[PHẦN 2] TÌNH YÊU BÁ ĐẠO: TRIỀN MIÊN VỚI ĐỆ NHẤT PHU NHÂN

Bảo bối, em làm tóc rất đẹp

Ngải Tuyết lấy điện thoại ra xem.

"Không thấy mà."

Trong biệt thự, Mộ Dung Kiệt điều bác sĩ gia đình đến xử lý vết thương cho Thang Tiệp. Thông báo Trương Thiên ra lệnh truy nã tên cướp đó.

Dám cả gan đυ.ng tới người không nên đυ.ng, dù cho đó có là bạn đi chăng nữa.

"Chuyện đó, cảm ơn anh." Ngải Tuyết vuốt vuốt mái tóc, có phần xấu hổ khi nói.

"Sau này, em cứ kêu cô ấy tới đây ở, như vậy, em có thêm người bầu bạn, sẽ không cảm thấy buồn chán nữa!"Mộ Dung Kiệt hé miệng cười yếu ớt.

"Cái gì?" Ngải Tuyết giật mình há to miệng.

"Sau này, em muốn cái gì thì làm cái đó, anh sẽ không can thiệp, miễn em thích là được, chịu không?" Trong mắt anh tràn ngập nhu tình.

Ngải Tuyết câm lặng, đơ mắt kinh ngạc nhìn anh.

"Bảo bối, em làm tóc rất đẹp."

Ngải Tuyết gật đầu, xoay người nhìn chỗ khác, khóe miệng nhếch lên.

"Cảm giác khá hơn chưa?" Đi tới bên cạnh Thang Tiệp hỏi han, nâng cằm cô nhìn tới nhìn lui.

"Hình như bớt sung rồi."

"Vết thương nhỏ thôi, ờ mà nè, trễ rồi cậu nhờ ai đưa tớ về nhà?"

Ngải Tuyết cười đùa.

"Cậu có suy nghĩ tới việc ở cùng tớ không?"

"Tất nhiên, nhưng chồng của cậu chịu sao? Đó mới là vấn đề?" Thang Tiệp hứng khởi nói.

"Ừ. Nếu cậu muốn cứ thoải mái dọn tới đây ở."

"Muốn chứ, cậu không biết đó thôi, tớ mướn căn biệt thứ đó vừa đắt lại không chỗ chơi, nay lại có chỗ ở tốt hơn, cần gì phải suy nghĩ!"

Thang Tiệp đồng ý, chủ yếu là để sau này cô đỡ phải cô đơn ở một mình.

"Ừ, vậy bây giờ ngủ đi, ngày mai tớ phụ cậu dọn nhà."

"Khỏi đi, tớ không có nhiều đồ!"

"Cứ dọn, nếu như có thì tớ phụ."

"Ok, cám ơn."

Hai người đi vào phòng ngủ, vui mừng nhảy nhót.

"Phòng này tiện nghi quá, thật sang trọng, giường ngủ cũng mềm nữa. Hễ đi theo Tiểu Tuyết là có thịt ăn." Thang Tiệp nằm lỳ trên giường, không muốn động đậy tay chân.

"Vết thương hết đau rồi hả? Nhìn cậu không có vẻ như bị thương, cũng may tớ biết cậu vốn có số phú bà. Ha ha."

Thang Tiệp có lẽ quá mệt mỏi, nằm trên giường ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.

Ngải Tuyết đắp mền cho cô rồi nhỏ nhẹ rời khỏi phòng.

Dì Dư đẩy giá quần áo tới.

"Thiếu phu nhân, đây là thiếu gia căn dặn chuẩn bị cho cô, thiếu phu nhân thích bộ nào cứ lấy bộ đó?"

Ngải Tuyết nhìn đống quần áo treo trên giá mà lặng người, tối thiểu có trên trăm bộ, khiến cô phải lưỡng lự.

"Dì cứ chọn đại rồi đem đến phòng cho con là được."