ĐỒNG NHÂN HP - MẤT KHỐNG CHẾ

Chương 66-67

66.

Mặc dù lúc mới trở về năm mười một tuổi, Harry đã từng nghi hoặc tại sao đôi mắt của Draco lại biến thành màu bạc, nhưng sau một quãng thời gian, hiển nhiên nghi vấn này đã bị quăng ra sau gáy.

Cho nên vào một buổi sáng tháng mười nào đó, khi Harry mở mắt ra đối mặt với một đôi mắt màu bạc thì, cậu phi thường bôi nhọ phong độ của Slytherin, mất bình tĩnh, theo phản xạ có điều kiện lui ra phía sau, rồi sau đó.... Bị ngã xuống.

Harry vừa thầm nghĩ rõ ràng trước khi ngủ cậu còn đang nằm giữa giường, sao đến khi tỉnh dậy thì lại nằm đến bên giường, vừa giãy dụa bò lên, nằm ngoài trên mép giường, dại ra nhìn chằm chằm vào mắt của Draco.

Draco chẳng hiểu ra sao, nhìn cậu, "Vẻ mặt của em là sao, trên mặt tôi dính gì à?"

Harry tiện tay cầm đại một món đồ rồi biến nó thành tấm gương, đưa tới trước mặt Draco.

Trong nháy mắt, Draco đổi sắc mặt.

Sau một khoảng thời gian trầm mặc ngắn ngủi, Draco vỗ tay cái độp, lập tức trên thảm phòng ngủ đột nhiên xuất hiện một con Gia Tinh bọc khăn trải bàn, Harry chú ý tới, trên khăn trải bàn nó mặc có in huy hiệu nhà Malfoy.

Harry còn chưa kịp dò hỏi cái gì, Draco đã lấy lại bình tĩnh, ung dung ra lệnh, "Giúp ta mời giáo sư Snape qua đây, ngươi chỉ cần nói với ông ấy rằng hiện giờ ta đang rơi vào một tình huống cực kỳ phiền toái là được rồi."

Gia tinh cúi đầu thật thấp với Draco một cái, rất nhanh "Bùm" một tiếng rồi biến mất, đúng là một con Gia Tinh hành động sạch sẽ lưu loát không thừa lời hiếm thấy.

"Rốt cuộc anh bị làm sao vậy?" Harry hỏi.

Draco đã bắt đầu thay đồ ngủ, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy rõ mồn một vóc người rắn chắc hoàn mỹ cùng làn da trắng nõn của hắn, quả thực là đang câu dẫn người ta phạm tội mà.

Nhưng Harry hoàn toàn không có tâm tình đi thưởng thức, hiện giờ cậu đang cần gấp một lời giải thích.

"Việc này liên quan đến bí mật của gia tộc Malfoy, nhất định muốn nghe sao, nghe xong thì em đã là người nhà tôi rồi đấy." Draco vẫn còn có tâm tư trêu chọc cậu.

"Nói mau!"

"Được rồi, chuyện này có liên quan đến huyết thống của tôi, như em thừa kế huyết thống Raito yêu, gia tộc Malfoy cũng có huyết thống truyền thừa của mình," Draco hững hờ giải thích, cho một tay vào tay áo, "Như em đã thấy, huyết thống của tôi đang chuẩn bị thức tỉnh."

"Cho nên?" Sắc mặt của Harry vẫn khó coi như trước.

Draco xoay người lại, khom lưng xuống, hôn lên khóe môi Harry.

"Vì thế, có khả năng tôi phải ở lại trang viên Malfoy trong vòng một tuần. Mà trong lúc tôi không có ở đây, tôi hy vọng Chúa Cứu Thế nào đó biết cái gì gọi là an phận một chút."

"Tuyệt đối sẽ không," Harry lầu bầu, không yên tâm hỏi, "Thế còn anh, có nguy hiểm gì không?"

"Từng đời đều có một Malfoy được...." Draco lắc lắc đầu, lời còn chưa nói hết thì một tiếng gõ cửa đã truyền vào.

"Nhất định là Sievert...." Draco vừa nói vừa đi mở cửa.

Ngoài cửa đúng là giáo sư Độc Dược mang vẻ mặt tối sầm, trong tay còn mang theo một bình Độc Dược có màu sắc quỷ dị, không nói gì liền yêu cầu con đỡ đầu của mình uống hết bình thuốc đó.

Ông còn chưa kịp phun nọc với con đỡ đầu, con mắt quét qua liền phát hiện tiểu quỷ có đôi mắt màu xanh biếc nào đó đang ngồi yên ở một bên giường, sắc mặt của ông nhất thời càng kém thêm một tầng, nhìn qua như một giây sau liền chuẩn bị ném hai người vào vạc nấu độc dược.

Harry run rẩy ở trong lòng, cậu cảm thấy cho dù hiện tại Voldemort có chạy tới gõ cửa thì cũng không thể nào kí©ɧ ŧɧí©ɧ trái tim hơn giờ khắc này được.
Snape nghiến răng nghiến lợi nhìn con đỡ đầu một mặt không biết hối cải là gì của ông, "Tôi thật nên viết thư nói chuyện này cho cha cậu biết."

"Ông ấy đã biết rồi," Draco nhẹ nhàng quăng thêm một quả bom, không chỉ Snape, ngay cả Harry cũng toát ra vẻ mặt không tin nổi, nhưng bản thân hắn hình như không có chút cảm giác gì, như không nhìn thấy vẻ mặt muốn ăn thịt người của cha đỡ đầu, ôn hòa thương lượng, "Con cảm thấy chúng ta cần phải đi, ở lại thêm một lúc nữa thì con có khả năng không ngăn được huyết thống của mình. Hơn nữa.... cũng sắp muộn tiết học đầu tiên rồi."

Snape suy nghĩ một chút, rồi trừng mắt nhìn chằm chằm Harry như thể ông đang nghĩ xem có nên gϊếŧ người diệt khẩu hay không.

"Nếu có ai hỏi thì nói Draco xin nghỉ, không được nói gì thêm." Snape cứng rắn bỏ lại câu này.
Harry cũng không kịp nói gì liền trơ mắt nhìn Xà Vương mang Draco đi mất, chỉ chừa lại cho cậu một độ cong hoàn mỹ của cái áo choàng.

Chuyện này là sao a, Harry xoa xoa đầu, làm người yêu hiện tại cùng với bạn đời tương lai, sao ngay cả quyền bỏ phiếu cùng tham dự cậu đều không có.

Có điều oán giận chỉ là oán giận mà thôi, Harry biết rõ hiện tại cậu xác thực không thể giúp gì được, hơn nữa, có Snape ở bên, chắc Draco cũng sẽ không gặp chuyện nguy hiểm gì, vì thế, cậu vẫn vội vã xuất hiện trên bàn dài dùng bữa sáng, khi mọi người trong Slytherin phát hiện chỉ có mình cậu thì dồn dập dò hỏi Draco đi đâu rồi.

"Tớ không biết," Harry không biết mình lặp lại câu này bao nhiêu lần, đầu cũng sắp nổ tung, "Cậu ấy xin nghỉ, nhưng tớ không biết lý do."

Cuối cùng, mãi đến khi bắt đầu tiết học đầu tiên – tiết học môn Biến Hình, cậu coi như mới được yên tĩnh một chút.
Trái lại bọn Pansy cũng không hỏi gì, Harry đoán rằng bọn họ có khả năng đã biết mơ hồ chút gì đó.

Harry rốt cuộc cũng được thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại cảm thấy hơi thất lạc, tay cầm đũa phép chọt chọt vào cái đệm dùng để luyện tập, mới tách khỏi Draco có một lúc, mà cậu đã càng lúc càng nhớ hắn rồi.

Một ngày sau đó, Harry đều không có tinh thần gì, mãi đến khi học hai tiết Độc Dược cuối cùng trong ngày, tâm tình của cậu mới hơi hơi gợn sóng.... Snape đã trở lại.

Harry mất tập trung đặt vạc ra trước mặt, như có như không thái dược liệu, trong lòng không nhịn được tò mò, rốt cuộc Draco như thế nào rồi. Vừa mới hơi mất tập trung, cậu đã cắt vào tay, một giọt máu nhỏ ra, nhanh chóng nhiễm đỏ làn da bị cắt trúng.

"Chết tiệt." Harry thấp giọng mắng một tiếng, dĩ nhiên cảm thấy hơi luống cuống, nên biết rằng mấy công việc xử lý dược liệu trong tiết Độc Dược cậu đều ném cho Draco.
Nhưng cũng may nhờ hiệu quả từ đợt huấn luyện nhiều năm, trong đầu cậu liền hiện lên một câu thần chú chữa trị, không tới vài giây, vết thương nho nhỏ kia liền khép lại.

"Cậu.... không bị sao chứ?" Bên cạnh có người hỏi.

Harry thuận miệng đáp, "Không có chuyện gì." Nói xong mới phản ứng được, nhìn sang bên cạnh, thì ra người vừa nói chuyện là Ron, cậu không khỏi kinh ngạc mở to mắt ra nhìn.

Ron vừa căng thẳng, tật xấu lỗ tai ửng hồng lại tới, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp, "Tôi thấy cậu đã mất tập trung từ lâu rồi, cái kia, Malfoy đâu, sao cậu ta không bồi cậu?"

Harry bị từ ngữ của cậu ta mà quẫn một thoáng, loại khẩu khí dò hỏi phụ nữ có thai này là sao a. Có điều, dù sao cũng là anh em tốt nhiều năm, vẻ mặt của cậu vẫn rất ôn hòa, "Draco có việc xin nghỉ, tạm thời không có cách giúp tôi."
"Vậy cậu có cần giúp một tay không," Hermione ở bên cạnh cũng nói chen vào, theo cô quan sát, độc dược của Harry hình như luôn là do Draco làm, "Tuy rằng Độc Dược của tớ không bằng Malfoy, nhưng vẫn còn được. Ách, nếu cậu làm không được, giáo sư Snape rất có thể sẽ phạt cậu viết luận văn."

Ron hình như bị suy đoán của Hermione làm cho kinh sợ, cậu có chút đồng tình nhìn Harry, xem ra cậu đã tạm thời quên mất Harry là một Slytherin.

Harry lựa chọn quên đi chuyện năm đó mình đã thông qua O.W.L.S, nghe lời nói, "Vậy cũng thật cảm ơn."

Sau đó, hình ảnh trăm năm khó gặp: Gryffindor hợp tác với Slytherin chế ra một bình Độc Dược liền ra đời, Harry không biết Snape có chú ý tới không, có điều lúc cậu đưa Độc Dược cho ông, ánh mắt của Snape hình như dọa người hơn so với lúc bình thường.
Mà cậu cũng không biết, sau tiết Độc Dược đó, Ron đã kỳ quái thừa nhận lời Hermione đã nói, Harry có thể tính là người tốt bụng duy nhất trong cái ổ rắn kia.

"Dù sao, một nhà bọn họ đều là Gryffindor." Ron cường điệu nói.

Hermione chỉ hừ một tiếng, lười vạch trần chuyện người nào đó vẫn luôn muốn kết bạn với Harry sau cái lần được cứu trong tiết Chăm sóc Sinh vật Huyền bí kia.

Nhưng mà chuyện này cũng không tệ a, ít nhất nói rõ Ron cũng không tính là một tên đầu gỗ hoàn toàn. Hermione thở dài, dừng lại một giây, sau đó lại tiếp tục tìm tài liệu mình muốn trong đống sách kia.

Mà ở một bên khác, cũng đang ở trong thư viện, Harry gặp một "phiền phức" không lớn không nhỏ.

Đồng chí Chad Grey vô cùng đường hoàng chiếm đoạt vị trí thường ngày của Draco...bên cạnh Harry.
Chuyện Chad Grey coi trọng Harry Potter cũng không tính là một bí mật gì, nhưng không có ai lại coi đó là chuyện to tát, vì dù sao Draco cũng không phải là vật trang trí gì. Nhưng cứ thực sự quang minh chánh đại ngồi trước mặt cậu như thế này thì rất dễ thấy, thậm chí Harry còn nghe được vài tiếng xì xào bàn tán.

Nhưng cậu lại không thể trực tiếp đuổi người đi, dù sao từ lúc ngồi xuống đến giờ, người ta vẫn luôn là một bé ngoan đảm nhiệm chức vụ làm tượng gỗ, ngay cả một câu cũng không nói. Đột nhiên Harry bắt đầu hối hận vì đã không túm Blaise cùng đến thư viện.

"Gần đây em luôn nghỉ ngơi không tốt." Đột nhiên Chad mở miệng nói.

Harry phản xạ có điều kiện nhìn về phía cậu ta, lúc này mới phát hiện sắc mặt của cậu học sinh năm nhất này trắng xám, dưới mắt còn có bọng mắt cực lớn, nhìn qua, trạng thái phi thường không tốt.
Cậu vừa muốn hỏi ít câu như làm sao vậy, thì lại nghe thấy Chad nói tiếp, "Anh có từng nghe qua truyền thuyết về tử xà không?"

Tay Harry nắm chặt lấy trang sách, nhưng trên mặt lại toát ra vẻ mê mang cùng mấy phần kinh ngạc, như thể cậu chưa từng nghe qua.

Chad há miệng, như đang muốn nói gì đó, cuối cùng lại muốn nói rồi thôi, quay về phía Harry, bỏ lại một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, rồi nhanh chóng rời đi.

Bóng lưng to cao kia càng đi xa càng có vẻ lảo đảo.

Harry thất thần nhìn theo hướng cậu ta rời đi rất lâu, ánh mắt lóe lên một tia sáng không rõ ý tứ.

(Editor: Hôm nay bị ốm, vốn định không ra chap mới. Nhưng đến chiều đã khỏe ra nên làm rồi đăng luôn.)



67.

Chuyện của Chad khiến Harry không có cách nào yên tâm được, chưa kể Draco rời đi đột ngột khiến cậu cảm thấy không quen, đến giờ ngủ thì giam mình ở trong phòng khách, xoắn xuýt cả nửa buổi, suy nghĩ xem mình nên ngủ trong phòng nào. Ngoài ra, chuyện chăm sóc Sữa Bò cũng là một chuyện làm người ta cực kỳ đau đầu, cậu căn bản không có thời gian đi quan tâm chuyện sinh hoạt của một đàn em. Tuy rằng có Gia Tinh, nhưng Draco vừa đi, Sữa Bò liền trở nên rầu rĩ không vui, ngay cả phun hoa băng cũng mất đi hứng thú, Harry dỗ nó thế nào cũng không có tác dụng.
(Editor: Sữa Bò, ngươi có máu M hả? Sao không thích cậu chủ ôn hòa Harry, mà lại đi thích cái tảng băng ác liệt kia?)

Harry nhìn đồng chí Sữa Bò ủ rũ, thầm mắng Draco 180 độ ở trong lòng.

Nhưng sau cái lần bình dấm chua của Draco đổ, Harry cũng ít đi quan tâm chuyện về Chad, nhưng điều đó không có nghĩa là Chad sẽ không đến tìm cậu. Cậu vốn là người dẫn dắt cho cái tên này, mà còn hơn một tuần nữa mới hết hạn làm nhiệm vụ dẫn dắt.

Cho nên đêm thứ tư sau khi Draco rời đi, khi Chad đến gõ cửa phòng ngủ của cậu, Harry phát hiện bản thân không kinh ngạc chút nào.

Mới nhìn Chad còn bết bát hơn so với hai ngày trước nhìn thấy cậu ta, sắc mặt tái nhợt như quỷ hồn, trên người còn mặc đồng phục học sinh, có vẻ sợ hãi không thôi.

Trong ấn tượng của Harry, Chad luôn là một người rất ôn hòa, bình thường thành tích không thấp, quan hệ với người chung quanh cũng không tệ, hơn nữa, cũng không thích đi đêm, đáng lý ra không có chuyện gì khiến cậu ta phải kinh sợ mới đúng.
Nhìn cậu bé cứ đứng sững không mở miệng, Harry không nhịn được hỏi: "Em làm sao vậy?"

Chad run rẩy một hồi, giọng run run nói: "Em phát hiện phòng chứa bí mật, phòng chứa bí mật của Slytherin."

Harry phản xạ có điều kiện nhíu mày lại, lập tức không chút biến sắc hỏi: "Sao em biết được đó là phòng chứa bí mật của Slytherin?"

"Ở trong đó có Tử Xà," giọng nói của Chad rất kỳ quái, như đang cố gắng nhịn cơn run rẩy trong giọng, sau đó run lập cập đưa tay ra, kéo tay áo lên, lộ ra một hoa văn dữ tợn, "Đây là cấm chú nó dùng với em, em không biết phải làm gì bây giờ." Cậu ta nói xong câu cuối liền bật khóc.

Harry nhìn cái hoa văn quỷ bí kia nhất thời không nói nên lời, sửng sốt mấy giây rồi chộp lấy tay Chad, "Em phải đi tìm giáo sư, đây không phải là chuyện mà một mình em có thể giải quyết được."
"Không được," Chad kịch liệt giằng co, nhìn qua sợ đòi mạng, "Nó sẽ gϊếŧ em, con Tử Xà kia nói nếu em dám tiết lộ chuyện phòng chứa thì nó sẽ gϊếŧ em!"

"Nói?" Harry chú ý tới từ này, từ lúc nào mà Tử Xà lại biết nói chuyện, hơn nữa còn thông minh như vậy.

Nhưng Chad không trả lời cậu nữa, như một con thỏ sợ hãi chạy đi.

Harry đứng ở cửa, nhìn hành lang lại trở nên trống rỗng, không khỏi suy tư.

....

Dựa theo kế hoạch của Harry, hôm sau cậu chuẩn bị nói chuyện này cho Snape biết. Nhưng cậu còn chưa kịp hành động, lúc dùng bữa sáng, tin Chad Grey mất tích đã truyền khắp bàn dài nhà Slytherin.

Nhưng mọi người cũng không quá lo chuyện này, tuy bạn cùng phòng của cậu ta đã nói cậu ta đã rời đi từ nửa đêm hôm qua đến giờ còn chưa về, nhưng dù sao chỉ mới biến mất có mấy tiếng, thậm chí có người còn nói đùa rằng có thể cậu ta thất tình nên tìm một chỗ chữa thương.
Người duy nhất có thể đoán được chỗ Chad đi chỉ có mình Harry, trên thực tế cậu muốn không biết cũng không được, vì có người đã thông qua cú mèo gửi cho cậu một tờ giấy....

"Muốn cứu Chad Grey thì tới nhà vệ sinh nữ trên tầng hai, một mình, bằng không cậu ta sẽ được an nghỉ ở dưới mặt đất."

Sau khi Harry xem xong liền vò tờ giấy thành một cục rồi ném đi, cảm thấy mình suýt chút nữa đã cười ra tiếng. Xem ra vĩnh viễn không thể tránh được, cậu sớm muộn gì cũng phải vào phòng chứa bí mật gặp gỡ Tử Xà.

Nhưng mà con Tử Xà này đã tiến hóa từ lúc nào vậy, có vẻ chỉ số thông minh cũng không tính là thấp. Harry hững hờ thầm nghĩ, thậm chí có thể nói là lạnh lùng, không hề thấy gấp gáp vì cái mạng nhỏ của Chad Grey một chút nào.

Có điều cậu cũng không thật sự vứt bạn học Chad một mình một người dưới lòng đất ẩm ướt âm u kia, đến nửa đêm, cậu thả Sữa Bò vào trong nhà bếp rồi đi tới trước phòng chứa, nhìn nhà vệ sinh nữ đã không được sửa chữa lâu năm, thở dài thật sâu.
Cậu nghĩ lúc đầu, khi Slytherin làm ra cái phòng chứa này, nơi này chắc cũng không phải là nhà vệ sinh nữ gì, hơn phân nửa là do đời sau có tên thiếu IQ nào đó đã đổi nơi này thành nhà vệ sinh nữ, quả thực là nghiệp chướng mà.

Nhưng cậu còn chưa kịp dùng Xà Ngữ nói "Mở ra" thì, toàn bộ vòi nước đã tự lệch ra khỏi vị trí, lộ ra một lối vào âm trầm, phi thường thích hợp làm bối cảnh để đóng phim kinh dị.

Harry vừa nghĩ miên man rằng Draco tuyệt đối sẽ từ chối đi vào vì nơi này quá bẩn, vừa cầm chặt đũa phép chui vào trong.

(Editor: Đi chiến đấu còn không quên nhớ tới người yêu =.=)

Không biết đã trượt trong cái ống nước được bao lâu, cuối cùng Harry cũng rơi xuống mặt đất.

Cậu thắp sáng đũa phép, đứng lên đánh giá chung quanh, phát hiện phòng chứa một điểm cũng không thay đổi so với trong trí nhớ của cậu, vẫn ẩm ướt âm u như vậy, còn tỏa ra một mùi cực kỳ khó ngửi, ngay cả vỏ trứng của rắn khổng lồ vẫn ở chỗ cũ.
Có thể Snape sẽ thích cái này, có điều ông ấy chắc chắn sẽ sai Alvin đến làm trợ thủ. Harry nghĩ tới đây thì thấy thật buồn cười, quên đi cái mùi khó có thể khiến người ta khoan dung kia, đi về phía trước như là đang tản bộ ở trong hoa viên nhà mình.

Sau khi đi qua bức tường đá kiên cố kia, cậu rốt cuộc cũng tới nhà đá cuối cùng.

Bởi vì trên tường có những cây đuốc đang được đốt cháy, tuy rằng bên trong có tối nhưng còn không đến mức không thấy rõ, cột đá san sát cao chót vót, mặt trên khắc con mãng xà khổng lồ dữ tợn quấn quanh những cây cột, con ngươi được khảm bằng những viên đá quý màu xanh biếc, khiến chúng trông rất thật, làm người xem sởn cả tóc gáy.

Mà vào giờ khắc này, vật còn sống trong nhà đá này hiển nhiên không chỉ có mình Harry.

Harry vui vẻ chào hỏi cái người đang đứng trước tượng đá Slytherin kia, "Chào buổi tối, Chad."
Sắc mặt của Chad vẫn hơi tái nhợt, nhưng hoàn toàn khác xa so với hình tượng lảo đảo tìm đến Harry ngày hôm qua của gã. Gã mang theo nụ cười cổ quái, ánh mắt lạnh lẽo, lộ ra vẻ âm trầm không hợp với gương mặt trẻ con cùng tuổi tác hiện tại.

Mà điều khiến Harry lưu ý nhất chính là, không chỉ có một mình gã đứng ở đó. Bên cạnh tay gã bày một cái ghế dựa có tay vịn hoàn toàn không hợp với cái nhà đá này, trên ghế đặt một cái gì đó được quấn khăn chặt chẽ, từ hình dạng, có lẽ là một đứa bé không đủ dinh dưỡng.

Nhưng hiển nhiên Harry rất khó có lòng thông cảm với vật nhỏ kia, bởi vì trong nháy mắt, ngay khi nhìn vào nó, vết sẹo của cậu lại đau như bị lửa thiêu.

Voldemort.... Harry không chút biến sắc rũ mắt xuống, che lại ý lạnh trong mắt, khóe miệng như có như không nổi lên một nụ cười gằn.
"Xem ra ngươi không kinh ngạc chút nào," giọng của Chad không hề ôn hòa như bình thường, lộ ra tiếng khàn khàn làm người ta ê cả răng, "Kỹ xảo của ta quá vụng về sao?"

"Có lẽ." Harry không tỏ rõ ý kiến.

Chad nghiêng đầu như là đang hiếu kỳ, nho nhã lễ độ nói: "Như vậy, ta có thể hỏi một chút, rốt cuộc ta đã lộ sơ hở ở chỗ nào không?"

"Nếu để tôi nói thì ngay từ lúc ngài tỏ tình với tôi, tôi đã bắt đầu không tín nhiệm ngài," Harry khẽ cười, "Ngài nhất định chưa từng cố gắng nghiên cứu qua ánh mắt ngài nhìn tôi.... Hoàn toàn không giống như đang nhìn người mình thích."

"Thì ra là như vậy, cảm ơn vì đã chỉ dạy," Chad như một học sinh khiêm tốn, gật gù, "Hết cách rồi, cuối cùng ta vẫn không thể dối trá như loài người, tỏ vẻ thâm tình chân thành với một người không hề ở trong lòng mình."
Giống như loài người.... Ánh mắt Harry tối sầm một lúc, nhìn lướt qua cái pho tượng Slytherin kia.

Chad chú ý tới động tác của Harry, lộ ra một nụ cười châm chọc, "Ngươi là đang lo lắng Tử Xà sẽ bò ra ngoài sao?"

"Đương nhiên là không, không phải ngài đã đứng ở trước mặt tôi hay sao," Harry nhún nhún vai, "Tôi chỉ là đang nghĩ rằng ngài thật sự là một loài sinh vật thần kỳ, cư nhiên có thể tiến hóa thành người, thật là khiến người ta phải kinh ngạc. Ngay cả một người không hiếu học như tôi cũng muốn đi nghiên cứu kỹ một chút."

Sắc mặt của Chad triệt để chìm xuống dưới, "Ngươi đã biết.... Nếu đã như vậy, vì sao còn đến đây, định làm một tên theo chủ nghĩa anh hùng cá nhân, ngu xuẩn như một Gryffindor?"

"Hay nên nói là.... Ngươi thực sự tự tin vào thực lực của mình, có thể một mình đấu với một con Tử Xà tùy thời tùy chỗ có thể gϊếŧ ngươi sao?" Lúc Chad nói đến câu này, gã thực sự thật lòng trào phúng.
"Ngài sẽ gϊếŧ tôi sao, không, ngài sẽ không," nhìn qua Harry còn thả lỏng hơn cả Chad, trong mắt của cậu, gã phảng phất như vẫn là đứa học sinh năm nhất trầm mặc ít lời nhưng tính tình tốt kia, "Nếu như tôi chết, ngài làm sao có thể hoàn thành...lễ nghi hiến tế cho cái người đằng sau ngài đây?"

Sau khi Harry nói xong câu đó, nhà đá liền lâm vào một mảnh yên tĩnh đến quỷ dị, chỉ có một hai tiếng thở dốc đau đớn do Voldemort trong hình hài trẻ con tình cờ phát ra.

Ánh mắt của Chad mang tới ý tìm tòi nghiên cứu, âm lãnh nhìn Harry như một con dao nhọn.

Harry như không cảm giác được ánh mắt khiến người ta sợ hãi kia, vẫn cười như không cười đứng ở đó, dùng ánh mắt như đang dung túng một đứa em trai để nhìn Chad, tuy rằng kỳ thực trong lòng cậu đang nghĩ, Tử Xà xấu như vậy mà cũng có thể tiến hóa thành một người đẹp trai như thế, quả thật là một kỳ
tích.

Nhưng cứ giằng co như vậy, hiển nhiên không có chút ý nghĩa nào, cuối cùng vẫn là Harry phá vỡ trầm mặc, "Tôi rất tò mò, ngài đã bày ra mưu kế này được bao lâu rồi, hơn nữa, làm thế nào mà ngài mang được Voldemort vào đây?"

"Mưu kế gì? Ngươi cho rằng ta tiếp cận ngươi xuất phát từ mưu đồ sao?" Chad bật ra tiếng cười nhạo, "Ta tiếp cận ngươi chẳng qua chỉ là vì hiếu kỳ mà thôi, muốn nhìn xem rốt cuộc ngươi có cái gì hơn người. Đương nhiên, kết quả khiến người ta vô cùng thất vọng."

"Muốn dụ ngươi vào phòng chứa kỳ thực rất đơn giản, ngươi quan tâm quá nhiều người, tùy tiện bắt một tên là tốt rồi. Nhưng ta cũng chẳng phải là kẻ thích lạm sát người vô tội, vì thế, ta đã quyết định dùng chính mình làm mồi nhử, lợi dụng lòng tốt của ngươi. Có điều, thì ra ngay từ lúc bắt đầu, ngươi đã không tin ta rồi.... Thực sự khiến người ta tan nát con tim mà."
"Còn chuyện ta làm sao có thể mang Tom thân mến vào đây, ôi, Merlin, ngươi chưa từng hoài nghi kẻ bắt cóc năm ngoái làm thế nào mà mang được ngươi ra ngoài hay sao," trong mắt của Chad lóe lên tia nguy hiểm, dưới ánh lửa làm nền, trông gã vô cùng giống một con rắn sắp tấn công con mồi, "Đương nhiên là do ta đã hỗ trợ cung cấp đường ra, ở trong phòng chứa này. Ta rất mong đợi cái chết của ngươi, kết quả ngươi lại may mắn không chết.... Nhưng mà cũng phải cảm ơn sự may mắn đó, bằng không hiện giờ ta sẽ không có người để hiến tế."

Harry bị đội mũ người tốt cũng không để ý chút nào, tiếp tục hỏi: "Như vậy, Draco đột nhiên phải nghỉ học cũng có liên quan đến ngài?"

Chad sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên như lên cơn, như than thở, cười rộ lên, "Thật là một nhóc con nhạy cảm, ngươi như vậy khiến ta cảm thấy vui mừng."
Harry bị cái từ "Nhóc kia" làm cho quẫn một lúc, có điều cân nhắc đến tuổi tác của Tử Xà, dùng từ đó cũng không sai chút nào.

"Làm một Từ Xả, đương nhiên ta biết rõ huyết thống của gia tộc Malfoy, đồng thời, ta cũng biết có một món đồ có thể khiến huyết thống của hắn sớm thức tỉnh. Cân nhắc đến tên khốn làm người ta chán ghét thích quấn lấy ngươi kia, vì để khiến hắn không thể tới quấy rối, ta chỉ có thể làm cho hắn biến mất một quãng thời gian."

"Nhưng ngài cũng chưa từng trực tiếp tiếp xúc với Draco, ai đã giúp ngài?" Harry lướt qua thật nhanh số người có thể tiếp cận Draco ở trong đầu một lần, màu mắt tối đi, lộ vẻ nguy hiểm.

"Tại sao ta phải nói cho ngươi biết," Chad cười ha hả, "Tán gẫu đủ lâu rồi, nên vào chủ đề chính đi thôi, ngươi nên tạm biệt với thế giới này đi."
Trong lúc nói chuyện, cơ thể của Chad đột nhiên bành trướng ra, ngay dưới mi mắt của Harry biến thành con Tử Xà khủng bố to lớn mà cậu đã sớm gặp qua, hầu như che khuất mọi ánh sáng ở trước mặt Harry.

Nhưng đúng như Harry đã nói, nó không muốn gϊếŧ cậu, vì thế, mắt nó đã nhắm lại.

Harry bật ra tiếng cười trầm thấp, trong nháy mắt, lúc Tử Xà bày xong tư thế tấn công, cậu lấy tốc độ nhanh đến đáng sợ, đọc ra một chuỗi thần chú dài dòng.

Bụi gai lít nha lít nhít đột nhiên chui ra khỏi nền đất, nhanh chóng sinh chưởng, chi chít, như một bức tường kiên cố che trước người Harry. Giọng buồn buồn của cậu truyền từ sau bức tường ra ngoài....

"Đàn em Chad thân mến của tôi, nếu như ngài chịu mổ xẻ lời nói của tôi, thì ngài nên biết rằng tôi chẳng phải là côn trùng nằm ủ trong động nhiều năm gì.... Nói cách khác, tôi sẽ không dễ dàng làm một chuyện mà tôi không hề nắm chắc."