Tiểu bảo bối của tôi

Chap 45

Mùa mưa năm nay lại đến rồi, hình như nhanh hơn năm ngoái thì phải. Nó là một đứa rất dễ bị cảm lạnh vì bệnh cũ lúc trước nhưng cũng là một đứa rất nghiền trời mưa, thích dọc nước, thích tắm mưa.... Chị biết rõ cái tính nó quá rồi nên luôn nhắc nó trong người phải luôn có cái mưa vs cả áo khoác, nói chung mọi thứ để có thể giữ ấm cho cơ thể nó không bị ướt hoặc lạnh. Nó dạ cũng dạ đấy, mang theo bên người hết cả đấy nhưng nó ghét phải mặc áo mưa hồi giờ, hồi trước cũng vì không mặc áo mưa mà bị chị cho 1 trận nên thân vậy mà tới giờ chắc quên cảm giác đó rồi. Có mấy hôm trời mưa nhỏ nhỏ, trường cách nhà tầm 15' đi xe là nó chạy về lun chẳng mặc áo mưa nữa. Về nhà là kiểu gì chị cũng cho mấy phát vào mông mà nó cũng cười khè khè rồi cho qua. Chị cũng lo, kêu để chị lấy xe ô tô chở đi mà nó nào có chịu. Chị sợ nó bệnh nên đành phải răn đe nó hơn

   -" Chị còn thấy để ướt mưa lần nào nữa là no đòn với chị"

   -" Dạ, em biết rồi mà, lớn rồi mà chị cứ đòi đánh quài ò"

Buổi chiều hôm nọ, nó ở nhà còn chị đi dạy, trời mưa to quá chừng luôn tới nỗi nước ngập cả ngoài đường. Nó ở trong nhà nhìn ra ngoài thích lắm, trời mưa tự nhiên lại thèm mấy đồ nóng nóng, chợt nhớ hình như gần khu nó có người bán mấy đồ ăn lặt vặt thì phải, thế là ba chân bốn cẳng đi liền. Nó mặc đồ ngắn ở nhà rồi khoác nhẹ cái áo bên ngoài, đeo thêm khẩu trang, cầm theo cái dù...đi thôi....trời mưa trời gió lạnh lẽo mà ăn mặc zạy á chời. Đi mưa thì có ngày ướt mưa là chuyện đương nhiên ròi. Nó tung tăng lội nước một cách zui zẻ, mà ra tới ngoài thì chẳng thấy ai bán gì hết nên cũng đành đi về...huhu...mà giờ người ướt nhẹp rồi, nó chọt đứng lại suy nghĩ:

   -" Chị về chưa ta, chắc còn sớm, hình như hôm nay chị dạy tận 5 tiết, chị chưa về đâu, mình chơi xíu rồi về thay đồ thì làm sao mà chị biết được. Mình quá là thông minh mà" Ừa zui đi con..chạy nhảy đi con..

Vừa về tới nhà, chị đã đứng trước cửa chờ nó. Với cái thân hình ướt như chuột lột thì nó nào dám đi vô nhà, thấy chị là giật mình quay người đi rồi vì trong đầu nghĩ

   -" 36 kế, chạy là thượng sách"

   -" Nhóc con, định chạy đi đâu nữa thế hả? Vào nhà mau"

   -" Dạ...hehehe...chị..." nó nhìn chị cười một cách sượng xạo

Chị ở nhà đã chuẩn bị sẵn khăn lau với cả nước gừng để giữ ấm cho nó trước rồi vì chị biết con nhỏ này đi về kiểu gì cũng ướt cho mà xem. Chị vào bếp đem ly nước gừng ấm với khăn ra lau mình cho nó:

   -" Uống đi, rồi lên phòng thay đồ chứ bệnh bây giờ" chị mặc dù giận nhưng vẫn lo cho nó lắm

   -" Dạ"

Nó lên thay đồ vừa ra khỏi đã hắt xì vài cái, chị đã ở phòng nó từ lúc nào rồi

   -" Bước lại đây" chị cầm roi trên tay chỉ vào ô gạch trước mặt

   -" Dạ"

   -" Khoanh tay lại"

   -" Chị...chị phạt em sao cũng được...đừng có đánh, trời lạnh đánh em..đau lắm..." nó nhìn chị với ánh mắt đáng thương

   -" Biết trời lạnh đánh đau mà vẫn lì mà, mới mấy ngày trước chị nói với em thế nào rồi?"

   -" Do nãy em đói bụng mà nhà hong có gì ăn hết nên em ra tìm đồ ăn...mà đồ ăn hong có nên em đi về"

   -" Rồi sao lấy dù che mà ướt từ trên xuống thế này hả?"

   -" Tại...tại...ò nãy có cái xe ô tô kia kìa...chạy nhanh qua em 1 cái vèo...nước văng người em 1 cái chéo...thế là em ước nhẹp" nó quơ tay múa chân để diễn tả, chị nhìn bộ dạng nó muốn cười lắm nhưng vẫn cố nghiêm túc
   -" Thật? Cho em suy nghĩ lại lời nói...chị biết em đã làm gì hết đấy nhé. Liệu hồn mà khai báo, sẽ được nhẹ tội"

   -" Dạ 1 phần là xe tạt, 1 phần là em nhảy vô mấy vũng nước...." nó nói càng nhỏ dần nhỏ dần....

  Chat...chat....Aaaa....chị đánh vào bắp chân nó làm nó nhảy cẫng lên lùi về phía sau

   -" Bước lại đây. Còn né phải không?"

   -" Chị, đừng đánh em mà...em xin lỗi...Hic..hic"

   -" Em xin lỗi biết bao nhiêu lần rồi hả? Đi mưa bệnh đến nhập viện biết bao nhiêu lần rồi không sợ đúng không? Lớn rồi phải tự lo cho sức khỏe mình chứ, lời nói của chị đâu có giá trị gì với em đâu phải không?"

   -" Chị, không phải vậy đâu..hic..."

 

Chị đang ngồi trên giường, nó đi về phía giường sau lưng chị rồi nằm xuống

   -" Chị, em xin lỗi, chị đánh em đi"

   -" Đánh rồi em có nhớ không? Chị nhớ chị đánh em..."
  * Hắt xì...hắt xì..* tiếng hắt hơi của nó cắt ngang câu nói của chị cũng càng làm chị giận thêm

   -" Đứng lên giường, nhích ra gần đây" chị đứng dậy nhường chỗ cho nó

   -" Dạ???" nó đang không hiểu chị muốn gì

   -" Nhanh lên"

   -" Dạ...em biết rồi...hic.."

Chat...chat....Aaaa....chị đánh vào bắp chân của nó, mới 2 roi mà chân nó nổi lên rõ 2 vết lằn dày cộm, nó xoa vào mà còn thấy sợ, nó khuỵu người xuống giường

   -" Đứng lên, cái chân đi thì cái chân chịu đòn...nhanh"

   -" Chị...đánh chỗ khác đi...em đau...huhu..."

   -" Vậy chị cho em 2 sự lựa chọn...1 là 10 roi vào bắp chân....2 là"

   -" 2...em chọn 2...chị.."

   -" Em chắc chắn? Chị còn chưa nói hết mà" chị cười nham hiểm giống như nó đã bị mắc bẫy

   -" Dạ" nó nhìn chị với ánh mắt chắc chắn

   -" Được, 2 là 100 roi vào mông"
Nó nghe thế thì từ từ đứng dậy

   -" Chị, coi như nãy giờ em chưa nói gì đi, chị đánh nhẹ nhẹ thôi nha" coi cô pé lươn lẹo nè

   -" Giờ không còn 10 roi nữa, 15 roi"

   -" Dạ...huhuhu..."

   -" Đứng im đó, cựa quậy nhấc chân lên là đánh lại, nghe chưa?"

   -" Dạ"

Chat...chat...chat...chat...Aaa...chat... Nó đau quá cúi người xuống xoa 2 bắp chân, lúc này nó có thể xoa rõ được từng vết lằn, càng xoa càng đau

   -" Ai cho em xoa hả? Đánh lại từ đầu"

  Chat...chat....chat....chat...chat....Nó cố cắn răng, cúi nhẹ người xuống để giữ thăng bằng, ngón chân nó víu chặt lấy dra giường để không bị té

Chat...chat....chat...chat...Huhu..chat... Hai chân nó run cầm cập, nó khuỵu người xuống giường khóc lớn vì đứng lên giường vừa mềm vừa cao, may nó khuỵu người kịp chứ không cũng té sấp mặt rồi
    -" Chị...em xin lỗi...em chịu không nổi nữa. Chị tha cho em...em không dám nữa đâu"

   -" Nằm sấp xuống thẳng chân ra" chị nhìn nó nước mắt nước mũi tèm lem cũng xót

  

Đợi nó nằm thằng người, chị vẫn định đánh vào 2 bắp chân, lúc chị giơ cao cây roi định đánh thì.

    -" Chị...chị...có đánh lại từ đầu hong..để em chuẩn bị tâm lý" nó hỏi 1 cách ngây ngô, có ai như nó không đang bị đánh còn hỏi như thế có khi còn bị đánh thêm

   -" Em nghĩ thế nào?" chị lướt nhẹ cây roi từ trên mông xuống dưới 2 bắp chân, làm nó rợn hết cả người

   -" Dạ...hic...em nghe chị...huhu"

   -" 5 roi cuối, cái chân mà co lại hay gồng lên là chị đánh què luôn cho biết. Đếm cho chị"

   -" 1.."

  

Chat....

   -" Chưa đánh mà đếm cái gì? Tính ăn gian chị phải không?" chị phì cười với nó
   -" Em..huhu.. hong có...em bị liệu"

Chat...1....chat...2....chat...3..chat...4

     huhu...chị ơi nhẹ thôi...chat...5

   -" Đứng xuống giường"

   -" Chị...đánh nữa hả?"

   -" Muốn chị đánh nữa phải không?"

   -" Hong mà...huhu" nó vội leo xuống giường, loạng choạng mém té nữa rồi, may chị đỡ kịp.

   -" Cầm ly nước với thuốc trên bàn uống hết mau" là nước với thuốc cảm chị chuẩn bị trước phòng nó bệnh

   -" Dạ...hic..."

Chị sờ lên trán nó, ấm ấm rồi, chị lại tủ lạnh mini phòng nó lấy miếng dán sốt rồi lại dán lên trán cho nó.

   -" Thấy người không dễ chịu chỗ nào là nói chị liền nghe chưa?" chị vừa dán vừa nói lo lắng

   -" Chỗ nào cũng thấy khó chịu hết...huhu..."

   -" Cho chừa em, chị nói rồi không chịu nghe"

   -" Nhưng mà, giờ em đói bụng?"

   -" Ăn đòn chưa no hả?"
   -" Chị...ăn đòn cái chân no chơ cái bụng hong có no"

   -" Lý sự là giỏi lắm, đi xuống ăn cơm" chị quay người đi

   -" Chị...nhưng mà.." nó lại kêu chị

   -" Gì nữa cô nhóc?"

   -" Chân em đau đi hong được" nó đứng ỏng ẹo làm nũng

   -" Vậy đứng đó chờ chừng nào hết đau rồi đi"

   -" Huhuu...chị hết thương em rồi" nó ngồi sụp người xuống khóc thút thít

   -" Muốn ăn đòn nữa hả?"

Nó vẫn khóc, gục mặt xuống không nói tiếng nào

   -" Leo lên đây"

Nó ngước mặt lên, thấy chị xoay lưng về phía nó

   -" Em nặng lắm"

   -" 10 đứa như em chị vẫn cõng nổi. Nhanh lên, chị đói bụng rồi"

   -" Dạ..hjhj" ghiền lắm bày đặt ngại

Tối đó, chị đem đồ làm việc xuống phòng nó làm vì chẳng yên tâm với cô nhóc này chút nào. Cũng nhờ chị ngăn bệnh kịp thời nên nó cũng không còn sốt nữa chỉ là hơi ê ẩm trong người. Chị thoa thuốc cho nó xong thì nó cũng ngủ mất tiu, lần này chị đánh hơi bị nương tay với nó rồi đấy. Đến nửa đêm, nó mơ thấy ác mộng, khóc ầm ỉ rồi ngồi bật dậy. Chị đang làm nghe tiếng nó chị chạy lại:
   -" Sao thế?"

   -" Chị...huhu..nãy em mơ thấy chị...trong mưa...chị bỏ em...đi mất tiu...hic..hic...Em xin lỗi...đừng bỏ em..em sẽ ngoan mà" nó ôm chầm lấy chị mà khóc, từng câu từng chữ nó nói ra làm tim chị đau nhói lên, chị chẳng biết nó đã trải qua những gì nữa

   -" Chị đây...chị đây mà, ngốc quá, dù em có thế nào, chị vẫn sẽ luôn ở bên em, yên tâm nhé bảo bối của chị" chị xoa đầu nó rồi cúi xuống lau nước mắt cho nó.

   -" Chị lên ngủ với em đi...em sợ lắm"

   -" Được rồi...chị ngủ với em" chị tắt máy tính, tắt đèn rồi lên giường nằm, kéo mền đắp cho nó kĩ càng rồi sát vào người nó, ôm chặt nó vào lòng. Ngoài kia thì vừa gió vừa lạnh nhưng trong phòng này thì thật ấm áp biết bao.

            ~~~ End chap 45 ~~~

**Hú cle...au nè... Long time no see..Mọi người còn nhớ tới truyện của au hong nè..Xin lỗi mọi người vì ra chap mới hơi lâu nhé. Dịch bệnh mỗi lúc một căng nên mọi người ráng tự bảo vệ sức khỏe nha..
Cảm ơn mọi người đã đọc truyện❤