《EDIT/ĐM》ĐỪNG NGHĨ LY HÔN - CỐ CHI QUÂN

Chương 35: Lừa người

Edit: Tiểu Bình Quả

Cả người Cố Dương đều đau nhức, mắt cá chân là thốn nhất, cúi đầu nhẫn nhịn, cậu không thể rơi nước mắt được, lực chú ý đều bị chiếm cứ bởi đau đớn, hoàn toàn không nhìn thấy rõ người đang xông đến, trông chả khác gì sát thần Lục Ngôn.

Thân thể Cố Dương đột nhiên được nhấc lên, rơi vào một cái ôm ấm áp, cậu sợ hết hồn, theo bản năng liền túm chặt vải áo trước ngực của đối phương, hơi hoảng hồn ngẩng đầu lên nhìn, không nghĩ tới lại thật sự là Lục Ngôn.

Cậu nhất thời sửng sốt, ngay cả việc mình bị bế như công chúa cũng không để ý đến, lực chú ý toàn bộ đều đặt ở trên người Lục Ngôn, không tự chủ được càng nắm chặt áo sơ mi của anh, nhíu mày mê man hỏi: "Lục tiên sinh... chân của anh?"

Lục Ngôn mặt mày lạnh lùng, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, cả người tản ra khí tức lạnh như băng, có thể một người gặp lần đầu còn tưởng anh là người mới bước ra từ nhà băng, lúc Cố Dương mở miệng hỏi, phút chốc cả người cứng lại, như là đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, trên gương mặt lạnh lùng lộ ra một tia chột dạ cùng căng thẳng khó có thể thấy được, tay ôm Cố Dương cũng vô ý hơi dùng sức.

Cố Dương bị ôm đau, không nhịn được hít một ngụm khí lạnh.

Lục Ngôn nghe được, vội vã nới lỏng lực tay, cực kỳ ôn nhu ôm lấy cậu, thấp giọng nói: "Ngoan, trước tiên tôi đưa em đến bệnh viện."

Nói xong, liền ôm Cố Dương bước nhanh ra cổng trường học.

Hoa khôi lớp đứng ở phía sau lúc này mới hồi phục lại tinh thần, trong lòng vẫn còn hơi sợ sệt, mà nam sinh cô thầm mến đột nhiên bị một nam nhân nhìn qua rất đáng sợ ôm đi, nàng sao có thể yên tâm được, cắn cắn môi, vẫn quyết định đánh bạo đuổi theo, nói to: "Chờ đã! Anh là anh trai của Cố Dương sao?"

Lục Ngôn cũng không muốn để ý tới, mà Cố Dương nghe thấy tên của mình, quay đầu lại nhìn sang, phát hiện là bạn học trong lớp mình, liền nhẹ nhàng kéo kéo áo Lục Ngôn, nói: "Lục tiên sinh, chờ một chút."

Lục Ngôn không thể làm gì khác hơn là dừng lại, hơi nghiêng người nhìn sang, bởi vì chiều cao ưu thế, anh từ trên cao nhìn xuống, có một loại áp bách không thể xem nhẹ. Khoảng cách còn vài bước, hoa khôi lớp liền chạy chậm dừng lại, nói: "Việc đó, không có giấy xin phép nghỉ học là không được ra khỏi cổng trường, trước tiên hãy đi tìm giáo viên chủ nhiệm đi ạ?"

Lục Ngôn nhàn nhạt liếc nàng một cái, là một cô gái rất bình thường, muốn làm bạn gái của Dương Dương?

Anh lạnh lùng nói: "Không cần."

Cố Dương rất hiểu rõ tính nết nói một không hai của Lục Ngôn, cũng giải thích anh là đang quá quan tâm đến mình, liền nói với bạn học: "Tôi sẽ giải thích với bảo vệ, vậy là ổn rồi, làm phiền cậu nếu nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm, giúp tôi nói một tiếng là được rồi, cảm ơn."

Mới vừa nói xong, Lục Ngôn liền nhanh chân ôm cậu rời đi. Chỉ còn lại hoa khôi lớp vẫn nhìn theo bóng lưng của bọn họ, lo lắng không thôi.

Cố Dương không nhìn thấy, cái cậu để ý nhất đương nhiên là chân của Lục Ngôn, suy nghĩ không thể lý giải được, không phải nói là muốn hồi phục lại cần ít nhất là hai tháng sao, không dùng nạng để thích ứng dần, cũng không chậm rãi khôi phục lại? Đột nhiên làm sao có thể đứng lên được? Bộ dáng ôm cậu cũng không có một chút áp lực nào?

Cố Dương nhăn chặt mày, suy nghĩ mãi không ra, cực kỳ nghi hoặc, không nhịn được lại hỏi: "Lục tiên sinh, chân của anh rốt cục là như thế nào? Tại sao đột nhiên lại có thể đứng lên?"

Bước chân Lục Ngôn dừng lại, nhưng rất nhanh lại tiếp tục bước về phía cổng trường học, giống như tạm thời không biết nên nói như thế nào, giọng điệu có chút lấy lòng, "Việc này... Tôi sẽ giải thích với em sau, Dương Dương, trước tiên chúng ta đến bệnh viện có được hay không?"

Chân mày Cố Dương nhíu càng chặt hơn, cảm nhận được anh đang cố ý né tránh không trả lời, nghĩ như vậy, trong lòng Cố Dương nghi ngờ càng sâu, chính cậu có lẽ là không phát hiện ra, mà mắt trần cũng có thể thấy được sắc mặt cậu đang lạnh đi.

"Lục tiên sinh, trước tiên anh thả tôi xuống đã."

Lục Ngôn nghe thấy Cố Dương ở trong l*иg ngực đột nhiên nói như vậy, trong lòng nhất thời hồi hộp, có một loại dự cảm xấu. Dương Dương đang nghi ngờ anh? Cũng là, rõ ràng cuối tuần trước ở viện mới chỉ nói là phục kiện có tiến triển, khôi phục càng lúc càng nhanh, nhưng nói thế nào thì cũng không thể đột nhiên có thể đi lại bình thường được, quá giả dối. Vừa nãy cũng là do anh nhìn thấy tình huống như vậy, nhất thời vội vàng quá, không để ý tới cái gì, trực tiếp ném ghế lăn xông tới. Bất quá, nếu quay lại thời điểm đó một lần nữa, anh cũng vẫn sẽ làm như vậy, Dương Dương bị thương, làm sao anh có thể bình tĩnh được.
Hiện tại Cố Dương đang muốn rời khỏi l*иg ngực của anh, đây là dấu hiệu sinh khí không muốn để ý tới anh, Lục Ngôn ngay lập tức hoảng hốt, không chỉ không thả người xuống đất, trái lại mặt càng âm trầm, lực đạo trên tay cũng gia tăng, ôm cậu thật chặt.

Cố Dương cảm nhận được trói buộc, cảm thấy không đúng lắm, theo bản năng giãy dụa, nói: "Lục tiên sinh, buông tôi ra!"

Bàn tay của Lục Ngôn đang ôm đầu gối cậu hơi chuyển động, nhéo nhéo cậu, không cho phép kháng cự nói: "Đừng động đậy."

Cả người Cố Dương cứng đờ, mặt đột nhiên đỏ lên, cũng lập tức ngoan lại, không dám lộn xộn, cứ như vậy bị Lục Ngôn ôm lên xe.

Cố Dương bởi vì Lục Ngôn giấu giếm cậu chuyện gì đó, mới vừa rồi còn nhéo nhéo cậu nữa, trong lòng khó chịu, vừa mới lên xe, liền rúc sâu vào trong góc xe, mím chặt môi, muốn cách xa Lục Ngôn một chút.
Nhưng cậu quên mất chân mình vừa mới bị thương, hơi động mắt cá chân liền truyền đến một hồi đau đớn, làm cho cậu không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, động tác cứng đờ.

Lúc này, Lục Ngôn nhìn cậu quay lưng về mình, bộ dáng hận không thể cách mình càng xa càng tốt, sắc mặt đột nhiên chìm xuống, nghĩ đều không nghĩ, bắt được thủ đoạn mánh khóe, một tay ôm lấy eo cậu, một cái đã đem người kéo về. Cố Dương bị ép thuận theo lực đạo, không khống chế được ngã vào trong l*иg ngực của Lục Ngôn.

Lục Ngôn thấp giọng nói: "Tại sao không nghe lời? Em đang bị thương, còn lộn xộn."

Cố Dương nghĩ đều không nghĩ, lập tức tránh né muốn bò dậy, nhưng một bàn tay Lục Ngôn đặt ở trên lưng cậu, có thể là cố kỵ cậu vừa mới ngã, dùng lực đạo không lớn, mà cũng vừa hay giam cầm được, làm cho cậu khó có thể thoát khỏi, chỉ có thể bị ép nằm nhoài trong l*иg ngực Lục Ngôn.
Lục Ngôn giải thích như vậy: "Để tôi xem vết thương ở chân của em."

Cố Dương lại quật cường, tựa hồ bắt đầu nóng nảy, không hề ngoan ngoãn giống như mọi ngày, không tiếng động mà tạc mao, khuôn mặt nhỏ nhắn cau có, hai tay dùng sức đẩy l*иg ngực Lục Ngôn, muốn thoát khỏi ngực của anh.

"Dương Dương." Lục Ngôn trầm thấp quát cậu một tiếng.

Lúc này, ánh mắt của Cố Dương chú ý tới cái bóng đen phía sau xe, không nhịn được chất vấn: "Tại sao xe lăn của anh ở đây? Nếu như nói tốt rồi, sẽ không cần xe lăn nữa đi?"

Lục Ngôn nhất thời ngừng lại, tựa hồ bị hỏi trúng, nhưng không lâu trước đây bản thân anh mới nói sẽ không lừa gạt Dương Dương, đây không phải là tàn nhẫn tự tát lên mặt mình một cái sao? Thật sự không nói ra được. Anh miễn cưỡng nở nụ cười, kiên trì nói: "Tuần trước, không phải bác sĩ nói tôi khôi phục rất tốt sao? Kỳ thực là hai ngày nay tôi đã có thể đứng lên được một lúc rồi, chỉ có điều không thể đi quá lâu, ngày hôm nay tôi đến đây cũng chính là muốn báo cho Dương Dương tin tức tốt này."
Nếu như là trước đây, Cố Dương nhất định sẽ tin tưởng Lục Ngôn ngay lập tức, nhưng biểu hiện ngày hôm nay của Lục Ngôn, thái độ vừa bắt đầu đã tránh né, thật sự là làm cho cậu cảm thấy hoài nghi, độ tin tưởng cũng giảm xuống một nửa.

Cố Dương có chút hoài nghi, "Có đúng như vậy không? Vậy vừa nãy tại sao anh không nói thẳng? Nếu bây giờ phải đi đến bệnh viện, vậy tôi thuận tiện hỏi Phó viện trưởng một chút, xem anh ấy nói như thế nào."

Khóe miệng Lục Ngôn miễn cưỡng câu lên một độ cong thiếu chút nữa trực tiếp tắt nắng. Quả nhiên là Dương Dương không tin anh! Xong đời rồi!

Tài xế đang lái xe cảm giác được bầu không khí không tầm thường, đột nhiên căng thẳng, không xác định hỏi: "Lục tổng... Hay là đi bệnh viện Nhân Dân được không?"

Đương nhiên là Lục Ngôn không muốn đi, nhưng nếu không đi, e là Dương Dương ngay cả nói chuyện cũng không chịu nói với anh.
Hạ mắt xuống nhìn đôi mắt của Cố Dương , Lục Ngôn ngữ khí hơi hơi nặng nề nói: "Đi."

Tài xế liền lái xe một đường chạy thẳng đến bệnh viện.

Ngồi sau, Lục Ngôn nói: "Bây giờ Dương Dương có thể cho tôi xem qua vết thương ở chân của em một chút được không?"

Cố Dương nhìn thái độ bình tĩnh thản nhiên của Lục Ngôn, giống như vừa rồi anh không có nói dối, nhưng Lục Ngôn có ngụy trang hay không, cậu không thể nhìn ra, lắc đầu một cái nói: "Dù sao bây giờ cũng đang đi đến bệnh viện mà."

Ý tứ chính là, Lục Ngôn không phải bác sĩ, nhìn cũng vô dụng.

Lục Ngôn nghe vậy cụp mắt lại, bộ mặt như bị thất lạc, sự khước từ của Cố Dương làm cho anh bị tổn thương rất nặng. Cố Dương ngẩn người, thiếu chút nữa tưởng mình đã làm sai chuyện gì. Còn chưa xác định được Lục Ngôn có phải đang lừa dối mình hay không, Cố Dương cũng không muốn nói chuyện với anh.
Cố Dương cúi đầu ngồi ở trong xe, có chút trầm mặc.

Cũng chính bởi vì vậy, cậu không phát hiện ra, ánh mắt Lục Ngôn đang nhìn về phía cậu, phảng phất gợn sóng lăn tăn, giống như một hố sâu không đáy, muốn cắn nuốt hết tất cả, có chút doạ người. Lục Ngôn không có cách nào tiếp nhận được việc Dương Dương không để ý mình, không có bất kỳ hưởng ứng nào, không còn nụ cười ấm áp trên khuôn mặt xán lạn, bộ dáng có chút lạnh nhạt. Lục Ngôn hốt hoảng, đầu óc trống rỗng, suýt nữa quên mất suy nghĩ.

Dương Dương cự tuyệt anh.

Trong đầu Lục Ngôn chợt lóe lên suy nghĩ này, đáy lòng giống như đột nhiên bị đào rỗng một khối, lạnh lẽo, gió lạnh ùa vào, cả người như rơi vào hầm băng.

Mặt anh không có cảm xúc, phút chốc giống như mất đi lý trí, không cười ôn nhu nhẹ nhàng như thường ngày, ánh mắt băng lãnh, không quản Cố Dương muốn gì, cường thế bắt lấy cổ chân cổ tay cậu, đặt ở trên bắp đùi mình, tỉ mỉ nhìn vết thương.
Cởi giày ra, xắn ống quần lên, dễ dàng có thể nhìn thấy mắt cá chân bị sưng lên một cục lớn.

Cố Dương phản ứng không kịp, nhất thời bối rối, lấy lại tinh thần liền thấy Lục Ngôn đang nghiêm túc xem vết thương ở chân cậu, mặt mày lạnh lùng, khiến cậu có cảm giác nguy hiểm khó nói, không khỏi co rúm lại, khẩn trương đến nỗi ngón chân hơi cuộn tròn lên, muốn đem bản thân giấu đi.

Nhưng Lục Ngôn giam chân cậu rất chặt, đặt ở trên đùi của nam nhân, khiến cậu không có cách nào nhúc nhích.

Đôi mắt Lục Ngôn trầm lại nhìn sang, âm thanh khàn khàn, lại có cảm giác âm u tĩnh mịch, "Tại sao Dương Dương không cho tôi nhìn?"

Cố Dương bị nhìn chằm chằm tê dại cả da đầu, mạnh miệng trừng lại, giống như là đang nói vì không muốn a.

Giọng Lục Ngôn càng u ám, "Vậy em muốn cho ai nhìn?"
Đầu óc Cố Dương mơ hồ, vết thương ở chân còn có thể cho ai xem? Chính là bác sĩ a.

Có thể rất dễ thấy, trạng thái của Lục Ngôn hiện tại có chút không đúng lắm, quả thực bộ dáng rất giống võ hiệp trong vở kịch bị tẩu hỏa nhập, cảm giác như con ngươi cũng đang dần biến đỏ!

Cố Dương bị giật mình.

Bộ dáng này, trước đây cậu đã từng thấy, một đời trước có một lần cậu bị một thanh niên phong lưu để ý, đối phương muốn lừa cậu lên giường, khiến cậu uống rượu có vấn đề, Lục Ngôn chạy tới phát hiện, chính là biểu tình đáng sợ này, liền giáng một đấm xuống mặt người kia, thiếu chút nữa đã đánh chết thanh niên phong lưu đó! Mà cậu được Lục Ngôn mang về nhà, cũng bị trừng phạt mạnh mẽ một trận, ngày hôm sau cả người bủn rủn, bò cũng không bò dậy nổi, cái gì cũng đều do Lục Ngôn giúp đỡ giải quyết.
Lục Ngôn chú đến Cố Dương run rẩy, ánh mắt càng lạnh hơn, "Dương Dương sợ tôi?"

Cố Dương run run, có chút muốn khóc, rõ ràng hiện tại người có khả năng bị lừa gạt nên sinh khí là cậu mới đúng, tại sao ngược lại là Lục Ngôn điên lên a, cậu ở đâu kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh?

Cố Dương muốn nói sợ, nhưng lại sợ kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lục Ngôn càng biếи ŧɦái, không dám, kinh sợ ngóng ngóng nhanh chóng lắc lắc đầu, âm thanh nhỏ bé run rẩy, "Không sợ ~ "

Lục Ngôn vừa nhìn, cả người đột nhiên giống như thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt âm trầm cũng phai nhạt xuống, cảm giác lại có điểm ôn hòa của thường ngày, bỗng nhiên tiến lên ôm Cố Dương vào trong l*иg ngực, nhẹ giọng nói: "Dương Dương cuối cùng cũng nguyện ý để ý đến tôi rồi."

Cố Dương sửng sốt, anh là bởi vì cậu không muốn nói chuyện với anh, cho nên mới như vậy?
Ngẫm lại một đời trước Lục Ngôn ngẫu nhiên biếи ŧɦái, tựa hồ... liền có thể hiểu được.

Cố Dương bị anh cưỡng ép ôm lấy, quả thực lại giống như bị một con chó lớn ôm làm nũng, khiến người khác vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ.

Cố Dương nói: "Nếu anh không lừa gạt tôi, thì tôi làm sao lại không đi ý đến anh được."

Lục Ngôn cứng đờ, không dám lên tiếng. Bởi vì xác thực là anh có lừa người, cực kỳ chột dạ, chỉ có thể đặt cằm lên vai Dương Dương, hàm hồ ừ một tiếng.

Chờ đến bệnh viện, Lục Ngôn lại muốn ôm người xuống xe, mà quá nhiều người, Cố Dương không chịu, giãy dụa đến kịch liệt, Lục Ngôn không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp đỡ cậu đi.

Anh dẫn Cố Dương đến chỗ bác sĩ khoa xương, chụp phim, cuối cùng xác định chỉ là bị trật chân.
Lục Ngôn đi xuống lầu nộp phí lấy thuốc, tiện thể chờ Dương Dương.

Rất nhanh Lục Ngôn đã làm xong, nhưng anh cũng không lập tức trở về, mà đi đến chỗ Phó viện trưởng, đem sự tình hôm nay nói ra, thông đồng với anh ta về lời khai một chút, sau đó tốt nhất là có thể giúp anh hoàn toàn trở lại.

Phó viện trưởng vừa buồn cười lại không còn gì để nói, "Có muốn nói là anh bị người ngoài hành tinh bắt đi làm thí nghiệm, cải tạo thân thể của anh? Bằng không tý nữa nói là anh đi rồi?"

Lục Ngôn lạnh lùng nói: "Đừng nói nhảm, nhanh chóng nghĩ cách cho tôi!"

Phó viện trưởng nói: "Trước cũng bảo anh đừng lừa người ta, rõ ràng chân đều tốt, nhất định phải giả vờ yếu đuối lấy lòng thương cảm, thật không hiểu nổi mạch não anh, bây giờ người ta tức giận không phải rất bình thường sao? Không bằng anh đi xin lỗi người ta đi."
Lục Ngôn há miệng, muốn nói, nhất định sẽ phải nói lời xin lỗi, nhưng muốn tìm người giúp anh nói mấy lời, để Cố Dương giảm sự tức giận a. Lục Ngôn chỉ sợ Dương Dương trốn tránh không để ý tới anh.

Lục Ngôn vừa lúc muốn nói chuyện, lại đột nhiên phát hiện sắc mặt Phó viện trưởng thay đổi, trợn to hai mắt nhìn về phía cửa, trong lòng Lục Ngôn đột nhiên nhảy lên một cái, dự cảm không tốt rất mãnh liệt, cả người cứng ngắc giống như người máy kèn kẹt xoay đầu sang, quả nhiên nhìn thấy Cố Dương đang đứng ở cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh băng nhìn chằm chằm anh.

Lục Ngôn: "..."

Sự việc lừa người hoàn toàn bị phơi bày, cuối cùng nhờ người giải thích cũng không kịp.

* Tác giả có lời muốn nói:

Lục Ngôn: Sắp chết giãy dụa cũng thất bại, chết ngay tại chỗ.
16/12/2021