ĐỒNG NHÂN HP - MẤT KHỐNG CHẾ

Chương 15-16

15.

Không thể không nói thời gian trôi qua thật là nhanh, đảo mắt một cái lễ Giáng Sinh đã là chuyện của gần hai tháng trước.

Gần đây Harry sau khi học xong, hầu như thời gian đều rảnh đều được hiến tặng cho thư viện, bởi vì hoàng tử Slytherin bên cạnh cậu đã bắt tay chuẩn bị học tập.

Nhìn thoáng qua cái đầu màu nâu ở trên bàn cách bọn họ hơi xa, Harry lười biếng lật qua lật lại quyển sách độc dược trên tay, nói: "Draco, lần đầu tiên tớ cảm thấy cậu thật giống với Hermione."

"Câm miệng, đầu sẹo," Draco không biết là đang viết lách cái gì, cũng không ngẩng đầu lên, "Đừng để tôi khinh bỉ trí thông minh của cậu. Tuy rằng tôi vẫn luôn hoài nghi liệu nó có tồn tại hay không."

Harry tính tình tốt không so đo với hắn, ánh mắt lại bị một bóng người khác hấp dẫn đi.

Là Hagrid, ông lại đến thư viện, trong tay hình như còn đang giấu giấu diếm diếm cái gì đó.

Đột nhiên Harry hơi mất bình tĩnh, đoạn ký ức năm nhất của kiếp trước lại chạy qua một lần ở trong đầu, nhất thời mặt trắng bệch đi mấy phần.

Làm sao cậu lại quên mất chuyện này, lúc này Hagrid đang nuôi một con rồng, mà cũng vì nó mà Hagrid mới tiết lộ tin tức chó ba đầu ra bên ngoài.

Xem ra cần phải tìm thời gian đi gặp Hagrid một lúc, Harry hơi đau đầu, thầm nghĩ, lại liếc mắt nhìn vị hoàng tử ở bên cạnh, hoảng hốt nhớ ra, hình như hắn cũng thuộc loại người cuồng nhiệt ham muốn rồng.

Cũng không biết nghĩ gì, Harry khá là ghét bỏ liếc Draco một chút.

+++++++++

Lúc chạng vạng, Harry lặng lẽ đi tới căn nhà gỗ nhỏ của Hagrid, nhẹ nhàng gõ vài cái lên cửa.

Cửa bị kéo ra thành một cái khe nhỏ, lộ ra non nửa khuôn mặt Hagrid, ông kinh ngạc thốt lên: "Harry, sao con lại tới chỗ này?" Vừa nói vừa tránh qua một bên để cậu vào trong.

Harry liếc mắt liền thấy quả trứng rồng được Hagrid nuôi trong đống lửa. Hagrid còn nỗ lực dùng thân hình to lớn của mình ngăn chặn lại.

"Được rồi, con đã nhìn thấy," Harry thở dài, "Hôm nay con nhìn thấy bác đến thư viện, nhất thời hiếu kỳ liền nhìn lên danh sách sách bác mượn đọc. Không khó đoán được rằng bác đang nuôi một con rồng."

"Nó sẽ là một đứa nhỏ đáng yêu." Hagrid từ ái nhìn chằm chằm quả trứng rồng kia.

"Nhưng bác vẫn không thể nuôi nó," Harry không nhịn được giội nước lạnh, "Rồng lớn lên rất nhanh. Hơn nữa, nếu nuôi nó ở Hogwarts, chẳng lẽ bác không cảm thấy kết cục cuối cùng của nó là trở thành nguyên liệu độc dược của giáo sư Snape sao?"

Hagrid nhìn qua bị dọa sợ, la hét: "Lão dơi kia, bác sẽ không để cho ông ta thực hiện được...."

"Sự thật là bác không thể nuôi nó." Ngay cả bản thân Harry cũng cảm thấy câu nói này vô ích đến nhường nào, cứ nhìn vẻ mặt hưng phấn của Hagrid là đủ hiểu.

Vì con rồng lưng gai Na Uy(1) sắp được đặt tên là Norbert(2) này, mà Harry không thể ăn tối ngon miệng được, giờ cậu cũng không thân mật gì nhiều với Ron, đương nhiên không thể lỗ mãng tìm đến cậu ấy giao con rồng nhỏ này cho Charles được.

Nhưng nếu như cuối cùng Norbert thật sự trở thành nguyên liệu độc dược của Snape, đoán chừng Hagrid sẽ thắt cổ tự tử mất. Harry nghĩ như thế, ánh mắt không tự chủ chuyển đến trên người Draco.

++++++++

Gần một tuần sau, Hagrid gửi thư cho cậu, nói Norbert sắp phá trứng ra ngoài.

Có thể nói đây là lần thứ hai Harry chứng kiến quá trình một con rồng nhỏ được nở ra.

(Editor: nguyên văn là "sinh" nhưng tôi nghĩ rồng từ trong trứng ra thì phải gọi là nở mới đúng chứ)

Norbert có màu đen, vừa ra đời nên còn hơi nhỏ, cả người đầy nếp nhăn, đi đường cũng không vững. Một cái nhảy mũi là đã có thể bật ra quả cầu lửa.
"Hagrid, bác thật sự không thể nuôi nó," Harry cũng không biết cậu đã nói câu này bao nhiêu lần rồi nữa, "Hay là bác nói cho hiệu trưởng Dumbledore, để ông ấy sắp xếp cho Norbert."

"Nó còn quá nhỏ." Hagrid kiên quyết không đồng ý, "Nó không thể rời khỏi bác được."

Con thì thấy loại sinh vật như rồng này thì sống ở chỗ nào mà chả tốt. Harry lành lạnh liếc con rồng nhỏ ở trên bàn.

Xét thấy thuyết phục Hagrid đúng là một chuyện quá khó, Harry không ở trong phòng sinh hoạt chung của Slytherin quá lâu mà trở về phòng ngủ, đang làm bài tập môn Bùa chú thì đột nhiên nghĩ đến Draco. Tuy hắn với Hagrid không hợp nhau, nhưng tình yêu dành cho rồng thì đúng là hừng hực.

Đúng lúc lúc này Draco cũng đã quay về, còn mang theo một ít bánh pudding từ trong phòng bếp, gõ gõ cửa phòng Harry hỏi cậu có muốn ăn hay không.
Tối hôm nay, Harry không ăn nhiều, đang bị đói đây, còn Draco thì chỉ động vài miếng nhỏ.

"Tôi cũng không đói bụng." Draco giải thích, tiện tay cầm lấy quyển sách trên bàn lật qua lật lại, nhìn như thể thật sự không hứng thú với cái bánh pudding.

Đột nhiên Harry cảm thấy ngượng ngùng, Draco rất thích bánh pudding anh đào, nhưng hắn lại tỏ vẻ không nóng lòng. Mà bánh pudding này lại do chính hắn mang đến.

"Draco, cậu thích rồng sao?" Harry nuốt một cái bánh pudding xuống, hỏi.

"Đương nhiên, trên huy hiệu nhà Malfoy cũng là rồng." Draco kỳ quái liếc cậu một cái.

"Vậy nếu cậu có một con rồng, cậu có cách để nuôi nó không?"

Draco không nói gì, mặt không chút thay đổi nhìn Harry chăm chú một lúc, rồi đột nhiên nở nụ cười trên môi, "Làm sao, cái người trông coi bãi săn kia có rồng?"


Harry suýt chút nữa đã phun miếng bánh đến trên mặt Draco.

"Rụt rè chút, chàng trai, chú ý phong độ của cậu," Tâm tình của Draco có vẻ không tệ, "Xem phản ứng của cậu là biết đó là sự thật."

"Làm sao cậu biết?" Harry hỏi, trong lòng thầm mắng người nhà Malfoy đều thành tinh.

"Cậu không thể vô duyên vô cớ lại đi hỏi vấn đề này, hiển nhiên là có sự hiện diện của một con rồng. Cậu thì không thể nào có, nhưng hai ba ngày nay lại hay chạy đến bãi săn, đồ ngu mới không đoán ra được." Draco hời hợt nói.

Quên đi, vốn cũng không định giấu hắn, Harry lườm một cái ở trong lòng.

"Xem phần con rồng kia, đừng làm khó dễ Hagrid," Harry cảnh cáo, lại hỏi, "Trang viên nhà Malfoy có thể nuôi một con rồng sao?"

"Là giống gì?" Draco nổi lên hứng thú.

"Rồng lưng gai Na Uy."

"Lớn bao nhiêu?"

"Mới sinh cách đây không lâu. Đừng nói nhảm, rốt cuộc có được hay không?"
Draco suy nghĩ một hồi, "Trang viên nhà Malfoy thì không được, luật pháp cũng không cho phép được nuôi rồng. Nhưng nhà Malfoy có giúp đỡ một phòng nghiên cứu về loài rồng, có thể đưa nó đến chỗ ấy."

"Phòng nghiên cứu? Sao lại cảm thấy đó không phải là một nơi tốt lành gì vậy." Harry cau mày nói.

"Sau khi trưởng thành rồng sẽ được đánh một cái dấu rồi cho phóng sinh. Nghiên cứu thì nhiều lắm chỉ lấy ít máu rồng, không thì lấy vảy rồng rơi ra. Rồng là một loài sinh vật huyền bí được bảo vệ, kiến thức học được đều bị chó ăn mất rồi sao?" Draco ghét bỏ nói, nhưng rất nhanh hắn lại thay đổi sắc mặt, "Vậy lúc nào thì mới mang tôi đi xem con rồng kia?"

Harry cười híp mắt, trả lời, "Vào ngày nó rời đi."

Tác giả có lời muốn nói: đột nhiên phát hiện, từ khi viết bộ thứ nhất đến lúc này, giáo sư Quirrell và Chúa tể Hắc ám vẫn chưa ra mặt lần nào.


(Editor:

(1) Rồng lưng gai Na Uy, giống với Rồng đuôi sừng Hungrary ở hầu hết các mặt, chỉ có điều thay vì các gai ở đuôi, chúng trưng ra những chiếc gai đen bóng, nhô lên dọc sống lưng. Đặc biệt hiếu chiến với chính đồng loại của mình, ngày nay, Lưng Gai là một giống rồng hiếm. Chúng tấn công tất cả các động vật có vυ" trên mặt đất, và – hơi bất thường với loài rồng – cả những sinh vật dưới nước. Một báo cáo chưa được kiểm chứng đã ghi nhận một trường hợp một con Rồng lưng gai Na Uy đã quắp một con cá voi con ở ven biển Na Uy vào năm 1982. Trứng của loài rồng này có màu đen, và rồng con có phát triển khả năng phun lửa sớm hơn các giống rồng khác (từ một đến ba tháng).

(2) Rồng Norbert là con rồng được nở ra từ một quả trứng mà Hagrid đã thắng được từ một người lạ mặt đội mũ trùm đầu, sau này mới khám phá ra là Giáo sư Quirrell. Hagrid đã ấp nở con rồng này. Norbert đã trở nên nguy hiểm và to lớn hơn trong vài tuần sau đó, vì vậy Harry Potter, Hermione Granger, Ron Weasley cuối cùng đã thuyết phục được Hagrid mang con rồng này đến cho anh của Ron, Charlie, người đang học về rồng ở Romania. Nó đã cắn vào tay Ron, khiến vết thương sưng to và làm độc. Harry và Hermione đã giấu Norbert trong một cái thúng dưới áo khoác tàng hình của Harry. Chính vì điều này mà 3 đứa (cả Neville Longbottom) đã bị cấm túc là phải vào Rừng Cấm cùng với Draco Malfoy khi bị phát hiện sau khi vừa chuyển lậu con rồng đi (thực ra giáo sư Minerva McGonagall nghĩ rằng mấy đứa trốn ngủ). Trong phần 7, Norbert được Charlie Weasley đổi tên thành Norberta vì nó là rồng cái. Charlie còn lưu ý rằng những con rồng cái hoang dã và nguy hiểm hơn rồng đực.)
---------------------------------------------------------------------------------

16.

Đương nhiên Harry không thật sự chờ đến ngày Norbert đi mới để cho Draco nhìn một chút, nếu không cậu chủ nhỏ nhà Malfoy sẽ nổi điên mất.

Chỉ có điều hiển nhiên thuyết phục Hagrid là một công trình lớn, ông ấy vừa lo lắng Norbert rời khỏi ông sẽ không được chăm sóc tốt, vừa hoài nghi Draco là một Slytherin mà lại đồng ý hỗ trợ, có phải có ý xấu gì không.

"Bởi vì Draco cũng là một người cuồng nhiệt ham muốn rồng," Harry giải thích đến đầu cũng đau theo, "Quên đi, bác vẫn là nên nói chuyện Norbert cho hiệu trưởng Dumbledore biết đi, ông ấy sẽ không trách bác, hãy để ông ấy suy tính một lối đi cho Norbert."

Cuối cùng Hagrid cũng miễn cưỡng đồng ý ý kiến của Harry, một mặt bi thương nhìn bảo bối nhỏ Norbert của ông. Còn đưa gấu Teddy cho nó chơi, nhưng không đến hai phút thì đã bị nó xé nát tan.
Harry giật giật khóe miệng, quả thật không biết nên nói cái gì. Kỳ thật trước đây, cậu thật không hiểu được vì sao Hagrid lại yêu chuộng những loài vật nguy hiểm như thế này, ham muốn là một chuyện, nhưng những loài này mà ở trong trường học thì thật sự bất lợi với an toàn của học sinh.

Chiều thứ hai Hagrid tìm Dumbledore để dặn dò chuyện liên quan đến Norbert, cũng ôm chút hy vọng hỏi Hogwarts có thể nhận nuôi nó hay không.

"Tôi có thể chăm sóc nó." Hagrid đảm bảo.

Nhưng hiển nhiên không được, dù thế nào đi chăng nữa thì Dumbledore cũng phải cân nhắc đến mức độ nguy hiểm của một con rồng. Ông cảm thấy rất hứng thú với phương án giải quyết do Draco cung cấp, hàn huyên với hắn một lúc lâu, Harry ở bên cạnh tiếp khách.

Draco duy trì vẻ lạnh nhạt khách sáo nhưng vẫn lễ phép của hắn, cũng coi như có hỏi có đáp, nhưng người tinh ý sẽ nhìn ra được hắn cảm thấy việc này lãng phí thời gian. Harry cảm thấy sở dĩ hắn còn có thể chịu đựng, hoàn toàn là xem trọng mặt mũi của con rồng kia.
Dumbledore không giữ bọn họ quá lâu, sau khi hỏi xong Draco, ông cười cười với Harry, "Nghe Hagrid nói con đề nghị cậu ta tới tìm thầy, thầy thật cao hứng khi được con tin tưởng."

Harry bị cặp mắt xanh kia nhìn chăm chú đến mức tay chân hơi luống cuống, "Há, con cảm thấy ngài sẽ xử lý tốt."

Ra khỏi phòng hiệu trưởng, Draco và Harry đi trên hành lang trở về phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin. Đột nhiên Draco hỏi: "Hình như cậu rất yêu thích Dumbledore." Là ý khẳng định.

"Ông ấy vô cùng tốt." Harry hàm hồ đáp lại.

"Cáo già." Draco bình luận.

Harry nở một nụ cười trầm thấp, cậu đột nhiên nhớ tới kiếp trước, sau khi nghe được tin nhà Malfoy cũng trở thành đồng minh của Hội Phượng Hoàng, cậu liền kích động chạy tới chỗ Dumbledore kháng nghị, nói bọn họ không đáng tin.

Nhưng Dumbledore lắc đầu, mỉm cười nói: "Harry, thầy với Malfoy vĩnh viễn sẽ không trở thành bạn bè. Con cảm thấy thầy là người tốt, nhưng bọn họ lại cảm thấy thầy giả dối, đây là chuyện bình thường, bởi vì lập trường không giống nhau. Nhưng chuyện này cũng không gây trở ngại gì đến chuyện chúng ta vì lợi ích chung mà trở thành đồng minh. Vì lẽ đó thầy tin tưởng bọn họ."
"Cậu cười cái gì?" Draco hỏi.

"Không có gì."

Cười cậu quả nhiên là một Malfoy vì lợi ích là trên hết, tuy không thích bạch phù thủy như Dumbledore, nhưng mấy năm sau vẫn sẽ hợp tác với ông ấy.

+++++++++

Trước ngày Norbert đi khoảng vài ngày, cuối cùng Draco cũng gặp được con rồng Lưng Gai Na Uy kia. Cũng bất ngờ, hắn còn tán gẫu vui vẻ với Hagrid, đương nhiên đề tài có liên quan đến loài rồng rồi.

"Thật ra trong số loài tôi thích, còn có Rồng Đuôi Sừng Hungrary."

"Đúng, đứa bé kia có vảy cứng phi thường mạnh mẽ, lớn lên cũng rất mê người." Khẩu khí của Hagrid quả thật như đang mô tả người tình trong mộng, đáng sợ nhất là Draco còn gật đầu đồng ý.

Harry cảm thấy mình cần phải rời khỏi hai người nhìn thấy rồng là bị sốt này, yên lặng tính toán ở trong lòng xem con rồng nhỏ kia bao giờ mới đi.
Hai người bọn họ ngồi chơi trong căn nhà gỗ nhỏ của Hagrid đến tối muộn, Hagrid còn mang mấy cái bánh có thể bẻ nát răng của bạn ra đãi, đương nhiên Draco không nhúc nhích, hắn vội vàng cho Norbert uống Brandy, cũng không để ý bị nó phun lửa đốt cháy một chòm tóc.

Đáng đời, Harry bĩu môi, yên lặng thả cái bánh không thể nào cắn nổi xuống, uống hồng trà.

Đến tận khi về ký túc xá rồi mà Draco vẫn không chịu thành thật, còn ở bên cạnh lải nhải n điều cần chú ý có liên quan đến rồng.



Harry để hắn niệm đến phát mệt, hững hờ liếc mắt nhìn về phía xa xa, lại phát hiện một bóng người đội mũ trùm lén lén lút lút đi về phía Rừng Cấm.

Voldemort.... Harry nắm tay thật chặt, nhưng rất nhanh sắc mặt lại trở lại như thường.

Trở về ký túc xá, việc đầu tiên cậu làm là lấy áo choàng tàng hình ra chuẩn bị đi ra ngoài, ghé tai lên cửa nghe tiếng đóng cửa từ phòng đối diện, đợi một hồi lâu, phỏng chừng Draco đã ngủ rồi.
Kết quả vừa mở cửa ra....

"Cậu chặn trước cửa phòng tớ làm cái gì?"

"Chờ cậu," Draco lời ít ý nhiều, "Vừa nãy nhìn thấy sắc mặt của cậu không đúng, đoán cậu lại muốn lén chạy ra ngoài. Đừng tưởng là tôi không biết số lần cậu đi đêm là bao nhiêu."

Trong nháy mắt Harry thật muốn chửi bậy.

Nhưng cậu ý thức được muốn Draco trở về phòng ngủ là chuyện không thể nào làm được, cứ nhìn tư thế chặn cửa của quý ngài kia là biết.

"Cũng không phải chuyện đùa gì," Harry nhận mệnh tung áo choàng tàng hình ra, "Mau vào đây, đừng lên tiếng là được."

"Áo choàng tàng hình," nhất thời giọng của Draco cao đến tám độ, "Tại sao cậu lại có cái này?"

"Đừng nói nhảm, rốt cuộc có muốn đi không." Harry cảm thấy hiện tại mình đã rất bực bội.

Draco chui vào trong áo choàng.

Tác giả có lời muốn nói: tan nát cõi lòng khi phát hiện bình luận thật sự ít, ngã xuống đất không dậy nổi, ToT....