[END] Cha Dượng

Chương 13. Hạnh phúc.

Bàn tay to lớn cứ lần lượt, lần lượt di chuyển khắp cơ thể non nớt của cậu thiếu niên. Cơ thể mẫn cảm còn bị sờ mó đến vậy khiến cậu thiếu niên không kìm được mà rêи ɾỉ không thôi nhưng có lẽ bàn tay của người đàn ông vẫn không có ý định dừng lại, đôi tai miết lấy hai đầu nhũ hoa hồng hào mà miết lấy miết để.

Hai đầu nhũ hoa đã bị xoa đến mức đỏ ửng hết lên, thân chỉ của nó cũng không ngừng rêи ɾỉ xin tha. Tiểu gậy thịt bên dưới đã ra đến khi nào cũng không hay.

"Ha..em nhanh vậy hả ?" Thiên Vũ nhìn cậu đang nằm trên giường miệng thở dốc, hai má đều đỏ ửng khiến hắn cũng hưng phấn muốn chết nhưng tiếc cậu vẫn còn đang trong thai kì nên đành phải dừng ở đây thôi.

"Đợi khi nào em sinh tiểu tử này ra lập tức tôi hành em chết luôn" giọng nói vừa nũng nịu vừa oán trách của hắn giáng hết lên đầu tiểu bảo bối bên trong bụng của cậu.

Vừa nghe xong cái thai trong bụng cũng chẳng vừa mà liền đạp nhẹ lên bụng cạu một cái khiến cậu giật hết cả mình mà ngơ ngắc.

"Ôi nó đạp nè" giọng nói vừa vui mừng vừa ngỡ ngàng chỉ đến chiếc bụng to của mình nói.

*Ting tong*

Cả hai đang vui vẻ hưởng trọn không khí gia đình thì chuông cửa đã lâu không reo thì bây giờ lại đột nhiên reo lên khiến hắn cũng có chút nghi ngờ liền rời khỏi cậu mà đi xem tình hình.

"Haiz thằng bé cứ đòi tôi phát dắt đến nên đành vậy" Thiên Hạo vừa vào được cửa đã như nhà mình mà thản nhiên đi thẳng vào bếp tìm một chút nước để uống.

"Ya anh Mạc, hôm nay em đến thăm anh và ba" Tiểu Lâm Mạc vừa vào liền mặc kệ Thiên Vũ mà chỉ biết chạy đến bên chỗ của cậu mà vui đùa, bàn tay nhỏ nhắn đặt lên chiếc bụng lớn của cậu cứ xoa rồi lại xoa điều khiến thằng bé cảm thấy rất phấn khích.

"Này ! Hai người đến nhà người khác mà như vậy sao ?" bản thân mình là chủ nhà nhưng lại bị làm ngơ đến như vậy khiến hắn ấm ức không khui liền lớn tiếng oán trách.

Mặc lời oán trách của hắn cả hai người kia vẫn cứ thản nhiên làm việc của mình không một ai chú ý đến lời nói của người chủ nhà này thì hắn liền ấp ức đến bên cạnh vợ mà mách lẻo:"Không ai chú ý anh..."

"Gì vậy gớm quá Vũ à" Thiên Hạo y một bên vừa nhìn liền hoa mắt chóng mặt mà thốt lên, đối với y người chưa bao giờ thấy Thiên Vũ như thế tất nhiên sẽ thấy rất hoảng sợ.

Cậu một bên ngồi chơi với Tiểu Lâm Mạc một bên xoa xoa mái tóc của hắn chỉ biết cười trong hạnh phúc này, có lẽ chính cậu cũng thấy lạ khi lần đầu bản thân mình được hưởng cái hạnh phúc này. Từ lúc sinh ra đến giờ đây là lần đầu cậu có được hạnh phúc của một người bình thường khiến cậu vừa cảm kích hắn vừa thấy yêu hắn đến mức không gì có thể sánh được.

Một căn phòng khách rộng lớn chứa đựng đầy tiếng cười của bốn người khiến người ngoài nhìn vào cũng sẽ cảm thấy rất ngưỡng mộ gia đình của bọn họ.

"Anh nghĩ chúng ta có cần đổi tên cho Tiểu Lâm Mạc không ?" cả hai người đàn ông mỗi người một lon bia cứ vậy nhìn hai người mà mình yêu nhất vui đùa với nhau liền nhớ đến cái tên của Tiểu Lâm Mạc nhà mình.

"Tôi nghĩ chắc không dù gì tên của thằng bé do cậu ấy đặt thì cứ để vậy. Bây giờ tôi cũng đã nhận lại thằng bé nên chắc sẽ không vấn đề gì đâu" nhìn đến nụ cười trên gương mặt của Tiểu Mạc và Tiểu Lâm Mạc bất chợt khiến hắn thấy rất bình yên.

Từ lúc có thai cậu cũng đã được hắn cho nghỉ học chỉ ở nhà chờ việc sinh con sau khi sinh xong chắc có lẽ sẽ cho cậu học ở một trường quốc tế học xong sẽ cùng cậu đi làm, một nhà 3 người cứ vậy mà hạnh phúc thôi.
"Còn khoảng bao lâu nữa sẽ sinh ? Đến lúc đó tôi cho Tiểu Lâm Mạc nghỉ học ở viện cùng cậu"

"Khoảng hơn 2 tuần nữa thôi"

Câu nói của hắn vừa thốt ra bất chợt bụng cậu liền đau đến lạ thường, nước ối cũng theo đó mà chảy xuống lênh láng làm Tiểu Lâm Mạc bị sợ đến khóc ầm lên, cả hai người đàn ông một người một bé cứ vậy mà luống cuống hết cả lên. Chật vật cả một lúc lâu mới gọi xe đến đưa cậu đi viện sinh.

Vì là trường hợp đặc biệt nên bác sĩ cũng là một người được chỉ định sẵn, chuyện này không để bất kì ai biết cả. Bác sĩ cũng vì trách nhiệm to lớn mình mà trong suốt quá trình sinh của cậu hồi hợp đến mức run rẩy.

Bản thân là song tính nhân nên việc sinh thường với cậu là một điều rất khó khăn, chỉ đành phải sinh mổ. Quá trình sinh không mất đến 1 giờ đã sinh xong một bé trai đỏ hồng được bế đến lên cho Thiên Vũ xem nhưng hắn mặc kệ chỉ quan tâm lúc này cậu rất mệt mỏi mà ngất đi rồi. Bản thân hắn lo đến mức khóc òa lên nói không chừng có lẽ khóc còn lớn hơn đứa nhỏ nữa.
"Để tôi" Thiên Hạo vừa vào liền bế đứa bé hộ cậu và Thiên Vũ đàng khóc lóc bên cạnh cậu.

Đứa bé vừa sinh ra vừa đỏ hồng nhìn đáng yêu đến mức y cũng phải mủi lòng, nhưng chỉ xem được một lúc thì phải bế đứa bé đến phòng kính quan sát còn cậu thì được đưa đến phòng hồi sức. Mặc dù bác sĩ đã nói không có gì nhưng Thiên Hạo vẫn cứ khóc mãi.

"Ôi trời chả phải nói không sao hả như vậy là được rồi" ngồi bên cạnh thấy anh trai mình khóc đến mắt sắp sưng cả lên liền an ủi vài câu.

"À cho hỏi người nhà của cậu..."

"Tôi..là tôi"

"Cậu ấy sao rồi" vừa thấy bác sĩ đi ra vẫn chưa kịp nói hết câu hắn đã vội vội vàng vàng đứng dậy hỏi thăm tình hình.

"À hiện tại cậu ấy đã ổn định thể trạng người nhà có thể vào còn đứa bé..."

Vừa nghe đến câu có thể vào hắn liền tức khắt đi thẳng vào phòng bệnh của cậu, nhìn gương mặt mệt mỏi xanh xao hắn trong lòng sót đến mức không nói thành lời.
Bên ngoài chỉ còn mình Thiên Hạo nên y đành phải tiếp nhận thông tin về đứa bé hộ hắn rồi, trong lòng vừa nghe vừa chỉ biết thở dài, đó giờ chưa thấy hắn như thế nên trong lòng y cũng có chút rối bời về thông tin của tiểu tử vừa sinh xong.

Đi vào bên trong thấy hắn cứ liên tục hỏi thăm cậu, rồi lo lắng, rồi ôm hôn khiến y thấy bực mình bản thân đi theo để nhận tin vui mà sao lại phải ăn cẩu lương vậy nhỉ.

"Bác sĩ nói đứa bé cũng đã ổn bây giờ có thể đến thăm ở bên ngoài nhưng chưa thể bế được đâu"

"Yeah vậy mình đi thăm em bé đi anh Mạc" Tiểu Lâm Mạc chờ đợi suốt từ nãy giờ chỉ chờ để được xem em bé mà thôi thấy cậu đang ngồi liền lập tức chạy lại kéo kéo cái tay của cậu.

"Vậy chúng ta cùng đi xem nhé ?"

Cậu nhìn gương mặt hắn lo lắng cho mình cũng có chút vui liền đưa đề nghị.
"Không được ! Đợi em khỏe đã"

Thiên Hạo một bên cũng ngơ ngác, hắn sao lại có thể chiều vợ đến vậy đây ? Dù gì cũng là em bé mới sinh sợ vợ mệt liền không cho đi xem tên này chắc chắn là cuồng rồi.

"Em muốn xem"

___________________

"Oa em bé xinh quá" Tiểu Lâm Mạc được Thiên Hạo bế lên để xem em bé liền vui đến cười tít cả mắt.

Bốn người cứ nhìn ngắm đứa trẻ mãi liền sực nhớ ra vẫn chưa có ý đặt tên gì cho đứa nhỏ cả liền quay về phòng bệnh của cậu mà bàn bạc, một chuyện quan trọng như vậy mà 4 người không có ai nhớ hết.

"Bốn người họ nhìn hạnh phúc nhỉ ?"

"Ba đứa nhỏ vì lo cho người sinh mà đến mặt đứa trẻ cũng không thèm xem mà lao đến cạnh cậu thiếu niên đó"

"Ôi trời sao này tôi cũng sẽ tìm một người chồng thương yêu mình như thế mới được"
Những lời bàn tán đầy nghe tị của y tá cứ liền tục trong suốt quá trì nãy giờ của bốn người bọn họ.

"Bây giờ đặt tên gì mới được ?" hắn một bên vừa nghĩ vừa hỏi nghĩ mãi cũng không biết đặt tên gì cho hay.

"Lục Anh Vũ !" Thiên Hạo suy nghĩ gần nửa ngày cũng đã nghĩ được liền nói lên.

"Không ! Tên quá xấu"

"Đúng đúng chú đặt tên không hay gì cả"

"Này vậy nhóc con đặt thử chú nghe xem"

"Lục Thiên An ! Tên này quá hay rồi"

"Oa em thấy tên của Tiểu Lâm Mạc hay đó"

Nghe được lời nghe của Tiểu Mạc thì Tiểu Lâm Mạc liền một trận ra oai trước mặt Thiên Hạo, y một bên bị đứa bé 11 tuổi vượt mặt liền cáu kỉnh mà quay mặt chỗ khác.[END] Cha Dượng - Chương 13. Hạnh phúc.Chuyện là mình đã có một bộ truyện mới rồi ạ mọi người có gì ủng hộ mình với nhaaaaa mình cảm ơn nhiều lắm <3