[CaoH-Edit] Lão sư chạy trốn《 逃跑的老师 》

Chương 14: Đeo bαo ©αo sυ cho hắn.

Thuốc thì nhất định phải uống chỉ là cô cố tình yêu cầu Trình Minh đeo bαo ©αo sυ, chỉ vì tiểu huyệt chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ khiến cô không thoải mái. Thêm vào nữa,đợi đến tiết tự học thứ hai bạn nhủ nhiệm cũng có buổi họp trên thân có mùi tỉnh dịch cũng không được tốt.

Nhưng thật không ngờ đến, ngữ khí thờ ơ này của cô khiến Trình Minh đột nhiên tức giận, sắc mặt cậu đổi nhiều lần, cuối cùng cũng dịu đi.

"Em không chuẩn bị thứ này, đợi em đến chỗ Tiểu Tân hỏi thử."

Tiểu Tân là người đầu tiên trong ký túc xá của họ có bạn gái. Anh ta luôn vượt tường ba đến năm lần một tuần ra ngoài để thuê phòng với bạn gái.

Qủa nhiên, ngay khi mở ngăn kéo ra , liền tìm thấy 7,8 cái bαo ©αo sυ.

Cậu không kiên nhẫn nhìn lứot qua, cầm một cái rồi đi qua.

"Đây, đã là cô yêu cầu có nó, vậy thì cô phải đeo nó cho em !"

Mặt của Bạch Tố Tố đột nhiên đỏ lên. Giọng của Trình Minh có vẻ như cô muốn làʍ t̠ìиɦ!

"Nhanh a , khi nnào làm xong khi đó mới được ra ngoài!"

Khiến cô thẹn quá hóa giận , nhưng cô phải kìm nén cơn giận mà xé bαo ©αo sυ.

Khuôn mặt cô đột nhiên khí tức xông lên "cậu! "

Trình Minh có chút xấu hổ khi nhìn thấy bαo ©αo sυ.

Đây Tiểu Tân không biết Lại giở trò bịp bợm gì . Trên bαo ©αo sυ lại có vòng nối vòng xoắn ốc trên vòng tròn xoắn ốc cũng có những phần lồi ra.

So với dươиɠ ѵậŧ giả trước đó, nó cũng không kém gì.

Cậu ho một chút, "Đây không phải là của em, nhưng, có vẻ như cô thích loại này, hoặc em nên mua thêm loại này trong tương lai?"

Bạch Tố Tố thở hổn hển nắm tay nhỏ của cô đập vào cậu vài lần, nhưng khi cô nghĩ đến cảm giác dục tiên dục tử của buổi chiều, giữa chân cô lại ướt mấy phần.

Bàn tay của Trình Minh cọ sát vào miệng tiểu huyệt của cô. Ngay khi nước chảy ra, cậu cảm nhận được , ban đầu nay không có gì để kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu , nhưng nếu có thể làm cô thoải mái hơn, cậu cũng sẽ có cảm giác thành tựu.

Lấy bαo ©αo sυ đặt nó vào tay cô "Nhanh lên, đợi lúc nữa sẽ đến lớp trễ!"

Khoảng thời gian này, đã qua giờ ăn , ký túc xá không nghe thấy tiếng chuông, nghĩ đến đã vào tiết đầu rồi.

Bạch Tố Tố đành miễn cưỡng cầm bαo ©αo sυ đeo lên cho cậu.

Cô chưa bao giờ tiếp xúc với thứ này, cô cũng không biết có phải kích thước bαo ©αo sυ có hơi nhỏ không, mà qυყ đầυ trượt ở đó nhiều lần mà không đưa vào được.

Cô xấu hổ và ngại ngùng không nói lên lời , Trình Minh toát mồ hôi một chút, anh cắn răng và nói: "Nhanh lên, cô giáo!"

Bạch Tố Tố lại thất bại một lần nữa, cùng lúc đoa móng tay của cô xước quanh mắt ngựa, cậu liền bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiết ra không ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ " ân.... "

Trình Minh rêи ɾỉ không thể nhin được nữa, tiếp lấy lấy bαo ©αo sυ, đeo nó trên côn ŧᏂịŧ sưng phồng của mình. Kích thước rất nhỏ khiến cậu rất khó chịu, vì vậy cậu đeo nó lên rồi giữ hai chân ccủa Bạch Tố Tố , Bắt đầu điên cuồng cắm vào mới khiến cho duc vọng mạnh mẽ được giảm bớt một chút.

"Không ..." Ah ~ chậm chút ... "Bạch Tố Tố thỏai mái hận không thể chớp mắt.

buổi chiều côn ŧᏂịŧ đó vừa được đặt vào tiểu huyệt , chỉ cọ xát nhẹ giữa chân cô đã làm cô cao trào liên tiếp . Bây giờ cô còn kẹp một côn ŧᏂịŧ dày gấp đôi. Đâm vào tiểu huyệt của cô với nhiệt độ nóng bỏng. Tiểu huyệt non mềm gần như bị đâm rách , cô thậm chí không thấy cậu dừng nghỉ.
"Hah ... đừng, đừng làm ở đó!" Cơ thể cô nhiên run rẩy , tiểu huyệt co rút mạnh liệt, rồi đạt đến cao trào.

"Ồ, miệng trên nói không muốn, ý nghĩa chính là muốn a ." Trình Minh càng dùng lực bắt lấy hai chân cô điên cuồng đối mặt với nơi cô vừa nói tấn công lên , rồi chạy nước rút, làm đến lỗi Bạch Tố Tố nằm mềm liệt trên giường, giống như một vũng nước, cô chỉ biết phóng túng rên lên.