(Đã Hoàn) [NP, cấm luyến, cao H, xuyên không] Huynh trưởng vi phu.

2.1 - ảo giác - h

Khi màn đêm buông xuống, Từ Uyển hồi hộp trông đợi đến 11 giờ. Vài đêm trước cô luôn tỉnh dậy sau cơn ác mộng đúng một giờ ba mươi phút, cho nên cô định sẽ đánh một giấc đến thời điểm này.

'Làm như vậy, cô sẽ không còn gặp ác mộng nữa...'

Sau khi xem đến bộ phim thứ ba, Từ Uyển đứng dậy lấy một cốc nước. Nhìn đồng hồ trên tường điểm đến nửa đêm, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

"Loan nhi...Loan nhi..."

Một giọng nam nhân quen thuộc thì thầm bên tai Từ Uyển.

Âm thanh ma quái càng lúc càng gần, hơi thở nóng bỏng, ám muội phun ra sau tai cô ngày càng gấp gáp, một đôi tay cường tráng bất ngờ từ phía sau kéo mạnh cô vào lòng.

'Không! Tôi không muốn!'

Từ Uyển tức giận.

Cô muốn la lên, nhưng phát hiện miệng không thể phát ra tiếng. Đôi môi mềm mại run rẩy dữ dội được đầu ngón tay nam nhân nhẹ nhàng mơn trớn, thọc vào trong khuôn miệng ẩm ướt nóng bỏng nhiều lần.

Mắt không thể nhìn thấy, chân tay cũng không thể cử động, lòng như chết lặng, cô khóc không ra nước mắt. Hết rồi, cô thực sự không thể tránh được cơn ác mộng này... chỉ bất lực chấp nhận số phận của mình.

"Loan nhi, có nhớ đại ca không?"

Một giọng nói trầm khàn quen thuộc vang lên gần vành tai nhạy cảm cô.

Ngón tay nam nhân quá mạnh mẽ, đầu ngón tay thọc sâu vào bên trong và trêu chọc chiếc lưỡi ẩm ướt hồng hào của cô. Từ Uyển yếu ớt, vô lực tựa hẳn vào ngực hắn để mặc lưỡi mình bị trêu đùa đến tê dại. Cuối cùng hắn cũng rút những ngón tay ngỗ ngược ra khỏi khuôn miệng, làm dòng nước bọt trong suốt không ngừng trào ra từ đôi môi đỏ mọng mềm mượt.

"Không ~"

Từ Uyển bật ra một tiếng rên nhẹ xấu hổ khi hắn liếʍ khóe môi cô, và nuốt nước bọt một cách ranh mãnh.

Giấc mơ này có thật!

Trong khoảnh khắc, ngực cô chợt thấy hơi lạnh, từng chiếc cúc áo ngủ đang chậm rãi được cởi ra. Từ Uyển đấu tranh trong tiềm thức và chợt nhận ra, cô ấy chưa bao giờ mặc đồ lót khi ở nhà!

Đầu ngực cô đột nhiên bị khuôn miệng ẩm ướt ngậm xuống, nhẹ nhàng liếʍ cắn quả anh đào nhỏ đang dần cứng lại, trong khi bàn tay thô to dùng sức bóp nắn một bên ngực trắng trẻo còn lại.

"Ahh ~"

Từ Uyển gào thét trong lòng, cô đã bị thao mê man mà không có màn dạo đầu suốt nhiều đêm liền...

Khoan đã! Có điều gì đó không đúng! Một suy nghĩ bất chợt ập đến trong giây phút ngây ngất của cô.

Cái miệng nhỏ nhắn phía trên đang bị hút hết nước bọt, vậy ai mới là người ăn quả anh đào của cô?

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Vòng eo dù được một đôi tay cường tráng giữ chặt, nhưng vẫn có một bàn tay khác hung hăng nhào nặn, véo ngực cô, trong khi một bàn tay khác mọ mẫm nơi vùиɠ ҡíи của cô.

Hai cái miệng! Bốn cánh tay! Từ Uyển lộ rõ vẻ mặt kinh hoàng, mặt tái nhợt nghĩ.

"Hừ, Loan nhi dưới đó ướt nhẹp, chật khít."

Một giọng nói khác đột ngột phá vỡ sự sửng sốt và kinh ngạc của Từ Uyển. Cô không nhận ra ống quần pajama và qυầи ɭóŧ ren đã bị kéo xuống đầu gối từ lúc nào. Người đàn ông hơi đẩy hai chân cô ra, dùng ngón tay thô ráp trực tiếp trêu chọc hoa huyệt của cô.