[ĐM/EDIT] ĐẾN CẢ NGƯỜI QUÈ CŨNG BỊ TÔI LỪA ĐỨNG DẬY

Chương 11: Chính nghĩa không bao giờ vắng mặt

Biên tập: Nguyệt Mẫn

Chỉnh sửa: Hiểu Mịch | Đọc kiểm: Red Tea

"Tuổi nhỏ thành danh, tráng niên mất sớm"

Chờ "con ông trời" đi rồi, Cố Diệp mới lấy cái bình nhỏ của cậu rồi thả chị gái quỷ khí dày đặc cùng với đứa nhỏ đầu to hung tợn ra.

"Chà, thật đáng yêu." Cố Diệp nhịn không được xoa đầu quỷ nhỏ.

Ở cạnh Cố Diệp đợi gần một tháng, sát khí của Vương Thiến Thiến và đứa nhỏ đã vơi đi không ít. Đã có thể duy trì lý trí, đặc biệt là đứa nhỏ đó, cũng ra vẻ ngoan ngoãn không còn gặp ai cắn nấy nữa, được mẹ dẫn đi còn rất ngoan. Cố Diệp thả quỷ hồn của Vương Thiến vào cửa sổ, tiểu quỷ vui vẻ nhếch miệng lộ ra cái răng nanh.

Cố Diệp lại xoa đầu nó cái nữa, thật đáng yêu. Không ăn người thì sẽ là một đứa trẻ tốt!

Để bảo vệ cho hai người họ không bị dương khí thương tổn, Cố Diệp còn tặng miễn phí cho đối phương một lá bùa, nhưng chị gái từ chối ý tốt của Cố Diệp rồi dẫn đứa con đầu to đi, chớp mắt đã không thấy đâu nữa.

Cố Diệp cảm thán một câu: "Phụ nữ đúng là hung dữ."

Cố Dương tò mò, lúc nghe kể lại thảm trạng của nữ quỷ, giờ nó đã bịt mắt lại không dám nhìn, tò mò hỏi: "Là sao hả anh?"

"Nghĩa là cô ấy muốn đoàn tụ một nhà ba người, không muốn đầu thai." Cố Diệp cười nhạt, kéo Cố Dương qua: "Chính nghĩa có thể đến muộn nhưng vĩnh viễn sẽ không vắng mặt, em phải nhớ cho kỹ, không làm thì không chết, đến tận hôm nay trời xanh chưa bao giờ nhắm mắt đâu."

Cố Dương ngoan ngoãn nghe, lúc này đây đột nhiên cậu cảm thấy anh ba giống thần tiên quá! Đặc biệt là khi anh ba nói đến những chuyện mà Cố Dương nghe không hiểu, quá ghê gớm!

Buổi biểu diễn đã diễn ra được một giờ, Lý Thụy nhân lúc thay quần áo đi vào trong toilet. Đến khi đi ra, hắn nhìn vào khuôn mặt trang điểm đậm trong gương, nhưng nhìn gần vẫn thấy được vết thâm quầng dưới đôi mắt khiến hắn không khỏi day day thái dương để bản thân mau chóng buông lỏng, điều chỉnh lại trạng thái.

Lúc này, một bóng đen chợt lóe lên sau lưng hắn, Lý Thụy nhướn mày quay đầu lại nhìn, bụng nghĩ paparazzi hay fan cuồng nhà ai mà không có đạo đức nghề nghiệp vậy, đi toilet cũng chụp nữa hả? Nhưng không thấy được ai, Lý Thụy mắng thầm trong lòng, bình tĩnh quay đầu lại thì thấy hình ảnh trong gương, đồng tử hắn co rút lại, hoảng sợ lui về sau hai bước. Chỉ thấy trên vai hắn có nhiều hơn một bóng đen, giống như có kẻ đang ngoác miệng ra cười với hắn.

Lý Thụy hoảng sợ nhìn lên vai mình, không có gì cả. Nhìn lại trong gương, quỷ vẫn ở đó.

Lý Thụy hít sâu một hơi, sợ đến mức chạy té khói, có quỷ! Đáng tiếc là hắn còn chưa kịp chạy thì chân đã bị cái gì đó giữ lấy, hung giữ kéo hắn ngã trên mặt đất, ngũ quan Lý Thụy biến dạng, ngã chết hắn rồi!

Ngay phía sau, đột nhiên Lý Thụy cảm thấy tai mình như bị cắn, hắn sờ sờ tai nhưng hoàn toàn không có gì cả, nhưng lại cảm thấy càng lúc càng đau như muốn cắn đứt tai hắn. Lý Thụy đau đến mức mặt trắng bệch, cảm thấy dường như cái bóng quỷ màu đen kia đang ngồi trên vai hắn thì lập tức sợ hãi lạnh ngắt cả người, hoảng sợ ôm tai lại nhìn vào trong gương, quả nhiên, bóng đen đó đang gặm lỗ tai hắn.

Giọng Lý Thụy run rẩy đến mức biến âm: "Tiểu tổ tông, chúng ta xưa nay không thù không oán, ngươi quấn lấy ta làm gì? Ngươi muốn gì ta đốt cho ngươi!"
"Xưa nay không thù không oán?" Một cái bóng quỷ im lặng xuất hiện trong gương, giọng nói lạnh lẽo nhưng đậm mùi châm chọc: "Lý Thụy, anh không biết mẹ con em à?"

Nghe thấy tiếng nói quen thuộc, cả người Lý Thụy cứng ngắc nhìn khuôn mặt có ngũ quan đã bị axit ăn mòn, khuôn mặt này đã xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của hắn, làm cho hắn phải tỉnh lại giữa đêm.

"Thiến Thiến, là em hả... Thiến Thiến?" Lý Thụy nhận ra, sợ đến mức lết ra phía cửa: "Có quỷ! Có quỷ!!!"

Một trận gió thổi qua, cửa WC lúc này đóng rầm lại một tiếng, quản lý và trợ lý lo lắng đi tới, suýt nữa thì bị cửa đập vào mặt: "Anh Thụy có phải bị tiêu chảy không, sao ở trong WC lâu thế? Ca sĩ đã hát xong rồi."

"Lý Thụy, mở cửa, sao cửa WC này lại bị đóng thế?"

Lý Thụy nghe giọng nói bên ngoài thì lập tức liều mạng đập cửa, thế nhưng dường như người ngoài đó hoàn toàn không nghe thấy tiếng hắn la hét, trong lòng hắn càng lúc càng lạnh, quay đầu lại thì chỉ thấy một tiểu quỷ hiện ra nhe răng với hắn 'hi hi hi ha ha ha' bò lại gần đòi hắn ôm: "Cha ơi, ôm con."
Lý Thụy thấy nó mở miệng thì đã sợ đến mức ôm đầu: "Đừng tới đây! Đừng tới đây! Thiến Thiến! Anh xin lỗi em! Anh không cố ý gϊếŧ em! Em tha thứ cho anh đi!" Lý Thụy sợ đến mức suy sụp, nói năng lộn xộn: "Mấy năm nay anh rất hối hận, em tha thứ cho anh đi! Anh không dễ dàng gì mới có ngày hôm nay, mỗi năm anh đều đốt vàng mã cho em, đốt cho em rất nhiều thứ, em nên bỏ qua đi mà! Em biết là anh yêu em mà đúng không, anh yêu em! Em yêu anh như vậy thì nhất định sẽ buông tha cho anh đúng không?"

Vương Thiến Thiến căm hận nhìn người đàn ông mà bản thân lúc còn sống đã yêu sâu đậm đến chết này, mọi chuyện tới mức này rồi mà hắn vẫn luôn miệng nói từ "yêu" khiến cô không khỏi cười lạnh: "Yêu em sao, anh chỉ yêu danh vọng mà thôi. Anh yên tâm, mẹ con em sẽ ở bên cạnh anh cho đến khi anh thân bại danh liệt, rơi vào vực sâu."
Quản lý của Lý Thụy đợi mười phút nhưng đối phương không mở cửa, gọi cũng không trả lời, chỉ sợ hắn gặp chuyện không may nên đi tìm bảo vệ mau chóng mở cửa. Lúc này Lý Thụy đang nằm trên sàn nhà, không hề nhúc nhích, quản lý mau chóng chạy đến kiểm tra, thấy hắn vẫn thở mới nhẹ nhàng thở ra: "Chỉ ngất xỉu thôi."

Trợ lý mau chóng đưa người ra ngoài cho bác sĩ chữa trị.

Buổi biểu diễn còn chưa được một nửa thì đã xảy ra chuyện, quản lý đau đầu không thể tả, lại nhìn thấy Lý Thụy hôn mê bất tỉnh, đang nghĩ bụng lát nữa phải xử lý thế nào. Đột nhiên Lý Thụy mở mắt, ngồi bật dậy khiến mọi người xung quanh hoảng sợ.

"Không sao chứ, có phải anh mệt mỏi quá rồi không?" Quản lý quan tâm hỏi: "Có thể tiếp tục không? Cố nốt hai tiếng nữa, mai tôi cho anh off, nghỉ ngơi cho tốt."
Lý Thụy ngơ ngác nhìn quản lý sau đó máy móc gật đầu.

Quản lý nhíu mày, tuy rằng lo lắng nhưng bên ngoài nhiều fan như vậy không thể cứ thế bỏ mặc ở đây, hắn khích lệ vỗ vỗ vai Lý Thụy, nói đối phương thay quần áo lên sân khấu: "Cố không được anh cứ nói, để tôi nghĩ cách."

Sau khi lên sân khấu mọi thứ đều bình thường, Lý Thụy hát một bài đã khiến cho toàn bộ fans sôi động, tiếng la hét chói tai vang dội. Quản lý lặng lẽ thả lỏng thở ra một hơi, ngay sau đó Lý Thụy trên sân khấu đột nhiên quỳ xuống.

Trong lòng quản lý lập tức 'thịch' một cái, khẩn trương đứng lên, toàn bộ khán giả đều im lặng, không ai hiểu tại sao Lý Thụy lại quỳ, cho dù cảm ơn fans cũng không quỳ xuống như vậy.

"Tôi có tội." Lý Thụy từ tính nói một cách kiên định: "Tôi gϊếŧ vị hôn thê của mình và đứa con, tôi xin tự thú."
Toàn bộ khán giả: "..."

Quản lý quát mắng một câu, trợn tròn mắt sai trợ lý xông lên: "Kéo anh ấy xuống cho tôi! Anh ấy điên rồi!!!"

Tất cả đều lặng ngắt như tờ, nhóm fans khϊếp sợ sau đó phát điên gào khóc "Không thể nào!" Quản lý chỉ muốn lao lên đài, hận không thể tóm lấy cổ kéo hắn đứng lên rồi nói với hắn rằng đùa thế này không vui đâu. Trong lúc nhất thời rối loạn, bảo vệ không ngăn được. Phóng viên ẩn trong nhóm fans cũng nhận ra, lập tức quay lại phát lên mạng: [Tin cực lớn! Ca vương Lý Thụy ở concert chính miệng thừa nhận mình là hung thủ gϊếŧ người!!!]

Ngay lúc đó một loạt tin tức tranh cãi, vài phút sau đã náo loạn cộng đồng mạng, server Weibo cũng muốn sập. Phải biết rằng mấy năm này Lý Thụy làm không ít chuyện tốt, hàng năm đều quyên góp tiền cho cơ quan phúc lợi, hơn nữa thái độ làm người hiền lành, đối xử với fans cũng tốt, tuyệt đối là một người đàn ông ấm áp, ai cũng không ngờ được hắn là kẻ gϊếŧ người?
Rất nhiều fans trên mạng không tin, cho dù xem video cũng không tin là sự thật, fans não tàn thậm chí còn cho rằng bị người ta photoshop hoặc là đang chơi trò gì đó. Dù Lý Thụy thật sự gϊếŧ người thì cũng do người kia đáng chết, anh Thụy của các cô tốt như vậy, tuyệt đối không hề sai!

Cố Diệp và Cố Dương vừa về nhà liền bị Bà Cố nhéo lỗ tai dạy dỗ cho một hồi, sau đó hai anh em bị nhốt vào trong nhà ăn, để hai đứa vừa ăn cơm vừa hối lỗi.

Đồ ăn của hai anh em được để phần là bốn món mặn một món canh, đóng cửa một cái thì sóng gió đã tràn khắp Weibo.

Cố Dương không thể lý giải được hành vi của fans: "Mấy người này có phải điên rồi không, quỷ tha ma bắt đi, nói gì mà Lý Thụy không sai chút nào."

Cố Diệp cười nhạo: "Càng như vậy sẽ làm cho Vương Thiến Thiến càng tức giận, kẻ chịu tội sẽ là Lý Thụy mà thôi. Hơn nữa, chính miệng hắn nói mình gϊếŧ người thì cảnh sát sẽ không để yên."
Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, Weibo đầy tin Lý Thụy bị bắt, trước mặt nhiều người nói mình gϊếŧ người, theo lý thuyết cũng phải thẩm vấn một chút.

Nhưng chuyện không hề thuận lợi như tưởng tượng, đột nhiên thái độ Lý Thụy trở nên khác thường, nói bậy nói bạ, nói rằng hắn không hề gϊếŧ. Quản lý tẩy trắng cho hắn, nói rằng do hắn quá mệt mỏi nên mắc phải chứng trầm cảm nghiêm trọng. Khi áp lực lêи đỉиɦ điểm thường xuyên xuất hiện chứng ảo tưởng, tinh thần không ổn định cũng không biết hắn đang làm gì, giấy xác nhận trầm cảm cũng có. Hơn nữa cùng với sự thao túng ngôn luận của công ty giải trí, Lý Thụy cứ thế bị cảnh sát bắt đi nhất định cộng đồng mạng sẽ hô hào thả người. Cố Diệp nhìn mấy bình luận trên mạng mà hơi tức giận, cậu lấy một cây kéo từ trong ngăn kéo, đem ra một lá bùa, vài nhát kéo cắt thành một người giấy.
Đêm đó, cảnh sát nhận được một cuộc điện thoại nặc danh, có người tố cáo ở trung học số năm có xác của một người con gái, chính là vợ con của Lý Thụy đã bị gϊếŧ từ bảy năm trước, ngay cả quá trình thảm án cũng kể ra một cách rõ ràng cặn kẽ.

Chỉ là một người xa lạ, sao có thể biết tường tận như thế? Cảnh sát tra ra tin báo này là từ một buồng điện thoại, đáng tiếc chỉ phát hiện trên mặt đất một người giấy nhỏ có điểm đỏ trên trán.

"Cho cậu xem thứ này này." Đội trưởng Lý đưa người giấy cho một người học huyền thuật xem: "Sao tôi cảm thấy giống cách hành nghề của các cậu vậy? Có thể tìm được người này là ai không? Cậu ta thật sự nắm mấu chốt của vụ án này."

Luôn sẽ có những chuyện sức người không tài nào làm được cho nên ở Hoa Hạ còn thừa nhận một ngành nghề ngầm – Hội đồng Huyền học. Ngành này có một quy định cực kỳ nghiêm khắc, phải giúp tổ chức giải quyết một vài chuyện kì quái, đôi khi sẽ là tra án, cung cấp vài phương pháp mà công nghệ cao cũng không thể tìm ra được, bởi vì họ không làm chuyện xấu, nên những ngành liên quan cũng ngầm thừa nhận sự tồn tại của họ. Bạn của đội trưởng Lý cũng là thành viên của Hội đồng Huyền học.
Đối phương cẩn thận nhận lấy người giấy, từ từ nghiên cứu một chút: "Thủ pháp rất giống một người, có được bản lĩnh điều khiển bùa đến trình độ thế này cũng chỉ có một mình cậu ta."

"Ai vậy?"

Người trung niên tiếc nuối nói: "Bậc thầy thiên tài về bùa chú, niên thiếu đã thành danh, đáng tiếc rất tùy hứng, chỉ cần cậu ta cho là đúng thì cái gì cũng dám làm, thậm chí ngay cả cấm chú cũng dám, tuổi còn trẻ mà đã thành điều kiêng kỵ trong giới."

Đội trưởng Lý chỉ chỉ người giấy: "Cái này là do cậu ta làm à?"

Người trung niên lắc lắc đầu: "Không thể nào, người ấy đã chết rồi, qua đời khi còn rất trẻ."

Đội trưởng Lý buồn lòng: "Đã kiêng kị mà còn chết trẻ? Đây là khen hay chê vậy? Cậu ta đã làm gì sao?"