Ưu Đãi Đặc Biệt Dành Cho Học Sinh Giỏi

Chương 14: Thầy giáo gia giáo cảm thấy thẹn play (Thượng)

Chương 14: Thầy giáo gia giáo cảm thấy thẹn play (Thượng)

Biên tập: Cải

Tất cả chuyện này đều do Sở Bỉnh Văn an bài.

Anh trùng hợp viết một bài về việc làm nghề giáo không dễ, lại trùng hợp từ bạn của mẹ Lý Cẩn Du nhìn thấy bài đăng tìm giáo viên ngữ văn, tiếp đó lại trùng hợp để lộ ra năm đó chuyện năm đó thi đại học mình được điểm tối đa môn ngữ văn.

Tất cả mọi chuyện đều là trùng hợp, ít nhất nhìn qua thì là như vậy.

Thời điểm Sở Bỉnh Văn nhận được điện thoại là lúc anh đang đọc sách, là <> anh đang đọc đến chương 20, bối tỳ đang cùng K tranh chấp, K nói "Việc này giống như hai người chúng ta đang nỗ lực muốn đạt được gì đó, kỳ thật chỉ cần vững vàng trấn tĩnh, thực sự cầu thị, liền có thể dễ dàng đạt được, thần không biết quỷ không hay mà đạt được mục đích"

Anh tán đồng quan điểm này, ánh mắt đang chuyển hướng liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.

Là mẹ Lý Cẩn Du gọi điện tới, anh không cần nhìn cũng biết.

Sở Bỉnh Văn đóng sách lại, thanh thanh giọng, nhận điện thoại. Anh tận lực đảm bảo giọng nói của mình bình đạm, xa cách lại chuyên nghiệp.

"Alo, xin chào, tôi là Sở Bỉnh Văn"

Như anh sở liệu, anh thoải mái mà nhận lấy công việc dạy học cho Lý Cẩn Du ở nhà, tiền lương đối phương đưa ra cũng cao hơn giá thị trường rất nhiều.

Anh giống như một con liệp báo trong bóng đêm, dưới sự che đậy của thảo nguyên, chỉ để lộ ra đôi mắt nguy hiểm. Anh tùy thời mà hành động, có thể trong nháy mắt cắt đứt động mạch của con mồi, đem con mồi chế phục.

Sáng sớm cuối tuần, thời tiết cực kỳ đẹp.

Sở Bỉnh Văn thuận tiện tiến vào trong nhà Lý Cẩn Du, trước đó đã hẹn xong thời gian, anh tới không sớm cũng không muộn.

Lý Cẩn Du cùng ba mẹ đều đang ở nhà, ba mẹ cô vừa dùng xong bữa sáng, đang chuẩn bị ra cửa.

Anh nhìn nhìn, bánh bao cùng sữa đậu nành, một bữa sáng hết sức bình thường.

Anh tuy rằng từng đưa Lý Cẩn Du về nhà nhưng đây là lần đầu tiên đi vào trong nhà cô. Ba mẹ Lý Cẩn Du đều là người có tiền, trong nhà trang hoàng rất có khuynh hướng cảm xúc, phòng khách cũng cực kỳ rộng mở.

Thấy anh tới, mẹ Lý Cẩn Du mời anh ăn sáng, từ trong phòng bếp lấy thêm chén đũa. Sở Bỉnh Văn tự nhiên thoái thác, mẹ Lý Cẩn Du cũng không cưỡng bách, cầm chén đặt ở trên bàn. Chờ ba mẹ Lý Cẩn Du đi rồi, anh mới ngồi xuống bàn ăn.

"Thầy là như thế nào mê hoặc được mẹ em?" Lý Cẩn Du uống một ngụm sữa đậu nành.

"Mẹ em tự mình tìm tôi, sao lại trở thành tôi mê hoặc mẹ em rồi?" Sở Bỉnh Văn cực kỳ quen thuộc mà ngồi xuống, rót sữa đậu nành, lấy một cái bánh bao.

"Thầy vừa mới nói không ăn, hiện tại lại tới đoạt bánh bao của em?" Lý Cẩn Du tức giận nhìn anh, từ trong tay anh đoạt đi nữ cái bánh bao "Bánh bao thịt đều cho thầy, không được đoạt xoa thiêu bao của em"

Sở Bỉnh Văn luôn cảm thấy bộ dáng nhỏ của cô thực đáng yêu chỉ là chưa từng thấy qua một mặt đáng yêu như vậy.

"Thời điểm chúng ta làʍ t̠ìиɦ, em ban đầu đều hô "không muốn, không cần" cuối cùng đều là sảng khoái gọi to "ông xã" không phải sao?" Sở Bỉnh Văn nói những loại lời nói kiểu này trước nay đều là mặt không đổi sắc.

"Ăn bánh bao thịt của thầy đi!" Lý Cẩn Du ăn ngấu nghiến.

"Gấp cái gì?" Sở Bỉnh Văn cười khẽ "Chúng ta có rất nhiều thời gian."

Lý Cẩn Du cảnh giác mà cách xa ánh "Thầy, thầy muốn làm cái gì?"

"Làm em" Sở Bỉnh Văn đem bánh bao trong miệng nuốt xuống "Làm cả ngày"
"Thầy .... Thầy không thể cầm tiền mà không hoàn thành việc!" Giọng Lý Cẩn Du nhỏ đi rất nhiều "Thầy có thể có một chút trách nhiệm nghĩa vụ được không?"

"Tôi sẽ hảo hảo dạy em" Sở Bỉnh Văn cười đến gian trá.

Lý Cẩn Du uống một ngụm lớn sữa đậu nành, giống như chạy trốn mà chạy vào nhà vệ sinh rửa tay, thấy Sở Bỉnh Văn không đi theo mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Căn bản chính là dẫn sói vào nhà a!" Cô tuyệt vọng cảm thán.

"Dẫn sói vào nhà?" giọng Sở Bỉnh Văn vang lên, anh đang đứng bên ngoài buồng vệ sinh.

"Sao thầy đi đường không chút tiếng động vậy?" Lý Cẩn Du bị hoảng sợ.

"Bổn lang vào nhà, đương nhiên không có tiếng bước chân"

Sở Bỉnh Văn đem cửa buồng vệ sinh kéo ra, Lý Cẩn Du sợ tới lập tức muốn trốn lại bị anh một phen kéo vào trong ngực, tiếp theo ấn vào tường.
Sở Bỉnh Văn cúi đầu nhìn cô, cô cũng không chịu thua mà ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh. Hai người cách nhau cực gần, cho nên đều có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương, hơi thở quấn quít triền miên.

Anh chỉ cần cúi đầu một chút liền có thể hôn lên môi cô.

Sở Bỉnh Văn biết quỷ kế của cô, anh là một dân cờ bạc cao ngạo, trước nay đánh cược chưa bao giờ thua.

Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve cằm nhỏ, cuối cùng vẫn không hôn xuống.

Sở Bỉnh Văn hơi hơi hé miệng, giống như đem cái gì nuốt xuống, nói "Rửa xong tay liền nhanh chóng lên phòng, đem mấy bài thi ngữ văn mang ra"

"Thầy còn chưa có rửa tay, đừng có chạm vào mặt em" Lý Cẩn Du đi đến bồn rửa tay lau cằm, thẳng đến khi cảm thấy Sở Bỉnh Văn chuẩn bị tức giận mới nhanh chóng trở về phòng.

Cằm cô vẫn cảm giác được nhiệt độ truyền đến từ ngón tay anh. Tim cô đập nhanh, Lý Cẩn Du phải hít thở sâu nhiều lần mới có thể bình tĩnh lại.
Sở Bỉnh Văn vừa rồi, thiếu chút nữa đã hôn cô.

Lý Cẩn Du đối với nụ hôn này của anh chờ mong đã lâu, đôi môi mỏng bạc tình kia liệu khi hôn lên có hay không mềm mại như cô thường tưởng tượng?

Cô từ giá sách lấy bài thi ra, lại lấy bút từ trong cặp sách ra, thuyết phục chính mình bình tĩnh lại.

Sở Bỉnh Văn là lần đầu tiên bước vào trong phòng cô.

Cùng phong cách cẩu thả mà anh tưởng tượng cực kỳ khác biệt, phòng của Lý Cẩn Du cực kỳ đáng yêu.

Giấy dán tường màu hồng nhạt, màn giường đường viền hoa, trên giường là ga trải in hình hoa anh đào. Trên cửa sổ treo một cái rèm màu trắng, bày một hàng gấu bông.

Trên giường của cô còn có một con gấu bông to màu nâu, thoạt nhìn hình như được cô đặc biệt thiên vị.

Buổi tối hẳn là sẽ ôm nó ngủ.

Anh không nghĩ tới cô lại có một mặt trẻ con như vậy. Sở Bỉnh Văn bừng tỉnh, thì ra cô cũng chỉ là một học sinh cấp ba mà thôi, từ ý nghĩa nào đó mà nói, cô vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Việc này cũng không khiến Sở Bỉnh Văn có bất kỳ cảm giác tội lỗi nào, chỉ cảm thấy cô càng thêm đáng yêu.

"Nhìn cái gì mà nhìn, chưa nhìn thấy phòng của con gái bao giờ sao?" Lý Cẩn Du liếc mắt nhìn anh.

"Chưa đi vào bao giờ" Sở Bỉnh Văn ăn ngay nói thật.

Anh khóa cửa phòng lại, ngồi xuống bên cạnh Lý Cẩn Du. Bàn học của cô không lớn, hai người ngồi xong xong tránh không được có tiếp xúc da thịt.

Cô đem bài thi mở ra.

"Giảng đi"

Sở Bỉnh Văn như có như không hiện lên ý cười.

"Kỹ xảo viết văn thầy nghĩ em đã rõ , thiếu chính là một chút chân tình biểu lộ" Sở Bỉnh Văn cũng chống cằm nhìn cô "Hiện tại, những chuyện mà thầy làm với em, thầy bắt em làm, em đều phải dùng nội tâm cảm nhận, phải nói thành lời"

"Cái gì?" Lý Cẩn Du không thể tưởng tượng được mà nhìn anh.

"Nếu em không dựa theo lời tôi nói mà làm, không nói ra cảm nhận thực sự của bản thân hoặc là bịa đặt lung tung, chỉ cần tôi phát hiện, tôi liền gọi điện cho mẹ em, nói em không phối hợp cùng tôi"
"Thầy ...." Lý Cẩn Du á khẩu không trả lời được, anh nếu thực sự gọi điện cho mẹ cô, cô liền gặp tai ương, hình tượng con gái ngoan trong lòng ba mẹ sẽ lập tức tan vỡ.

"Hiện tại, đem quần áo cởi ra" Sở Bỉnh Văn môi mỏng khẽ nhếch, liếʍ liếʍ môi, như là rắn độc.

"Nói cho tôi biết, em đang làm cái gì?"

(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~