[PHẦN 2] TÌNH YÊU BÁ ĐẠO: TRIỀN MIÊN VỚI ĐỆ NHẤT PHU NHÂN

Một mũi tên trúng hai con nhạn

Ngải Tuyết đi đi lại lại quanh nhà, mặc dù đối với Ngải Vũ không mấy hảo cảm nhưng cô ta mất tích thì Mộ Dung Kiệt vẫn là vị hôn phu của cô ta, hơn nữa giữa mình và cô ta cũng là chị em mấy năm qua, không có tình cũng phải có nghĩa.

"Phải làm sao đây, tớ muốn tìm người? Cậu giúp tớ đi?"

"Cậu cứ bình tĩnh, có gấp cũng không được gì, cứ cho là Mộ Dung Kiệt bắt cóc cô ta, rồi như thế nào chẳng lẽ đánh đập, hành hạ cô ta sao? Cậu quan tâm chi cho mệt?" Thang Tiệp từ tốn nói.

Miễn là người phụ nữ đó đừng xuất hiện ở buổi hôn lễ, có vậy Ngải Tuyết mới có cơ hội.

"Tớ sợ Kiệt làm chuyện lỗ mãn, một khi anh ta muốn ra tay, tớ thật sự không tưởng tượng nổi."

Rốt cuộc cô cũng hiểu ý anh nói vào hai ngày trước, anh rằng anh sẽ không cưới Ngải Vũ, càng sẽ không để ông cụ bị bẽ mặt trước giới truyền thông.

Bởi vậy anh mới bắt cóc Ngải Vũ truyền tin cô ta mất tích, một mũi tên trúng hai con nhạn, không hổ là Mộ Dung Kiệt, ngay cả chuyện như vậy cũng nghĩ ra.

"Thiếu phu nhân, Quý thiếu gia tới."

Bịch ——

Tay cầm miếng dưa hấu chợt run rẩy làm rớt xuống làn váy hồng của Thang Tiệp.

"Ai chứ?"

"Là thiếu gia Tử Hiên ạ."

Rầm rầm!

Thang Tiệp cố sức chạy lên lầu, bằng mọi giá quyết không gặp anh ta. Chỉ cần không thấy anh ta là được.

Ngải Tuyết ra cửa nghênh đón.

"Anh Tử Hiên, về nước sao không gọi điện báo trước, làm em không chuẩn bị gì cả."

"Anh cũng đâu chuẩn bị gì, lần này do ba anh kéo anh về đột xuất. Vẫn khỏe chứ?" Tử Hiên vẫn nụ cười cợt nhã, nhìn không ra vẻ si tình dành cho Ngải Tuyết khi còn ở La Mã.

"Ba anh hả? Anh cứ thích nói đùa, em ở La Mã mấy năm liền, có thấy anh nhắc tới gia đình lần nào đâu." Ngải Tuyết rót nước cho anh.

"Không có gì lạ, dù sao anh và bọn họ lâu lâu mới gặp, bởi vì ba anh rất thích đi du lịch nên muốn gặp cũng rất khó khăn." Anh hé miệng cười yếu ớt.

"Tiểu Tuyết, thời gian qua em sống có tốt không?" Tin tức mỗi ngày anh đều xem qua, sao đại ca có thể kết hôn được chứ? Vừa trở về lại thấy Ngải Tuyết ở đây càng làm anh rối rắm hơn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

"Vẫn thế thôi, mỗi ngày vẫn trôi qua như vậy." Ánh mắt Ngải Tuyết đượm buồn man mác, chỉ là thoáng qua, nhưng đâu tránh khỏi đôi mắt tinh tường của Tử Hiên

"À, chiều nay, anh hẹn anh Kiệt ở nhà hàng bàn chuyện, Tiểu Tuyết, em đi cùng chứ?"

"Anh hẹn anh ta?" Thoắt cái, Ngải Tuyết bật dậy.

"Chẳng phải anh ta khóa máy sao? Hay là?"

"Đại ca luôn để một chiếc điện thoại khẩn cấp bên mình, dù ở thời điểm nào cũng không tắt máy, có điều đừng gọi khi không cần thiết." Tử Hiên giải thích, điện thoại đó chỉ dùng cho trường hợp khẩn cấp thôi.