Ưu Đãi Đặc Biệt Dành Cho Học Sinh Giỏi

Chương 5: Sau khi tan học bị thầy giáo đè ở trên bàn làm (thượng)

Chương 5: Sau khi tan học bị thầy giáo đè ở trên bàn làm (thượng)

Biên tập: Cải

Lý Cẩn Du đã trốn anh một tuần.

Một tuần này cô đều chờ đến khi chuông kêu mới tới lớp, tan học chuông vừa vang một cái liền gấp không chịu nổi mà lao ra khỏi phòng.

Lộ Gia Di rất nhiều lần phun tào kêu cô đi học mà như đi đánh giặc, một ít bạn học trong lớp cũng cười cô không còn nhiệt tình yêu thương học tập như trước, chỉ có cô biết mình có nỗi khổ riêng.

Ngày ấy sau khi trở về từ phòng y tế, cô cũng không còn mặt mũi nào nhìn Sở Bỉnh Văn.

Cho dù anh không có làm ra hành động quá phận nào nhưng chỉ cần nhìn thấy anh, nhớ tới những việc anh đã làm với cô .... Cô trong lòng liền loạn, quá mất mặt.

Càng làm cho cô không chỗ dung thân chính là, mấy đêm liền cô đều mơ thấy sự việc phát sinh ngày hôm đó, sau đó cô cũng tự mình an ủi nhưng mặc kệ có cao trào hay không đều cảm thấy hư không.

Cô quá muốn, quá muốn cùng Sở Bỉnh Văn tiếp xúc thân mật, cô muốn anh lại một lần nữa dâʍ ɭσạи cô như vậy.

Muốn anh thô bạo mà mạo phạm mình.

Cô biết rõ du͙© vọиɠ của chính mình một khi bị mở ra liền sẽ điên cuồng tuôn trào, toàn bộ hình thành một cái hố lớn, không cách nào lấp đầy.

Lý Cẩn Du sợ hãi.

Sở Bỉnh Văn so với cô tưởng tượng càng thêm bình tĩnh, bình tĩnh giống như sự việc ngày ấy chưa từng phát sinh.Ánh mắt nhìn cô không chút du͙© vọиɠ, chỉ có bình đạm, không khác gì khi anh nhìn những người khác.

Bình đạm đến làm lòng cô chết lặng.

Cô không rõ vì sao anh lại có thể như vậy.

Cô so với bạn cùng lứa tuổi kỳ thật định lực mười phần, nhưng so với anh vẫn không đủ kiên nhẫn bằng.

"Lý Cẩn Du" thời điểm Sở Bỉnh Văn gọi tên cô, cô vẫn cứ thất thần, bị Lộ Gia Di kéo kéo mới cuống quít đứng lên.

"Tại sao gần đây đi học lại luôn thất thần? Đã có rất nhiều giáo viên phản hồi với tôi về tình trạng của em" Sở Bỉnh Văn nhíu mày, như là giáo viên lo lắng cho học sinh "Sau khi tan học ở lại một chút"

"Thầy .... Em" Lý Cẩn Du không muốn cùng Sở Bỉnh Văn đơn đọc ở chung.

"Chúng ta hảo hảo nói chuyện"

Lý Cẩn Du không rõ dụng ý của Sở Bỉnh Văn, tâm loạn như ma, Sở Bỉnh Văn muốn làm cái gì? Cùng cô nói chuyện sao?

Thật sự chỉ là nói chuyện .... Sao?

Cô vừa có chút sợ hãi, lại có chút chờ mong, câu nói của Sở Bỉnh Văn làm cô càng thêm không cách nào chú ý nghe giảng, đứng ngồi không yên mãi mới chờ đến khi tan học.

"Một mình cậu có ổn không? Có muốn mình ở bên ngoài chờ không?" Lộ Gia Di không yên tâm hỏi.

"Cậu đi trước đi, tớ không có việc gì" Lý Cẩn Du ra vẻ thả lỏng cười cười.

Lộ Gia Di bị chọc cười, nhéo nhéo mặt cô, dặn dò cô trở về sớm một chút sau đó liền đeo cặp rời đi.

Lý Cẩn Du ghé vào trên bàn, không biết khi nào Sở Bỉnh Văn tới. Cô đối với tình cảnh như cá nằm trên thớt này có chút quen thuộc.

"A, thực ngoan, lưu lại" Sở Bỉnh Văn trong tay cầm cặp công văn đứng ở trước cửa lớp "Tôi còn tưởng rằng em sẽ chạy"

"Trốn mùng một không trốn khỏi mười lăm" Lý Cẩn Du lười biếng ngẩng đầu, bộ dáng mệt rã rời.

"Mấy ngày nay đi học thời gian em thất thần khá nhiều" Sở Bỉnh Văn đem bàn ghế chuyển sang một bên, nghiêng thân mình ngồi xuống.

"Nhờ thầy ban tặng" Lý Cẩn Du hướng anh cười cười.

"Tôi biết em mấy ngày nay gặp phải mộng xuân, đích xác chất lượng ngủ không tốt nhưng nếu để ảnh hưởng đến việc học thì thật không nên" Sắc mặt Sở Bỉnh Văn có một tia da^ʍ mỹ ý vị, lời nói phảng phất như chuyện này một chút cùng anh không có quan hệ.
Lý Cẩn Du trợn mắt, không biết có phải chột dạ hay không mà không muốn cùng anh nhiều lời.

"Thầy nói xong chưa?" Cô ngọt ngào cười "Nếu đã nói xong vậy em về đây"

Không đợi Sở Bỉnh Văn trả lời, cô tự mình đi đến phía cửa.

Sở Bỉnh Văn nhìn cô tứ chi cứng đờ đi ra ngoài, cố nén ý cười kêu cô.

"Bạn học Lý Cẩn Du, em quên cặp sách"

Lý Cẩn Du cứng đờ, xám xịt mà quay lại lấy cặp sách, vừa mới đeo lên liền bị Sở Bỉnh Văn kéo vào trong l*иg ngực.

"Thơm quá" Sở Bỉnh Văn cầm lấy một lọn tóc của cô đặt ở trước mũi nhẹ ngửi.

Lý Cẩn Du luôn chăm sóc tóc rất kỹ lưỡng, mỗi ngày đều sấy tóc rất cẩn thận,

Người đàn ông phía sau cứ như vậy làm rối hết kiểu tóc cô mất công sấy thật lâu, Lý Cẩn Du tức giận đến cực điểm, giãy giụa dùng chân đá anh.

"Thầy làm gì vậy!" Lý Cẩn Du cố duy trì gia giáo cuối cùng.
"Làm em" Sở Bỉnh Văn thấy cô không ngừng giãy giụa , đơn giản đem tay cô chế trụ ấn ở trên bàn học.

Lý Cẩn Du đôi tay mất đi tự do, gương mặt dán lên mặt bàn lạnh lẽo, động tác giãy giụa càng thêm kịch liệt.

Cô không thể để cho Sở Bỉnh Văn cởi mất qυầи ɭóŧ, đây là tầng ngụy trang cuối cùng, nếu bị nhìn thấy .....

"A, đã ướt" Sở Bỉnh Văn giống như phát hiện điều gì mới lạ, khẽ cười nói, ngón tay anh cách một lớp qυầи ɭóŧ cũng có thể cảm nhận được sự ướŧ áŧ bên trong.

Lý Cẩn Du lại một lần nữa bị Sở Bỉnh Văn đánh nát tự tôn, cô cứ như vậy bị chế trụ, cư nhiên lại cảm thấy hưng phấn.

Cô đang chờ mong cái gì a?

Sở Bỉnh Văn không có làm ra hành động khoa trương gì, chỉ một câu này liền làm hô hấp cô trở nên dồn dập.

Cô khát cầu anh âu yếm, giống như người khách lữ hành ở trên sa mạc lâu ngày khát cầu dòng nước suối tươi mát vậy.
Anh như hiểu được ý cô, từng nút từng nút cởi bỏ, kéo cà vạt của cô xuống.

Bộ ngực mềm mại thoát khỏi tầng trói buộc của quần áo mà lộ ra, nội y màu hồng phấn cùng nơ con bướm ôm trọn lấy bộ ngực đầy đặn.

Người đàn ông dùng bàn tay rảnh rỗi còn lại mạnh mẽ xoa nắn ngực cô, hai luồng mềm mại theo động tác của anh mà không ngừng biến hóa, hình ảnh này quả thực da^ʍ mỹ đến cực điểm.

Động tác tiếp theo càng làm cô thấy thẹn, anh cởi bỏ nội ý của cô, hai luồng trắng nõn nhảy ra, hai viên anh đào run rẩy đứng thẳng.

Ngón tay của Sở Bỉnh Văn kẹp lấy một viên vuốt ve lôi kéo, động tác so với ngày đó thô bạo hơn nhiều. Làm cô tuyệt vọng chính là, sự thô bạo này của anh làm cô dâng lên kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, tiểu huyệt không chịu khống chế mà trào ra càng nhiều dâʍ ɖị©ɧ.
"Vật nhỏ dâʍ đãиɠ" Sở Bỉnh Văn một bên liếʍ láp vành tai cô, một bên thổi khí, xúc cảm ướŧ áŧ làm sống lưng cô tê rần.

Sở Bỉnh Văn rốt cuộc buông tay cô ra, cô cũng không có sức lực làm ra cái chống cự gì, cô hiện tại là thịt cá, còn anh là dao thớt.

Tay của anh vói vào trong qυầи ɭóŧ, không chút do dự mà đem nó kéo xuống.

Ngày đó ở phòng y tế anh cũng không có cảm xúc rõ ràng như hiện tại, dưới thân là học sinh ưu tú nhất của anh, quần áo cô bất chỉnh, hơi thở kiều suyễn, mặc anh xâm phạm.

Ánh mắt Sở Bỉnh Văn tối cầm lại, nóng cháy dưới thân càng thêm kề sát vào tiểu huyệt của Lý Cẩn Du. Anh đem ngón tay dính ướt, do với ngày đó càng có kỹ xảo mà trêu đùa tiểu âm đế của Lý Cẩn Du.

"A....Ân ... Ô"

Thân thể còn non nớt của Lý Cẩn Du nào chịu được sự đùa bỡn này, thực nhanh liền khóc nức nở mà tiết dịch.
"Sướиɠ?" Sở Bỉnh Văn như cũ mang theo ý cười, thân thể ngây ngô mà mẫn cảm của Lý Cẩn Du làm thân thể anh thật phấn khích.

"Thầy !" Lý Cẩn Du còn nhỏ, vấn đề lại quá mức .... , mặt cô thật mau liền đỏ lên.

Lý Cẩn Du không chịu thua mà xoay người, dùng tiểu huyệt cọ xát dươиɠ ѵậŧ của anh, học động tác của anh ở lỗ tai anh khẽ cắn

"Thầy ơi .... Em muốn thầy ... cắm vào"

(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~