(Quyển 1) [EDIT] Nhân Vật Phản Diện Hôm Nay Cũng Thật Ngoan

Chương 9: Tiểu Thanh Mai, Có Chút Mạnh (9)

Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

"Đúng thật là một đứa thiểu năng trí tuệ! Loại người này sống trên đời làm gì? Ngốc nghếch ngu xuẩn, ngoài trì trệ thành tích lớp, còn làm được cái gì!" Giáo viên ngữ văn càng mắng càng hăng, đặc biệt là thấy Phồn Tinh không đáp lại lời nào, quyền uy của bản thân như được nâng lên thỏa mãn vô hạn.

Ầy, về sau cũng có vô số người có cảm giác này.

Đối với đại lão chính là liên tiếp phun ra, phun đến cực kỳ sảng khoái.

Cảm thấy mình có thể bắt nạt một đứa ngốc, mà đứa ngốc kia vẻ mặt lại lơ ngơ, hoàn toàn không biết cách phản bác. Nghe có phải rất sảng khoái không?

Nhưng mà những người này lại không biết... Bị đại lão lặng yên không một tiếng động nhốt vào sổ đen, cái này còn sảng khoái hơn!

Đại lão kéo ra một quyển sổ đen nhỏ, viết tên của giáo viên ngữ văn lên.

Thích Hà không biết vì sao, cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.

Tuy rằng hắn cũng kêu Vân Phồn Tinh là đứa ngốc, mà cô cũng thật sự ngốc, nhưng khi nghe giáo viên ngữ văn hùng hổ mắng như vậy, hắn lại cảm thấy vô cùng bực bội.

"Thưa cô, chẳng lẽ cô không cảm thấy công kích học sinh của mình như vậy là quá không có sư đức sao? Đề mục mà cô vừa nói, cả lớp cũng không chỉ một mình Vân Phồn Tinh làm không đúng, dựa vào cái gì mà chỉ mắng bạn ấy?" Còn không phải vì Vân Phồn Tinh ngốc sao!

Thật buồn cười!

Khinh thiện sợ ác, bắt nạt kẻ yếu!

Người trên đời đều giống nhau!

Giáo viên ngữ văn: "Thích Hà, cậu cút ra ngoài cho tôi! Ở bên ngoài đứng một tiết!"

Thích Hà cà lơ phất phơ đi ra, phạt đứng thì hắn liền đứng thôi.

"Vân Phồn Tinh, cô cũng ra ngoài cho tôi! Ra đó mà đứng!"

Đại lão đang nhìn bài thi mới mẻ sau lần đầu thi cử: ". . ."

Nghiêng nghiêng đầu.

Một mặt không hiểu.

Hai mặt không hiểu.

Một trăm mặt không hiểu.

Cái này thì có liên quan gì đến cô?

Vì sao đột nhiên phạt cô ra ngoài đứng?

Nhân loại mấy người này, thật sự quá kỳ quái nha!

Thích Hà nhìn tiểu ngốc tử đứng bên cạnh mình, cười nhạo một tiếng: "Lúc cô đối phó tôi thì năng lực mạnh mẽ thế kia, hôm nay bị người ta mắng lại y như một cái đầu gỗ, đến một chút phản ứng cũng không có? Có bản lĩnh thì đem nữ nhân trong kia ném xuống nước đi."

Hắn cảm thấy tiểu ngốc tử này thật sự quá thảm.

Cô ngu xuẩn như vậy, ai cũng có thể đem cô giẫm dưới chân. Chờ bà ngoại Di mất, cô còn không phải sẽ bị người khác ức hϊếp đến chết sao.

Kết quả đại lão dùng ánh mắt cổ quái nhìn Thích Hà, phảng phất như đang nhìn thằng ngốc.

Thích Hà cẩn thận xem xét, mẹ nó, cô quả thật là đang dùng ánh mắt nhìn thằng ngốc để nhìn hắn!

"Tốt nhất đừng ở trước mặt mọi người bắt nạt người khác." Phồn Tinh cũng không biết loại ý niệm này từ đầu mà có, cứ như từ khi cô được sinh ra thì chúng đã tồn tại.

Thế nào, cô còn định sau lưng trùm bao tải giáo viên rồi đánh bà ta?

Thích Hà cười lạnh xem nhẹ.

Kết quả ngày hôm sau, Thích Hà đã có thể lãnh hội được, câu nói "tốt nhất đừng ở trước mặt mọi người bắt nạt người khác" đến tột cùng có ý nghĩa gì...

[Bản dịch này được đăng tại truyenwki.com/user/Nhatdadiemvu]

Sáng sớm.

Thích Hà nhìn thấy Vân Phồn Tinh đi ở phía trước, trong tay dường như mân mê thứ gì, sau đó nhét vào cặp.

Chờ khi hắn đi qua, cô đã đứng lên, vỗ vỗ bùn đất trên tay.

Hắn đi học sớm như vậy, là bởi vì từ sau khi bị đưa đến nông thôn, hắn đều không thể ngủ sâu, có khi còn mất ngủ. So với việc nằm trằn trọc, còn không bằng dậy sớm.
Nhưng mà đứa ngốc này đi học sớm như vậy, để làm gì?

Thích Hà vốn dĩ muốn hỏi, nhưng nghĩ lại bản thân mình tốt xấu gì cũng là người bình thường, nếu cùng đứa ngốc Vân Phồn Tinh nói nhiều lời, chỉ sợ sớm muộn cũng trở nên không bình thường.

Vì thế hắn yên lặng đi theo phía sau Phồn Tinh, cô nhận ra, nhưng trực tiếp xem nhẹ hắn.

Thích Hà giờ khắc này hồn nhiên không biết, hắn không muốn hạ thấp giá trị con người mình nói chuyện với đứa ngốc, nhưng nhắm mắt theo đuôi một đứa ngốc như vậy, vốn dĩ cũng không tốt hơn chút nào!

Hơn nữa, hắn cho rằng, một nam nhân bị đại lão mạnh mẽ ấn đầu che chở, muốn bảo trì mạch não của người thường, hắn có khả năng sao?