(Đã Hoàn) [NP, cấm luyến, cao H, xuyên không] Huynh trưởng vi phu.

18 - buổi chiều êm ả

Ngày hôm sau, thừa dịp Yến Cảnh không rãnh rỗi, Yến Loan gọi ma ma đến, nhẹ giọng dặn dò,

"Ma ma, ngươi hãy tìm một người đáng tin, quay về Hoài Âm hầu phủ gặp a nương, báo người biết, ta không thích nơi này và muốn trở về."

Sau tất cả những rắc rối ngày hôm qua, Yến Loan mới biết được, tất cả người hầu ở điền trang đều nghe theo lệnh Yến Cảnh, duy chỉ có ma ma người của Vĩnh Khang công chúa, đã trông nom nàng đến khi trưởng thành mới thực sự quan tâm đến mình, thế nhưng hôm qua người lại bị hắn dùng kế đẩy đi nơi khác, khó trách nàng khóc lóc lợi hại đều không một người tới cứu.

"Trở về? Ông Chủ mới tới một ngày, việc trưởng chủ giao cho người còn chưa làm xong."

Ma ma giật mình nhìn Yến Loan, cho rằng nàng là được cưng chiều nên sinh hư, không khỏi có chút không tán đồng.

Yến Loan mới nhớ tới mẫu thân căn dặn nàng sửa lại điền trang, liền nở nụ cười khổ, nếu nàng còn ở lại đây, e rằng Yến Cảnh sẽ......

"Ngày sau ngươi hẵng về, trước mắt cứ cho người làm mang tin về phủ, để lão Triệu bên cạnh a nương tới đón ta."

Nàng không ngốc, hiện tại mọi nhất cử nhất động đều bị Yến Cảnh kiểm soát, nếu muồn rời khỏi nơi này chỉ sợ so với lên trời còn khó hơn, việc cấp bách chính là nhân cơ hội tìm người hồi phủ, chỉ cần Vĩnh Khang công chúa phái người tới đón, nàng không tin Yến Cảnh không để nàng quay về!

"Tóm lại nhất định phải nhanh lên! Còn nữa, đừng để đại ca biết."

Quý thủy lần này kéo dài không được mấy ngày, một khi trên người sạch sẽ, chắc chắn không cầm giữ nổi Yến Cảnh du͙© vọиɠ thú tính! Cho nên, trước hết cần trở lại bên cạnh Vĩnh Khang công chúa trốn một thời gian, rồi tìm cơ hội trốn chạy sau.

Thấy nét mặt nàng nghiêm túc, ma ma cũng không tiện hỏi nhiều, liền đồng ý đi ra ngoài.

Tuy nhiên đã hai ngày liên tiếp trôi qua, người của Hoài Âm Hầu phủ đều không thấy đến, trái tim Yến Loan tức khắc đông cứng lại......

Hôm qua một trận mưa to xua tan cái nóng oi ả ngột ngạt, giữa trưa mặt trời lên đến đỉnh đầu, hiếm khi giữa hè nóng bức lại thổi đến làn gió mát lạnh, Yến Cảnh liền lệnh người hầu giăng lưới che, đặt giường mát đủ cho hai người giữa vườn hoa ngự uyển.

"Huynh thả muội xuống! Muội tự mình đi được!"

Yến Loan bị Yến Cảnh bế từ trên giường ôm ra ngoài chính điện, còn chưa tỉnh ngủ hẳn, một thân váy dài trắng tuyết trên khuỷu tay nam nhân tung bay theo từng cơn gió nhẹ, phá lệ xuất trần.

Dẫm lên cánh hoa trắng hồng rơi đầy trên đất, Yến Cảnh nhẹ nhàng đặt thiếu nữ xuống giường mát, vỗ vỗ trên đỉnh đầu thiếu nữ ý bảo nàng yên tĩnh chút.

"Muội tránh ở trong điện đã mấy ngày không ra ngoài, hiếm khi hôm nay thời tiết không tồi, cùng ta uống trà đi."

Yến Loan lẩm bẩm miệng nhỏ không vui, dù miệng nói là uống trà, có thị nữ đứng dưới tán cây cách đó một thước đang chuẩn bị trà, thế nhưng trên một vài chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường lại bày biện sổ con giấy viết thư, rõ ràng là muốn để nàng xem hắn xử lý sự vụ.

"Đều là đất phong chính vụ, Mật Dương quận cũng nằm trong số đó, muội cũng qua xem đi."

[Đất phong chính vụ: việc chính trị liên quan đến đất đai vua chúa phong cho chư hầu hoặc chư hầu cấp cho tầng lớp dưới.]

Hắn không vội, ôn nhu vén y phục, ngồi xuống bên cạnh Yến Loan, kéo nàng vào trong lòng, lấy một sợi dây cột tóc hoa văn kim phượng trên khay thị nữ đang chờ sẵn, ngón tay thon dài bắt đầu lang thang trên mái tóc đen dày của Yến Loan.
Mái tóc Yến Loan dài đến mông, đen nhánh thả nhu thuận, có thể nói là mái tóc đẹp mà nam nữ tử đương thời đều ao ước, mơ hồ còn có thể ngửi được hương thơm dịu nhẹ thoang thoảng, khiến Yến Cảnh dường như say mê, cũng may hắn định lực kinh người, dùng dây cột tóc bện bím tóc lỏng lẻo lập tức buông nàng ra.

"Huynh rốt cuộc có thể bện hay không, làm sao lại khó coi như vậy!"

Nhìn thấy bím tóc dài rời rạc từ phía sau, Yến Loan suýt chút nữa bật cười thành tiếng.

Nàng cười duyên dáng, má lúm đồng tiền như hoa, tức khắc liền khiến cảnh đẹp khắp bốn phía xung quanh tựa hồ chùng xuống một bậc, Yến Cảnh không khỏi cảm thấy kinh diễm, nhưng thực nhanh liền phản ứng lại, vươn ngón tay cốc yêu đầu nàng, không thẹn, nói

"Lần đầu tiên khó coi cũng là chuyện bình thường."
Tưởng hắn đường đường là Yến thế tử Hoài Âm Hầu phủ, một tay lãnh binh đánh giặc, gϊếŧ người, bày mưu lập kế, còn có thể viết ra văn chương hơn người, nhưng cũng lần đầu trong 22 năm qua hắn bện bím tóc cho một tiểu nha đầu lại gặp khó khăn đến vậy.

Yến Loan không hề để ý đến hắn, ném bím tóc trong tay ra phía sau, sau đó ghé vào trên giường mát lạnh thêu hoa, với lấy cái cây trượng vàng bên cạnh, đi trêu đùa con cá vàng ẩn mình dưới đài sen trong bể.

Mà Yến Cảnh cũng khoanh tay quay sang một chỗ khác, bắt đầu xử lý chính sự, sổ con chồng chất như núi đang rất cần hắn phê duyệt.

Thị nữ bưng trà hoa tới, Yến Loan buông trượng vàng trong tay xuống, cầm chén trà ngọc hoa văn sơn động núi non nhấp một ngụm, mắt nhìn lén Yến Cảnh vài lần, không thể không nói, nam nhân xử lý chính sự, bộ dáng cực kỳ kiệt xuất uy phong.
Hôm nay Yến Cảnh mặc áo gấm tơ tằm sắc xanh sẫm, ống tay áo rộng cùng vạt áo phía trước thêu hoa văn rồng, đai lưng ngọc cẩm lộng lẫy, tương xứng cùng sắc mây bay, tóc dài như mực kết hợp cùng đỉnh quan kim long ở giữa, càng lộ ra mặt đẹp như ngọc, tựa thần tiên hạ phàm.

Yến Loan cầm chén trà nhịn không được thở dài cái thượt, nam nhân như hắn quả nhiên mê người nha......

Nhìn vòng eo thon dài, dung mạo thâm thúy, ngón tay thanh mảnh cầm bút màu son, chỉ đáng tiếc nam nhân này lại là ca ca ruột nàng!

Bỗng nhiên, trong đầu liền bay ra một con tiểu ác ma, ở bên tai nàng bắt đầu thổi chiếc loa nhỏ: cần gì quan tâm hắn có phải ca ca ruột hay không, nam nhân hoàn mỹ như thế, hắn thích ngươi, ngươi cứ xuôi theo đi!

Mặt khác một tiểu thiên sứ khác cũng bay tới, quạt cánh nhỏ tức giận kêu: Không thể, đó là lσạи ɭυâи! Tiểu Yến Loan, ngươi nhất định phải cố chịu đựng, bằng không ngươi nhất định sẽ mang bêu danh một đời!
Yến Loan tức khắc giật mình, chén trà trong tay suýt chút chảy xuống.

Nàng nhất định phải kiên trì, không thể bị hắn mê hoặc!

"Làm sao vậy? Nếu muội thấy nhàm chán, mau tới đây giúp ta đi."

Nhìn vẻ mặt Yến Loan tâm tư như viết rõ hết trên mặt, Yến Cảnh cười bất đắc dĩ, lấy bảo ấn thế tử rồng cuộn trong hộp sơn ra.

Hiếm khi hôm nay hai người hài hòa như thế, Yến Loan trong lòng dù có ẩn giấu tâm sự, cũng không muốn nghịch ý Yến Cảnh, liền đặt chén trà xuống, đi đến bên cạnh chiếc bàn dài, hiếu kỳ cầm lấy con ấn vàng Phương Huyền Vũ, được Yến Cảnh hướng dẫn, liền đóng dấu thật mạnh trên một quyển sổ con.

Nhìn bảo ấn trên thái thú tấu chương, Yến Loan đột nhiên có loại cảm giác cầm ngọc tỷ hoàng đế nắm giữ thiên hạ, vô cùng sảng! Đều là nữ nhân, nàng tựa hồ có chút hiểu vì sao Chử Thái Hậu lại tàn nhẫn độc ác như vậy.
Sau đó cũng không đợi Yến Cảnh nói gì, liền cong mông nhỏ xích gần đến một thị nữ bắt đầu lật mở tấu chương, chọc chọc bảo ấn, chơi vui vẻ vô cùng.

Yến Cảnh thỉnh thoảng xem nàng chơi đùa, cũng chỉ sủng nịnh cười cười, thi thoảng lại gọi Yến Loan đến dùng khăn tay lau mồ hôi mỏng giữa trán nàng, điệu bộ cưng chiều hết mực ngay cả Vĩnh Khang công chúa dù cũng rất sủng ái nàng còn không thể sánh bằng.

Yến Loan tuy rằng trong lòng có hơi lo lắng sợ mình sẽ làm phiền Yến Cảnh, nhưng nàng vẫn lựa chọn ngoan ngoãn phối hợp cùng hắn.

Gió thổi hoa rơi, nam nhân tuấn mỹ ngồi dưới tấm màn che, trông cực kỳ đẹp mắt...... Ít nhất là vậy cho đến khi Yến Đạo đến, hắn chỉ nhìn thoáng qua, khung cảnh tức khắc trở nên thật kinh khủng, đôi đồng tử khó chịu như bị vật gì đâm xuyên vào.
"Nhị đệ sao tới được đây?"

Yến Đạo? Yến Loan buông bảo ấn trong tay xuống ngẩng đầu nhìn, thân ảnh dưới giàn hoa tử đằng cách đó 5 thước, thật đúng là nhị ca nàng, trong lòng không khỏi tò mò là ngọn gió nào đã thổi hắn tới?

Vẫn là bộ dạng lạnh lùng vô thường như cũ, dạo bước đến chỗ Yến Cảnh tay nắm chặt hành lễ nói:

"Đại ca, là mẫu thân sai đệ tới, nghe nói Loan nhi triệu người hồi phủ truyền tin về, nói qua không tốt, mẫu thân liền cử đệ tới xem."