《EDIT/ĐM》ĐỪNG NGHĨ LY HÔN - CỐ CHI QUÂN

Chương 16: Hắc hắc hắc

Ngày đầu tiên đến trường, thời gian trôi qua thật nhanh, Cố Dương và đại học bá có tiếng ngồi cùng bàn với nhau, tâm trạng luôn nhảy qua nhảy lại giữa sự vui vẻ và xấu hổ.

Nói rằng những câu thoại giữa hai người đầy xấu hổ, nhưng lại không thể nhịn được, không cẩn thận dẫn Đào Tử An theo phong cách của bức tranh, càng tán gẫu lại càng vui vẻ, đến lúc tự học buổi tối, cậu cư nhiên còn chưa hết thòm thèm.

Phần lớn học sinh cấp ba đều ở lại trường học, chỉ có một số ít bạn học nhà ở gần trường thì xin học ngoại trú. Đào Tử An lại là một trong số ít học sinh ngoại trú đó. Tiết tự học buổi tối cuối cùng y không lên lớp, đã sớm về, để tránh khỏi muộn quá sẽ không an toàn.

Sau khi cậu cùng Đào Tử An nói lời tạm biệt, Cố Dương nhìn chỗ ngồi trống rỗng bên cạnh, lại lấy một bộ đề năm thứ ba ra giải quyết.

Chờ đến tối quay trở lại ký túc xá, cậu tắm rửa xong rồi nằm ở trên giường, lấy điện thoại di động ra chơi, đi dạo qua Baidu của trường học.

Cái bài đăng về danh sách xếp lớp hôm qua thật sự là bùng nổ bình luận mà!

"Tôi đã đi, tối hôm qua tôi còn tưởng đó là danh sách giả, không nghĩ tới lại là thật. Chủ nhà có phải là người thân của giáo viên không? Làm sao lấy được danh sách?"

"Tôi đang học ở lớp trọng điểm, thật vui vẻ! Nhưng mà học bá biếи ŧɦái thật sự rất nhiều, ngày thứ nhất đi học cư nhiên đã thảo luận về kỳ nghỉ hè ở nhà quét sạch mấy hòm bài tập, mấy rương lớn a! Còn nói làm bài tập rất vui vẻ. . . Tôi thật sự không hiểu được thế giới của học bá."

"Nói cách khác, cậu đã lén lút ôn tập để tiến vào lớp trọng điểm như thế nào? Tôi rất tò mò a."

"Há, bạn thân của tôi đã bị tôi gϊếŧ, thi thể cũng được chôn rồi."

"Tôi thao, buổi tối có thể hay không đừng khủng bố như vậy, làm tôi sợ muốn chết. Không phải là bạn thân của cậu phản bội cậu à? Có rất nhiều phương thức để trừng phạt, hà tất gì phải đẫm máu như vậy, để tôi dạy cậu, bây giờ thừa dịp mây đen gió lớn, bò lên giường của cậu ấy, sau đó đè cậu ấy ở trên giường, hắc hắc hắc. . ."

"Cái gì mà hắc hắc hắc? Tôi hiểu được hắc hắc hắc sao? Chúng tôi đều là nam sinh mà!"

. . .

Lúc mọi người đang ở đây thảo luận, anh bạn bị bạn thân của mình phản bội kia đột nhiên phát ra câu "Thụ giáo."

Sau đó liền biến mất không thấy.

"Ai, sao lại không thấy người nữa rồi, không phải là sẽ đi làm thật đi? Tôi chỉ đùa một chút thôi a."

"Công thụ là cái gì a? Tôi đi thăm dò. . . Xong, tôi thật giống như đã mở ra cánh cửa đến một thế giới mới."

Vào buổi tối, một nhà mới được xây dựng, một đám người đã tiến hành nghiên cứu học thuật.

Cố Dương nhìn nở nụ cười một hồi, sau đó thoát khỏi Baidu, mở WeChat, nhấp vào ảnh chân dung của Lục Ngôn, mở giao diện trò chuyện, muốn cùng Lục Ngôn chia sẻ những chuyện đã xảy ra hôm nay.

Chỉ là chuyện rất nhỏ mà thôi, cậu thường sẽ không nói với cha mẹ, bởi vì bọn họ rất bận rộn, cậu luôn cảm thấy mình không nên cho bọn họ thêm phiền phức, lãng phí thời gian của bọn họ. Nhưng không biết tại sao, đối với Lục Ngôn, cậu lại nói không hết chuyện, có cái gì vui vẻ hay không vui đều muốn cho anh biết.

Thời gian này cũng đã muộn rồi, nhưng Cố Dương nghĩ bây giờ nói, nếu như Lục Ngôn đang ngủ, cũng hi vọng sáng mai anh lên là có thể nhìn thấy.

Cố Dương vừa mới bắt đầu đánh chữ, đối phương đã gửi tới một tin nhắn, "Còn chưa ngủ?"
Giống như là, đang một mực chờ đợi cậu.

Ngón tay Cố Dương đang đánh chữ, ánh sáng điện thoại di động rơi trên mặt cậu, trong mắt đều tràn đầy ánh sáng óng ánh, nhếch miệng thành một độ cong lớn.

"Không có nha."

Sau đó là một cái biểu tượng khua tay múa chân nhỏ nhắn dễ thương.

"Ở trường học có vui không?"

"Rất vui, để tôi nói với anh. . ."

Cố Dương rất tự nhiên kể về cuộc trò chuyện của cậu với Đào Tử An ngày hôm nay, nói một vài điều thú vị, trong lúc vô tình, đã hàn huyên được gần một tiếng đồng hồ.

Liếc nhìn thời gian, Cố Dương có chút khϊếp sợ, sao thời gian lại trôi qua nhanh như vậy.

Dương Dương: "Đã mười hai giờ rồi."

Lục Ngôn: "Ừ QAQ"

Lục Ngôn cũng gửi biểu tượng cảm xúc. Khi Cố Dương lần đầu tiên nhìn thấy nó, còn có chút bất ngờ. Có vẻ như biểu cảm manh manh này không phù hợp với hình tượng của anh cho lắm, nhưng sau khi nhìn quen rồi, Cố Dương càng xem lại càng cảm thấy đáng yêu, ở trong đầu tưởng tượng ra bộ dáng Lục Ngôn khóc chít chít, không thể nhịn được cười.
Lục Ngôn: "Cuối tuần này em sẽ tiếp tục đến nhà tôi chứ?"

Dương Dương: "Đương nhiên a. Nhưng mà anh dạy tôi nhiều bài tập như vậy, tôi đến cũng không giúp anh cái gì, nên không cần trả tiền lương cho tôi."

Lục Ngôn: "Không được."

"Tôi thực sự rất cần em giúp đỡ, khoảng thời gian này em ở bên tôi, bác sĩ tâm lý cũng nói trạng thái của tôi thay đổi tốt hơn nhiều rồi, chỉ là. . ."

Chuyển ngoặt này khiến Cố Dương cuống lên, "Chỉ là cái gì? Bác sĩ đã nói gì?"

Lục Ngôn xa xôi thở dài: "Chỉ là tình hình mất ngủ vào buổi tối của tôi càng ngày càng nghiêm trọng, ban ngày thì rất tốt, có em ở bên, nhưng gần đây tôi đều không ngủ được, tinh thần rất tệ, đầu cũng đau."

Cố Dương: ". . . Lục tiên sinh, anh là đang ám chỉ muốn tôi dỗ anh ngủ sao? Muốn tôi ôm anh vỗ vỗ lưng?"
Lục Ngôn nhìn màn hình điện thoại, bật cười khẽ, âm thanh sung sướиɠ lan tràn ở trong phòng.

Ôm ngủ, đương nhiên được a, anh rất là vinh hạnh.

Mà Lục Ngôn nhìn ra được Cố Dương hiện tại đang phun tào, không phải nói thật, đây là một điều đáng tiếc.

Lục Ngôn: "Có thật không? Tôi cảm thấy nếu được như vậy thì tôi chắc chắn sẽ không mất ngủ, kỳ thực không nói gạt em, bác sĩ tâm lý nói tôi bị thiếu cảm giác an toàn, khi ngủ đều phải ôm cái gì đó mới ngủ được."

Cố Dương: ". . ." Tôi tin anh cái quỷ!

Cố Dương trợn to mắt, không nhịn được so sánh với cái miệng của mình, sau đó đánh chữ nói: "Muộn lắm rồi, tôi muốn ngủ."

Lần này Lục Ngôn hồi đáp lại bằng một voice chat.

"Dương Dương, ngủ ngon."

Âm thanh ôn nhu khêu gợi chậm rãi vang lên ở bên tai, làm lỗ tai Cố Dương hơi ngưa ngứa, ở trong bóng tối lặng lẽ nhanh chóng đỏ lên.
Cố Dương không nhịn được mở ra nghe lại một lần nữa, sau đó giống như bị điện thoại di động làm phỏng tay, xèo một cái nhét xuống dưới gối, giấu đầu hở đuôi. Cố Dương đem mặt chôn ở trong gối điên cuồng cọ cọ, cọ đến khi tóc tai dựng đứng lên, lại như một con mèo nhỏ đang lăn lộn với một quả bóng len.

Thanh âm này nghe không tốt đẹp gì hết! Không êm tai! Không thể bị mê hoặc!

Cố Dương nhắm mắt lại, nằm nghiêng thôi miên bản thân nhanh đi ngủ, muộn lắm rồi, nếu không ngày mai lên lớp sẽ không có tinh thần để học tập.

Nhưng có lẽ những gì Lục Ngôn vừa nói đã khiến cậu nhớ tới trước đây, lúc đi ngủ Lục Ngôn sẽ đem cậu ôm vào trong lòng, ôm thật chặt. Một đôi cánh tay mạnh mẽ giống như tù lao kiên cố, làm cho cậu không thể trốn. Nhưng đồng thời, cũng bởi vì ôm ấp dán vào nhau chặt chẽ, vô cùng ấm áp, khiến trái tim vốn nguội lạnh của Cố Dương cũng được nướng đến nóng lên.
Đêm đó, Cố Dương mơ hồ, phảng phất như cảm thấy Lục Ngôn đang từ phía sau ôm cậu vào trong l*иg ngực. Sự ấm áp quen thuộc như vậy, khiến người đặc biệt an tâm, vừa cảm nhận liền ngủ thẳng tới hừng đông.

Ngày hôm sau quay trở lại phòng học.

Mới vừa khai giảng, rất nhiều người vẫn còn chưa lấy lại được sức sau kỳ nghỉ hè sảng khoái, chứng lười biếng lại phát tác, căn bản không muốn làm bài tập chút nào.

Vì vậy, vào sáng sớm, cán bộ đi thu bài tập về nhà, bọn họ mới bắt đầu mê mẩn mượn bài tập để chép.

Bài tập về nhà của Đào Tử An đương nhiên là được hoan nghênh nhất trong lớp, một đám người đứng xếp hàng chờ chép, có mấy người không thể chờ được nữa, liếc tới học bá Cố Dương ngồi cùng bàn mượn bài tập về nhà của cậu.

Trước khi mượn, hắn còn hỏi một chút về thành tích của Cố Dương như thế nào, để tránh khỏi chép vào mà sai hết, sẽ bị giáo viên mắng chết.
Cố Dương nói: "Cũng được."

Học bá nói cũng được, vậy khẳng định là đang khiêm tốn. Người bạn học kia yên lòng mượn đi chép nhanh chóng.

Chờ đến khi mọi người đem bài tập truyền tay nhau chép xong, bằng hữu quay sang hỏi hắn, "Mày đã viết xong rồi?"

Hắn thở phào một hơi, "Ừ, tao mượn của Cố Dương, đã chép xong."

Bằng hữu xoắn xuýt nói: "Mày không thấy bài đăng sao? Thành tích của Cố Dương vẫn luôn xếp thứ hai trăm."

Hắn bối rối, "Chờ đã, cậu ấy không phải là bạn thân của Đào Tử An sao, cũng là đại học bá mới đúng không? Hơn nữa xếp hạng thứ hai trăm làm sao có khả năng vào được lớp trọng điểm."

Bằng hữu nói: "Tao cũng không biết a. . . Nhất phi trùng thiên hắc mã?"

/nhất phi trùng thiên hắc mã: Một con ngựa đen bay lên trời.

Nam sinh mới vừa chép xong bài tập một mặt xong đời. Nếu bài tập của hắn và Cố Dương sai thành một dạng cứt chó, giáo viên sẽ chỉnh chết hắn! Nam sinh vẻ mặt đau khổ, thiếu chút nữa biểu diễn sắp chết ngay tại chỗ.
Rất đáng tiếc, sức chịu đòn của một người cũng không tệ lắm, hắn không sợ chết, mà là chờ đợi thầy giáo dạy Toán lên lớp.

Dạy Toán học bọn họ là một giáo viên đã già, đầu trọc một nửa. Khi kích động tiếng phổ thông cũng không đúng tiêu chuẩn lắm, nhưng kinh nghiệm dạy học phong phú, trường học rất coi trọng ông, hàng năm vẫn cho ông ấy dạy ở lớp trọng điểm.

Thầy giáo đã già, tính cách cũng hơi cổ hủ. Vừa lên bục giảng, đột nhiên đem sách giáo khoa cùng đống bài tập về nhà dày đặc đập xuống bàn, "Các cô các cậu học hành thế này à. Tôi thao. Học như thế này thì cũng đừng mong thi đỗ được tốt nghiệp!"

Thầy giáo còn chưa nói hết, đồng học phía dưới đã không nhịn được cười ra tiếng, nhưng lại sợ bị mắng nên liều cái mạng già mà kìm nén lại, gục xuống bàn cười đến run người.
Thầy giáo già dạy Toán giận quá, "Không được cười! Ai cười đêm nay phải chép lại bài tập năm mươi lần!"

Nam sinh chép bài tập của Cố Dương kia rất muốn cười, nhưng cùng lúc đó tâm lý cũng rất bi thống, thậm chí còn muốn khóc, hoài nghi một giây sau mình sẽ bị thầy giáo già điểm danh phê bình.

Mà thầy giáo già mắng chửi từng người một, nhưng nam sinh lại vẫn không nghe thấy tên của mình. Lúc mắng xong, thầy yêu cầu cán bộ lớp trả bài tập, nam sinh một mặt mờ mịt, mãi đến khi nhận được bài tập của mình, cúi đầu nhìn. . . Đúng hết! ! !

Tôi là một chàng trai tốt, tôi đây vẫn chỉ là ăn cắp mấy câu hỏi phía trước, còn câu hỏi lớn cuối cùng thì bỏ qua, cái tên Cố Dương này sẽ không phải là làm hết tất cả đi? Tôi nhớ thầy giáo già dạy Toán nói đó là câu hỏi phụ, không làm được cũng không sao, mấu chốt là phải thử tìm tòi và suy nghĩ về nó, phải suy nghĩ thật kỹ.
Không làm thì rất bình thường, nhưng bài tập của Cố Dương đều đã làm xong hết a!

Nam sinh hiếu kỳ đến chết rồi, vươn cổ nhìn trộm tờ giấy của Cố Dương, vừa vặn lúc này Cố Dương lật mặt bài thi lên, hắn nhìn thấy một câu hỏi lớn đỏ tươi ở cuối bài.

Tôi thao! Quả nhiên, những học bá đều là biếи ŧɦái a!

05/02/2020

🐇Tiểu Bình Quả🐇