(Đã Hoàn) [NP, cấm luyến, cao H, xuyên không] Huynh trưởng vi phu.

23 - thao nàng bất tử - 3p, h +++

Mới vừa rồi quá mức thất bại, nên Yến Cảnh cố ý lấy lại thể diện, thắt lưng cường tráng điên cuồng thúc vào giữa hai chân nàng đến tê dại, Yến Loan dù chịu đựng trận phá thân đau, nhưng cũng chưa động tình, tầng lớp vách thịt đều nhức mỏi chỉ theo bản năng tiết ra dâʍ ɖị©ɧ để bôi trơn.

"Aaahahh ~ huynh, huynh chậm lại! Đâm ~ ngô! Đau quá ~"

Đôi mắt đẹp rưng rưng, má lúm đồng tiền bởi vì cao trào mà đỏ ửng lên, một tay nàng che lấy bụng dưới, tùy ý mặc cự long cuồng dã ra vào giữa hai chân mình, tay còn lại xoa bóp dươиɠ ѵậŧ Yến Cảnh, miệng thở dốc liên tục.

Yến Cảnh đang đắc ý không còn thỏa mãn với tư thế bình thường, liền ôm lấy eo nhỏ Yến Loan, bế nàng lên từ trong ngực Yến Đạo, sau đó tách hai cẳng chân trắng ngọc thon thả khóa ngồi trên eo mình, lỗ huyệt liền bị đẩy vào tư thế khác, nuốt lấy côn ŧᏂịŧ của hắn.

"Không muốn không muốn!"

Dươиɠ ѵậŧ hắn quá dài và dày đặc, Yến Loan lần đầu hầu hạ tư thế ngồi, lỗ huyệt căng trướng được lấp đầy vì cọ xát quá mức mà vách thịt không ngừng nảy lên xuống, còn có thể cảm nhận rõ ràng dươиɠ ѵậŧ nam nhân cứng rắn nóng bỏng bị bao bọc, nàng hoảng sợ xô đẩy ngực Yến Cảnh, chỉ muốn nằm trở lại.

Yến Cảnh bóp lấy eo thon của nàng, bắt đầu đâm dữ dội, nàng thật sự quá nhẹ, mỗi lần hắn thô bạo đâm vào, đều khiến nàng không thể ngồi vững, đôi tay nhỏ bé chỉ có thể vòng qua ôm lấy cổ nam nhân, bầu vυ" ma sát bờ ngực rắn chắc của hắn, trong khi miệng nhỏ liên tục phát ra âm thanh yêu kiều nức nở.

"Ân ~ Loan nhi của ta đẹp quá, nhìn xem, cái miệng nhỏ của muội hút ta không chịu buông, quả nhiên trời sinh là để ta thao, sướиɠ không?"

"Ô ô! Huynh nhanh lên, ta không thoải mái, không thoải mái!"

Hai chân nàng run rẩy dữ dội vì dươиɠ ѵậŧ khổng lồ thúc vào quá nhanh, tư thế ngồi khiến qυყ đầυ dạng ô di chuyển càng thêm thuận lợi, cọ xát lên xuống tường thịt mềm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tuy Yến Loan không muốn, hoa tâm tiết ra dịch nhầy bắt nàng miễn cưỡng phải thừa nhận kɧoáı ©ảʍ.

Không có tay nhỏ Yến Loan cọ xát côn ŧᏂịŧ, Yến Đạo đành ngồi một bên nhìn đại ca thao Yến Loan bay lên, khuôn mặt lạnh lùng đều nhịn không được bắt đầu biến thành màu đen.

Là huynh đệ ruột thịt, hắn quá rõ Yến Cảnh trên chiến trường đằng đằng sát khí, lại là 'nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai', là loại người tàn nhẫn hung ác. Mà chuyện giường chiến ngoại trừ sai lầm lúc ban đầu, lúc này đại ca hắn dần trở nên bản lĩnh, càng thao càng hăng, thao lâu không bắn, như thể hoàn toàn không định cho hắn cơ hội ra trận.

[Nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai: một người giữ cửa quan, vạn người không mở được - ý chỉ sức mạnh của Yến Cảnh rất lớn, lấy một thắng vạn.]

"Đại ca, huynh có thể nhanh lên không?"

Yến Cảnh thở gấp, co rút trong hoa huyệt chặt chẽ ướt đẫm, toàn thân đều sảng khoái tới cực điểm, chợt không đề phòng tiếng kêu của Yến Đạo, Yến Loan thanh âm kinh ngạc vừa thốt ra nhưng bị nghẹn lại, khiến nàng vô thức kẹp chặt lại, Yến Cảnh có ý muốn bắn nhưng ẩn nhẫn không xuất, lúc này bất ngờ bị co rút, qυყ đầυ trong tầng thịt non bị kẹp chặt ở nơi sâu nhất, lập tức được giải phóng.

"A! Nóng quá......"

Tuy rằng Yến Cảnh đã bắn một phát trước đó, nhưng sau khi phá thân xử nam hơn hai mươi năm, lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ chỉ nhiều hơn chứ không ít, thắt lưng cường thế ấn chiếc eo thon thả run rẩy của Yến Loan, chỉ hận không thể nhét trọn hai viên tinh hoàn treo dưới háng vào hoa huyệt mỹ diệu kia, không màng tất cả hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ xuất tinh!
Nhưng thật ra Yến Loan mới vừa có một chút cảm giác thoải mái, bị lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc làm bỏng rát, dưới thân thoáng chốc run rẩy kinh hô, tuy cảm giác cực khoái, nhưng cũng ngứa nhột làm nàng hừ nhẹ.

Đến khi xuất tinh xong, Yến Cảnh vẫn còn đẩy nửa côn ŧᏂịŧ thô to vào bên trong, thiếu nữ bởi vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà vách thịt bên trong dao động co chặt lại, bao bọc hắn căn bản không thể rút ra, ngược lại có cảm giác được bú hút càng sâu, rất nhanh hắn lại cứng rắn......

Yến Đạo thật sự không chịu được nữa, ôm Yến Loan xụi lơ như bùn vào trong lòng ngực, nâng kiều mông nàng từ trên dương cụ, từng chút một kéo ra.

"Ưmm ~ đừng, đừng động, bị kẹt rồi ~"

Thịt huyệt bị kɧoáı ©ảʍ xâm nhập, gắt gao siết lấy cự long nam nhân không chịu nhả ra, Yến Đạo cũng không dám ra tay tàn nhẫn, cố để Yến Cảnh rút ra ngoài.
Mỗi khi rút nửa phần, tiểu huyệt Yến Loan liền có cổ nhiệt nóng bỏng lan khắp người, đến khi qυყ đầυ to lớn "Bạch" một tiếng rút ra, một lượng dâʍ ɖị©ɧ hỗn loạn mãnh liệt theo đó chảy xuống thân, mà thịt non cũng khôi phục sự chặt chẽ một cách thần tốc.

"Cư nhiên bắn nhiều như vậy, tiểu huyệt Loan nhi quả thật ăn rất nhiều."

Yến Cảnh rất hài lòng sờ một mảnh chân tâm phấn nộn hỗn độn của Yến Loan, Yến Đạo không kịp đợi nữa, một phen hất tay hắn ra, đặt cả người 'băng cơ ngọc cốt' đỏ hồng của Yến Loan trên giường, nóng lòng không thể chờ nổi liền móc ra gậy thịt dựng thẳng đứng, nhắm ngay cửa ngọc.

[Băng cơ ngọc cốt: da dẻ dáng dấp trắng nuột mịn màng của người đẹp.]

Mở ra hai đôi môi âʍ ɦộ con bướm sưng đỏ, dâʍ ɖị©ɧ còn sót lại vẫn đang róc rách ứa ra ngoài, ướt nhẹp, thắt lưng Yến Đạo bất ngờ duỗi thẳng, vòi rồng tròn trịa lập tức xâm nhập lỗ nhỏ gần như không thể nhìn thấy.
"Aaaaa!"

Yến Loan mềm như bông nằm trên giường, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi lực đẩy mới mẻ, côn ŧᏂịŧ không khác gì với Yến Cảnh, mạnh mẽ đâm vào, chốc lát đã lấp đầy nàng, mật huyệt mơ hồ còn có một tia ngứa ngáy.

Chứng kiến trận chiến đã lâu Yến Đạo vừa tiến vào cửa ngọc thần bí, đã bị hút cứng ngắc sau lưng, thậm chí da đầu đều tê dại, khi cắm đến nơi sâu nhất còn có thể cảm nhận được từng luồng sóng nhiệt đang dao động, ẩn chứa dâʍ ɖị©ɧ tưới trên qυყ đầυ.

"Haah, sướиɠ quá, Loan nhi, tao huyệt muội thật tuyệt!"

Hắn nhịn không được miệng thô bạo chửi thề, Yến Cảnh đang ở một bên bất ngờ tán vào gáy hắn, trầm giọng khinh thường nói:

"Đây cũng là học từ sách?"

Yến Đạo không phải Yến Cảnh, hắn sinh ra đã tàn nhẫn, ở chốn man rợ nhiều năm cũng lây nhiễm không ít bất lương, tuy chưa thực chiến, cũng đã thấy qua không ít, nói lời hạ lưu trên giường, tựa hồ cũng là để nuôi dưỡng tình cảm, hắn không ôn nhu nhã nhặn như Yến Cảnh, muốn cái gì tức khắc sẽ nói.
Ấn hai đùi ngọc tuyết trắng của Yến Loan, nam nhân mạnh mẽ nhấp vài cái, cuồng dã quá mức, đám lông mao dưới bụng hắn hỗn độn đông cứng cọ vào âʍ ɦộ ẩm ướt phấn ngọc Yến Loan, đâm vào âm phụ đáng yêu của nàng đỏ bừng lên.

Hắn cũng phát hiện điểm này, trong lòng có chút sung sướиɠ liền thao động lên, vừa vuốt lấy âm phụ Yến Loan sưng đỏ, vừa trêu đùa đám lông mềm thưa thớt dính ướt dâʍ ŧᏂủy̠, thở gấp trầm thấp nói:

"Loan nhi lông mao ít quá, chi bằng cạo sạch đi, trắng trắng hồng hồng nhất định sẽ càng đẹp mắt."

"Ngươi, ngươi biếи ŧɦái! Buông ra, ta không cần ngươi!"

Yến Loan vốn là cắn răng chịu đựng từng đợt ngứa ngáy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đột nhiên bị ánh mắt nóng bỏng đầy tà mị của Yến Đạo lưu luyến trên âʍ ɦộ mình, nàng giận sôi máu, thanh âm yêu kiều kêu lên đầy sợ hãi.
"Không cần ta?"

Sắc mặt Yến Đạo lập tức tối sầm lại, đột nhiên cúi xuống, một ngụm cắи ʍút̼ núʍ ѵú lắc lư của Yến Loan, hung tợn nói:

"Nếu để ta nghe thấy lần nữa, sẽ thao muội bất tử!!"

Ánh mắt hắn hung ác nham hiểm vô cùng đáng sợ, tràn ngập du͙© vọиɠ chiếm hữu đối với Yến Loan, vừa dứt lời hắn liền điên cuồng thúc vào, nhiều lần thúc tận tử ©υиɠ Yến Loan, Yến Loan bị đâm đến kinh sợ, thanh âm run rẩy, yêu kiều đầy quyến rũ.

"Nhị đệ, ngươi kiềm chế chút."

Dù không thường xuyên tiếp xúc, nhưng Yến Cảnh vẫn rõ nhị đệ hắn như lòng bàn tay, một tiểu biếи ŧɦái từ đầu đến chân, độ tàn nhẫn độc ác duy chỉ dưới hắn, nhưng nhiều thời điểm Yến Cảnh còn ẩn nhẫn, Yến Đạo thì hoàn toàn ngược lại.

Phụt ~ phụt ~

Yến Đạo nhịp nhàng cắm vào rút ra, cuối cùng khơi dậy kɧoáı ©ảʍ Yến Loan, sau đó lượng lớn dịch thể tiết ra theo côn ŧᏂịŧ ồ ạt chảy dưới thân, tất cả đều là cỗ u hương nữ nhân cùng hơi thở nam nhân nồng đậm.