Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện [Bản chỉnh sửa] ~ Mặc Hương Đồng Khứu

Chương 6: Xuất sư bất lợi

Chịu giáo huấn, sau đó cả đường Thẩm Thanh Thu đều nghiêm mặt, cuối cùng bình an vô sự chịu đựng được đến Song Hồ Thành.

Tòa thành này mặc dù không lớn, nhưng cũng coi như phồn hoa. Sau khi vào thành tiến vào nhà của Trần lão gia ở thủ phủ thành, cũng là chủ trì phái người lên Thương Khung Sơn phái xin giúp đỡ.

Hai vị tiểu thϊếp yêu dấu của Trần lão gia đều chết thảm dưới tay Ma Lột Da, thật sự là ngàn ngóng vạn mong Thẩm Thanh Thu tới.

Lão vuốt ve bàn tay nhỏ bé như bạch ngọc của vị tiểu thϊếp thứ ba dung mạo xinh đẹp, thở ngắn than dài với đoàn người, nước mắt tuôn đầy mặt.

"Tiên nhân nhất định phải làm chủ cho chúng ta! Hiện giờ ta không dám để Điệp Nhi rời khỏi ta một chút nào, sợ nàng cũng sơ ý một cái, để yêu ma quỷ quái trời đánh kia hại chết."

Một cảm giác nhân vật NPC nồng đậm làm cho da mặt Thẩm Thanh Thu giật giật.

Y một chút cũng không thích nhìn lão già sáu mươi tuổi cùng tiểu cô nương mười mấy tuổi ở trước mặt chàng chàng thϊếp thϊếp!

Cũng may Thẩm Thanh Thu còn có hào quang cao nhân, gặp qua loa xong, rất cao lãnh mà tiến vào trong phòng, chỉ để lại Minh Phàm hàn huyên cùng Trần lão gia. Cao nhân đúng là có đặc quyền, cao lãnh đủ kiểu người khác cũng không dám nói gì. Càng cao lãnh càng có ánh mắt kính ngưỡng vây quanh.

Ninh Anh Anh gõ cửa tiến vào, ngọt ngào hỏi: "Sư tôn, Anh Anh muốn đi ra ngoài chợ một chuyến. Sư tôn có muốn đi cùng ta không!"

Nói thật, không có nam nhân nào không thích Loli ngọt ngào làm nũng với mình. Thẩm Thanh Thu đang đưa lưng về phía nàng, bị kêu đến tâm cũng mềm đi một nửa, chuyển sang một nửa khác, bày ra một quyển trục ngoái đầu nhìn lại, hình tượng phần tử trí thức hoàn mỹ thanh lãnh vô dục, nhàn nhạt mà nói: "Nếu Anh Anh muốn ra ngoài đi dạo, thì tìm các vị sư huynh sư đệ đi với ngươi là được. Trước khi đối phó Ma Lột Da, vi sư còn có chuyện phải làm."

Nàng sẽ tìm ai đi cùng, Thẩm Thanh Thu còn không rõ sao?

Chẳng lẽ y không muốn ra ngoài chơi? Trước đó buồn chán ở trong trúc xá của Thanh Tĩnh Phong, mỗi ngày giả bộ làm sư tôn văn nghệ, làm gì cũng "nhàn nhạt mà", nhàn nhạt mà nói, nhàn nhạt mà cười, nhàn nhạt mà luyện kiếm, nhàn nhạt mà làm màu — nhạt đến mức y thường thường rắc muối lên đầu mình, đau trứng! Không dễ gì xuống núi một chuyến, còn bị hệ thống dùng lý do "Thiết lập ban đầu của Thẩm Thanh Thu thích yên tĩnh, không muốn đến nơi đông người xem náo nhiệt" nhốt y ở trong phòng. Y ngay cả làm bộ tĩnh tọa cũng không muốn, dứt khoát nằm ở trên giường giả chết. Trước khi mặt trời lặn, Minh Phàm vào phòng hồi báo với y.

Cuối cùng cũng có người đến nói chuyện với y. Thẩm Thanh Thu không nhịn được lệ rơi đầy mặt. Phúc lợi đều là của nam chính, cô đơn lạnh lẽo đều là của pháo hôi. Dạo phố ngắm hoa đăng cùng Loli không có phần của bọn y.

Minh Phàm nói: "Đệ tử đã tra xét tỉ mỉ thi thể." Sắc mặt hắn nghiêm túc mà trình lên vật trong tay.

Thẩm Thanh Thu chăm chú nhìn kỹ, đó là hai xấp lá bùa vàng dùng chu sa viết lên, mặt giấy đã biến thành màu đen mục nát: "Những lá bùa này, ngươi dùng để thử ma khí của xác chết?"

Minh Phàm nói: "Sư tôn tuệ nhãn như đuốc. Những lá bùa này đệ tử dùng ở hai nơi. Một nơi là bùn đất cạnh phần mộ của nữ tử đã hạ táng, một nơi là xác chết chưa chôn cất ở chỗ khám nghiệm tử thi."

Ngay cả bùn đất cạnh phần mộ cũng bị ma khí nhuộm thành như vậy, cái này có thể xác nhận, thân phận của Ma Lột Da không cần nghi ngờ chính là Ma. Cuối cùng cũng biết mình sẽ đối phó với cái gì.

Thẩm Thanh Thu hắng giọng một cái, khiến một tiếng "Hừ" ngay sau đó nghe càng lãnh khốc: "Dám cả gan gϊếŧ hại tính mạng bách tính trong vòng địa giới trăm dặm dưới chân núi Thương Khung Sơn phái, nếu đám Ma Giới xấu xa này tự mình tìm đến cửa, cũng đừng có oán đệ tử phái ta thay trời hành đạo."
Tin tưởng y, y thật sự một chút cũng không muốn nói lời thoại nghèo nàn ứng phó tình cảnh kiểu này. Nhưng không nói sẽ OOC!

Minh Phàm mắt đầy sùng bái: "Sư tôn anh minh! Nếu sư tôn ra tay, nhất định có thể bắt được ma vật kia, vì dân trừ hại!"

"..."

Xem ra đối với sư đồ này, trước kia đều là hình thức "ngươi chi phối ta sùng bái", hợp tác tương đối khoái trá đi.

Nói thật, từ góc độ của Thẩm Thanh Thu mà nói, đồ đệ Minh Phàm này y rất vừa lòng. Mặc dù là thiếu gia nhà giàu, kiêu căng thành thói, nhưng sự kiêu căng kia nửa điểm cũng không dám lộ ra trước mặt sư phụ, ngược lại theo lệnh mà làm, tất cung tất kính. Nam nhân sẽ không bao giờ ghét bỏ việc người bên cạnh kính mình như Thần Minh. Chuẩn bị để ra ngoài đi xa, an bài chỗ ăn chỗ ở đều là Minh Phàm một tay xử lý mọi việc. Nếu không phải có lúc gặp phải nhân vật chính không thể đối kháng mà bị hạ chỉ số thông minh và cảm xúc, hóa thân thành côn đồ trường học không chuyện ác nào không làm, thì cũng là một mầm non thanh niên có triển vọng!
Hơn nữa đối với đồ đệ pháo hôi cuối cùng bị Lạc Băng Hà ném xuống hố sâu bọ hàng vạn con kiến cắn thân mà chết này, Thẩm Thanh Thu luôn luôn có một cảm giác đồng bệnh tương liên...

"Lần này xuống núi, là để rèn luyện. Không phải vạn bất đắc dĩ, vi sư sẽ không ra tay tương trợ. Minh Phàm ngươi thân là đại đệ tử, cần phải an bài cẩn thận, chớ để ma vật kia làm đồng môn bị thương."

"Dạ! Đệ tử đã lập trận pháp, chỉ cần ma vật kia..."

Minh Phàm còn chưa nói hết, một người xông thẳng vào cửa, ngắt lời hắn. Lạc Băng Hà sắc mặt tái nhợt mà kêu lên: "Sư tôn!"

Thẩm Thanh Thu trong lòng lộp bộp một tiếng, trên mặt lại vẫn ra vẻ lãnh đạm: "Chuyện gì mà hét lớn hét nhỏ, kinh hoảng như thế?"

Lạc Băng Hà nói: "Ninh Anh Anh sư tỷ cùng đệ tử ban ngày ra ngoài chợ trong thành, lúc chạng vạng, ta thúc giục sư tỷ trở về, tỷ ấy không chịu, không biết sao đảo mắt đã không thấy bóng người. Đệ tử tìm một lượt khắp cả con phố, không tìm được, đành phải trở về xin sư tôn giúp đỡ."
Tại lúc quan trọng thì mất tích, vậy cũng không phải là đùa giỡn. Trời cũng sắp tối rồi! Minh Phàm nghe xong nhảy dựng lên tại chỗ: "Lạc Băng Hà! Ngươi..."

Thẩm Thanh Thu vội vung tay áo, chén trà trên thư án vỡ tan, chẳng những có tác dụng uy hϊếp mà không có OOC, lại kịp thời ngăn Minh Phàm tìm đường chết.

Y giả bộ làm ra dáng vẻ cố nén tức giận: "Việc đã đến nước này, nhiều lời vô ích. Lạc Băng Hà, ngươi đi theo ta. Minh Phàm, ngươi mang theo mấy sư đệ, xin Trần viên ngoại tương trợ, cùng nhau đi tìm kiếm sư muội của ngươi."

Minh Phàm oán hận đáp ứng, vội vã ra ngoài. Lạc Băng Hà cúi đầu, một tiếng cũng không nói.

Thẩm Thanh Thu biết, đây tuyệt đối không phải lỗi của hắn, bởi vì Ninh Anh Anh không chỉ là nhân vật nữ xinh đẹp đáng yêu, còn là nhân vật nữ tìm đường chết gây trở ngại, trong nguyên tác bởi vì nàng bỗng nhiên mất tích hoặc là thời khắc mấu chốt gây rắc rối mà sinh ra khúc mắc, ít nhất cũng khiến Đâm Máy Bay Lên Trời kéo trăm chương tình tiết. Có đôi khi Thẩm Thanh Thu cũng khá bội phục Lạc Băng Hà, khí thế có thể nuốt mất núi cao cùng sông lớn như vậy cũng dám thu vào hậu cung, ai đến cũng không cự tuyệt, có thể gây phiền phức như vậy cũng dám thu, hơn nữa còn không bị gài bẫy, chỉ có thể nói nam chính quả nhiên khốc huyền cuồng phách chim làm nổ trời. Tuyệt sắc như thế người bình thường không chịu nổi.
Lạc Băng Hà vốn tưởng rằng Thẩm Thanh Thu giữ hắn lại là muốn đánh chửi một phen, cúi đầu nói: "Chuyện này đều là lỗi của đệ tử, sư tôn muốn trách phạt, đệ tử không oán không hận, chỉ mong yên ổn tìm được Ninh Anh Anh sư tỷ."

Thẩm Thanh Thu nhìn hắn khá đáng thương, muốn xoa xoa đầu, lại ngại hệ thống, mạnh mẽ nhịn xuống, lạnh lùng mà nói: "Ngươi lại đây. Đưa ta đến nơi ngươi cùng sư tỷ ngươi bị lạc."

Lạc Băng Hà cùng Ninh Anh Anh thất lạc ở khu chợ phồn hoa nhất.

Thẩm Thanh Thu nhắm mắt lại, một tia ma khí như có như không. Lần theo đoạn ma khí giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đứt mà một đường đi xuống, đến khi mở mắt, Thẩm Thanh Thu phát hiện y đang đứng ở trước cửa một tiệm phấn son.

Thẩm Thanh Thu: "..."

Lẽ nào hung thủ là người của tiệm phấn son? Đơn giản như vậy?
Nhưng mà sau khi tiến vào tiệm phấn son, ma khí lại đứt đoạn, hoàn toàn tiêu tán.

Hoặc là hung thủ vốn không phải là ẩn náu trong tiệm phấn son, chỉ là mới đây từng tới một lần? Vào tiệm phấn son... Ma Lột Da là nữ nhân?

Thẩm Thanh Thu đoán mò một hồi. Lạc Băng Hà đấu pháp đi vào hỏi mấy vấn đề, không có kết quả.

Loại nhiệm vụ này được đưa ra chỉ để y cày cấp bậc, không có tình tiết nguyên tác có thể tham khảo. Thẩm Thanh Thu tự nhận không phải là cao thủ suy luận có tư duy tinh tế, trước đây chơi trốn thoát khỏi mật thất hoặc phá án truy tìm hung thủ cũng có thể làm bản thân mệt chết, đang lúc phiền não, hệ thống tri kỷ mà cho gợi ý: 【Cảm thấy tiến độ quý khách gặp phải khó khăn, có muốn bỏ ra 100 giá trị phong độ, mở ra mode đơn giản?】

Thẩm Thanh Thu: "Chết tiệt, có trò vui như mode đơn giản này ngươi không nói sớm! Mở mở mở!"
Ánh mắt của y dừng ở lựa chọn "Có" ba giây, lựa chọn biến thành màu xanh lá xong thì biến mất. Sau đó, khí tức nào đó khiến y nổi hết cả da gà.

Ma khí rất, rất nồng nặc!

Quả thật giống như sợ người khác không tìm được mục tiêu vậy!

Mode đơn giản, thật không lừa ta nha!

Thẩm Thanh Thu tuyệt không hổ thẹn vì mode đơn giản, hết sức phấn khởi mà đi theo phương hướng ma khí lan ra. Sau năm trăm bước, dần dần lệch khỏi địa giới trong thành, đi đến trước một tòa nhà bỏ hoang.

Không chạy nữa chính là nơi này! Ngươi xem đèn l*иg giấy trắng bệch kia, ngươi xem cửa chính đổ nát kia! Hẳn là một nhà ma đúng không!

Thẩm Thanh Thu điều chỉnh nét mặt, căn dặn Lạc Băng Hà một đường im lặng theo đuôi y: "Ngươi quay về Trần phủ, báo cho Minh Phàm biết, mang theo toàn bộ pháp bảo và sư huynh đệ, cùng đến đây."
Lạc Băng Hà còn chưa mở miệng đáp lại, đồng tử đột nhiên co lại.

Thẩm Thanh Thu thấy hắn nhìn chằm chằm phía sau mình, liền biết không ổn. Nhưng mà, cuối cùng vẫn muộn, một cơn gió tà thổi qua, cửa chính mở ra cái rầm.

"Sư tôn, sư tôn, mau tỉnh lại!"

Thẩm Thanh Thu liền tỉnh.

Sau khi tỉnh lại, chỉ thấy Lạc Băng Hà vẻ mặt vô cùng lo lắng, bị trói chéo tay ở đối diện, thấy Thẩm Thanh Thu tỉnh lại, như thở phào một hơi, ánh mắt cũng sáng lên, lại kêu một tiếng sư tôn.

Mà Ninh Anh Anh bị buộc cùng một chỗ với hắn, vẻ mặt đưa đám cũng kêu theo: "Sư tôn."

Thẩm Thanh Thu có chút mơ mơ hồ hồ, cũng không biết ma vật kia phun cái quỷ gì đấy có để lại di chứng hay không.

Tâm tình của y rất không ổn.

Mode đơn giản thật là đơn giản đến thô bạo! Trực tiếp đưa y đến miệng tiểu BOSS!
Không xong nhất chính là, đường đường chủ nhân Thanh Tĩnh Phong lại có thể ở trước mặt đám đồ đệ bị một tiểu BOSS đánh bại, vì thế y vừa mới tỉnh, hệ thống liền chói tai mà nhắc nhở: 【OOC, phong độ -50.】

Vừa rồi vì mở ra mode đơn giản mà bỏ ra 100 phong độ, nháy mắt lại trừ mất 50 phong độ, làm sao có thể nói không đau lòng. Vốn là, dựa vào thực lực Thẩm Thanh Thu nguyên bản đối phó ma vật, đó là dùng đao mổ trâu gϊếŧ gà; Đáng xấu hổ chính là, dao mổ trâu còn chưa có gϊếŧ được gà!

Nhưng mà rất nhanh, y liền phát hiện một chuyện khiến tâm tình của y càng không ổn.

Y cảm thấy trên người có điểm gì là lạ, lành lạnh, hơn nữa có cảm giác đau đớn rất nhỏ. Cúi đầu nhìn một cái, một câu "Mẹ nó" suýt nữa không nhịn được mà thốt ra.

Y! bị! lột! sạch! rồi!