[CĐ, XK] [EDIT] Cẩm Quan

Quyển 1: Chương 18

Edit: LianXie

Chương 18: Lại đi vào giấc mộng

Hai người đang ở phòng trong cười đùa, bên ngoài người tới báo Ngọc Chỉ vương tử một đoàn đã nhập kinh, sẽ ở trước điện dâng tặng lễ vật lễ bái, rồi sau đó thiết yến. Tần Diệc liền tuyên người tiến vào giúp Uất Trì Hi đổi chính trang, lại nói tiếp nàng lần đầu tiên thấy Uất Trì Hi mặc chính trang, Trọng Ngũ tiết lần trước cũng chỉ mặc thường phục.

Cảnh Triêu hoàng tộc chuyên dụng, hoàng tử chính trang đó là lấy hạnh hoàng làm chủ, đường viền màu trắng, vạt áo thêu lấy nguyên văn linh trữ ngũ tiên thảo. Tay áo nhỏ không có trường bào, đai lưng vàng khảm ngọc tím, đeo lên ngọc bội cùng túi hương. Tóc dài buộc cao lêи đỉиɦ đầu, cuối cùng đội mũ quan vàng ròng khảm ngọc tím, một cây trâm ngọc lớn cài trên đầu, hai dây vải bay ở sau gáy. Tần Diệc không khỏi vỗ tay khen: "Điện hạ như vậy thật sự là rất đẹp, chính cái gọi là công tử ôn nhuận như ngọc, tiếp qua vài năm, nhất định sẽ là người trong mộng của nữ tử trong Dương Thành."

Uất Trì Hi nghe nói như thế, trên mặt liền đỏ lên, biết Tần Diệc đây là buồn bực chuyện vừa rồi đến cố ý cười hắn, cũng không giận nói: "Tần Diệc, ngươi tựa hồ so với ta lớn hơn mấy tuổi, đến lúc đó ta tìm cho ngươi một nữ tử lợi hại, làm cho nàng chặt chẽ quản giáo ngươi."

Câu trêu đùa này làm cho Tần Diệc nhất thời nghĩ đến thân phận nữ nhi của mình, không khỏi trong lòng phát sầu, trên mặt nhất thời suy sụp, ngay cả ý cười đều không có. Đúng vậy, mặc dù chính mình có thể tránh, nhưng việc hôn nhân đại sự này, còn không phải quý nhân nào đó nói một câu, đến một ngày nào đó thì giấy cũng không gói được lửa.

Nói xong phía sau liền không có tiếng vang, đang ở trước gương đồng đánh giá quần áo Uất Trì Hi kinh ngạc quay đầu, lại thấy nàng gương mặt khổ sở, không biết suy nghĩ cái gì, liền nói: "Nhìn bộ dáng sầu khổ của ngươi là vì đã có người trong lòng? Chỉ cần là cô nương trong sạch, quá hai năm ta liền chỉ hôn cho ngươi."

Tần Diệc sửng sốt, đã biết bản thân mình bất quá mới mười ba mười bốn tuổi, chẳng lẽ cổ nhân thật là mười lăm tuổi kết hôn? Lại nghe đến hắn còn nói: "Nhìn hộ tịch Vân Tướng đưa vào mới biết được ngươi đã mười sáu, mà ta cũng là không thấy được, ngươi so với ta cao hơn ít như vậy, xem ra không cần đến hai năm, ta liền có thể vượt qua ngươi."

"Đó là điện hạ anh minh thần võ, tất nhiên sẽ so với tiểu nhân cao hơn."

Tần Diệc ngồi xổm xuống thay hắn sửa sang lại vạt áo, đang nghĩ chuyện khác liền thuận miệng trả lời. Nguyên lai hộ tịch đã làm xong, phỏng chừng là vì đi Tây La cần dùng, không biết tuổi này là ai bịa, lại đến tận mười sáu.

Uất Trì Hi nghe nàng nói nhịn không được cười ra tiếng, ngồi xổm xuống nói: "Ngươi nịnh hót ta cũng không tìm câu mà nói, ngươi xem vóc dáng cùng anh minh thần võ có quan hệ gì?"

Lúc này Tần Diệc trong lòng vẫn nghĩ đến chuyện chỉ hôn kia, thấy hắn tâm tình tốt liền thỉnh cầu nói: "Vừa rồi điện hạ nói nếu tiểu nhân có người trong lòng, liền thành toàn cho tiểu nhân, nhưng nếu là tiểu nhân bây giờ không có, về sau......"

Nàng còn chưa nói xong, liền bị người bên ngoài đến cắt đứt: "Thánh Thượng kêu Lục hoàng tử điện hạ nhanh đi Chiêu Dương Điện nhận lễ bái."

Bên này xuất môn, ngồi trên kiệu sau khi thực hiện tất cả nghi thức của hoàng tử, một đám người chậm rãi hướng điện đi đến.

Nếu nói về khoảng cách, kỳ thật đứng ở cửa tây cung có thể cách sông nhìn đến Chiêu Dương Điện, nhưng nếu là phải đi qua, lại phải đi qua tây hoa viên thẳng đến nội các đại viện, mới có thể vượt qua sông, đoàn người đi vô cùng vững vàng.

Chiêu Dương Điện cửa ngự sớm dùng tịnh thủy hắt qua, thảm màu đỏ thắm thảm trải ở chính giữa, cửa Chiêu Dương Điện màu vàng kim, mọi người đi nhanh hơn vào điện. Tuy nói là đã sớm nghe nói qua, nhưng là chính mắt thấy lại không giống như vậy, Tần Diệc lặng lẽ đánh giá bạch ngọc bên dưới nước, toàn bộ nền Chiêu Dương Điện được nâng lên, dẫn vào hai đường nước sông hình cung và thông nhau hình tứ giác, từng cái góc đều có cơ quan, nghe nói chỉ có ngày mùa hè mới đưa nước dẫn vào, quả nhiên toàn bộ trước điện một mảng thanh lương, thời tiết nóng nực biến mất, làm cho người cảm thấy mát mẻ.
Tuy nói sự thật là tới tặng người cùng lễ vật nhưng là dù sao cũng chỉ là phụ quốc đến, Lễ Bộ vẫn là bố trí triều đình có lệ, Hoàng Thượng đương nhiên là không có khả năng thân nghênh, trong điện chỉ có hai vị hoàng tử ngồi ở một chỗ nhàn nhã phẩm trà.

Kỳ thật lúc này Ngọc Chỉ vương tử sớm đã ở sau cửa cung, chỉ đợi Uất Trì Hi đến, liền có người hầu chạy tới tuyên, bên này ba vị hoàng tử cũng đều tự mang theo nghi thức đứng ở trước điện.

Xa xa liền nhìn đến một thân ảnh màu trắng đi lên, lại không biết vì sao không có dẫm vào thảm đỏ phía trên mà lại đi ở đường trắng bên cạnh. Hắn một nửa tùy tùng cũng không mang, chỉ một người nhỏ như vậy một thân một mình đi lên, đi từng bước một ổn định. Quần áo của hắn trắng như tuyết, lại tựa hồ làm nổi bật càng thêm chói mắt. Đi đến càng gần Tần Diệc càng thấy rõ, bất quá vẫn là đứa nhỏ cùng Uất Trì Hi tuổi tác xấp xỉ nhau, vóc người lại dị thường đơn bạc, tựa hồ đều có thể bị gió thổi đi bất cứ lúc nào.
Ở trong ấn tượng của Tần Diệc, đứa nhỏ đến mười tuổi tuyệt đối không thể mặc quần áo trắng, bởi vì người nào đó mỗi lần đều một thân bùn đất trở về, làm cho nàng sau khi làm việc xong còn phải mệt chết mệt sống chà giặt quần áo. Nhưng nam hài tử trước mắt lại đem quần áo trắng mặc trông rất đẹp mắt, trên vạt áo tuyết trắng thêu hoa văn màu bạc vô cùng tỉ mỉ, khuôn mặt hắn nhọn cùng đôi mắt đào hoa, đúng là làm cho người ta nhìn không ra giới tính.

Uất Trì Quân đột nhiên cười, ngữ khí khinh bạc (*) nói: "Nam sinh nữ tướng, phi yêu tức họa."

(*) khinh bạc: coi thường

Theo sau đều là lễ nghi rườm rà, Tần Diệc sau khi hỏi qua mới hiểu được, thì ra kia thảm đỏ, cũng không phải chỗ mà đứa nhỏ kia có tư cách đi, mục đích trải thảm đỏ là vì làm cho hắn đi ở một bên sẽ không sai sót. Uất Trì Hi ngữ khí mang theo tự hào nói: "Theo phụ hoàng vào chỗ tới nay có thể có tư cách bước trên thảm đỏ, bọn họ đến triều tiến cống chỉ có thể đi ở hai sườn."
Nhưng là trong mắt Tần Diệc xem ra, việc này đối với đứa nhỏ kia cũng là một loại vũ nhục, không biết trong lòng hắn, có thể hay không chứa oán giận. Cả ngày nghi thức trải qua ở cửa điện, duy nhất ở lại trong lòng nàng chỉ có thân ảnh áo trắng cô đơn bước từng bước đi ra vẻ kiên cường.

Nhưng là lúc ấy, nàng rất nhanh liền đem chuyện này ném ra sau đầu, bởi vì ngày thường theo lý qua giờ Tuất (**) Úy Trì Hi đã ngủ, hôm nay lại phá lệ mất ngủ, ở trên giường lăn qua lộn lại, thẳng đến nửa đêm vẫn còn chớp mắt đối với Tần Diệc nói: "Nói tiếp cái chuyện xưa đi."

(**) giờ tuất: từ bảy giờ tối đến chín giờ tối

Biết hắn là đối với chuyến đi Tây La cảm thấy lo sợ không yên, lại cố chống không chịu nói, Tần Diệc than nhẹ một tiếng ngồi vào trước giường hắn, đưa tay vỗ nhẹ thân mình của hắn nói: "Điện hạ mau ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm."
Uất Trì Hi trong mắt nổi lên hơi nước, mắt mở to, Tần Diệc lần đầu thấy hắn như vậy, hắn nhẹ giọng nói: "Tần Diệc, ánh mắt của ngươi, làm cho ta nghĩ đến mẫu thân."

Hắn cũng không nói mẫu phi, Tần Diệc cũng không có ngốc cảm thấy người hắn nói là Huệ phi nương nương, nhưng mẫu thân của hắn không phải sau khi hắn sinh ra liền buông tay nhân gian, hắn lại như thế nào thấy được.

"Ở trong mộng của ta, ánh mắt mẫu thân chính là như vậy, đen bóng mang theo ôn nhu, lại thường xuyên mang theo một tia bất đắc dĩ cùng sủng nịch." Uất Trì Hi kéo lấy ống tay áo của nàng nói.

Tuy rằng không biết ánh mắt của mình làm sao có thể nhìn ra nhiều cảm xúc như vậy, nhưng Tần Diệc vẫn bị hắn bỗng nhiên tỏ ra ỷ lại đả động, không có cách nào liền nói: "Tiểu nhân hát cho điện hạ nghe vậy, nghe hát sẽ ngủ được."
Uất Trì Hi ánh mắt tỏa sáng nhìn Tần Diệc: "Ngươi biết ca hát?"

"Đúng, là tiểu nhân lúc trước nghe qua."

"Là nương ngươi hát cho ngươi nghe?"

Trong mắt Uất Trì Hi nổi lên tia cảm xúc phức tạp, cảm thấy hâm mộ, lại tựa hồ sợ chạm vào nỗi đau của Tần Diệc.

Tần Diệc nhẹ nhàng cười, lắc đầu nói: "Không phải, tiểu nhân từ nhỏ đã không thấy qua bộ dạng của nương, là nghe từ người khác, cảm thấy dễ nghe liền nhớ kỹ. Người ngoan ngoãn nhắm mắt lại, ta hát cho người nghe."

Có chút hoảng hốt, nàng dường như đem người trước mắt cho rằng là người kia dắt nàng kêu tỷ tỷ, lời nói thốt ra lại làm cho Úy Trì Hi thật sự ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nàng liền vỗ nhẹ hát nhạc thiếu nhi, một lúc sau thấy hắn không lên tiếng, chắc là đã ngủ, liền nhẹ nhàng đứng dậy thay hắn chỉnh lại góc chăn, không ngờ lại phát hiện hắn đem mặt giấu trong chăn cười trộm.
Thấy bị phát hiện, Uất Trì Hi cố nén cười hỏi: "Ngươi đây là làm sao nghe hát, lời thật ra còn được, điệu sao lại khó nghe như vậy?"

Tần Diệc thế này mới nhớ tới, nơi này không phải thế kỷ 21, không phải Chiết Giang Hàng Châu, không phải mình đang ở phòng cũ năm mươi mấy thước vuông kia, mà trước người mắt, cũng không phải đứa nhỏ kia mềm mại kêu nàng tỷ tỷ. Nàng tự giễu cười cười nói: "Nhiều năm trước nghe tới, sớm đa không nhớ rõ, hát mỗi lần một dạng."

Thật vất vả đem Uất Trì Hi dỗ ngủ, Tần Diệc nằm ở trên giường trong phòng mình cảm thấy mệt mỏi, thẳng đến ngoài cửa sổ có chút trắng sáng mới mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, lại rơi vào trong mộng đã mấy tháng không mơ đến.

Lần này cảnh trong mơ so với lúc trước đều rất chân thật, chân thật đến nỗi làm cho nàng tựa hồ có thể cảm nhận được gió thổi tới trên mặt, không phải cảm giác phía nam oi bức ẩm ướt mà là không khí khô ráo. Câu diêm họa trụ, hành lang đình quanh co, thấy rõ ràng đây chính là vườn Tướng phủ, nhưng khi nhìn kỹ lại vẫn là có chút khác biệt, nơi này so với Tướng phủ mới hơn, tinh xảo hơn, còn nữa, hoa của Tướng phủ không giống như vậy.
Bốn bề vắng lặng, nàng liền dọc theo đường bản thân ngày thường đi đến thư phòng, lững thững đi tới, xa xa có thanh âm gì đó truyền đến, lắng nghe dường như là tiếng ngựa hí. Đi tới chỗ âm thanh phát ra tìm kiếm, xa xa thấy một thân thanh sam (*), cũng là bóng dáng nàng đã nhìn quen ở trong mộng, vẫn là thẳng lưng mà đứng, cao ngất kiên định.

(*) thanh sam: áo xanh

Lần này, lần này nhất định phải thấy gương mặt của hắn, Tần Diệc trong lòng nói như vậy với bản thân, đi bước một tới gần, lập tức sẽ chạm được thanh sam bóng dáng kia, bỗng nhiên dưới chân sụt xuống liền ngã xuống vực sâu tối đen không đáy, nàng một thân mồ hôi lạnh cả kinh ngồi dậy, lại nghe ngoài cửa có hạ nhân đến gọi: "Chưởng điện, đến lúc chuẩn bị rồi."

Nàng lên tiếng trả lời bên ngoài, tỏ vẻ bản thân đã chuẩn bị, lau đi cái trán đầy mồ hôi lạnh, sau khi ngồi một lúc lâu mới cảm thấy tim đập vững vàng, lúc này mới đứng dậy.
_HOÀN QUYỂN 1_