nổi Lý Hiểu Tuệ.

Nhưng Tô Hạ Hoan có tuyệt chiêu. Sau khi bị Lý Hiểu Tuệ căn nhằn quá nhiều, cô hỏi thẳng một câu: "Được rồi, con tới bệnh viện làm phẫu thuật, mẹ có thể yên lặng được chưa?"

Lý Hiểu Tuệ đĩ nhiên không cho cô đi. Từ đó về sau, bà tuyệt đối không nhắc lại chuyện này lần nào nữa.
Tô Hạ Hoan mang thai lần hai, Lý Hiểu Tuệ và Đường Anh đều không muốn đi đâu, vậy nên Tô Phong và Tô Minh bị đuổi về thị trấn Bạch Hồ trông cửa hàng.

Tô Hạ Hoan cảm thấy đứa trẻ đầu tiên sẽ theo họ Tô của Tô Triệt, còn đứa thứ hai sẽ theo họ Tô của mình.

Sau khi cô nói quan điểm này ra, Đường Anh và Lý Hiểu Tuệ đều đồng loạt im lặng, sau đó tỏ ý: Được thôi, con muốn làm sao thì làm.

Tô Hạ Hoan bi thương thở dài, mẹ chồng và mẹ đẻ của mình đều không hiểu ý mình. Họ của cô và Tô Triệt chỉ là một sụ trùng hợp ngẫu nhiên. Hai đứa trẻ họ Tô thật ra cũng chỉ là một sự trùng hợp. Vì sao một đạo lý đơn giản như vậy mà họ không hiểu chứ?

Tô Hạ Hoan gọi điện thoại kể chuyện này cho Vương Y Bối. Vương Y Bối cũng hơi khó hiểu: "Con trai và chồng em theo họ Tô. Bây giờ đứa trong bụng sẽ cùng em theo họ Tô. Đều là họ Tô, vì sao cứ phải phân ra là theo chồng em hay theo em chứ?"
"Bởi vì đứa trẻ này cùng họ với em nên mới họ Tô."

"Nhưng nếu nó không cùng họ với em mà cùng họ với chồng em thì cũng sẽ theo họ Tô mà!"

Tô Hạ Hoan thở dài: "Em nói mà chị vẫn không hiểu, chị không hiểu một chút nào."

Vương Y Bối phản bác: "Là bản thân em không suy nghĩ rõ ràng. Đều là họ Tô, không cần phải phân định rạch ròi như thế."

Tô Hạ Hoan cảm thấy tình bạn giữa họ đã rơi xuống mức lạnh nhạt, phải ăn rất nhiều rất nhiều món ngon mới có thể bù đắp được.

Tô Hạ Hoan đơn phương cảm thấy mình không thể nói rõ chuyện này với Vương Y Bối là vì khoảng cách thế hệ, còn với Mạnh Y Nhiên thì khoảng cách thế hệ không xa đến vậy.

Tô Hạ Hoan hỏi thẳng: "Cậu có hiểu không?"

"Cậu làm mình hồ đồ rồi. Mình không hiểu vì sao cậu phải băn khoăn vấn đề này." Mạnh Y Nhiên khó hiểu thực sự.
"Không phải băn khoăn. Mình chỉ đang trình bày một sự thật, nhưng mọi người đều không hiểu."

Mạnh Y Nhiên ngẫm nghĩ: "Cậu muốn biểu đạt rằng đứa con đầu tiên cùng họ Tô với chồng cậu. Đứa con thứ hai cùng họ Tô với cậu. Nhưng vấn đề là chúng vẫn chỉ mang họ Tô. Nếu vậy, mình nói đứa đầu tiên theo cậu mang họ Tô, đứa thứ hai theo chồng cậu mang họ Tô, hoặc cả hai đứa đều theo cậu mang họ Tô, hoặc cả hai đứa đều theo chồng cậu mang họ Tô đều có lý cả, cậu nói đúng không?"

Tô Hạ Hoan câm nín, trong lòng chỉ thầm nghĩ: Mình không biết là đúng hay sai nhưng mình chỉ muốn cúp máy.

Sau khi xác nhận Vương Y Bối và Mạnh Y Nhiên đều có khoảng cách thế hệ sâu sắc với mình, Tô Hạ Hoan đành vào trong nhóm Chat nói chuyện với Liễu Như Yên và mọi người.

Trương Doanh và Trần Phượng đều bị Tô Hạ Hoan làm cho hồ đồ. Nhưng họ cũng không cãi nhau với cô mà chỉ có một phản ứng trực tiếp nhất: Tô Hạ Hoan nói gì, họ chỉ cần trả lời "Đúng" là được.
Cuối cùng Liễu Như Yên mới đọc được tin. Không hiểu tình hình cô ấy hỏi thẳng Tô Hạ Hoan: "Đứa con đâu tiên của cậu có phải họ Tô không?"

Tô Hạ Hoan thừa nhận.

"Đứa con thứ hai của cậu có phải họ Tô không?"

Tô Hạ Hoan một lần nữa thừa nhận.

Liễu Như Yên: "Chồng cậu họ Tô, nên cậu có hỏi thêm những người đi nữa họ cũng sẽ chỉ cảm thấy hai đứa trẻ đều mang họ Tô giống bố, sẽ không nghĩ tới cậu đâu, thế nên đừng băn khoăn."

Tô Hạ Hoan kiên quyết: "Đứa trẻ này theo mình mang họ Tô."

Liễu Như Yên: "..."

Trương Doanh và Trần Phượng: "Liễu Như Yên, cuối cùng cậu cũng hiểu được cảm nhận lúc trước của bọn mình rồi."

Tô Hạ Hoan thất vọng lắm. Một đạo lý đơn giản như vậy vì sao nhiều người cứ cố tình không hiểu chứ!

Tô Hạ Hoan chỉ còn biết giày vò chồng mình.
"Họ đều không hiểu, còn cảm thấy em vô lý. Anh có hiểu em nói gì không?" Tô Hạ Hoan nhìn Tô Triệt cực kỳ chân thành. Đây là một chuyện vô cùng nghiêm túc.

"Hiểu." Tô Triệt cũng nhìn cô đầy chân thành như thế.

"Nếu anh hiểu thì anh nói thử coi."

Tô Triệt trầm tư giây lát: "Anh cảm thấy vẫn cần em giải thích lại một lần, tránh trường hợp anh hiểu sai lệch."

"Thật ra rất đơn giản. Hai đứa con một đứa theo họ anh một đứa theo họ em. Cho dù bố nó không phải họ Tô mà họ Lý, họ Vương gì đó thì đứa đầu vẫn theo họ bố. Nhưng em họ Tô, nên đứa thứ hai theo em họ Tô..."

Tô Triệt nhíu mày nhìn cô: Thế nào gọi là bố của con cô không mang họ Tô mà mang họ Lý, họ Vương chứ...

Tô Hạ Hoan ngừng lại, nháy mắt với Tô Triệt: "Không phải, ý của em là, cho dù anh không mang họ Tô, đứa đầu tiên vẫn theo họ anh. Em họ Tô, đứa thứ hai chính là theo họ Tô của em."
Tô Triệt trịnh trọng gật đầu: "Hiểu rồi, hai đứa con của chúng ta là vì em nên mới mang họ Tô. Chỉ vì anh cũng mang họ Tô nên mới tạo ra sự trùng hợp ngẫu nhiên này."

Tô Hạ Hoan tán thưởng gật đầu: "Haiz, vẫn chỉ có anh hiểu em. Người khác đều không thông minh bằng anh... Hừ, đây chính là lý do vì sao anh vào được trường Đại học B, còn họ thì thi trượt đó."

Tô Triệt xoa xoa mũi mình, nghĩ bụng: Em băn khoăn nhiều như vậy chỉ vì em thi đỗ nhưng không vào đó học hả?

Anh ôm chặt cô vào lòng: "Ngủ đi!"

Tô Hạ Hoan sung sướиɠ nép vào lòng anh, tìm kiếm nơi ấm áp nhất của mình...