[ĐM-EDIT] Thi Đại Học Toàn Cầu - Mộc Tô Lý

Chương 3: Bị giam

THI ĐẠI HỌC TOÀN CẦU

Quyển I: Bữa ăn tối cuối cùng

Chương 3: BỊ GIAM

Tác giả: Mộc Tô Lý

Edit: WONDERLAND (@ourcutehome) -  La vender

ϵ( "Θ" )϶

Theo vị trí đứng, người đàn ông đứng đầu là giám thị số 001.

Anh tựa như một vị khách tìm nơi tránh tuyết, một bên xem xét nhà cửa, một bên tháo bao tay da màu đen ra, cười nói: "Không tệ lắm, còn biết nhóm lửa. Ngoài trời tuyết bắt đầu nặng hạt, mau qua đây kẻo lạnh."

Không một ai cười lại với anh.

Hơn phân nửa người trong phòng đều chùn bước lại.

Anh vờ như không thấy loại phản ứng này, tự thân đi đến lò sưởi, đưa tay ra sưởi ấm. Ý cười vẫn như cũ, thản nhiên dừng trên khoé môi anh, mang theo một chút đùa cợt uể oải.

Tuyết vươn trên vai và đường viền cổ từ từ biến mất, lại dần tạo nên một chút ẩm ướt, rồi khô mất.

Mọi người nhìn anh chằm chằm, nhưng không ai dám cất lời.

Lon sắt ban nãy vừa ném ra cửa sổ đã thành cát bụi, nhưng ba người họ đi từ bên ngoài vào, đến lớp da cũng chưa bị thương.

Vu Văn run sợ đến trốn phía sau Du Hoặc, cảm giác sợ hãi từ người cậu truyền sang cho cả Du Hoặc.

Vu Văn thở gấp hỏi: "Bọn họ có còn là người không vậy anh?"

Giám thị 001 nghe thấy, lập tức quay đầu nhìn.

Đôi mắt anh đen láy thấp thoáng trong bóng tối của ánh đèn nền, mỗi khi ánh sáng thoáng qua trong rực rỡ vô cùng, nụ cười trên mặt vẫn chưa hề thay đổi.

Mặt Du Hoặc không biểu cảm nhìn anh, trấn an tinh thần của người đứng sau lưng mình xuống, bình tĩnh hỏi: "Có câm miệng lại không?"

Vu Văn không dám nhúc nhích.

Hắn tiến đến vị giám thị 001 đã hơ tay xong, rồi mang bao tay lên, người giám thị đứng ở cửa dùng giọng điệu công chính liêm minh nói: "Lần này chúng tôi đều là giám thị, tôi là giám thị số 154, vừa mới nhận được tin bên trong mọi người có hai người vi phạm quy chế thi."

Vu Dao sắc mặt trắng bệch, ban đầu đã đứng không vững, giờ gần như muốn ngất.

Chị tuôn nước mắt như mở van.

Lão hói đầu đang bị trói trên sofa cũng sợ ná thở.

"Nhưng mà......."

Ai đó đột nhiên lên tiếng.

Giám thị số 154 dừng nói, hất đầu chỉ sang cái radio.

Vu Văn đứng phía sau Du Hoặc ló đầu lên.

Đáng ngạc nhiên thay, cái người không sợ chết dám lên tiếng lại chính là ông Vu.

"Tất cả các quy chế thi đều đã được đề cập từ trước rồi."

"Nói hồi nào?"

Giám thị số 154 mặt không cảm xúc nhìn ông :"Tôi không phải thí sinh."

"Nhưng, nhưng bọn tôi thật sự không biết! Người không biết không có tội......." Ông Vu càng nói giọng càng nhỏ, đến cuối cùng thì bị cứng họng.

Giám thị số 154 nói: "Việc này không liên quan đến chúng tôi."

154 không quan tâm, tiếp tục với giọng công chính liêm minh nói: "Chúng tôi chỉ xử phạt những người vi phạm quy định, những người khác tiếp tục làm bài."

Nói xong, cậu ta vuốt ve một mẩu giấy trắng, rồi đọc tin nhắn nguệch ngoạc trên đó.

"Theo báo cáo, người phạm quy là một gã trung niên và một cô gái trẻ."

Cậu ta quay đầu liếc nhìn giám thị số 001, lại nhìn lại tờ giấy, ngừng vài giây, rồi gục xuống lặp lại câu nói ban nãy: "Người đàn ông trung niên và cô gái kia. Hai người đã vi phạm luật, phiền theo chúng tôi một chuyến."

Dứt khoát không nhiều lời, vị giám thị số 922 đã xách người đàn ông đầu hói trên ghế sofa xuống và kéo ông ta đến cửa như lôi một con chó chết.

Cửa nhà mở toang ra, gió lạnh luồng vào trong.

Tuyết đổ ập vào khe cửa, những người trong phòng la hét chạy đến lò sưởi, giống như chỉ cần bị một hạt tuyết chạm vào là sẽ biến mất.

Mọi người bất động nhìn giám thị số 922 mang theo lão đầu hói bước khỏi cửa, rồi dần biến mất trong một trời đầy tuyết.
Lão hói chỉ còn lại hoảng sợ mà hét lên rồi để lại một vệt nước trên mặt đất.

Giám thị số 154 vẫn giữ mặt như xác chết, nói: "Còn một người nữa, ờ, là một cô gái......"

Cậu ta ngước lên, cau mày nhìn quét một vòng trong phòng.

Ông Vu thấy vậy liền cùng hai bà lão tốt bụng che chắn Vu Dao đứng phía sau, nhưng vẫn có chút run rẩy.

Tầm mắt giám thị số 154 vừa dừng lại ở chỗ ông Vu, giám thị số 001 đã nâng cằm Du Hoặc lên: "Người này này, mang đi."

"Ai cơ?"

Giám thị 154 cúi đầu nhìn tờ giấy.

Trên mặt giấy viết dòng chữ qua loa... là một cô gái trẻ mà.

Giám thị 154 mặt không hiểu nhìn Du Hoặc.

Du Hoặc nhíu mày nhìn giám thị 001 chằm chằm, khuôn mặt lãnh khốc.

Số 154 không chút nghi ngờ, nếu anh chàng đẹp trai mặt lạnh này mà cầm dao trong tay, đầu của boss họ có lẽ đã bị chặt rồi.
"Này..."

Hắn vừa định mở miệng bảo thì quý ngài 001 đã xắn cổ áo khoác lên, trở người đi vào một trời đầy tuyết.

........

"Đệt! Anh họ!!"

"Bọn chó kia!!! Mấy người tại sao không có lý lẽ gì cả vậy!!" Ông Vu nhảy cẩn lên.

"Không phải anh ấy! Là tôi mà! Không phải anh...." Vu Dao bối rối vài giây, rồi dùng sức nhanh chóng đẩy người chắn trước mặt ra.

Kết quả trông thấy cửa nhà mở toang hoang, những hạt tuyết bị gió cuốn tung bay, thốc vào từng hồi.

Ngay cạnh cửa lúc này chả còn bóng người.

Ba vị giám thị mang theo lão đầu hói và Du Hoặc đi, sớm đã biến mất giữa khoảng không.

"Đừng gọi nữa! Bọn chúng đã biến mất rồi, cô không có khả năng đuổi theo đâu!" Gã xăm trổ khạc nhổ, bước lại cánh cửa rồi gõ nhẹ lên và treo thêm hai ổ khoá.

Trong phòng nhất thời an tĩnh, ông Vu mắt đỏ ngầu, giận dữ vỗ đùi, ngồi lặng trên mặt đất.
Vu Dao ngã lên ghế dựa, khóc càng ngày càng lớn.

Chị đã khóc suốt không dứt kể từ lúc mới bước vào nhà, lúc này cũng đã dồn hết nước mắt cả đời để khóc.

Vu Văn mặt trắng bệch đứng thẳng ở cửa đã được một lúc lâu, quay đầu lại với ba mình, cau mày thì thầm: "Anh họ có để lại lời nhắn cho con."

"Cái gì cơ?" Ông Vu kinh hãi.

Những giám thị kia đến nhanh đi cũng nhanh, Du Hoặc còn có thời gian để lại lời nhắn ?

"Bảo con tìm một con dao." Vu Văn nói.

"Cái gì, dao???"

Vu Văn chậm rãi gật đầu, không trả lời, nhưng lại quay đầu nhìn vào phần trả lời trên bức tường.

Ông Vu đi theo qua xem.

Ban đầu cậu chỉ đi quét một vòng trong phòng, cuối cùng tầm mắt dừng ở một chỗ.

Đó là vài nét dao tinh tế.

"Ai đã làm cái này?" Ông Vu có chút sửng sốt.

Vu Văn: "Là ban nãy, trước khi đề bài xuất hiện, con đã thấy nó rồi."
Cậu ngẫm lại lần nữa và cuối cùng cũng nhận ra anh trai mình đã làm gì trước đó.

"Con hiểu rồi."

Ông Vu ngu ngơ hỏi: "Mày lại biết được cái gì?"

"Không phải ban đầu anh họ luôn đi tìm bút sao, nhưng lại cầm trong tay một cây rìu." Vu Văn nhìn về phía bức tường có những nét rạch tinh tế, nói "Vừa rồi mấy tên giám thị đó cũng đã nói, tất cả các quy định đều được nhắc nhở trước, chính là những dấu dao này."

Mực thì không để lại dấu vết, nhưng dao thì có thể.

Cho nên đây chính là quy định về bút viết.

Ông Vu mắt sáng lên, lẩm bẩm một câu: "Mày đúng là con trai tao."

Vu Văn: "Hả?"

"Mau, chúng ta cùng tìm dao đi! Gọi mọi người cùng góp chút sức lực."

Ông Vu vừa định quay lại thông báo tin này cho mọi người, thì đột nhiên lại bị Vu Văn hung hăng chặn miệng lại.

"Đừng, đừng, đừng nói!"
Vu Văn vờ như đang trấn an ông Vu, đánh vào lưng ông Vu và nói:" Yên tâm yên tâm, anh họ nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!"

Ông Vu bị đánh đến muốn trào máu họng.

Cậu lại dùng âm lượng nhỏ nhất để nói: "Anh họ nói dao đã bị giấu."

Tuyết ngày càng nhiều.

Gió thổi không ngừng nghỉ, bốn phương tám hướng đều có. Nơi nơi đều là sương mù dày đặc, không thấy rõ bóng dáng của cây cối, nhưng nơi xa xăm lại có ánh đèn.

Du Hoặc đi bộ trong trời đầy tuyết lạnh.

Trong nháy mắt hắn bị đẩy ra khỏi cửa, đi một hồi không có dấu vết của căn nhà ban nãy, vì thế nên hắn không thể quay lại đó nếu muốn.

Nhưng có điều... hắn và những tên giám thị chắc chắn không bị tan xương nát thịt dưới cơn bão tuyết này.

Nhưng so với tuyết, mấy tên giám thị này càng làm hắn thấy sốt ruột hơn.
Lão đầu hói này đến giờ vẫn chưa hết khóc, trông hắn chả khác gì đang đưa tang người nhà. May mắn thay, đoạn đường không dài lắm. Trước khi bị đóng băng chết, cuối cùng cũng có một ngôi nhà ngay trước tầm mắt hắn.

Đó là một toà Tiểu Dương Lâu(*), nằm giữa một rừng cây vây quanh.

(*)Nhà có kiến trúc Tây phương cổ.[ĐM-EDIT] Thi Đại Học Toàn Cầu - Mộc Tô Lý - Chương 3: Bị giam(Hình minh hoạ)

Nói chung thì, bọn coi phim ma rất thích nhìn thấy những ngôi nhà dạng như vậy.
"Đến nơi rồi." Giám thị số 154 đẩy Du Hoặc hướng vào trong căn phòng.

Ánh đèn chiếu từ trên xuống, khuôn mặt ưa nhìn của Du Hoặc trông có vẻ hơi bơ phờ, môi mỏng căng mọng, làn da lành lạnh, hương vị thờ ơ hiện rõ trên mặt.

Toà nhà này không biết tên quỷ nào lại trang hoàng đến vậy, mỗi tầng đều đầy các bức tranh treo tường hay những tượng điêu khắc lớn, các góc đều được lắp đầy bởi mấy kích cỡ lớn bé khác nhau, vừa quay đầu là có thể nhìn thấy một khuôn mặt trắng đang đờ ra.

Lão đầu hói tiến vào phòng liền ngồi bệt lên mặt đất.

Mắt thấy lão hói định cho ra một vũng nước thánh nữa, giám thị số 922 liền không chút do dự kéo hắn vào hành lang.

Tên hói đầu la khóc từ bên kia truyền đến :"Làm gì vậy? Tôi sai rồi, tôi sai rồi mà... tôi không dám làm gì sai nữa đâu! Mày định làm gì vậy?"
"Sợ sao?"

Một âm thanh trầm ấm đột nhiên vang lên bên tai.

Giám thị số 001 đứng cạnh Du Hoặc tháo bao tay, không mấy quan tâm hỏi một câu.

Giám thị số 154 thoáng nhìn qua Du Hoặc rồi lại thoáng nhìn qua số 001.

"Nhìn gì mà nhìn?" Giám thị số 001 vừa nhấc cằm đi đến hành lang, lười biếng nói: "Nhanh lên, có người không thể đợi được nữa."

.

Toà nhà nhìn qua không lớn, hành lang lại rất dài.

Dài đến độ khiến người ta nghĩ rằng có phải có ma đυ.c tường không, như thế nào cũng không thể thoát ra.

Cũng may không phải không có điểm dừng.

Vài phút sau, 922 ở phía trước dừng bước, mở một cánh cửa, túm đầu hói ném vào trong, sau đó khoá lại.

Du Hoặc mặt lạnh rốt cuộc đã mở miệng, hỏi: "Xử phạt như thế nào?"

Giám thị số 154 có chút sửng sốt nói: "Giam lại."

Du Hoặc: "..........."

Hắn cảm thấy nhóm người này có khả năng bị nghiện cosplay gia đình.
Hắn liếc nhìn giám thị 154 một cái.

Số 154: "Không lừa cậu làm gì, kì thật là phải nhốt lại."

Không biết tại sao, cậu ta là một tên giám thị, nhưng khi nói lên câu này giọng cậu ta có chút thay đổi, có vẻ như hơi căng thẳng.

"Anh đang sợ sao?" Du Hoặc nói: "Anh đã bị giam qua bao giờ chưa?"

Giám thị số 154 cau mày: "Tôi thì sợ cái gì chứ, cậu mới là người nên sợ đấy."

Vừa nói xong, cậu ta có cảm giác dưới chân mình có cái gì là lạ, đế giày có chút gì đó không bình thường, hình như đã trở nên........ nhớp nháp.

Ngay sau đó, cậu ta nghe thấy có tiếng rỉ nước nho nhỏ.

Vừa cúi đầu cậu ta liền thấy một mảng nước đặc sệt từ phía dưới cánh cửa chảy ra.

Cánh cửa mà tên đầu hói bước vào đã đóng lại.

Sửng sốt vài giây, cậu ta mới phản ứng lại, đó là...máu.

Chưa quá mấy giây, tiếng hét của tên đầu hói từ bên trong vọng ra. Bởi vì căn phòng có cách âm tốt, nghe có vẻ hơi buồn mà xa xăm. Nhưng dù có như vậy vẫn nghe được có chút đau đớn và tuyệt vọng.
"Yên tâm, không chết được." Số 154 nói, mở ra đối diện một cánh cửa khác, thừa dịp Du Hoặc đang đờ đẫn, đẩy hắn vào trong cửa: "Nắm chặt thời cơ."

Nói xong, cậu ta nhanh chóng đóng cửa lại, bên ngoài có tiếng răng rắc khoá cửa.

Du Hoặc nghe thấy âm thanh mơ hồ từ kẹt cửa vọng đến: "Lấy sai văn phòng phẩm mà thôi, không quá nặng. Phòng giam chỉ cho cậu những trải nghiệm khủng khϊếp nhất trong cuộc đời. Tôi sẽ đến đón cậu sau 3 tiếng nữa."

.

Trong một căn phòng trên tầng hai của toà nhà, giám thị số 001 ngồi đặt một tay vịn ghế, một tay chống cằm.

Có một con quạ bằng kim loại đặt trên bàn, con quạ khoác lên mình màu đen tuyền.

Ánh mắt anh dừng ở khu rừng đầy tuyết ngoài cửa sổ, ngón tay cái chọc đầu quạ, khuôn mặt không tí cảm xúc, chỉ có vẻ nhạt nhẽo muốn chết.
Giám thị số 922 đang điên cuồng phàn nàn: "Mẹ nó, dọc đường tè những bốn lần. Tôi nói một câu ông ta liền làm một bãi, nói thêm câu nữa lại làm thêm một bãi nữa!"

Giám thị số 154 tiến vào, cầm tờ giấy trong tay run cầm cập: "Cô gái trẻ! Chính anh là người đã viết một cô gái cơ mà!"

Khuôn mặt như xác chết của cậu ta cuối cùng cũng không thể kéo dài được lâu nữa. Nếu cậu ta có một trăm can đảm, cậu ta sẽ đặt hết lên mặt số 001 mà không cần do dự.

Đáng tiếc cậu ta làm quái gì dám.

Bất quá hai người họ mắng trong chốc lát thì phát hiện, tay vịn ghế không nhúc nhích, ánh mắt vẫn không đổi nặng nề dừng ngoài cửa sổ.

"Boss? Boss ơi?" 922 thử kêu vài tiếng, không thấy hồi âm nên tăng âm lượng: "Tần Cứu!"

Vị giám thị số 001 rốt cuộc cũng hoàn hồn.

922 kéo 154 tiến về phía trước, tự mình giữ khoảng cách đến tám trượng.
Số 154: "......"

Ngày này năm sau là ngày giỗ của mị.

Tần Cứu dùng ánh mắt quét qua hai người một vòng: "Đang mất hồn không nghe rõ, tức giận đến vậy sao?"

Giám thị 154 nói: "Quên đi quên đi."

922 ngùng ngùng tiến lên: "Boss.......anh đang làm gì vậy?"

Tần Cứu nhướng mày nói: "Cậu nói không đầu không đuôi như vậy là có ý gì đây?"

"Không........ tôi chỉ là cảm giác tâm tình anh có chút không tốt, nhỉ." số 922 nói.

"Có sao?"

"Có....... một chút." 922 xem xét nói: "Có phải là vì bị tóm ở lại đây làm giám thị không?"

"Không phải."

"Vậy ý anh là thế nào........." Số 154 lẩm bẩm một câu.

"Đang nói sao tự nhiên hạ thấp giọng vậy? Tôi không nghe rõ." Tần Cứu liếc mắt nhìn gã.

Đôi mắt đen nhánh của anh nhìn chằm chằm vào bọn họ, nó luôn làm bọn họ lo lắng. Ngay cả khi 154 và 922 đã theo anh gần ba năm nhưng vẫn chả ai quen với việc đó.
154 lại lùi nửa bước, giọng trở nên cao hơn, nói: "Ý tôi là....... tính tình anh rất tốt, cần gì phải túm cái người không phạm quy kia chứ. Này là sai quy định đấy!"

Tần Cứu nói: "Tôi vẫn đang tuân thủ quy định, cậu không thấy trên tay cậu ta cũng có dính mực sao ?"

Số 154 có chút sửng sờ: "À, tôi không để ý kĩ........"

Tần Cứu chọc vào đầu con quạ đen, nói: "Huống hồ......"

Số 922 và 154 cùng dảnh tai nghe.

Nhưng mà đứng trông cả mười phút, cũng chả thấy boss họ còn gì muốn nói nữa.

Lại qua nửa ngày, anh mới lên tiếng: "Quên đi, cũng không có gì đâu."

".........."

Hai vị cấp dưới thở không nổi cũng không dám đi lên, càng không dám tạo phản, mặt xám xịt rời đi.

.

Lầu ba của toà biệt thự Tây cổ là một cái gác mái nhỏ, bên trong vách tường có một màn hình trắng, mỗi cái màn hình đều tương ứng với một phòng tạm giam.
Mặt người đang trải qua cảnh tượng trong phòng tạm giam đều sẽ chiếu lên cái màn hình đó, ở một mức độ nhất định, nơi này có thể thấy được rất nhiều bí mật của nhiều người.

Nhưng lúc này, căn phòng đã bị khoá bởi một ổ khoá cứng cáp, nên không ai có thể lén đến nhìn.

Hiện tại có hai cái màn hình đang phát sáng, một cái là của tên đầu hói kia, cái còn lại là của Du Hoặc.

Trên màn hình của lão đầu hói, một màu đỏ mơ hồ, nhìn qua lớp màu đỏ kia, mơ hồ có thể nhìn thấy một bả vai ai đó đang bị treo lên, mang theo một gương mặt trắng bệch.

Còn màn hình của Du Hoặc lại trống rỗng.

Màn hình đó đã hiện rõ căn phòng hiện đang như thế nào, có ba mặt gương, một cái đồng hồ treo tường, bàn gỗ và ghế gỗ.

Ba giờ sau, giám thị số 154 xách theo hai chìa khoá đến mở cửa phòng tạm giam.
Cậu ta đã sẵn sàng để có thể chứng kiến cảnh tượng cánh tay và đùi vương vãi khắp nơi, vừa rút chìa khoá ra, cậu ta nhất thời ngây ngẩn cả người.

Bởi vì trong phòng tạm giam cái gì cũng không có, mà anh chàng đẹp trai có gương mặt lạnh lùng đang bị nhốt bên trong, đang nằm trên bàn ngủ ngon lành.

Hắn lấy khuỷu tay chống đỡ mặt, giống như đang ngủ gật trong một lớp học hồi trung học vậy.

Giám thị số 154 vào cửa phát ra tiếng động một chút liền đánh thức hắn.

Hắn vừa cau mày vừa mở mắt, ném cho giám thị 154 một cái liếc định nhắm mắt ngủ tiếp, nhưng lát sau lại mang theo một gương mặt khó chịu và thiếu kiên nhẫn rời giường, mới ngồi dậy đã ngã lưng vào ghế, hỏi: "Xong rồi sao?"

154: "................................"

Chẳng lẽ ngài định ngủ thêm nữa sao???

La vender (Cọng Lúa) edit.
Vote, comment và cũng đừng quên follow để nhà edit vui vẻ còn làm truyện đúng giờ cho các bạn nheee. Thank u, next. (Ý là next qua chương sau ó :3)