Tiểu bảo bối của tôi

Chap 48

Thế là 1 năm nữa lại trôi qua, cuộc sống chị và nó vẫn cứ màu hồng, đôi lúc vẫn có giận hờn vu vơ nhưng rồi cũng giải quyết ổn thỏa. Nó là một cô bé tuy bề ngoài nhìn mạnh mẽ, kiên cường nhưng bên trong là 1 thiếu nữ tuổi 20 đầy mơ mộng, đôi lúc cũng còn trẻ trâu và yếu đuối lắm. Càng lớn sở thích của nó cũng dần thay đổi, nó thích làm đồ handmade, vẽ vời các thứ và thích làm bánh. Mấy buổi tối lúc mà 2 người cùng nằm ôm nhau trên giường tâm sự, có lần nó nói với chị:

-" Chị, sau này lỡ em học ra mà em chưa tìm thấy việc làm thì sao?"

-" Không sao, chị nuôi em"

-" Thôi, vậy thì bản thân em sẽ thấy mình vô ích lắm"

-" Em có ích với chị là được rồi" chị xoay người qua hôn nó

Hai người nằm ôm nhau một lúc nữa rồi nó lại lên tiếng

-" Vậy em muốn mở 1 coffee house, có được không?"

-" Được chứ, nếu như em muốn chị sẽ chiều theo em nhưng mà phải kiên trì không có được thấy khó mà bỏ giữa chừng đâu đó"

-" Xời, chị nhìn em giống đứa bỏ cuộc giữa chừng lắm sao" nó vỗ ngực tự tin

-" Không giống mà là quá giống" chị vừa nói vừa cười, có ý chọc nó

-" Hứ, dỗi" nó xoay người quay lưng lại với chị

-" Dám dỗi với chị hả?" chị chồm người lên xoay người nó lại rồi leo lên trên người nó. Nó lúng túng bấu víu lấy cổ áo của chị, đối mặt với chị, nó biết chị đang muốn làm gì. Mặt nó từ từ ửng đỏ cả lên, mồ hôi ở đâu cũng ướt cả áo, nó chẳng nói tiếng nào

-" Hahaha...chị chưa làm gì mà" chị nhìn dáng vẻ của nó mà không nhịn cười được. Đối với nó mấy chuyện người lớn này quả thật chưa quen được. Chị cũng muốn nó thuận theo tự nhiên, không ràng buộc nó nhiều. Chị buông nó ra rồi chỉnh nhiệt độ máy lạnh thấp xuống một xíu

-" Chị...em xin lỗi"

-" Hửm sao thế?"

-" Quen em có làm chị không thoải mái không? Dù gì em với chị cũng chênh lệch độ tuổi hơi nhiều nên... " nó bối rối vừa suy nghĩ vừa nói

-" Nhóc con à, chị hiểu em đang nghĩ gì nhưng mà chị yêu em là vì chị muốn được bảo vệ và chăm sóc em mỗi ngày chứ không phải vì để thỏa mãn mong muốn của chị. Và em cũng không cần thay đổi gì vì chị cả vì cái chị yêu chính là con người thật của em. Em hiểu chứ?" chị xoa đầu nó nói một cách dịu dàng

-" Nhưng mà em..." mắt nó rưng rưng rồi

-" Suỵt...không sao cả, điều đó không quan trọng với chị, có thể bây giờ em chưa quen nhưng sau này em lớn thêm em sẽ nghĩ khác. Chị sẽ luôn ở bên cạnh em và chờ em"

-" Em cảm ơn chị..." nó cảm thấy thật sự rất áy náy trong lòng

" Póc" chị búng trán nó 1 cái

-" Thay vì nghĩ mấy chuyện này thì nghĩ mai làm bánh gì cho chị ăn đi, đồ mít ướt" chị đổi chủ đề để làm nó thấy thoải mái hơn

-" Aaaa...đau...em không có mít ướt à nha"

-" Thôi thương thương...ngủ nè..trễ rồi" chị thổi rồi xoa xoa trán cho nó....

Aaaaa....tui cũng muốn có ny tâm lý như chị quá đi..😭😭

Bánh nó làm ra thì chị chính là người thử đầu tiên. Đôi lúc độ ngọt của bánh vẫn làm cái bánh của nó chưa hoàn hảo nhưng mà ngạc nhiên là chưa lần nào bánh nó làm chị thất vọng.

Quả thật, thà để chị khiêng 10 thùng nước còn hơn phải đứng nặn rồi chau chuốt từng cái bánh thế này, chị không có khiếu với mấy trò này, nhưng mà chị ham zui, thích ở cùng nó nhưng mà nghiệt nổi mỗi lần chị đυ.ng tay vào là không hư cái này cũng đổ bể cái kia.

-" Bé, chị phụ với nha" chị lại bên ôm nó

-" Thôi chị ra phòng khách làm việc đi, để em làm được rồi"

-" Chị làm xong rồi, chị muốn phụ em"

-" Chị phá em chơ phụ gì" nó lườm yêu chị một cái
-" Hoi, đảm bảo lần này phụ thật"

-" Lần này mà làm hư bột hư đường của em nữa thì đừng trách em đó. Em đang quạo à" nó hù dọa chị, con nhỏ nay gan, nhưng mà sao ngộ, chị không nổi giận gì cả mà lại vui vẻ bắt tay vào làm chung với nó.

Lần này nó làm bánh theo cách khác nên có hơi rắc rối, làm mãi mà cứ không thành công nên nó hơi bực bội trong người. Trong lúc nó đang dở tay nhào bột thì nó nhờ chị mở giùm bịch bột mới vì hết bột giữa chừng. Chị cũng nhanh nhảu giúp đỡ, mở giùm nó xong thì chị lại rảnh rỗi, chị lấy bịch bột giỡn, xem như cục tạ, nâng lên nâng xuống và cái kết.....bịch bột rớt xuống đất, bột bay khắp nơi luôn. Ố zè...toang chị tui. Hai con người trắng như tuyết nhìn nhau rồi cười phá lên. Chị vội phủi bột cho nó còn nó nhìn chị nhíu mày giận dữ, nhìn xung quanh rồi cầm lên chiếc đũa cái:
-" Gì vậy bé?" chị ngơ ngác nhìn nó, mà lúc này mặt chị cũng bột tùm lum, dễ thương cực

-" Chị xòe hai tay ra" ái chà, con bé nay coi trời bằng vung rồi

-" Ơ...em dám đánh chị" chị tròn xoe mắt nhìn nó, ôi giồi ôi...cái con người uy nghiêm, mạnh mẽ hồi giờ đâu mất tiu luôn gòi

-" Có lỗi thì chịu phạt. Chẳng phải chị đã nói thế sao" nó nghiêm nghị nói

Chị nhìn nó rồi cũng từ từ đưa tay ra vì chị thấy nó đang có vẻ khó chịu trong người mà cũng vì chị phá nữa nên thôi nhường nó lần này vậy

Chat....chat....chat....chat...chat....

Chị để im cho nó đánh, không la một tiếng nào, chị đây vẫn mạnh mẽ như ngày nào nhá. Đánh xong 5 roi thì nó dừng lại, quay người đi làm cho xong cái bánh

-" Để giờ chị đi ra mua liền cho em bịch khác nha" chị mặc áo khoác rồi chạy đi liền

Nó chẳng nói gì cả nhưng vẫn nhìn theo chị. Tự dưng mắt nó rưng rưng, nó cảm nhận được sự yêu thương và cưng chiều của chị dành cho nó. Lúc trước chị có như thế bao giờ đâu nhưng từ khi yêu nhau chị đã thay đổi thành con người khác. Khi mà bình tĩnh và làm lại thì cuối cùng nó cũng thành công nhưng mà sao vẫn chưa thấy chị về nhỉ, trong lòng bắt đầu lo lắng. Nó vừa dọn dẹp bếp xong thì chị cũng vừa về, chị về tới nhà liền vội chạy vào bếp, mồ hôi nhễ nhại, hai tay cầm rất nhiều đồ, trên người còn dính chút bột lúc nãy nữa chứ. Nó nhìn chị như thế cũng không nỡ giận nữa
-" Chị đi đâu mà lâu quá vậy?"

-" Chị đi mua bột cho em, mà chỗ thường mua người ta hết rồi nên chị tìm chỗ khác. Chị còn mua cho em cả gà rán với trà sữa em thích nữa này vì chị thấy em làm bánh sẽ không kịp nấu đồ ăn tối nữa đâu. Do là nay cuối tuần đông quá nên chị xếp hàng chờ hơi lâu nên về hơi muộn. Để em chờ rồi, đừng giận chị nhé" chị vừa thở vừa nói 1 mạch làm nó cứng luôn cả họng chẳng biết nói gì luôn, chị chu đáo thế rồi còn nói được gì nữa chơ nói chi là giận. Trái tim thiếu nữ của nó 1 lần nữa rung động vì chị

-" Làm sao mà em có thể giận chị được đây. Nhưng mà lần sau có về trễ thì gọi nói em nha, em ở nhà lo cho chị lắm đó" nó chạy tới ôm chầm lấy chị, mắt còn rưng rưng lần nữa. Chị cũng ôm chặt lấy nó

-" Nãy chị vội quá nên không cầm theo điện thoại ấy mà" chị cười nựng má nó
-" Đưa tay em xem nào, em đánh có đau không? Em xin lỗi nha, nãy em hơi nóng"

-" Bữa sau chị đánh lại cho biết mặt"

-" Ơ...hong có chơi quơ đũa cả nắm vậy nha. Coi chị này, chị của em từ bao giờ mà đã chịu ra ngoài với cái bộ dạng này rồi vậy?" nó vừa nói vừa lấy giấy lau mồ hôi và bột trên người chị

-" Từ khi yêu em đó, nhóc con" chị bổng ẵm nó lên rồi hôn lên trán, lên môi nó

-" Bỏ em xuống, té bây giờ" nó ngại ngùng, đỏ cả mặt

-" Không bỏ, đi lên tắm thôi nào. Còn xuống ăn nữa này, chị đói bụng rồi đây" chị ẵm nó đi lên phòng chị tắm chung luôn.

Từ lúc nó bắt đầu học làm bánh thì hôm nào nó rảnh nó sẽ làm bánh rồi canh giờ giải lao ở trường đem bánh tới cho chị. Ăn riếc rồi chị chỉ thích vị bánh của nó thôi. Cơ mà trường học thì đâu ai cũng vào được đâu nhưng...nhưng ẻm đi hối lộ, nịnh nọt bác bảo vệ, đôi lúc làm thêm 1 phần bánh nữa cho bác rồi cũng lại năn nỉ mún gãy cái lưỡi mới được vào trường. Nó tới riếc rồi còn làm quen được với mấy đứa nhỏ lớp chị chủ nhiệm do mấy lúc nó tới đưa bánh là chị đang phạt tụi nhỏ, nó chạy vào can giúp thế là tụi nhỏ được tha. Thấy nó có tiếng nói với chị chưa, đó gọi là sức mạnh của nóc nhà đó.
Rồi có lần vì tụi nhỏ trèo tường trốn học xong bị chị phạt, lúc nó tới đứa nào cũng chạy lại núp sau lưng nó. Mỗi đứa chắc ăn cũng hơn chục cây rồi. Đứa nào cũng khóc bù lu bù loa kể cả nam lẫn nữ.

-" Chị chị, cứu tụi em..huhu..."

-" Tôi có cho đi chưa hả? Bước hết lại đây. Nhật Anh, đi ra ngoài" chị đang rất giận làm nó cũng bị giật mình sợ theo, lâu rồi nó không nghe chị xưng tôi, lâu rồi nó cũng không nghe chị kêu rõ tên nó và cũng lâu rồi chị không quát nó to như thế. Ahuhu...au cũng thấy hơi sợ

-" Chị...thôi cho em can lần cuối nha" nó lấy hết can đảm để nói với chị. Ẻm cũng sợ lắm trỏng á nhưng mà sĩ diện với mấy đứa nhỏ

-" Ba mẹ cho tiền đi học mà dám trèo tường trốn học, không thể tha được nữa. Em mà xin tôi đánh luôn em đó" chị giơ cây thước chỉ về hướng đám tụi nó.... ú à có khi nào cháy nhà
-" Cô đánh tụi em bao nhiêu roi rồi. Mỗi đứa còn bao nhiêu roi nữa" nó quay lưng nói nhỏ nhỏ với đám nhóc ấy. Nó nhìn chị lúc này thì có vẻ không xin được nên cũng có ý muốn chịu thay

-" Dạ chắc còn 4-5 roi gì đó"

Nghe tụi nhỏ nói xong thì "anh hùng rơm" đây hơi hoảng, trong đám đây tận 5 đứa, mỗi đứa còn nhiu đó roi, nó đứng nghĩ thôi cũng toát cả mồ hôi.

-" Nhật Anh, tôi đang giỡn với em phải không?" Nó giật mình quay người lại nhìn chị. Tính thời gian từ lúc nó quay người đi hỏi đám nhỏ với lúc chị nói thì đâu đó tầm 2 phút thôi nha mn.

-" Chị, hay là em chịu cho mỗi đứa 1 nửa nha. Chứ tụi nó cũng biết lỗi rồi mà, chị nha" nó vừa nói vừa tỏ vẻ cún con tội nghiệp

-" Được, mỗi đứa còn 4 roi. Vậy mỗi đứa 2 roi, Nhật Anh 10 roi. Đồng ý không?"

-" Dạ" cả đám cùng đồng thanh trả lời
-" Bước hết lại đây. Nhật Anh đứng đầu"

Chat....chat....chat....chat.....chat....×2 hết lượt của nó. Chị đánh nó mạnh gấp đôi tụi nhỏ cho nó chừa luôn cái tội làm anh hùng. Với cả đánh nó như thế để mấy đứa nhỏ thấy tội mà lần sau không dám nhờ nó xin tha nữa. Một công đôi chuyện luôn. Nó đau đến nỗi chảy cả mồ hôi nhưng cắn răng chịu, không la tiếng nào cũng vì sĩ diện đó. Lớn gồi bị đánh còn khóc la ỏm tỏi như ở nhà thì quê chết

Chat...chat....Aaaa....chat....chat....chatHuhu....chat....cô.....chat...×2 chị cứ đánh qua hết vừa xong từng đứa thì vừa lúc tiếng chuông vào lớp cũng reo lên, tụi nhỏ nghe chuông thì chào chị với cảm ơn nó rồi hớt ha hớt hải chạy về lớp. Ủa sao đám nhóc đường đường là học sinh trốn học bị phạt mà lại ngoan ngoãn lễ phép vậy ta, thôi kệ đi au thích là được.
Nó vẫn đứng chỗ đó, đám nhỏ vừa đi nó đã khóc toáng lên vì nó biết phòng có cách âm nên không ai nghe đâu nha

-" Huhuhu....sao chị đánh mạnh vậy? Chị hết thương em rồi..huhu"

-" Cho em chừa cái tật làm anh hùng rơm"

-" Huhuhu...thì cũng lỡ rồi phải làm tới cùng chứ. Chị đánh như ghét em lắm vậy á. Em đau cũng chẳng dám khóc nữa..huhuhu..."

-" Hahaha...lại ghế chị thoa thuốc cho nè" chị nhìn bộ dạng ăn vạ của nó mà vừa thương vừa hài

-" Giận rồi...em đi về...chị ở lại dạy đi...nhớ ăn bánh đó" giận thì giận mà thương thì thương nha

-" Nào...tiết này chị không có dạy, ở lại chơi với chị chút đi" nó đang quay lưng đi thì chị chạy lại bế nó lên rồi đặt nó nhẹ nhàng xuống ghế

-" Đánh muốn die luôn rồi giờ kêu ở lại. Ai đâu muốn ở" nó tỏ vẻ giận hờn

-" Thôi...chiều về đền cho ly trà sữa nha"
-" Hong" nó chu mỏ

-" 3 ly"

-" Hong thèm"

-" 5 ly" chị cầm tay nó lay lay năn nỉ

-" Do là...em thấy chị tội quá chơ hong phải em thèm trà sữa của chị đâu á nha. Vẫn còn giận á, lấy bánh ăn i kìa" nó nói với vẻ vừa giận vừa vui. Cái mặt nó hài hài mà dễ thương lắm kìa. Mn tự tưởng tượng ra i nha chơ từ ngữ miêu tả trạng thái khuôn mặt của tui có giới thiệu.

~~~ End chap 48 ~~~

*** Hé..lu au nè, mọi người chờ au có lâu hong? Chắc lâu á, au cũng tự thấy vậy. Hehehe... Mọi người thông cảm vì sự chậm trễ của au nha. Cảm ơn mọi người đã luôn chờ và ủng hộ truyện của au nè***

Hôm nay ngày 5/9 có ai khai giảng onl hong? Chơ au thì chưa có khai giảng..hehhe... Qua năm học mới nữa rồi, au ra chap để cổ zũ tinh thần cho mn đó, cố gắng học tập tốt nhaaaa...Thôi au xàm đó, kệ au đi

❤Cảm ơn mn đã đọc truyện❤