Tiểu bảo bối của tôi

Chap 74

Hôm nay là cuối tuần lại trúng vào thời điểm học sinh đang ôn thi nên quán nó đông kín cả bàn. À còn có chuyện này, kinh doanh được một thời gian thì nó cũng tích góp được một khoản, thêm được nhà tài trợ Khánh Phương giúp đỡ nên tiệm bánh nhỏ của nó được mở thêm một mặt bằng nữa, rộng hơn nhiều. Nhân viên quán nó mấy nay không hiểu sao đứa nào cũng có lý do để xin nghỉ nên quán chỉ còn một vài đứa nhân viên và nó thôi. Quán nó thì đa phần nhân viên là sinh viên nên nó cũng đâu trách tụi nhỏ làm gì. Cuối tuần bán bánh lại đông hơn nữa, một mình nó làm không xuể.

Mấy ngày nay chị cũng hay thức khuya soạn bài, sáng thì dậy sớm đi làm nên hôm nay cuối tuần nó một mình ra quán, để chị ngủ nhiều một chút. Chị ngủ dậy đã không thấy nó đâu nữa rồi, chị dậy một cách uể oải, nhưng sáng nay chị cũng có họp ở trường nên cũng phải dậy rồi đi. Chị xuống nhà dưới, đồ ăn cũng đã được nó chuẩn bị sẵn, kèm theo tờ giấy note:" Chị muốn ăn nóng thì hâm lại nhé, hôm nay em ra quán sớm hơn xíu. Chị cần gì thì gọi em nhé, em yêu chị". Những câu nói, việc làm đơn giản thường ngày thôi nhưng mà cũng đủ làm chị thấy vui và hạnh phúc. Chị vội ăn rồi chạy qua trường. Tầm đầu giờ chiều chị họp xong tiện đường nên chạy qua quán nó luôn, phụ được gì phụ

   -" Nhật Anh đâu rồi em?" chị hỏi đứa phục vụ đang đứng quầy

   -" Dạ chị ý ở trong phòng làm bánh ấy ạ"

   -" Um, chị cảm ơn"

   -" Cục cưng ơi, chị tới phụ em nè. Quán nay sao nhân viên ít vậy em" chị chạy lại ôm sau eo nó

   -" Ơ chị họp về rồi hả, sao không về nhà nghỉ đi ạ"

   -" Được có ngày nghỉ, chị muốn ở bên em. Em ăn gì chưa đó?"

   -" Dạ ăn đầy đủ rồi, hong dám bỏ bữa đâu nha"

   -" Chà, Nhật Anh của chị nay giỏi vậy ta....khoan dừng lại, tay em sao vậy Nhật Anh?" Chị nhìn thấy ngón tay trỏ của nó có dán băng keo cá nhân, làm bánh mà cứ chỉa chỉa ra, nhìn là để ý liền rồi nhưng còn đậm cả máu, ta nói mới khen chưa dứt câu nữa

   -" Dạ sáng giờ quán đông khách quá, vội rửa đồ nên em lỡ quẹt trúng gì á, mà hong sao đâu chị. Để xíu hết à. Chị tới rồi vậy ra quầy phụ order đi nè...chụt..." nó nói rồi hun môi chị một cái, vội chạy ra ngoài

-" Chậc..." chị vừa cười vừa nhìn theo nó rồi cũng chạy đi phụ.

Bận rộn đến chập tối chuẩn bị đóng cửa luôn, nó chui vô quầy tính tiền ngồi dựa vào chị thở hổn hển.

   -" Chị mệt hong? Đói bụng chưa? Em dọn xíu nữa rồi về mình ăn cơm nhen"

   -" Tay em đâu, đưa chị xem"

   -" Ơ dạ, hong sao đâu chị, bình thường òi" nó cười cười, đưa tay giấu ở sau lưng

   -" Chị nói đưa chị xem" chị nghiêm trọng, trừng mắt nhìn nó

   -" Sao mà sưng đỏ thế này, sáng giờ em có thoa thuốc gì chưa hả?" chị nhẹ nhàng tháo miếng băng keo ra, miếng bông dính vào da nó lại làm chảy máu, nó đau mà xuýt xoa, ứa cả nước mắt

   -" Dạ bận quá nên em dán vậy hoi à"

Bốp...Aida...chị đánh vô đùi nó một cái

   -" Chị đau em, còn ở ngoài quán mà"

   -" Bình thường của em là vầy đó hả? Không ổn rồi, đóng cửa nhanh lên chị dẫn đi khám, để nhiễm trùng đó, vết cắt sâu lắm"

   -" Thôi mà chị, thoa thuốc hết ò"

   -" Chậc...còn không nghe lời" chị giơ tay lên định đánh nó phát nữa thì nó cầm tay chị lại rồi né sang một bên

Chị biết nó sợ bệnh viện nên gọi chị bác sĩ đến xem cho nó. Ngón tay vừa sưng vừa lở hết cả ra mà nó cứ kêu không sao, chị đứng nhìn mà xót. Nó thì ngồi không yên, cứ nhỏm người hoài thôi

-" Nào, ngồi yên. Đổ thuốc ra ngoài hết rồi này, Phương, mày lại ngồi giữ nó lại coi"

-" Huhuhu...rát quá à"

-" Ai bảo, bị đứt sâu vậy mà không sát trùng kĩ, còn đυ.ng nước dơ nữa nên nó nặng thêm rồi này"

-" Huhuhu..em nghĩ nó hong sao, chị thôi đi chị, đau quá ò" Nó cố gắng né ra nhưng bị chị ở đằng sau ghì chặt rồi

-" Giờ muốn cho nhiễm trùng, cưa luôn cái ngón tay không hả?"

Nó nghe gì cưa tay, đang khóc ầm lên tự dưng im re, lắc đầu lia lia, bị dọa xíu sợ liền. Chị ngồi ở sau thấy nó đáng yêu vậy nên phì cười, chị bác sĩ cũng thế
-" Xong rồi, giờ tao đưa bông băng đầy đủ đây, nhớ sát trùng, thay băng nó mới nhanh hết nha hong. Ăn uống cẩn thận chứ để thành sẹo xấu tay ráng chịu à"

-" Oke, cảm ơn mày. Ở lại ăn cơm tối rồi về"

-" Bạn Phương mời thì tui không khách sáo"

Chị với chị bác sĩ vào bếp nấu đồ ăn, tay nó vậy nên bắt nó ngồi ngoài sofa chờ. Lúc xong, định kêu nó thì con bé mệt nằm ngủ quên mất tiu rồi

   -" Bé ơi, dậy ăn tối rồi ngủ nè em" chị lại lay nhẹ gọi nó dậy

   -" Dạaaaa" nó ngồi dậy, tay còn dụi mắt

   -" Leo lên nè" chị xoay lưng lại phía nó. Chị thấy nó làm mệt cả ngày rồi nên muốn cưng chiều nó một chút

   -" Nè hai người kia, nhanh lên nha, tui muốn ăn cơm, không có thèm ăn cơm chó" chị bác sĩ ở trong bếp nói ra

   Hai con người này vẫn tình tứ đi vào bàn ăn, cả ba cùng nhau ăn uống, nói chuyện vui vẻ. Nó bị đau tay trái nên tay phải vẫn hoạt động được nhá. Chị kêu nó lên tắm rửa, nghỉ ngơi trước đi, chị dọn dep, tiễn chị bác sĩ về rồi sẽ lên sau. Nó cũng nghe theo....
   Nó bị tiếng máy sấy tóc làm cho tỉnh dậy

   -" Ơ, chị lên lúc nào vậy?"

   -" Chị lên tắm rửa xong luôn rồi đây nè. Em hay quá ha, lại để cái đầu ướt mà đi ngủ. Chắc tiện thể ăn đòn luôn quá"

   -" Dạ, em...em đợi chị lên sấy cho em mà em ngủ quên chứ bộ" nó đang nằm sấp thì ngồi bật dậy, mặt lơ ngơ còn muốn ngủ

   -" Bước lại đây, chị sấy cho, còn ngồi đó nữa"

   -" Dạ"

Nó chạy lon ton lại, ngồi lọt dưới chân chị, chị vuốt nhẹ nhàng tóc nó, thêm tiếng máy sấy cứ đều đều làm nó lại buồn ngủ, mơ mơ màng màng...Chị tắt máy sấy, làm nó giật mình dậy

   -" Tay em còn đau không?"

   -" Dạ đỡ nhiều rồi chị" nó cười nhìn chị

   -" Đỡ nhiều rồi thì giờ ăn đòn"

   -" Chị...để hôm khác được hong, hôm nay em mệt lắm òi" nó bỉu môi làm nũng

   -" Hôm khác là đánh gấp đôi. Chịu không?" giọng chị nghiêm lại đủ làm nó sợ
   -" Dạ hong" nó thấy năn nỉ chị không được nên cúi đầu nhìn xuống dưới đất chuẩn bị tâm lý

   -" Quay lại đây. Quỳ lên" chị lấy cây thước gỗ trong túi xách ra rồi gõ gõ lên bàn

   -" Chị...chị phạt nhẹ hoi nha chị" nó tự nhiên ngoan lắm, khoanh tay lại hối lỗi

   -" Biết chị đánh tội gì không hửm?"

   -" Dạ tại....tại em ngủ hong sấy tóc"

   -" Không. Chuyện đó chỉ là một phần thôi, sáng giờ em làm gì? Coi cái tay em kìa" nó nói làm chị đang nghiêm túc suýt nữa thì phì cười

   -" Cái này sơ suất thôi mà chị"

   -" Tất nhiên là em sơ suất nhưng mà em làm gì cũng phải để ý cho bản thân chút chứ, nghĩ coi cái ngón tay đó mà để lâu nữa là nhiễm trùng nặng là mất luôn cái ngón tay đó. Lúc đó em còn sơ suất được nữa không?"

    -" Huhuhuuhu...." nó nghĩ tới là đã sợ rồi, nó đâu có biết là sẽ nghiêm trọng vậy đâu
   -" Nín, chị đánh gì chưa mà khóc"

   -" Em sợ...em biết lỗi rồi...em xin lỗi chị...huhuhu"

   -" Xòe tay phải ra"

Chat....Aaaaa....huhuhu....chị giơ cao đánh thẳng tay, tiếng roi nghe mà chói luôn cả tai, nó rút tay về xoa vào bên đùi, người nó cứ nghiêng qua nghiêng lại quỳ không vững

   -" Xòe ra, chị có cho em xoa chưa?"

Chat...chat....chat....chat...chị ơi....huhuhu...chị đánh roi nào roi nấy như một, tay nó tê hết cả, nóng ran lên, nó cố gắng rút tay ra rồi cong tay lại nhưng bị chị nắm lại rồi

   -" Chị đánh cho đau cái tay bên này cho nhớ nghe chưa, Nhật Anh?"

   -" Dạ...huhuhu....em nhớ rồi..."

Chat...chat...chat...chat...huhuhu...chị...em đau....em xin lỗi...em hong vậy nữa....huhuhu..

  Nó bị chị ghì chặt tay lại nên nó chỉ còn cách cúi người về trước để ráng rút tay về, chị buông ra, nó quỳ co ro dưới sàn ôm tay mà khóc nức nở, thở hổn hển, khan cả tiếng. Tay nó nhức kinh khủng, xòe thẳng ra thì nhức còn mà nắm lại thì tê cứng đi, như có gì đâm vào da vậy, đau xỉu luôn. Chị để nó khóc một lúc, đến lúc nó bình tĩnh lại hơn thì chị đỡ nó ngồi lên giường. Chị nhẹ nhàng lau nước mắt cho nó, nhìn nó với ánh mắt vừa nghiêm vừa lo
   -" Hức...em hong dám nữa...hức"

   -" Làm gì thì làm, bản thân mình, sức khỏe mình vẫn là quan trọng nhất, biết chưa?"

   -" Dạ...hức..hức..."

   -" Nín khóc, đưa tay đây chị thoa cho nè"

   -" Em mỏi, em muốn nằm...hức..."

   -" Muốn nằm ăn đòn thêm ha. Cây thước đâu rồi ta?"

   -" Hong có mà...chị...huhu"

   -" Nín nín, chọc em thôi, nằm xuống đi nè" chị đỡ nó nằm xuống, được nằm một cái đúng là đã cái lưng quá đi, bây giờ nó chỉ muốn ngủ thôi

    -" Ai daaaaa" nó vừa nằm đã nhắm mắt lại liền, chị cầm tay nó lên thoa thuốc, tay nó sưng lên rồi, chắc mai cô bé này phải bắt tạm đóng cửa tiệm, ở nhà dưỡng thương thôi

   -" Ngày mai, em ở nhà nghỉ ngơi cho chị, nghe chưa?"

   -" Hong được chị, còn khách mai đặt bánh nữa cơ" nó ngồi bật dậy, nói với vẻ lo lắng
   -" Chậc, còn bướng, em liên lạc lại với khách, nếu không cần gấp thì ngày kia sẽ bán lại, còn nếu khách bỏ bánh, thiệt hại tiền bánh bao nhiêu, chị bù lại cho bấy nhiêu. Lo ở nhà nghỉ ngơi đi, nghe chưa?" chị vẫn rất bình tĩnh, chị tính cả rồi

   -" Dạ, em nghe chị"

Chị nhẹ nhàng vừa thoa vừa thổi, man mát, dễ chịu nên nó nằm ngủ lúc nào không hay. Chị thoa xong thì cũng lên nằm cạnh bên ôm nó, vẫn không quên hôn nó một cái:" Ngủ ngon cục cưng, chị yêu em"

                         ~~~ End chap 74 ~~~

*** Hế lô mn, tuy có lặn hơi lâu nhưng mà giờ tui cũng đã up truyện cho mọi người nè. Au cảm ơn mọi người thời gian qua luôn chờ và ủng hộ truyện nhé. Yêu mọi người rất nhiều***

Chúc mọi người đọc truyện dui dẻ❤️