Review truyện Hữu Phỉ

Trích đoạn 6: Gặp lại



Nàng giật mình nhảy dựng, bất ngờ quay đầu___trời bên ngoài chắc đã hoàn toàn sáng rõ, trong hang núi tuy vẫn âm u nhưng vẫn đủ cho nàng nhìn thấy xung quanh, nàng thấy trên một bên vách núi có một lỗ nhỏ to cỡ bàn tay, một nam tử dáng người rất chật vật ở sát vách đang nhìn qua bên này thông qua lỗ nhỏ ấy.

Chu Phỉ:

- ...

Cái nơi quỷ quái này vậy mà có hàng xóm!

Liền sau đó, nàng nghe người kia nhỏ giọng nói:

- Cái nơi quỷ quái này vậy mà có hàng xóm, hôm nay phúc tinh chiếu rọi, ắt có chuyện tốt phát sinh, mỹ nhân, xin chào.

Người này vừa mở miệng đã như da^ʍ tặc, Chu Phỉ nắm chặt đao lưng hẹp, tính toán xem nếu mình một đao đâm chết người đối diện qua lỗ này thì có làm kinh động đến bọn cướp che mặt ở đây không.

- Lá gan của mỹ nhân thật lớn.

Người kia dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng:

- Nhìn xem dưới chân cô có gì kìa?

Chu Phỉ cúi đầu nhìn, thấy bên cạnh mình là một bộ xương trắng, ban nãy tối om nàng không chú ý, ngồi sánh vai với bộ xương tới hừng đông.

Người ở đầu kia lỗ lại nói:

- Không giấu gì cô, ta và vị lão huynh này đã mắt to trừng mắt nhỏ hơn hai tháng, đoán người này khi còn sống chắc là một lão già, nói không chừng còn không đáng xem bằng bộ xương nữa. Đừng nhìn nó, nhìn ta này.

---

Chỉ là một trong vô vàn những cảnh bỉ ổi của Tạ công tử da^ʍ tặc, nhưng mình lại đặc biệt ấn tượng với toàn bộ đoạn truyện dưới địa lao này.

Sau ba năm kể từ lần gặp đầu tiên ở sông Tẩy Mặc, Chu Phỉ và Tạ Doãn cuối cùng cũng có duyên tái ngộ. Hoàn cảnh hai người gặp lại nhau có chút dở khóc dở cười, đặc biệt là Tạ Doãn, vô cùng chật vật. Thế nhưng thứ khiến mình ấn tượng vẫn luôn là suy nghĩ "thoáng" một cách khác người của Tạ công tử, từ đây sinh si mê khó lòng buông xuống.