(Đã Hoàn) [NP, cấm luyến, cao H, xuyên không] Huynh trưởng vi phu.

20 - đêm đầu - 3p, h

Bữa tối hôm nay yên tĩnh lạ thường, dù có thêm một người, bầu không khí vẫn lạnh lẽo xuống đến 0 độ.

Yến Đạo dường như bị đánh, trên khuôn mặt khôi ngô, sáng sủa nhưng lạnh lùng còn lưu lại vài vết bầm tím đáng sợ, Yến Loan càng không đồng cảm với hắn dù chỉ một chút, thậm chí còn hung hăng trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt sưng đỏ đẫm lệ vì khóc cả buổi trưa, đầy bi ai oán hận, thật khiến người khác phải thương tiếc, xót xa.

"Nhìn hắn làm gì, hảo hảo dùng bữa."

Yến Cảnh chất đầy thức ăn lên cái đĩa đẩy đến bên chén Yến Loan, cực kỳ không vui khi thấy nàng nhìn nam nhân khác.

Bang! Yến Loan nhịn không được, giận dỗi trực tiếp ném đũa bạch ngọc trên tay lên bàn, mắt nhìn Yến Cảnh, chỉ vào Yến Đạo gào lên:

"Đuổi hắn đi! Mau đuổi hắn đi! Ta không muốn nhìn thấy hắn!"

Thanh âm trong trẻo lộ ra phẫn uất sắc nhọn, Yến Đạo cũng không muốn ăn, ném đũa ngọc trong tay xuống, cười lạnh nói:

"Đại ca, là huynh nuông chiều muội ấy như vậy?"

Yến Cảnh đang dùng khăn mặt lau khóe miệng, một tay kia rãnh rỗi vuốt vuốt Yến Loan xù lông, lại bị nàng né tránh, cũng không tức giận, quay sang đáp lời Yến Đạo:

"Sau này cứ từ từ dạy dỗ."

Mà sau này, e rằng sẽ sớm ....

Yến Loan quý thủy, tổng cộng đã bốn ngày rồi, đến ngày thứ năm hoàn toàn không có, Yến Cảnh liền phái một vài ma ma đến, sau đó hồi bẩm lại chủ tử, hôm đó có không ít đồ vật được mang đến chính điện.

Ý thức được mình sắp sửa bị ăn thịt, Yến Loan dù thế nào cũng không chịu phối hợp, bị mấy bà lão cao lớn thô kệch đè ấn trong thau tắm gội sạch sẽ, thay váy dài màu đỏ, nhưng tay chân đều bị mấy dải lụa trói chặt, mang đặt ở trên giường, miệng nhỏ không ngừng la hét lại bị khăn tay màu đỏ bịt kín.

Bọn thị nữ thắp sáng những ngọn nến trên mười Đồng Tước đài, tầng tầng lớp lớp lụa mỏng trong điện được thả xuống, sau đó tất cả đều lui ra ngoài.

Bỏ lại một mình Yến Loan bị trói giống như một cái bánh chưng nhỏ, lệ rơi đầy mặt trốn vào góc giường, lụa mỏng xuyên thấu đỏ tươi trên người cũng chẳng khác gì không mặc, nửa thân trên trần trụi không mặc yếm càng khiến đôi nhũ lớn lộ hẳn bên ngoài làn váy mỏng, hai chân trắng trẻo cân xứng như ẩn như hiện, nàng khẽ nhúc nhích, lụa mỏng trượt nhẹ, mông nhỏ tròn trịa liền vểnh lên nhìn không sót gì.

Nàng mới mười ba tuổi, ở hiện đại cũng chỉ là học sinh trung học thanh thuần, tuy rằng trong lòng sớm đã trưởng thành, nhưng nàng không thể chịu được khi bản thân vẫn đang trong thân hình lolita! Yến Cảnh khốn kiếp, quả nhiên hắn không thể chờ đợi lσạи ɭυâи, tên đại biếи ŧɦái chết tiệt đó!

Sau một lúc không ngừng chửi rủa Yến Cảnh, người nọ mới khoan thai đi đến, tiếng bước chân trầm trọng từ ngoài điện vang đến bên trong, mỗi một bước tựa hồ từng chút từng chút một dẫm lên nỗi sợ hãi trong lòng Yến Loan, đến khi lớp màn lụa cuối cùng được vén lên, hai người bốn mắt nhìn nhau.

"Loan nhi lại không nghe lời?"

Tuy rằng hắn thật sự có dặn dò những bà lão đó, nếu nàng không chịu nghe lời, cứ trói lại, nhưng lúc ấy cũng chỉ là những lời nói đùa, lại không ngờ rằng nha đầu này thật đúng là bị trói.

Tuy nhiên trông dáng vẻ nàng bị trói, cũng rất mê người nha.

"Ngô ngô!"

Tên hỗn đản! Đồ vô lại! Biếи ŧɦái chết tiệt! Yến Loan không dám giãy giụa quá mức, thậm chí còn theo bản năng kẹp chặt hai chân không mặc quần lại.

Miệng nhỏ bị bịt kín chỉ có thể mơ hồ phát ra những âm thanh lí nhí, mặt hạnh má đào phồng lên tràn ngập phẫn nộ, yếu đuối động lòng người nhưng cũng không hề rơi lệ, liên tiếp trừng mắt Yến Cảnh, hận không thể hóa thành đao kiếm chém gϊếŧ hắn.
Tinh tình nóng nảy dường như chỉ càng khiến Yến Cảnh động tâm, treo màn lụa trong tay trên mắc câu như ý màu trắng, sau đó hắn bắt đầu cởϊ qυầи áo, hiếm khi hôm nay hắn diện trường bào sắc đỏ khiến dung mạo anh tuấn càng thêm gợi cảm, quyến rũ.

Đợi hắn lột sạch chỉ còn lại qυầи ɭóŧ, ngoài điện chợt truyền đến một trận tiếng bước chân, Yến Loan vẫn luôn nhắm chặt mắt bất ngờ mở lớn đôi đồng tử tối tăm, tưởng rằng mình sắp được cứu.

Nhưng phát hiện Yến Đạo cũng diện áo gấm sắc đỏ, trên tay cầm một dải lụa mỏng cùng đồ vật đi đến, khuôn mặt lạnh lùng mơ hồ nhàn nhạt cười, khi đến trước giường, ánh mắt liền dừng lại trên người thiếu nữ trốn ở trong góc.

"Ta còn tưởng ngươi sẽ không tới."

"Đệ tìm vài thứ, đến chậm."

Yến Loan vừa mới đứng dậy muốn xin giúp đỡ, nhất thời bị sấm chớp giữa trời quang đánh đến đầu váng mắt hoa, trơ mắt nhìn Yến Đạo đặt đồ vật trên tay lên đầu giường, làm động tác giống hệt Yến Cảnh, nàng nháy mắt hiểu ra.....
Giờ khắc này, nàng giống như rơi vào hầm băng quanh năm lạnh lẽo, một Yến Cảnh gần như đã cưỡиɠ ɧϊếp nàng, hiện giờ lại thêm Yến Đạo, đêm đầu tiên của nàng cư nhiên biến thành cưỡиɠ ɧϊếp tập thể!

Kiếp trước nàng đã tạo nghiệt gì!

Đầu óc trống rỗng, trơ mắt nhìn Yến Cảnh cởϊ qυầи, Yến Loan hoàn toàn bị dọa khóc, nàng lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nam nhân gần như vậy, cho dù chưa có cương cứng, đều lớn kinh người!

Yến Cảnh bước lên giường lớn, liền đi đến chỗ Yến Loan co ro trong góc, cự vật khổng lồ liên tục lắc lư theo từng động tác của hắn, thân ngọc cao lớn ngồi quỳ xuống bên chân nàng, động tác cưỡиɠ ɧϊếp còn cực kỳ ưu nhã cao quý!

Hoàn toàn không hề mang dáng vẻ cưỡиɠ ɧϊếp thiếu nữ đáng khinh hay lo lắng trong lòng......
"Ngô ngô!!" Biến đi! Biến đi!

Yến Loan co rúm ở trong góc, ngã vào khăn trải giường tơ lụa, muốn trốn sang đầu giường bên kia, tay chân nàng bị trói chặt vặn vẹo, hệt như con ốc sên nhỏ bé đáng yêu, đầy bất lực đáng thương.

"Ngoan, Loan nhi ngoan ngoãn một chút, bọn ta sẽ dịu dàng, sẽ không quá đau, ân?"

Yến Cảnh cười ôn nhu bắt được một chân nhỏ trắng ngọc của nàng, sau đó đặt nàng nằm ngửa trên chiếc giường mềm mại.

Yến Loan sao có thể nghe lời hắn, hai chân bị trói chặt không ngừng loạn đá, cả người liều mạng dùng hết sức lực đạp mạnh vào đầu vai hắn, Yến Cảnh nhất thời chưa kịp chuẩn bị, tức khắc buông lỏng chân nàng ra, nàng nắm lấy sơ hở vội vàng bò đến mép giường, lại không ngờ rơi vào trong l*иg ngực Yến Đạo.

Nàng khóc lóc nức nở, thân thể mềm mại quyến rũ uốn éo trong l*иg ngực Yến Đạo, đối với nam nhân du͙© vọиɠ như thiêu đốt mà nói, là không thể nhịn được, hắn thậm chí chưa kịp cởϊ qυầи, nhanh chóng ôm nàng ngồi xuống giữa giường, ấn thân thể nhỏ bé vào trong lòng ngực mình.
"Xem ra đại ca cũng có lúc phải thất thủ."

Yến Đạo cởϊ áσ so với Yến Cảnh nho nhã càng thêm to lớn cường tráng, đôi tay Yến Loan bị trói sau lưng bị hắn siết chặt ở trong ngực, hoàn toàn không thể động đậy, ngửi từng trận u hương từ trên người thiếu nữ truyền đến, lòng bàn tay to lớn cách lớp vải mỏng manh cầm vυ" tuyết trắng bắt đầu xoa nắn.

"Ngô! Ngô!!"

"Đôi nhũ Loan nhi cũng thật to, nhéo nhéo hảo mềm."

Ôm chiếc eo mảnh khảnh của nàng, Yến Đạo khát vọng hư vô suốt bấy lâu nay rốt cuộc trở thành hiện thực, môi lạnh lẽo không thể chờ đợi gấp gáp liếʍ mυ"ŧ má lúm đồng tiền xinh đẹp trắng bệch của Yến Loan.

Nhìn hắn nôn nóng sốt ruột, Yến Cảnh khinh thường khẽ hừ một tiếng, ban nãy bị Yến Loan đá một cái, hắn còn khó chịu bực dọc một chút, lúc này mới bắt được cặp giò năng động kia, lập tức nhấc cao lên.
Chát!

Một cái tát vỗ vào cặp mông yêu kiều Yến Loan, lực đạo tuy có chừng mực nhưng vẫn khiến nàng đau đến nức nở thành tiếng, muốn né tránh, thế nhưng chỉ càng đưa bầu ngực vào tay Yến Đạo.

Đầu lưỡi của hắn lướt trên khóe mắt ngấn lệ Yến Loan, khẽ liếʍ lên mí mắt run rẩy của nàng, lòng bàn tay thô ráp đùa bỡn nhéo nhéo đầṳ ѵú mềm mịn, khi thì mạnh mẽ lúc lại chậm rãi, nhào nặn, bóp nắn cặp nhũ giống như đậu phụ mềm mịn.

"Ô ô!"

Rơi vào tay bọn sói đói khát, Yến Loan đã là kêu trời không ứng, kêu đất không linh, nửa thân trên đều bị Yến Đạo khống chế, mà nửa thân dưới hai chân cột nơ bướm lại bị Yến Cảnh giữ chặt, hắn bắt đầu tháo dải lụa xuống, nắm lấy hai cổ chân nàng, tàn nhẫn tách rộng ra.

Làn váy sa mỏng màu đỏ đã trượt đến eo thon, cẳng chân vô lực bị tách rộng, nơi tư mật giữa hai chân thoáng chốc lộ ra trước mắt hai nam nhân...