Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện [Bản chỉnh sửa] ~ Mặc Hương Đồng Khứu

Chương 31: Nghi ngờ dấu vết của thành có dịch bệnh

Nháy mắt đã qua ba năm.

Trong ba năm này, ngoại trừ thỉnh thoảng tìm Liễu Thanh Ca giúp y thông mạch trị độc, nhờ cậy Mộc Thanh Phương giúp y phối mấy vị thuốc, lên Thanh Tĩnh Phong bố trí một chút nhiệm vụ luyện cấp cho các đệ tử, Thẩm Thanh Thu phần lớn thời gian đều ở ngoài dạo chơi.

Ngày qua quá mức nhàn nhã, cho đến khi Nhạc Thanh Nguyên gửi một lá thư, đột nhiên gọi y quay về Thương Khung Sơn.

Thấy rằng đã một thời gian dài không thấy bóng dáng Phong chủ, lần này bỗng nhiên trở về núi, các đệ tử Thanh Tĩnh Phong sớm tụ tập ở dưới sơn môn nghênh đón. Vừa thấy Thẩm Thanh Thu chậm rãi từ dưới sườn núi leo lên, phần phật một cái đều vây qua.

Minh Phàm đứng đầu đã là thanh niên cao lớn, tuy rằng không thể nói anh tuấn phi phàm, nhưng cũng coi như ngũ quan chỉnh tề, tốt xấu gì cũng không xấu xí như thời thiếu niên, vừa nhìn đã thấy khuôn mặt lòng dạ hẹp hòi của pháo hôi chết tiệt. Ninh Anh Anh càng trở thành một thiếu nữ dáng người nổi bật chỉnh tề, vừa thấy Thẩm Thanh Thu liền nhào tới, ôm cánh tay y kéo lên Thang Lên Trời.

Tuy nói tiểu cô nương thơm ngát tới kéo y quả thật là chuyện tốt nhân gian, nhưng Thẩm Thanh Thu lại không có phúc hưởng. Nhất là Ninh Anh Anh trưởng thành không kém, đã không còn là loli xinh xắn hoạt bát trước kia, bộ ngực thỉnh thoảng không cẩn thận cọ đến y, cọ đến mức mặt của Thẩm Thanh Thu không biểu cảm mồ hôi lạnh chảy ròng, lại nhớ tới hai chủ đề cầu thiến Thẩm Thanh Thu ở chỗ bình luận của 《Cuồng Ngạo Tiên Ma Đồ》.

Ninh Anh Anh làm nũng nói: "Sư tôn người luôn không ở trên núi, các đồ nhi đều nhớ người muốn chết."

Thẩm Thanh Thu từ ái nói: "Vi sư cũng nhớ ngươi... Các ngươi."

Không đúng. Ngươi phải là nhớ Lạc Băng Hà, nhớ một nhân vật phản diện cặn bã làm gì. Hơn nữa ngươi thân là một trong những bà xã của Lạc Băng Hà chẳng lẽ vốn không phải nên năm năm liền đều ăn không ngon ngủ không yên gầy như que củi đứt từng khúc ruột chứ?

Tại sao hiện tại thoạt nhìn lại còn béo ra!

Các đệ tử vây quanh Thẩm Thanh Thu đến Khung Đỉnh Phong. Trong Khung Đỉnh Điện, Phong chủ mười hai đỉnh đều đã ngồi xuống, đứng phía sau chỗ ngồi đều có một hai đệ tử tâm phúc của Phong chủ, chỉ có Liễu Thanh Ca ngoại lệ.

Phong cách truyền thống của Bách Chiến Phong chính là giáo dục kiểu chăn dê, tự mình luyện mình, Phong chủ ngoại trừ thỉnh thoảng nổi điên đem một đám đệ tử đánh một trận, căn bản không dạy cái gì khác, cho đến khi đệ tử có thể đánh lại sư phụ, vị trí Phong chủ có thể chuyển giao rồi √. Cho nên đương nhiên không có đệ tử tâm phúc gì.

Thẩm Thanh Thu lần lượt chào hỏi, cũng ngồi xuống vị trí thứ hai là dành cho Thanh Tĩnh Phong, Minh Phàm cùng Ninh Anh Anh đứng phía sau y. Đối diện chính là Tề Thanh Thê cùng Liễu Minh Yên của Tiên Xu Phong.

Nhạc Thanh Nguyên còn chưa tuyên bố họp, Thẩm Thanh Thu lúc mở lúc đóng vuốt vuốt quạt xếp trong tay, đem tên của từng Phong chủ cùng đệ tử phía sau bọn họ đều nhìn một vòng, nghĩ thầm, nếu Lạc Băng Hà còn, đứng phía sau y chỉ sợ cũng sẽ không có người khác. Cũng tuyệt không quên đệ tử đời sau xuất sắc nhất của Thương Khung Sơn phái.

Đang nghĩ ngợi lung tung, Nhạc Thanh Nguyên lên tiếng: "Chư vị đồng môn có biết Kim Lan Thành?"

Thượng Thanh Hoa nói: "Có nghe loáng thoáng, chỗ Trung Nguyên, chính là nơi giao nhau giữa hai con sông lớn là sông Lạc và sông Hành. Thành chủ coi trọng thương nghiệp, nghe nói vô cùng sầm uất."

Nhạc Thanh Nguyên gật đầu nói: "Không sai. Kim Lan Thành thuỷ bộ qua lại bốn phương thông suốt, luôn là nơi thương nhân khắp nơi tụ tập, nhưng hai tháng trước, Kim Lan Thành đóng thành. Chẳng những cổng thành không được qua lại, thư từ cũng không thể gửi."
Một tòa thành thương nghiệp đang yên đang lành, bỗng nhiên đóng thành, liền giống như trung tâm tài chính bỗng nhiên cắt đứt liên lạc với những nơi khác, không thể lý giải. Tuyệt đối còn có đoạn sau.

Thẩm Thanh Thu bưng ly trà trong tay lên, thổi lá trà trên bề mặt, nói: "Kim Lan Thành cách Chiêu Hoa Tự gần nhất, trong ấn tượng qua lại cũng rất mật thiết, nếu thật xảy ra chuyện gì, các vị đại sư trong chùa lẽ ra sẽ phát hiện có dị thường."

Nhạc Thanh Nguyên nói: "Không sai, hai mươi ngày trước, có một thương nhân Kim Lan Thành trốn từ trong thành ra qua đường thủy, chạy tới Chiêu Hoa Tự cầu cứu."

Hắn dùng từ "trốn", xem ra tình thế thật sự là vô cùng nghiêm trọng. Trong điện một đám nghiêm nghị.

"Nam tử trung niên kia lúc trước là chủ tiệm binh khí số một trong Kim Lan Thành, hàng năm thờ cúng hương khói ở Chiêu Hoa Tự, tăng nhân trong chùa không ít người đều biết.
"Lúc ấy cả người gã bọc kín vải đen, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt. Khi đi tới Chiêu Hoa Tự đã sức cùng lực kiệt, trước khi ngã ở bậc núi, nói đi nói lại, trong thành có bệnh dịch rất đáng sợ.

"Tăng nhân giữ núi lập tức khiêng gã vào đại điện, báo cho chủ trì. Mà chờ chủ trì và mấy vị đại sư đuổi đến, đã muộn rồi."

Liễu Thanh Ca: "Chết?"

Nhạc Thanh Nguyên: "Thương nhân kia đã hóa thành một bộ xương trắng."

Vừa mới nói liều mạng chạy trốn tới cửa miếu, sao có thể nháy mắt liền hóa thành một bộ xương trắng?

Thẩm Thanh Thu trầm ngâm nói: "Sư huynh mới vừa nói, trên người thương nhân kia bọc vải đen? Bọc từ đầu đến chân?"

Nhạc Thanh Nguyên nói: "Đúng vậy. Khi đó có tăng nhân muốn giúp gã gỡ bỏ vải đen, nhưng vừa đυ.ng vào gã liền kêu gào, thống khổ không chịu nổi, giống như xé rách máu thịt, vì vậy không dám cưỡng ép gỡ ra nữa."
"Chư vị phương trượng Chiêu Hoa Tự cảm thấy bất an, bàn bạc xong, phái ra Vô Trần đại sư cùng mấy vị tiền bối Phật môn đi điều tra suốt đêm. Đến nay không thấy trở về."

Các đại sư cấp tự Vô so với đám Thẩm Thanh Thu mà nói, bối phận chỉ cao hơn chứ không thấp hơn, về tu vi cũng sẽ không kém chỗ nào. Thẩm Thanh Thu cảm thấy hơi kinh ngạc: "Một vị cũng chưa trở về?"

Nhạc Thanh Nguyên nặng nề gật đầu, nói: "Huyễn Hoa Cung và Thiên Nhất Quan cũng phái đi hơn mười đệ tử, giống nhau, có đi không có về."

Tứ đại phái đã có tam đại phái đều bị kéo xuống nước, Thương Khung Sơn tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, khó trách lại gọi về gấp. Quả nhiên, Nhạc Thanh Nguyên nói: "Chư vị đạo hữu phái khác rơi vào đường cùng, thư và sứ giả đều đến Thương Khung Sơn cầu xin chi viện. Chi viện là nhất định, chỉ là sự việc trọng đại, sợ có kẻ xấu của Dị Tộc ở sau lưng đổ thêm dầu vào lửa, gây sóng gió. Có người đi, cũng phải có người ở lại." Tránh cho tình huống Sa Hoa Linh thừa cơ gây hấn như lần đó.
"Dị Tộc" khỏi cần nói, tuyệt đối chỉ có Ma Tộc. Liễu Thanh Ca là người thứ nhất nói: "Bách Chiến Phong. Nguyện hộ tống Mộc sư đệ đi trước."

Nếu trong thành đã xuất hiện bệnh dịch, Mộc Thanh Phương của Thiên Thảo Phong nhất định phải phái đi. Thẩm Thanh Thu vừa nhìn, hai vị muốn đi này, một người phụ trách cho y tiên dược, một người phụ trách giúp y đả thông linh mạch, đều đi, lại không có hào quang nhân vật chính hộ thể, có thể có chuyện không hay xảy ra không, thật đúng là khiến người ta lo lắng, không trông coi chút sao được, vội tiếp lời: "Thanh Thu nguyện cùng đi trước."

Nhạc Thanh Nguyên nói: "Vốn ý của ta là an bài cho đệ giữ núi."

Đối phó hắn thế nào Thẩm Thanh Thu còn không biết, dây dưa không ngừng là được: "Chưởng môn sư huynh hà tất coi ta yếu đuối như vậy. Cho dù Thanh Thu bất tài, đối với các loại Ma Tộc lại có biết một ít, nếu quả thật là bọn chúng gây rối, ít nhiều cũng có thể có chỗ giúp ích."
Bách khoa toàn thư di động về tương quan Ma Tộc, bất luận hàng nguyên bản hay là hàng hiện có đều tuyệt đối có thể đảm đương danh hiệu này. Tư liệu sách cổ tích lũy mấy trăm năm các đời Phong chủ Thanh Tĩnh Phong không đọc xong không được kế vị kia đều chất đống phía sau trúc xá... Nhạc Thanh Nguyên vừa nghĩ, để y hành động cùng Liễu Thanh Ca Mộc Thanh Phương, cũng thuận tiện áp chế Không Thể Giải trên người y, lúc đánh nhau Phong chủ Bách Chiến Phong cũng có thể che chở, vì vậy, cuối cùng quyết định chia người làm ba nhóm, lấy ba người Liễu Mộc Thẩm làm tiên phong mở đường, đến Kim Lan Thành tra xét một phen trước. Nhóm thứ hai ở bên ngoài, theo tình hình mà hành động. Nhóm thứ ba ở lại giữ Thương Khung Sơn.

Chuyện quá khẩn cấp, không có thời gian mà chậm chạp xe ngựa thuyền bè, Thẩm Thanh Thu kỳ thật không thích ngự kiếm, nhưng biết lúc này phải đi theo đại đội. Ba người ngự kiếm xuất phát, không đến nửa ngày, Thẩm Thanh Thu từ trên mây nhìn xuống, đề khí hô hai đồng môn: "Phía dưới chính là chỗ giao giữa sông Lạc và sông Hành!"
Từ trên cao quan sát, quả nhiên có hai con sông giao nhau. Giống như hai con cá ngân long dài mảnh uốn lượn, dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh, lại như lân bạc đang múa.

Trong đó một con, chính là sông Lạc năm đó Lạc Băng Hà vừa ra đời liền bị thả xuôi dòng, cũng lấy đó làm họ.

Ba người chọn một đỉnh núi trống trải bằng phẳng làm điểm tiếp đất. Từ nơi này mơ hồ có thể nhìn thấy mái cong của Kim Lan Thành xa xa, đóng chặt cổng thành và kéo cây cầu ngang sông lên.

Thẩm Thanh Thu hạ tay đang che nắng ngang mày xuống: "Tại sao chúng ta không trực tiếp bay vào trong thành?"

Mộc Thanh Phương giải thích: "Chiêu Hoa Tự từng nhận lời Thành chủ Kim Lan Thành, dựng một kết giới khổng lồ bao trùm trên không vì bọn họ, cấm tiên kiếm hoặc bất cứ đồ vật mang linh khí ma khí nào từ bên trên bay qua, nếu không đều sẽ bị đánh lệch quỹ đạo."
Bản lĩnh thiết lập kết giới của Chiêu Hoa Tự Thẩm Thanh Thu đã được chứng kiến, thiên đoàn ngự dụng kết giới Tiên Minh Đại Hội. Nếu bọn họ đứng thứ hai, không nhà ai dám đứng thứ nhất. Thẩm Thanh Thu liền không đặt câu hỏi nữa.

Nếu không thể đi trên không, cũng không thể đi vào từ cổng chính, nhất định có con đường khác. Quả nhiên, Mộc Thanh Phương đã được Nhạc Thanh Nguyên bàn giao hạng mục công việc kỹ càng dẫn hai người xuyên qua một rừng cây, trong bóng xanh thấp thoáng, truyền đến tiếng nước chảy róc rách.

Âm thanh kia phát ra từ một huyệt động thấp bé. Mộc Thanh Phương gọi hai người lại đây, nói: "Nơi này có một con sông ngầm. Sông ngầm có thể thông đến bên trong thành."

Thẩm Thanh Thu đã hiểu: "Thương nhân cửa hàng binh khí kia, chính là trốn ra từ nơi này?"
Mộc Thanh Phương gật đầu: "Có một số thương nhân buôn bán ngầm sẽ gặp mặt ở đây, hoặc là lén vận chuyển hàng hóa. Người biết con đường này kỳ thật không nhiều lắm, nhưng thương nhân binh khí kia giao hảo với mấy vị phương trượng Chiêu Hoa Tự, đã từng nói ra một ít."

Cửa huyệt động giăng đầy dây leo, chỉ cao đến ngực, ba người khom lưng mới có thể đi vào, đi một đoạn, rốt cuộc cảm giác trên đầu thoáng đãng. Dòng nước biến thành tiếng ào ào. Cạnh lòng sông trôi nổi mấy chiếc thuyền đơn rách rưới.

Thẩm Thanh Thu chọn một con thuyền tốt chút không đến mức rỉ nước, đầu ngón tay bắn ra, ngọn đèn cạn dầu treo ở mũi thuyền cháy lên một ngọn lửa. Nhìn trái nhìn phải, mái chèo chỉ có một. Thẩm Thanh Thu làm tư thế "mời", nói với Liễu Thanh Ca: "Đây là đi ngược dòng. Chèo vào thành, chắc chắn cần người có lực cánh tay mạnh nhất trong chúng ta. Mời sư đệ?"
Liễu Thanh Ca đen mặt giành lấy mái chèo dài mảnh kia, nhẫn nhục chịu khó bắt đầu chèo thuyền. Mỗi lần chèo, thân thuyền liền đi lên phía trước thật xa. Cây đèn ở mũi thuyền lập lòe kêu cọt kẹt.

Thẩm Thanh Thu kéo Mộc Thanh Phương ngồi xuống, thoáng nhìn ánh nước bên thuyền, lại có thể nhìn thấy mấy con cá quẫy đuôi bơi qua, thuận miệng nói: "Nước này trong thật."

Vừa mới nói xong câu đó, phía sau đám cá, một thứ lớn hơn đã trôi tới.

Một cỗ thi thể vùi mặt trong nước.