Cha và con trai

Cha và con trai (7) - Chap 4

Ông Nguyễn Bá Thanh hào hứng dắt cậu em trai vừa mới ra tù của mình đi tham quan một vòng công ty của mình, ông vỗ vỗ lưng em trai nói,

"Em sẽ có một nửa cổ phần ở trong công ty, đồng giám đốc với anh."

"Thôi anh, em có biết gì đâu, công ty để cho anh và bé Hưng sau này quản lí là được rồi." Chú Lâm, em trai ông Thanh vội lên tiếng từ chối.

"Không được, em cũng có phần trong này, nếu như không có sự hi sinh của em thì 20 năm qua anh cũng chẳng có được những thứ này, mình là anh em với nhau, đừng có khách sáo." Ông Thanh vuốt lưng em trai, đúng lúc một nam nhân viên trẻ trung cao như người mẫu đi tới, da mặt người này láng mịn trắng sáng vô cùng, đeo cặp kiếng cận nhỏ, tóc tai chải chuốt, cả người thơm phức mùi nước hoa, cái áo sơ mi trắng ôm gọn cơ thể khỏe khắn mình dây thể thao của anh.

"Giám đốc." Nam nhân viên gật đầu chào ông Thanh.

"A, đây là Hoàng Nghĩa, trợ lý của anh, còn đây là anh Lâm, em trai anh." Ông Thanh giới thiệu qua lại với hai người.

"Dạ, em chào anh Lâm." Nghĩa gật đầu chào.

Chú Lâm cũng chào lại.

"Chút em dọn cho anh Lâm đây một văn phòng để làm việc nhé, ảnh sẽ là phó giám đốc công ty từ nay về sau." Ông Thanh lên tiếng.

"Em đã nói thôi mà anh..." Chú Lâm cố nói.

"Em không được cãi anh." Ông Thanh nghiêm giọng.

"Dạ, em sẽ bảo với cô Ý chuẩn bị ngay ạ, anh Lâm, anh đi theo cô Ý nhé." Nghĩa nói rồi quay sang bên trái kêu to tên một nữ nhân viên nào đó, "CÔ Ý ƠI, CÔ VÀO ĐÂY CHÚT NHÉ."

Cô Ý vội vã từ phòng bên chạy vào, thấy ông Thanh liền cúi đầu chào.

"Đây là anh Lâm, em trai của giám đốc, từ nay sẽ kiêm chức vụ phó giám đốc công ty, cô chuẩn bị cho anh Lâm một văn phòng làm việc ngay hôm nay nhé." Nghĩa căn dặn.

Cô Ý vừa nhìn thấy chú Lâm đẹp trai tuấn tú ra dáng đàn ông vạm vỡ ngời ngời đã nhanh chóng đỏ mặt, cứ ấp úng thẹn thùng mãi.

Ông Thanh thấy vậy liền đẩy vai đá mắt với em trai, chú Lâm sau 20 năm, lần đầu được tiếp xúc với gái đẹp lại còn trẻ trung e thẹn như thế cũng không khỏi ngất ngây, hai má chú cũng nhanh chóng đỏ lên vì mắc cỡ. Nghĩa để cho cô Ý dẫn chú Lâm đi một vòng công ty, cậu nắm tay ông Thanh nhanh chóng kéo vào văn phòng của giám đốc.

Cánh cửa vừa đóng lại là Nghĩa đã nhào đến ôm chầm lấy ông Thanh mà hôn mà hít, tay cậu lần mò bên dưới hết vuốt ve chà sát đũng quần ông thì lại thọc cả vào bên trong như muốn giật đứt sợi dây nịt để được cầm lấy ©ôи ŧɧịt̠ vị giám đốc.

"Em đói khát quá nhỉ?" Ông Thanh hướng mắt về cánh cửa.

"Em đói lắm rồi, cả tuần nay, bị con vợ hành lên hành xuống bắt em đâm l*и nó, trong khi...trong khi em chỉ mê ©ôи ŧɧịt̠ anh đâm l*и em thôi..." Nghĩa nhõng nhẽo, vẻ điển trai tuấn tú đạo mạo của một nhân viên văn phòng ban đầu giờ đã bay biến đi hết sạch, giờ anh là một con đỉ da^ʍ loàn đang cố mò mẫn ©ôи ŧɧịt̠ của sếp mình.

"Sao, chán vợ rồi hả?" Ông Thanh phì cười.

"Tại anh đó, cứ bắt em lấy vợ trong khi em chỉ muốn được lấy anh thôi." Nghĩa cất giọng hờn dỗi," Phải gồng mình giả trai thẳng với cô ta, em mệt lắm, em phát điên lên mất."

"Anh làm thế là tốt cho em, cũng tốt cho chúng ta, cả hai đều cần nhưng vỏ bọc bên ngoài để có thể lén lút đến được bên nhau." Ông Thanh đáp.

"Em không muốn lén lút nữa, em muốn công khai." Nghĩa nói trong cơn bực tức, ngay sau đó liền biết mình quá lời liền dỗ ngọt hôn lên má ông Thanh, "Em xin lỗi, em biết anh không công khai được, lén lút cũng không sao cục cưng, miễn là anh cho em bú ©ôи ŧɧịt̠ anh, anh đâm đít em thường xuyên là được."

"Em đó, ngày càng da^ʍ". Ông Thanh đưa tay nựng cằm cậu trợ lý hai mươi bốn tuổi của mình.

"Em là con chó da^ʍ của anh mà." Nghĩa nói rồi cởi hết nút áo sơ mi, ngồi xuống bò bốn chân như một con cún, đưa mặt lên thè lưỡi ra nhìn ông Thanh.
"Để anh xem em da^ʍ cỡ nào con chó của anh? Nói anh nghe, em là gì hả?" Ông Thanh tay vừa tháo dây nịt vừa đưa mắt nhìn Nghĩa.

"Em là con chó của anh, là vật nuôi của ông chủ, cái miệng của em là nơi làm sạch ©ôи ŧɧịt̠ cho ông chủ, là cái bồn chứa nướ© đáı của ông chủ, l*и em là cái hầm chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ông chủ, ông chủ đυ. càng mạnh, con chó càng khoái." Nghĩa nói.

"Còn gì nữa?" Ông Thanh bỏ sợi dây nịt xuống bàn.

"Còn...còn...là con chó cưng hay liếʍ sạch chân cho ông chủ." Nghĩa đáp ngay.

Ông Thanh cởi tiếp quần tây dài, chiếc qυầи ɭóŧ của ông hiện ra.

"Nói anh nghe, con chó có thèm ăn ©ôи ŧɧịt̠ của anh không?"

"Có, con chó thèm ăn ©ôи ŧɧịt̠ của ông chủ lắm, ©ôи ŧɧịt̠ ông chủ vừa mập vừa to vừa dài, ăn vào là ghiền suốt đời." Nghĩa rú lên trong cơn dâʍ ɭσạи đầy nɧu͙© ɖu͙©.
Ông Thanh lôi ©ôи ŧɧịt̠ ra để vắt ngang trên mép quần xì, ©ôи ŧɧịt̠ nhanh chóng cương lên càng lúc càng to ra. Những sợi gân cũng bắt đầu nổi lên trêи thân ©ôи ŧɧịt̠ căng cứng, đôi mắt của Nghĩa ánh lên đầy thèm thuồng, nước miếng trào ra cả khóe môi anh.

"Cho con chó bú ©ôи ŧɧịt̠ ông chủ đi, con chó đói lắm rồi, con chó đói lắm ông chủ ơi." Nghĩa gào lên thất thanh, anh đã không kiểm soát được hành vi của mình nữa.

Chỉ chờ cú ra hiệu từ ông Thanh là ngay sau đó Nghĩa bò bốn chân lao đến, há miệng to chờ sẵn để ngậm lấy đầu ©ôи ŧɧịt̠ khổng lồ của ông chủ vào miệng mà bú lút cán từng cú một, cậu bú như thể thèm khát ©ôи ŧɧịt̠ dữ lắm, bú phát nào là sâu đến tận gốc ©ôи ŧɧịt̠ phát đó, hai bờ môi bậm chặt lại chà sát lên những sợi gân ©ôи ŧɧịt̠ của ông Thanh, chiếc lưỡi bên trong cọ ngoáy khắp ©ôи ŧɧịt̠ ông, do quá nứg nên khoang miệng bên trong họng Nghĩa nóng hổi lại ngập đầy nước miếng ứa ra liên tục.
"Em càng lúc càng da^ʍ, vợ em không đáp ứng đủ cho em hả?" Ông Thanh nói.

"Anh lại đùa, vợ em bắt em đυ. nó chứ có đeo cu giả đυ. em đâu mà đáp với chả ứng." Nghĩa ngước mặt lên nói rồi lại cúi xuống mải miết bú ©ôи ŧɧịt̠ cho sếp. Nhìn cậu bú mà hai bên má phồng cộm cả ra vì đầu ©ôи ŧɧịt̠ to quá khổ với cái miệng nhỏ xíu của Nghĩa.

"Vậy mốt anh mướn mấy con gà móng đỏ hạng sang đeo ©ôи ŧɧịt̠ giả vô đυ. em nha?" Ông Thanh chọc.

"Cu giả làm sao nóng và phê bằng cu thật." Nghĩa nói, tay nắm chặt thân ©ôи ŧɧịt̠ ông Thanh rồi sục lên xuống, vừa sục vừa đưa lưỡi đánh lên đầu khấc ông vài cái.

"Ngậm dái anh đi, đừng mải lo cho ©ôи ŧɧịt̠ anh, còn hai hòn ngọc của anh nữa, bên trong chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà em muốn uống đấy cục cưng." Ông Thanh đáp.

Nghĩa cúi xuống đưa lưỡi liếʍ từng hòn dái ông Thanh, sau khí tắm ướt chúng bằng những dải nước bọt thì cậu trợ lý trẻ bỏ vào họng mà mυ"ŧ từng hòn nghe chùn chụt, hết bú dái ông chủ, Nghĩa liền đưa tay xoa xoa đều hai hòn dái, vừa mát xa vừa nhìn ông Thanh bật cười, "Em xoa bóp, chút hai hòn dái ông chủ bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào miệng cho em nuốt nha?"
"Trước hết cho anh coi cái lổ của em đã, cả tuần nay anh không rớ vào thì có thằng nào rớ vào không nhỉ?" Ông Thanh nắm đầu Nghĩa để tọng ©ôи ŧɧịt̠ vào lại, cậu bú ©ôи ŧɧịt̠ ông trong khi ông trườn người về trước, đưa tay tháo từng cúc quần cậu rồi tuột xuống hẳn mắt cá chân, ông đưa một ngón tay vào miệng mυ"ŧ rồi lần mò ra sau lỗ nhị của Nghĩa.

"Chà." Ông Thanh đã tìm thấy mép lỗ đang mở rộng ra khi Nghĩa chu mông để bú ©ôи ŧɧịt̠ sếp mình.

"AH." Nghĩa rít lên, người giật một cái khi ông Thanh thọc cả ngón tay vào mà cọ ngoáy bên trong thành lỗ, lâu lâu lại móc ra lòi những mảng thịt đỏ hỏn bên trong.

"Rộng quá đấy, em nɠɵạı ŧìиɧ với ai hả? Nói." Ông Thanh lên tiếng.

"Làm gì có ai? Anh này, em thèm quá nên thủ da^ʍ với dưa leo ấy." Nghĩa nói nhanh.

"Không nhịn nổi à? Em hư quá." Ông Thanh đánh cái bốp vào mép lỗ của Nghĩa khiến anh giật mình rêи lên.
"Em hư vậy anh phạt em đi." Nghĩa nói, mặt cậu đã đỏ bừng.

"Ok, anh sẽ phạt em." Ông thanh đẩy cậu ra, dọn hết đồ đạc trên bàn làm việc của mình, tuột quần xuống đầu gối rồi leo lên nằm dài trêи bàn làm việc giờ đã trống trơn.

"Nhún ©ôи ŧɧịt̠ anh cho anh phê đi rồi anh đâm cho em sướиɠ." Ông Thanh đưa mắt nói.

Nghĩa ngoan ngoãn vội trèo lên bàn làm việc, ngồi hổm lên hạ bộ ông Thanh rồi nhẹ nhàng cầm ©ôи ŧɧịt̠ ông mà đút dần vào l*и mình, cậu khẽ rên lên, mặt nhăn lại khi đầu ©ôи ŧɧịt̠ khổng lồ của vị giám đốc tách hai mép thịt lỗ nhị cậu trợ lý trẻ mà tiến sâu vào bên trong.

"A...©ôи ŧɧịt̠ TO ĐÃ QUÁ...NHƯ MUỐN XÉ RÁCH CÁI L*и Da^ʍ CỦA EM ANH ƠI..." Nghĩa rít lên, đầu ©ôи ŧɧịt̠ ông Thanh đã đi vào hết hậu môn cậu.

"Ư..." Ông Thanh cũng cong môi bật thốt, người đẩy phần hông lên cao để ©ôи ŧɧịt̠ nhanh chóng đi sâu hết cỡ vào lỗ nhị của cậu trợ lý trẻ.
Nghĩa hạ người ngồi xuống hẳn lên hạ bộ ông chủ, khi ©ôи ŧɧịt̠ ông đã vào lút cán, hai hòn dái liền bị ép chặt căng cứng trồi lên chạm sát vào bờ mộg của người trợ lý. Nghĩa đợi một chút cho cơn đau mua qua đi liền nhổm người lên xuống nhè nhẹ nhún ©ôи ŧɧịt̠ ông Thanh ra vào bên trong l*и mình rồi từ từ tăng tốc độ lên dần.

"AH...Sướиɠ...ANH...ƠI..." Nghĩa đỏ ửng cả mặt, đưa tay chống đè mạnh lên ngực ông Thanh và ra sức nhún ngựa bên dưới.

Những tiếng ọt ọt phát ra khi ©ôи ŧɧịt̠ ông Thanh ra vào lên xuống lỗ nhị của cậu trợ lý trẻ, nước da^ʍ từ lỗ l*и lẫn đầu ©ôи ŧɧịt̠ ông rỉ ra tạo nên những tiếng âm thanh kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự dâʍ ɖu͙© của cả hai.

Nghĩa nhún càng mạnh, ông Thanh càng nhổm hông lên cao, về nghĩa đen đúng là cả hai đang đυ. lẫn nhau, ông Thanh nhấp ©ôи ŧɧịt̠ vào cái bốp, Nghĩa nhún xuống.
"Sướиɠ quá em ơi...con chó của anh..." Ông Thanh hít hà, hai tay bê lấy cặp mông nõn nà săn chắc của Nghĩa mà nắc ©ôи ŧɧịt̠ ầm ầm.

"Em là con chó của anh, lỗ l*и của em là cái bồn hứng tinh của anh." Nghĩa đáp, cúi xuống hôn lấy ông Thanh, cả hai hôn nhau, mυ"ŧ lấy môi nhau, lưỡi thọc qua khoan miệng đối phương mà mặc sức đánh lưỡi cọ ngoáy nhau.

"Em muốn uống nước miếng của anh." Nghĩa rêи lên, "Cả nướ© đáı nữa, mọi thứ nước từ người anh, em đều muốn uống."

"Em da^ʍ quá con chó à." Ông Thanh khoái chí, những câu nói của Nghĩa quả thực đã kí©ɧ ɖụ© ông rất nhiều.

Nghĩa nhún một hồi cũng rả mồ hôi mệt nhoài, ông Thanh cũng vậy, thấy thế ông liền vỗ mông cậu ra hiệu.

Nghĩa ngoan ngoãn nhổm người dậy, ©ôи ŧɧịt̠ ông Thanh rớt ra khỏi lỗ nhị cậu, cả hai đứng dậy leo xuống bàn, ông Thanh dựa lưng vào bàn, Nghĩa thì quỳ xuống bên dưới.
"Há miệng ra nào con chó cưng." Ông Thanh đưa giọng ra lệnh.

Nghĩa há ra, ông Thanh liền nhổ vào miệng cậu vài ngụm nước miếng rồi nắm đầu cậu đẩy sát vào ©ôи ŧɧịt̠ mình.

Cái miệng Nghĩa đầy nước miếng của ông Thanh vội vã ngậm lấy ©ôи ŧɧịt̠ sếp mà bú lấy bú để, vừa bú cậu vừa nuốt những ngụm nước miếng của sếp xuống cổ họng.

"Hết khát chưa?" Ông Thanh sờ lấy má cậu.

"Ư..." Nghĩa gật đầu, nhất quyết không nhả ©ôи ŧɧịt̠ ông Thanh ra mà cứ cố bú, cố nuốt như muốn ăn tươi nuốt sống ©ôи ŧɧịt̠ ông vào trong bụng.

"Được rồi, đứng lên, để anh đυ. nào." Ông Thanh kéo cậu đứng dậy, ôm chặt lấy mông cậu từ sau mà ghì sát vào người.

Trong khi cả hai môi lưỡi dây dưa lẫn lộn ở trên thì bên dưới, ông Thanh cầm ©ôи ŧɧịt̠ nhét vào lỗ l*и Nghĩa rồi bế xốc cậu lên mà bắt đầu nắc bắt đầu đυ..
Nghĩa tay quàng qua vai ôm lấy cổ ông, hai chân vắt ngang hông ông tựa lên mặt bàn phía sau, ông Thanh bế cặp mông của cậu trợ lý rồi đυ. cậu phập phập trong tư thế đứng.

"A...Sướиɠ...A...ĐÃ..." Nghĩa rêи từng chữ đứt quãng, miệng há to ra hớp lấy không khí để thở, miệng cậu khô khốc. Ông Thanh thấy vậy liền phun vài ngụm nước miếng vào miệng cậu để xoa dịu cơn khát, lưỡi cả hai thè ra đá qua lại bên ngoài với nhau rồi Nghĩa dùng môi mυ"ŧ lấy lưỡi ông Thanh mà mυ"ŧ nhẹ ra vào như thể đang cố sức mυ"ŧ sạch từng giọt nước miếng bên trong khoang miệng vị sếp trung niên đẹp trai lực lưỡng ©ôи ŧɧịt̠ to.

Ông Thanh gồng người ra sức nắc mạnh hơn, cậu trợ lý trẻ biết còn biết ôm chặt lấy vai ông, bấu hết sức vào người vị giám đốc để đem cả lỗ hậu mà trải nghiệm những cú nắc thần sầu mà cậu thèm khát, mùi mồ hôi, mùi đàn ông trung niên hừng hực xông vào mũi cậu, khiến Nghĩa ngây ngất, cậu thèm khát mùi đàn ông trưởng thành, cậu thèm ©ôи ŧɧịt̠ họ, thèm cả những giọt nước bất kì từ co thể họ tiết ra.
Do nứиɠ quá, Nghĩa thè lưỡi liếʍ một đường dài từ má ông Thanh lên đến thái dương, ông cũng đưa lưỡi liếʍ lấy lưỡi cậu, cả hai tiếp tục hôn nhau, bên dưới ©ôи ŧɧịt̠ ông vẫn không ngừng nhấp ra nhấp vào.

Được một lúc thì ông Thanh rút ©ôи ŧɧịt̠ ra, đặt cậu trợ lý xuống chiếc bàn, mông cậu xoay về mặt ông, ông Thanh nhét ©ôи ŧɧịt̠ vào rồi dập người như một cái máy, hai tay bóp chặt hai bên hông Nghĩa.

"A...Đυ. EM NHƯ VẬY ĐÓ ANH...ÔNG CHỦ ©ôи ŧɧịt̠ TO...ANH Đυ. L*и CON CHÓ Sướиɠ QUÁ...A....A...A..." Nghĩa rú lên trong cơn khát tình động ɖu͙ƈ, được con cănc khủng của ông chủ nện xuống đùng đùng, mép lỗ cậu nhanh chóng sưng tấy lên, cơ bên trong siết chặt lại nhưng càng ép chặt ©ôи ŧɧịt̠ ông Thanh thì ông càng đυ. mạnh hơn, Nghĩa không còn biết gì ngoài há hốc miệng ra rêи la trong sự câm lặng, cơ mặt cậu gồng cứng lại, gân xanh nổi lên đầy thái dương, mặt đỏ hoét do máu nứиɠ dồn lên tới đỉnh điểm.
"ANH Đυ. L*и CON CHÓ CÓ Sướиɠ KHÔNG...HA....HẢ....HÀ....HA..." Ông Thanh mỗi câu chữ đều kèm theo một cú nắc mạnh hết sức lút cán.

"C...CÓ..." Nghĩa đáp, người cũng bị giật theo mỗi cú nắc của ông chủ.

"Con chó ngoan thì anh...ANH MỚI Đυ. CON CHÓ NỮA...NGHE CHƯA...HA ...HA...HA..." Ông Thanh vừa đυ. vừa nói kiểu gầm gừ.

"D...DẠ...." Nghĩa gật đầu lia lịa.

BỐP BỐP BỐP BỐP

Côи ŧɧịt̠ ông Thanh dập thêm bốn cú lút cán thì vội rút ra, đầu ©ôи ŧɧịt̠ vừa ra khỏi lỗ l*и Nghĩa đã bắn tinh xối xả, có vẻ ông Thanh cũng đã nứиɠ tới óc nên không kiềm lại được, từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ thi nhau bắn lên mông Nghĩa, vài dòng rớt thẳng lên mép lỗ đang sưng đỏ hỏn của cậu, ông Thanh sục mạnh thân ©ôи ŧɧịt̠ để xuất tinh ra hết, ông nghiến răng, bụng hóp lại rồi sau một cú thở mạnh, ông căng bụng ra, đẩy các múi cơ bụng nổi rõ lên vạm vỡ, ông thở hổn hển, hai tay đưa lên chống hông ra lệnh.
"Con chó mau quay lại liếʍ sạch ©ôи ŧɧịt̠ cho ông chủ nào."

Nghĩa ngoan ngoãn quay lại, đưa ©ôи ŧɧịt̠ ông Thanh vào miệng mà ngậm bú, cậu bú ʍúŧ sạch sẽ những giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại trên khắp thân ©ôи ŧɧịt̠ ông.

"Ngoan, còn mồ hôi trên ngực ông chủ nữa." Ông Thanh nói, tay chỉ vào vài dòng mồ hôi đang lấm tấm chảy xuống từ ngực ông.

Nghĩa đưa lưỡi liếʍ sạch sẽ.

"Con chó ngoan lắm, ông chủ thương, ông chủ sẽ đυ. con chó thường xuyên." Ông Thanh mặc lại quần áo.

"Vậy chừng nào ông chủ đυ. con chó nữa ạ?" Nghĩa đưa mắt hỏi.

"Chừng nào ông chủ thích." Ông Thanh đáp.

Sau khi cả hai đã mặc quần áo lại đầy đủ thì có tiếng gõ cửa, chú Lâm đang ở bên ngoài.

"Vào đi." Ông Thanh cất tiếng.

"Anh hai, em có chuyện muốn nói." Chú Lâm đi vào, có vẻ khó chịu.

"Lại là chuyện em không muốn nhận một nửa cổ phần của công ty à?" Ông Thanh đoán ra ngay.
"Sao anh biết?" Chú Lâm bất ngờ.

"Em là em của anh, anh không hiểu em thì ai hiểu em hả thằng ngốc, em đi ra ngoài đi Nghĩa, khi nào cần, anh sẽ gọi." Ông Thanh quay sang cậu trợ lý.

"Dạ, em chào hai anh." Nghĩa gật đầu chào rồi lặng lẽ đi ra, mắt cậu có lướt nhanh qua chú Lâm một cái thật nhanh, môi cậu bậm lại.