[ BNHA ] Wolverine

13.

Mấy người Anh hùng hồi nãy chậm thật đấy, Yuuha đã đến nơi rồi mà chưa thấy họ đâu.

Chỉ thấy Gran Torino vừa đạp vào mặt Midoriya một cái thôi.

"Mọi người có sao không?" - Yuuha chạy tới, vẫy tay hô

"Sao cậu cũng ở đây?" - Iida bất ngờ khi thấy cô

"Tớ thực tập ở chỗ Endeavor, ngài ấy tới đây nên tớ đi theo! Đây là Kẻ gϊếŧ anh hùng đấy à?" - Cô ngó vào mặt Stain đang bất tỉnh, bị trói ngồi dưới đất.

"Đừng lại gần quá!" - Todoroki duỗi tay đẩy cô ra.

"Cậu bị thương kìa! Cần tớ cầm máu cho không?"

"Không sao!" - Cậu đưa cánh tay bị dao đâm ra phía sau lưng.

"Còn con nhóc này, sao cháu cũng chạy tới đây vậy hả? Bên Todoroki thế nào rồi?" - Gran Torino nạt nộ Midoriya xong, tới lượt Yuuha.

"Endeavor ổn lắm, mấy con Noumu đó đánh với ông ấy chỉ là muỗi đốt inox thôi, cháu bị ông ấy đuổi đến đây đấy chứ! Ông đừng đá vào mặt cháu!" - Yuuha dơ tay lên che mặt mình

"Con bé này cháu không bao giờ nghiêm túc được dù chỉ một phút à?" - Dường như bất lực với Yuuha, Gran Torino chỉ nhăn mày quát cô một câu như thế rồi thôi.

"Cậu biết ông ấy à?" - Midoriya thò đầu ra từ sau lưng Iida, hỏi cô

"Ừ, từng làm phụ tá của ông ấy vài ngày!"

"Tớ hâm mộ cậu ghê, quen thật nhiều Anh hùng!"

Yuuha cười, khách sáo vài câu rồi dời đi đề tài.

Iida đột nhiên cúi đầu nói xin lỗi với Midoriya và Todoroki, còn khóc nữa.

Mấy Anh hùng hồi nãy đã chạy tới, hỏi thăm vài câu.

Yuuha thấy một con Noumu đang bay về phía này, mà sao trông quen quá!

Tới khi nó đến gần cô mới nhận ra nó là con bị Endeavor ném tia lửa qua đầu hay sao!?

"Gran Torino, có..."

Nhanh quá Yuuha còn chưa nói dứt câu, không ai kịp phản ứng lại thì nó đã túm lấy Midoriya bay lên cao rồi.

"Midoriya!"

Một bóng dáng chạy vụt qua Yuuha, đến khi cô định hình lại mọi chuyện thì con Noumu và Midoriya đã nằm dưới đất, trên tay Kẻ gϊếŧ anh hùng là một con dao đầy máu vừa rút ra từ đầu con Noumu.

Hắn nói một lèo những câu cô không hiểu lắm về ý nghĩa, nhưng sát khí của hắn đặc biệt mạnh khi nhìn thấy Endeavor.

Sau đó thì hắn bất tỉnh trong tư thế đứng thẳng.

Kẻ gϊếŧ anh hùng đã bị bắt!

Hôm sau, tại bệnh viện đa khoa Hosu, có ba con người với tình trạng không băng tay thì cũng bó chân đang ngồi nói chuyện.

"Các cậu có vẻ vui nhỉ?" - Yuuha gõ gõ lên cánh cửa, nhìn ba thanh niên bị thương những vẫn có tâm trạng tám chuyện.

"Yuuha! Cậu chưa về Musutafu à?" - Midoriya thấy cô thì có vẻ vui

"Về gì chứ, Endeavor bảo tớ ở lại chiếu cố cho con trai cưng của ông ấy!" - Cô đặt giỏ hoa quả lên chiếc giường trống trong phòng, nửa đùa nửa thật

"Nghiêm túc đi!" - Todoroki lên tiếng

"Tớ nói nghiêm túc mà! Ông ấy bảo ở lại chờ cậu hồi phục rồi về thực tập tiếp!" - Cô rút từ túi áo trong ra con dao, bắt đầu gọt táo.

"Cậu...cậu giấu dao vào áo à? Thế là phạm pháp!"

Cậu định cứ như thế cả đời à Iida?

"Không sao! Để bổ hoa quả mà!" - Yuuha không dám nói ra những gì cô nghĩ, sợ Iida buồn.

Gọt táo thành hình thỏ, cô lấy được đĩa từ phía y tá, xếp lên đẹp thật đẹp rồi đưa cho bọn họ ăn.

"Yuuha khéo tay thật đấy, không nỡ ăn mất!" - Midoriya ngắm nghía miếng táo một lúc

"Chỉ là tớ dùng dao tốt thôi! Ăn đi không nó bị thâm lại đấy! Táo ngon lắm, rất ngọt!" - Yuuha cầm lấy một miếng, thong thả ăn.

"Vết thương của các cậu thế nào?"

"Không nghiêm trọng lắm, vài ngày là hồi phục!" - Todoroki thành thật khai báo

Nhưng câu đó chỉ dành cho cậu ấy thôi, nhìn Iida và Midoriya cô không thấy có chỗ nào là không nghiêm trọng...

Một lúc sau, Gran Torino đến, bảo Yuuha ra ngoài cho khách vào.

Thấy người đến là Thanh tra, cô ngoan ngoãn đứng dậy rời đi.
Khắp nơi tại thành phố Hosu đều đang rầm rộ lên tin tức về Kẻ gϊếŧ anh hùng, Yuuha đứng lại trên một con đường đông đúc, nhìn màn hình lớn đang đưa tin trực tiếp.

Vừa quay người muốn đi kiếm gì ăn thì cô va phải một người.

"Tôi xin lỗi, anh có sao không?"

"Không sao! Lần sau đi đường chú ý một chút" - Người đó có chất giọng thanh lãnh

"Vâng!"

Yuuha cúi người với anh ta rồi rời đi.

Bao giờ mới tiếp tục đợt thực tập đây nhỉ? Mong Todoroki nhanh chóng hồi phục...

Hai ngày sau, Endeavor gọi điện thoại cho cô dặn buổi chiều đến bệnh viện đón Todoroki rồi quay về chỗ ông ấy.

"Todoroki, xong chưa? Có cần tớ giúp không?" - Yuuha nhìn Todoroki đang thu dọn đồ đạc vào túi

"Không cần đâu, tôi xong rồi đây!"

"Bọn tớ đi trước đây Midoriya, nhanh chóng khoẻ lại nhé!" - Cô vẫy tay tạm biệt Midoriya rồi cùng Todoroki đi bộ ra trạm tàu điện để quay về chỗ Endeavor.
"Naruse!" - Ngồi trên tàu điện, Todoroki bỗng dưng gọi cô

"Tớ nghe đây?" - Yuuha trả lời, mắt vẫn dán vào điện thoại

"Tôi nghe lão già nói, cậu muốn nhận lão ấy làm bố chồng?"

Yuuha đần mặt ra, cất điện thoại vào túi áo.

"Ông ấy nói với cậu à? Thật là, tớ chỉ muốn trêu ông ấy thôi."

Thấy Todoroki không trả lời, Yuuha nghĩ cậu ấy khó chịu vì tưởng cô thích cậu ấy nên lại nhắc lại, lần này chi tiết hơn.

"Thật đó, cậu đừng hiểu lầm! Lúc đó Gran Torino hỏi tớ sao lại chọn Endeavor nên tớ nói thế để trêu ông ấy!"

"Cậu nghiêm túc đi có được không?"

"Tớ nghiêm túc mà?" - Lần đầu tiên Yuuha bị Todoroki quát nên có chút giật mình.

"Xin lỗi vì đã lớn tiếng với cậu, tôi không có ý gì đâu!"

Thấy cô bị doạ, cậu hạ thấp giọng xuống, đưa tay lên vò tóc, còn chậc nhẹ một tiếng.
"Tớ không sao! Nhưng cậu khó chịu ở đâu à?"

Cậu lắc đầu, im lặng.

Yuuha thấy thế cũng không nói nữa.

Một lúc sau, Todoroki lại hỏi

"Tôi gọi cậu là Yuuha được không?"

"Được chứ, vậy tớ cũng gọi cậu là Shoto nhé?"

Cảm thấy tâm trạng của Todoroki đã bình thường lại, Yuuha âm thầm thở phào một hơi, nãy giờ cô bị khí lạnh từ người cậu ấy ép cho gượng gạo muốn chết.

"Ừ"

"Đến nơi rồi, đi nhanh thôi! Tớ muốn tiếp tục thực tập lắm rồi!"

Tàu điện vừa mới dừng, Yuuha đã đứng lên, giục Todoroki.

"Từ từ, đợi người ta xuống bớt đã!" - Todoroki kéo cổ tay cô để cô ngồi xuống

"Sao đông thế nhỉ?"

"Tầm này là giờ cao điểm mà, ngồi yên đi, lão già ấy có chạy mất đâu mà cậu gấp!"

Để đảm bảo là Yuuha sẽ không sốt ruột mà đứng lên lần thứ ba, Todoroki phải đặt một túi đồ lên đùi cô rồi túm lấy tay cô.
Nhưng mà mãi đến khi về đến văn phòng của Endeavor thì cậu mới chịu thả tay ra.

Yuuha thì mải mê với việc được thực tập trở lại nên không để ý lắm, mà nếu có thì cô cũng kệ thôi.

Từ bé đã được huấn luyện bởi nam giới và luôn tiếp xúc với nam giới nhiều hơn nữ giới nên nhận thức của cô về "nam nữ thụ thụ bất thân" gần như là không có...!