Review truyện Hữu Phỉ

Trích đoạn 2: Tạ Doãn "tắt thở" trước mặt Chu Phỉ lần thứ 2



Chu Phỉ chợt quay đầu nhìn Tạ Doãn, trong mắt Tạ Doãn còn chút ánh sáng nhạt, khóe môi rướm máu nhưng mắt mỉm cười, im lặng cử động môi, dùng khẩu hình nói với nàng: Thiên hạ đệ nhất cho ta xem với.

Vành mắt Chu Phỉ thoắt đỏ.

Tiếng đao kiếm, tiếng tuyết rơi... đều bắt đầu xa dần, tầm mắt Tạ Doãn từ từ mờ đi.

Áo đỏ, Nghê Thường, đàn tỳ bà của đại ma đầu, gương mặt đen của tiểu ca Nam Cương... dần dần trong thế giới của hắn trở nên tĩnh lặng.

Cuối cùng, chỉ còn lại ánh đao của Hi Vi.

Tạ Doãn thầm nhủ: 20 năm sau, ta đi tìm cô nhé...

Hắn đoán Chu Phỉ nghe được.

---

Không phải là được nằm trong chăn ấm nệm êm nhắm mắt xuôi tay, mà phải tựa lưng nơi bờ tường ẩm buốt tuyết rơi đầy, ấy vậy mà Tạ Doãn vẫn làm tròn bổn phận của một "cư sĩ nghĩ thoáng", ánh sáng trong mắt đã tắt đi nhưng khóe mắt vẫn vương lại ý cười dịu dàng dành cho Chu Phỉ.

Không dài dòng sướt mướt, không gào thét bi thương, nhưng vẫn khiến lòng người thổn thức âm ỉ không dứt.