|DraHar| - Cứu Thế Chủ Và Tình Yêu

Chương 35: Bình Yên

Hai giờ sáng (Sáu tiếng trước)

Không gian buổi đêm vốn yên tĩnh, lâu lâu chỉ nghe thấy tiếng côn trùng từ những bụi cỏ xung quanh Dinh thự. Trong phòng chỉ có tiếng thở đều đều của hai con người đang ngủ say, ngoài ra không có bất kỳ âm thanh nào khác.

Đột nhiên cửa phòng hé mở, có cái gì đó tiến lại gần. Một cái bóng rất to, không phải là người, chính xác hơn đó là một con chó màu đen rất lớn.

Thầy Lupin nghe tiếng động, giật mình tỉnh dậy. Cau mày nhận ra cái bóng đó là ai. Thì thầm:

"Sirius, anh vào đây làm gì?"

Bị phát hiện, cha Sirius đành hiện nguyên hình.

Vừa trở lại thành người liền ôm lấy thầy Lupin, nhỏ nhẹ:

"Remus, tôi không ngủ được."

Thầy Lupin không quan tâm, đẩy cha Sirius ra, cáu gắt:

"Mặc kệ anh, mau đi ra ngoài. Harry thức dậy bây giờ."

Cha không thèm nghe, cọ cọ vào người thầy:

"Không muốn. Tôi muốn ngủ ở đây."

Thầy gắt lên:

"Không được. Anh muốn làm Harry thức dậy thì mới chịu hả?"

Cha Sirius nhìn đứa con trai đỡ đầu đang ngủ ngon lành. Cha không nỡ làm cậu thức giấc, trầm ngâm một lúc rồi nói:

"Vậy thì qua ngủ với tôi đi. Tôi không ngủ được thật, đừng lạnh lùng như vậy."

Thầy Lupin bực dọc nhìn đôi mắt 'cún con' của cha Sirius.

Cún con gì chứ, là cẩu già thì có! Đúng vậy, là cẩu già!

Nhưng cặp mắt của cẩu già đó không hiểu bằng cách nào đã làm xiêu lòng thầy Lupin, thầy thở dài:

"Để xem thái độ của anh đã. Anh không định xin lỗi tôi à?"

"Chuyện gì?"

"Lúc nãy anh mắng tôi còn gì?"

Cha Sirius cãi lại:

"Tôi mắng sai à? Thay vì làm việc nhà thì em nghỉ ngơi đi, việc đó là của Gia tinh."

"Vậy anh muốn cho Harry ăn mấy món 'chết người' của Kreacher?"

"Tôi không nói chuyện đó, em có thể nấu nhưng đừng làm cho Kreacher giao hoàn toàn việc đó cho em."

Lúc này thầy Lupin thực sự tức giận, thầy xẵng giọng:

"Anh không hiểu hả? Đó là sở thích của tôi, chuyện đó anh cũng muốn cấm?"

Cha Sirius đến tận bây giờ mới nhận ra mình là người sai. Sự quan tâm cha dành thầy hơi quá đáng.

Nó không còn là quan tâm nữa mà là kiểm soát.

Cha Sirius không cãi nữa, cha hạ giọng xuống:

"Tôi sai rồi, xin lỗi em."

Thấy thầy Lupin không phản ứng gì, cha Sirius uất ức nói:

"Tôi biết lỗi rồi mà, đừng giận nữa."

Không biết từ lúc nào, thầy Lupin lại dễ mềm lòng như vậy. Chỉ một câu xin lỗi đơn giản của cha Sirius cũng làm thầy vui trở lại. Thầy vuốt mái tóc của cha như đang an ủi, giọng thầy nhẹ nhàng:

"Tạm tha cho anh lần này. Giờ thì anh về phòng ngủ đi."

Cha Sirius không trả lời, cứ nhìn chằm chằm vào cổ người ta.

Thấy cha Sirius không trả lời mình, thầy Lupin thấy lạ, liền hỏi:

"Này, anh làm sao vậy?"

Không một tiếng báo trước, cha cắn nhẹ lên cổ thầy. Bị bất ngờ, thầy không tự chủ được, kêu lên vài tiếng:

"Anh... đừng cắn...um..."

Cha Sirius cười, chỉ tay về phía Harry. Thầy Lupin giật mình đưa tay lên che miệng. Đẩy cha Sirius ra. Dù tức giận nhưng chỉ dám nói thì thầm:

"Anh làm gì thế hả?"

Cha lại cười:

"Làm... em."

Về phía Harry thì cậu gần như tỉnh lại nhưng do mệt quá nên cậu chỉ xoay người rồi ngủ tiếp.

Từ nãy giờ trong mơ cậu nghe thấy tiếng động lạ. Những tiếng đó thực chất là những chuyện hai con người nào đó đã làm, đã nói, chỉ là cậu không biết.

Thấy Harry sắp tỉnh lại, cha Sirius nhân cơ hội này làm khó thầy Lupin. Cha cười ranh mãnh:
"Sao? Bây giờ muốn cùng tôi ra ngoài hay là làm tại đây?"

"..."

"Trả lời đi chứ, Quý ông Mơ Mộng Ngớ Ngẩn của tôi ơi!"

Thầy Lupin đỏ mặt tía tai, thì thầm:

"Ra... ra ngoài..."

Cha Sirius có được câu trả lời như mong muốn. Liền bế người yêu ra khỏi phòng. Sang một căn phòng khác, đóng cửa lại, đặt bùa im lặng, tiếp tục chuyện đại sự.

Chỉ có Harry vẫn ngủ ngon lành không biết chuyện gì xảy ra.

Hiện tại

Harry ăn sáng xong, vẫn cứ nghĩ mình đang làm phiền cha và thầy nên lên phòng dọn dẹp lại phòng ngủ của mình.

À quên, hành lý của cậu, cha Sirius vẫn còn giữ. Hôm qua vừa mới vào nhà, phải chứng kiến cảnh tượng khó tin kia làm Harry quên mất. Cậu đi ra tới cửa nhà bếp thì ló đầu vào hỏi:

"Cha Sirius, hành lý của con đâu rồi?"

Cha Sirius đang ăn sáng, cha có cái tật giống hệt thằng bạn thân của cậu, chưa nuốt hết thức ăn mà nói:
"À, trên phòng con ấy. Yên tâm đi, ta trả về kích thước cũ rồi."

"Vâng ạ."

Harry đi mất. Căn phòng chỉ còn có hai người, cha Sirius nhìn thầy Lupin đang chăm chú đọc báo.

Ẩn hiện trên cổ thầy là vết tích còn sót lại đêm qua, vì nó mà nãy giờ Harry ở đây, thầy khổ sở liên tục kéo áo lên che lại. Cha Sirius dựa vào vai thầy, chọc:

"Em còn dư sức dậy sớm vậy sao? Xem ra tôi chưa đủ cố gắng rồi."

Thầy Lupin tức giận đẩy Sirius ra, hét:

"Còn không phải tại anh à? Lưng tôi muốn gãy tới nơi rồi, ê ẩm tới nỗi chẳng ngủ được."

Cha Sirius cười, trò chọc ghẹo này chưa bao giờ nhàm chán. Cha nhìn thầy cười xấu xa:

"Chẳng phải tại ai đó quyến rũ tôi hay sao?"

Thầy Lupin vừa giận vừa xấu hổ. Thầy cuốn tờ báo lại, đánh liên tục vào người cha, giận dữ quát:

"Ai thèm quyến rũ anh? Nói cho anh biết, hôm qua suýt chút nữa là Harry phát hiện."
Cha Sirius tròn mắt:

"Làm sao mà Harry biết được?"

"Thì nghe được chứ sao? Lúc nãy Harry nói là nghe tiếng động lạ. Còn là tiếng nói chuyện nữa. Lỡ như Harry biết được thì phải làm sao? Tất cả là tại anh, Chân Nhồi Bông đáng ghét."

Mặt Sirius méo xẹo.

"Sao lại tại tôi? Em cũng nói mà."

"Anh còn cãi nữa hả? Nếu anh không quấy rối giấc ngủ của tôi thì đâu có chuyện."

Thầy Lupin lại giận rồi. Cha Sirius thở dài, chỉ vừa mới làm lành hôm qua, không phải là sáng sớm hôm nay mới đúng vậy mà bây giờ lại tức giận nữa.

Cha Sirius vẫn không chịu nhận lỗi, cha thì thào:

"Nhưng mà dù sao Harry cũng có biết gì đâu? Em đừng giận nữa, lần sau tôi sẽ chú ý."

Thầy Lupin gầm lên:

"Còn có lần sau? Từ nay tới khi Harry vào học, cấm anh đυ.ng vào tôi."

Nói xong, thầy đứng dậy bỏ đi, cha Sirius vội vàng đuổi theo, nói:
"Này, này. Tôi xin lỗi. Đừng vậy mà."

Harry ở trên phòng hăng say dọn dẹp, lau dọn không hề biết chuyện gì đang xảy ra ở dưới bếp cũng như là cuộc trò chuyện đêm khuya mà cậu tưởng mình nghe nhầm.

Một tuần trôi qua êm đềm, Harry cứ nghĩ là sẽ được gặp Ron sớm hơn, ai ngờ đâu phải chờ tới tận sinh nhật của cậu. Chuyện Cúp Quidditch Thế Giới không phải là thứ tư tuần sau tức là cách ngày cậu về nhà cha Sirius khoảng ba ngày. Qua sinh nhật cậu nó mới được tổ chức.

Tờ Nhật Báo Tiên Tri hơi gấp gáp nói rằng Cúp Quidditch sẽ diễn ra sớm hơn mọi năm, làm rối loạn nơi tập trung xem trận đấu, gây không ít nghi ngờ từ phía dân Muggles nên họ quyết định vẫn giữ nguyên lịch trình cũ.

Harry có chút thất vọng nhưng cũng không sao. Cuộc sống ở đây thoải mái, vui vẻ. Ngày nào cha Sirius và thầy Lupin cũng có một cuộc cãi vã nho nhỏ, hầu như đều là do cha Sirius bày ra.
Harry vẫn chưa nhớ được bao quát toàn bộ căn nhà. Cậu đi lộn phòng mấy lần. Lần gần đây nhất cậu muốn vào nhà bếp như lớ ngớ thế nào lại nào lại vào phòng của cha Sirius.

Căn phòng rất đẹp, trên tường vẫn còn treo tấm ảnh rất to, gồm có bốn người mặc đồng phục nhà Gryffindor. Một người cao hơn hết, tóc đen dài là cha Sirius, người đứng bên trái cũng có mái tóc đen nhưng thấp hơn, trông rất tinh nghịch đó là ba James. Bên phải cha Sirius là người có mái tóc màu nâu nhạt, mặt đầy vết xước, hiền lành, chắc chắn là thầy Lupin rồi. Người cuối cùng là người mà Harry muốn bỏ qua, không muốn để tâm tới nhất là Peter Pettigrew. Harry đứng nhìn trân trân tấm hình, cha Sirius vào mà cậu cũng không hay. Cha nói:

"Đó là tấm ảnh lúc bọn ta còn đi học. Con biết điều đó mà phải không?"
Harry giật mình, quay lại. Rối rít nói:

"Vâng. Con xin lỗi vì tự tiện vào đây."

"Không sao mà. Remus có nói với ta, con muốn biết quá khứ của ta, đúng chứ? Vậy, con muốn biết chuyện gì?"

Harry ngập ngừng:

"Con không biết gì về cha cả, con chỉ biết... cha là bạn thân của ba James, là cha đỡ đầu của con. Con không biết là... ơ..."

Cha Siirus mỉm cười nhân hậu, xoa đầu cậu.

"Con đang buồn cho ta? Đừng ngốc thế. Mọi chuyện cũng qua rồi. Con qua đây."

Cha Sirius đã Harry sang một căn phòng khác, nó khác với những căn phòng còn lại trong nhà. Trên tường là những hình vẽ, những nhánh cây. Là cây gia phả, Harry nhìn thấy tên Sirius Black trên đó, chỉ nhìn thấy tên còn hình ảnh thì không còn nữa, cứ như nó đã bị phá hủy.

"Đây là ta, mẹ ta đã là vậy khi ta bỏ nhà đi vào năm ta mười sáu tuổi." - Cha Sirius sờ lên tấm hình đã bị cháy đen, mơ màng nói.
Harry cũng không ngạc nhiên lắm, với tính khí của cha Sirius, chắc là cha không thể nào chịu nổi khi sống trong một căn nhà mà cha không hề yêu quý một người nào. Harry hỏi:

"Cha đi đâu ạ?"

"Sang nhà của ba con."

"Thật ạ?"

"Phải. Ba mẹ của James đối xử với ta rất tốt. Ở đó ta mới cảm nhận được tình yêu của gia đình. Nên là Harry, con không cần suy nghĩ quá nhiều về quá khứ của ta. Cũng vì điều đó, ta mới trở thành bạn thân của James, mới được James giao cho trách nhiệm trở thành cha đỡ đầu của con. Con hiểu không?"

Harry mỉm cười, ôm lấy cha mình. Có lẽ cha nói đúng, cậu đã buồn phiền vì những chuyện không đâu.

Những chuyện đã qua thì không thể nào thay đổi được.

Qua vai của cha Sirius, Harry nhìn thấy một nhánh khác. Tên là Narcissa, người bên cạnh hay chính xác hơn là chồng - Lucius Malfoy. Harry thì thầm:
"Lucius Malfoy..."

Cha Sirius buông cậu ra, đảo về phía cậu đang nhìn chăm chú. Bật cười:

"Đúng vậy, Narcissa, bà chị họ của ta là vợ của Lucius Malfoy. Gia tộc Black tôn thờ thuần chủng không mấy ngạc nhiên khi kết giao với một gia tộc thuần chủng khác là gia tộc Malfoy. Con ngạc nhiên sao? Cũng phải thôi, con khá thân thiết với Draco mà nhỉ. Bây giờ thì con cũng biết rồi đó, nếu xét về quan hệ này thì ta là cậu của Draco."

Harry há hốc mồm, đây có lẽ là điều gây sốc nhất từ khi cậu đặt chân đến đây. Nhà Black và nhà Malfoy có quan hệ thân thiết như thế, vậy mà Draco không nói với cậu một lời nào. Draco phải gọi cha Sirius là cậu, là cậu cháu nhưng mà cha Sirius cũng không vì mối quan hệ đó mà không căm ghét gia đình Malfoy. Mà cũng phải, ngay cả gia tộc của mình mà cha cũng đâu có ưa.
Harry mất ngủ mấy ngày liền về chuyện đó, cho đến tận ngày Hedwig trở về, cầm theo thư của Draco, lá thư rất ngắn gọn:

"Harry,

Cuối cùng em cũng chịu trả lời. Em nói là môi em bị sưng? Vậy thì tôi xin lỗi. Nhưng mà nếu như gặp được em trong vài ngày, tôi không chắc là tôi có thể kiềm chế được mình mà lao vào hôn em như thế một lần nữa.

Yêu em nhất,

Draco Malfoy."

Cái gì chứ? Đây là thư đe dọa hả? Harry không thèm trả lời, bực mình đi xuống ăn tối. Cậu còn định hỏi hắn chuyện kia, bây giờ thì chẳng còn tâm trạng.

Harry không còn suy nghĩ về chuyện đó nữa, một phần vì lá thư của Draco, một phần khác là vì sắp đến sinh nhật cậu, chỉ còn vài ngày nữa. Cha Sirius nói là sẽ tổ chức một bữa tiệc tại đây, mời gia đình Weasley đến.

Cha định giữ bí mật chuyện đó đến ngày sinh nhật cậu nhưng lại buộc miệng nói ra.
Harry vui lắm, từ trước giờ đây là lần đầu tiên của được tổ chức một bữa tiệc sinh nhật đàng hoàng, được ở bên cạnh những người mình yêu quý nhất, thật là tuyệt!

Cứ thế, một ngày, hai ngày, ba ngày. Cuối cùng cũng đến ngày 31/07!

Thứ ba, 04/08/2020.

T/g: Mn đọc thì Bình chọn và Cmt góp ý để tui có nhiều nhiều động lực nha! Chuyện là 5 ngày nữa biết điểm thi nên hoang mang muốn "chầm cảm" luôn rồi!! :((

___

Truyện được tác giả đăng trên W.A.T.T.E.D và E.N.O.E.L. Những trang khác đều là reup không xin phép. Link gốc của truyện: https://my.w.tt/Uw3aOH61i9