(Đã Hoàn) [NP, cấm luyến, cao H, xuyên không] Huynh trưởng vi phu.

25 - vòng ngọc tái hiện

Yến Đạo rời khỏi được một lúc, nhưng Yến Loan vẫn còn bi thương, phía sau lại truyền đến những tiếng bước chân, cứ tưởng rằng Yến Đạo trở lại, quá tức giận nàng vội vớ lấy chiếc gối bên người, ném thẳng ra ngoài.

"Ngươi như thế nào lại...... Hừ!"

Nhưng lại là Yến Cảnh đứng cách đó không xa, đôi mày tuấn mỹ hiện lên ý cười ôn nhu, hắn một tay bắt lấy gối ôm, tay còn lại bưng một cái khay, thanh âm Yến Loan hừ lạnh tựa hồ khiến hắn có chút không hài lòng.

"Nhị đệ nói muội tỉnh rồi, ăn chút cháo đi."

"Mau bê đi, ta không muốn ăn."

Yến Cảnh vờ như không nghe thấy, hắn đặt cái khay hoa văn sơn mộc trên bàn nhỏ, sau đó ngồi bên bàn khuấy đều cháo trân châu trong chén ngọc lưu li nghi ngút khói, đưa một muỗng đến bên miệng Yến Loan, nói:

"Há miệng."

Không được phép cự tuyệt, Yến Loan phẫn hận sửng sốt vài giây, mắt đẹp trong suốt mơ hồ lộ ra vài phần ủy khuất, môi phấn hồng còn chưa hết sưng liền không tình nguyện mở ra, nghe theo lời hắn.

Đến khi ăn hết chén cháo, Yến Cảnh lấy chiếc khăn tay lau khóe miệng nàng, ôn nhu nói:

"Ngoan lắm, dù muội tức giận cũng không được bỏ đói chính mình, ta sẽ không vui."

Nếu hắn không vui, nàng nhất định sẽ càng đáng thương.

Yến Loan khuôn mặt nhỏ trang điểm phấn hồng tức khắc hơi méo mó, cắn chặt hàm răng oán hận mắng:

"Cầm thú!"

"Ân."

Yến Cảnh cũng không tức giận, đây cũng không phải lần đầu tiên hắn nghe người khác mắng mình như vậy, nhưng trước kia nếu có kẻ nào dám nói hắn như vậy, cỏ trên mộ phần ước tính cũng cao đến mấy trượng, tay vuốt vuốt đầu tóc rối bời của Yến Loan, liền từ trong ngực móc ra một vật, hắn bắt lấy bàn tay non mềm, đeo lên cổ tay nàng.

Yến Loan bực bội muốn mắng hắn, lại phát hiện trên cổ tay một trận lạnh lẽo, nàng liếc mắt nhìn nhất thời trở nên kinh ngạc.

"Đây là ta khi đến Bắc cương, nhìn không tồi, vốn dĩ tính toán sẽ đưa cho muội khi đến cập kê, hiện tại tựa hồ càng thích hợp hơn."

【 Theo ghi chép, năm đó khi Tề Vũ đế bình định Bắc cương, hắn chỉ đưa bảo vật hoàng thất là chiếc vòng ngọc này cho muội muội ruột của mình. 】

Yến Loan hoảng sợ ngồi bật dậy trên giường, bất chấp hạ thân còn đau nhức, lập tức nắm chặt chiếc vòng ngọc quen thuộc trong tay, nàng nhớ đến những lời bà lão họ Lý nói, trong đầu liền một phen hỗn loạn. Từ lúc nàng tìm được chiếc vòng này ở nhà cũ, nàng bắt đầu có những giấc mộng kỳ quái, sau đó đã xuyên đến nơi này.....

Cảnh tượng trong mộng, nghĩ kỹ lại, cơ hồ có thể trùng lặp với tối ngày hôm qua, mà thanh âm nam nhân trong mộng vừa xa lạ vừa quen thuộc, từng tiếng "Loan nhi" dường như đã sớm ám chỉ tất cả.

"Cái vòng tay này..... vậy ta là......"

Vấn đề mà nàng cố tình xem nhẹ bấy lâu nay, lại lần nữa không thể tránh khỏi xuất hiện, việc xuyên không này chắc chắn không phải ngẫu nhiên, nhưng nếu nói nàng là Yến Loan, vậy Yến Loan trước kia là ai?

"Đang nghĩ gì vậy? Rất thích sao? Cũng không uổng phí ta giữ lại hắn một mạng."

Yến Cảnh vô cùng dịu dàng vuốt vuốt mái đầu đen nhánh của Yến Loan.

Yến Loan bắt được một chữ, vội hỏi: "Hắn? Huynh nói ai?"

"Là Bắc cương Đại vu sư, ngày ấy phụ thân nói người này yêu thuật lợi hại, hắn lại dâng vòng tay này cho ta, nói ta tặng lại cho muội, muội chắc chắn sẽ thích."

[vu sư: phù thủy, thầy mo.]

Hắn nhìn Yến Loan nôn nóng sững sờ, ánh mắt thâm thúy lóe lên tia khác thường. Không, đương nhiên không thể đơn giản như vậy, Yến Cảnh sẽ không giữ hắn một mạng chỉ để mang chiếc vòng ngọc này về, chắc chắn còn có nguyên nhân khác.
Bắc cương Đại vu sư? Nàng bỗng nhiên nhớ đến lời bà Lý từng nói: thời Nam Bắc triều thịnh hành thuật phù thủy, đặc biệt là ở Bắc cương, mà chiếc vòng trên cổ tay nàng, lại là thần vật linh thiêng của hoàng tộc Bắc cương, nghe nói khi thiên thời địa lợi nhân hoà, có thể xoay chuyển thời không.

"Đại vu sư còn có thể tìm được cái này sao?"

Không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy chuyện này có chút cổ quái, tựa hồ mọi chuyện đều là bởi vì chiếc vòng này tạo nên, như vậy vị Đại vu sư kia phải chăng đã biết được điều gì?

"Đương nhiên có thể tìm được."

Yến Cảnh gật đầu, dung mạo hắn anh tuấn thật ôn nhu, ánh mắt sáng quét qua cử chỉ nôn nóng của Yến Loan, hơi trầm ngâm:

"Loan nhi, lần trước ở Chử gia, Chử vân thường vì sao đột nhiên đẩy muội xuống hồ?"
Đôi lông mày đẹp Yến Loan hơi nhíu lại, nàng làm sao biết được chứ.

"Ta không biết, nghe ma ma nói Yến Phi xưa nay rất thân cận với nàng ta, ngày ấy có lẽ là do Yến Phi đã xúi giục nàng ta hành động như vậy."

Cái chết của Biện phu nhân luôn là cái gai trong lòng Yến Phi, vì vậy nàng luôn căm hận tất cả hạ nhân trên dưới Yến phủ, đặc biệt là Vĩnh Khang công chúa cùng Yến Loan, lòng tràn đầy tâm cơ luôn muốn trừ khử Yến Loan, còn Chử Vân Thường có lẽ là vì xuất phát từ lòng ghen tị giữa các quý nữ.

......

Yến Loan ở trong điện tu dưỡng ba ngày, vào mỗi đêm cả ba người đều ngủ cùng nhau, mới đầu nàng còn cự tuyệt, chính là trứng chọi đá, rốt cục nàng vẫn bị ép phải tự nguyện.

Hai người bọn hắn thể lực cường tráng, lại mới được nếm thử tìиɧ ɖu͙©, ban đêm hai người vẫn không tránh khỏi động tay động chân với nàng, nhưng khi nghe tiếng nàng kêu đau, cả hai mới dừng lại.
Nhìn lều trại dựng thẳng giữa đũng quần hai người họ, lại trằn trọc trở mình đến không ngủ được, nàng chịu đựng suốt mấy ngày qua rốt cuộc có thể nở nụ cười, Yến Đạo liền tức giận bắt lấy tay nhỏ mềm mại của nàng đặt vào giữa háng mình.

Xoa xoa hai dươиɠ ѵậŧ nam tính nóng bỏng, mãi đến khi hai tay nhỏ nàng đều bị cọ đến đỏ lên, nàng đau khổ xin tha, bọn họ mới lưu luyến không rời buông nàng ra......

Đêm khuya tỉnh lại từ trong mộng, Yến Loan nhìn hai nam nhân ngủ bên cạnh mình, không khỏi có chút bối rối.

Dã sử ghi lại, Mật Dương Ông Chủ hồng nhan bạc mệnh, đã mất vào một đêm trước khi đại ca Vũ Đế nàng đăng cơ, mà ba năm sau khi Yến Cảnh lên ngôi hoàng đế đã tự mình ngự giá thân chinh lên núi và đột ngột băng hà sau đó, trong khi ghi chép về Yến Đạo là trước khi Yến Cảnh xưng đế, hắn đã biến mất không để lại dấu vết.
Rốt cục, ba người bọn họ trong đoạn lịch sử được ghi chép ít ỏi đó, đã phát sinh chuyện gì?

......

Đã là đầu tháng sáu, thời tiết ở Nghiệp Thành liên tục duy trì trong tình trạng nóng bức, trong cung Chử Thái Hậu tuyên bố phụ trách nội phủ, chuẩn bị ngự giá đến kinh đô phụ để tránh nóng, trong triều liền phản ứng lại, Chử Thái Hậu trong lúc tức giận đã gϊếŧ chết vài người.

Yến Vinh cũng triệu hồi Yến Cảnh cùng Yến Đạo trở về Hoài Âm Hầu phủ nghị sự, trong điền trang lúc này chỉ còn lại Yến Loan.

Vào mùa hạ nóng bức, mặt trời sau giờ ngọ rực rỡ bức người, Yến Loan sợ nóng nên tránh ở trong điện đặt vạc nước đá không muốn ra ngoài, vì tham một tia khí lạnh, nàng còn sai người hầu chuyển chiếc giường thấp đến gần mép vạc nước đá lượn lờ khói.
Không có hai tên biếи ŧɦái vờn quanh, nàng bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống này vẫn còn chút triển vọng. Vừa thảnh thơi ăn bánh lạnh uống trà hoa, vừa say sưa lật giở những quyển sách trên tay.

"Muội quả thật rất biết hưởng thụ."

Thanh âm Yến Đạo vang lên, dọa Yến Loan từ trên giường thấp tức thì ngồi bật dậy, nhìn thân ảnh hắn ăn vận đơn giản đầu tóc ướt đẫm mồ hôi nóng, kinh ngạc nói:

"Huynh, huynh không trở về sao?"

Yến Đạo phân phó tôi tớ chuẩn bị nước tắm, tay cởϊ áσ sam bên ngoài ném sang một bên, ngũ quan anh tuấn góc cạnh hơi thầm trầm lạnh lùng, bước đến bên cạnh Yến Loan, khối ngọc bội bên hông nhẹ lay động, chạm quyển sách trên tay Yến Loan khẽ lật.

"Hàn sơn quỷ ký? Sở thích đọc sách của muội quả nhiên không thay đổi, việc nghị sự trong phủ ta cũng không thích nghe, nên trở về cùng muội."
Ánh mắt hắn sâu thẳm dời khỏi quyển sách, quét qua trước ngực đầy đặn Yến Loan, tức khắc trở nên cực nóng. Dọa Yến Loan hoảng sợ vội vội vàng vàng kéo lớp áo mỏng bên ngoài che chắn lại, thân áo váy ngang ngực nàng có vài phần giống như thiết kế thời Đường khiến bầu ngực nàng hiện ra càng phá lệ to lớn.

Mắt nàng liếc nhìn Yến Đạo, liền giật lại quyển sách của mình, sau cùng cũng không quên giấu đi đôi chân nhỏ không mang tất dưới làn váy trắng của mình, mu bàn chân nàng bị Yến Đạo cắn ngày ấy hiện tại vẫn còn hơi đau.