(Đã Hoàn) [NP, cấm luyến, cao H, xuyên không] Huynh trưởng vi phu.

28 - biến cố

Gần Chử trang có một trại ngựa, tất cả ngựa ở đây là cống vật ngoại bang đều là những giống ngựa khỏe mạnh và cực kỳ quý giá. Vào đầu thu hoặc đầu xuân, thường có rất nhiều quý tộc đến đây để du ngoạn. Nghe nói Hoàng đế Tề Linh cũng cực kỳ thích nơi này, hôm nay bất chấp thời tiết nóng bức liền xuất cung phi ngựa đến chỗ này.

"Là ai vậy?"

Yến Loan ngồi trên xe cùng Khương Phúc Viện, nàng nhấc làn váy lam trắng nhạt, chỉ vào nam nhân cưỡi tuấn mã bên cạnh xa giá của Hoàng đế Tề Linh, cách đó không xa, chỉ nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi, diện một bộ cẩm bào lụa mỏng sắc xanh đen, trông rất là hiên ngang.

"Là Đại công tử của Thừa tướng Vương Ung, tên là Vương An Chi, cậu nên tránh xa hắn một chút, nhìn là biết nam nhân này không tốt đẹp gì, ánh mắt hắn trông u ám quá."

Trưởng tử của Thừa tướng Vương Ung? Yến Loan ngẩn người, bây giờ triều chính đều nằm trong tay Chử Thái hậu, mà Chử Thái hậu lại bị Vương Ung khống chế, nghe nói 'quan hàm' của vị Đại công tử này cũng không thấp, tuổi còn trẻ đã được phong Hầu tước, luận đến 'lục nghệ' cùng tướng mạo, nam tử quý tộc cũng chỉ có Yến Cảnh mới có thể phân cao thấp cùng hắn.

[quan hàm: tước vị, cấp bậc quan lại]

[lục nghệ: người xưa chỉ: lễ nghĩa, âm nhạc, cung tên, cưỡi ngựa, biết chữ, tính toán.]

"Tại sao hắn lại đến đây?"

Dã sử có ghi, Hoàng đế Tề Linh vô cùng chán ghét người nhà họ Vương, năm đó Chử Thái hậu cùng Vương Ung độc chết hoàng đế cũng là cha của hắn, hắn tuổi nhỏ bất lực nên trở thành con rối suốt nhiều năm như vậy, đáng thương biết bao nhiêu, bây giờ hắn cũng đã đến tuổi phản nghịch, mâu thuẫn cùng Chử Thái hậu càng ngày càng căng thẳng, làm sao có thể lại nguyện ý giao du cùng người của Vương gia?

[dã sử: sách tạp lục; sách chép chuyện vặt vãnh]

Khương Phúc Viện khinh thường bật cười một tiếng:

"Còn không phải bởi vì Chử Vân Thường sao, Chử Diệu Tử muốn để nàng ta làm hoàng hậu, nhưng nàng lại không bằng lòng, nàng nói thích Vương An Chi, Chử thị vì yêu chiều nàng, vậy mà đồng ý, nên mới mời Vương đại công tử đến."

[Chử Diệu Tử: Chử Thái hậu]

"Thì ra là thế."

Ngày hè nóng oi ả, Yến Loan vừa uống nước ô mai, vừa cầm quạt thêu trên tay, những tua lụa màu vàng nhạt khẽ đung đưa trên tay cầm. Chử thị muốn để Chử Vân Thường làm hoàng hậu, đơn giản là vì muốn ổn định địa vị Chử gia sau này, người không nguyện ý nhất là Hoàng đế Tề Linh, lại không ngờ rằng bản thân Chử Vân Thường mới là người khước từ sự sắp đặt này.

"Xem ra nàng ta cũng biết tự mình rút lui, nếu thật sự nàng dám cản đường tớ, thì đừng có trách sao tớ nặng tay."

Nhìn Khương Phúc Viện giơ nắm đấm lên, Yến Loan hơi sững sờ:

"Cậu thật sự muốn làm hoàng hậu? Lời tớ nói lần trước cậu xem như gió thoảng bên tai?"

Tề Linh đế đoản mệnh sẽ sớm băng hà, ai gả cho hắn chắc chắn sẽ gặp xui xẻo, Chử Vân Thường ngoài dự liệu lựa chọn công tử nhà họ Vương, ngược lại là quyết định tốt, nhưng điều này cũng không khỏi làm Yến Loan hiếu kì, Chử Vân Thường thật sự vì chân ái mà từ bỏ địa vị 'khôn cực'?"

[khôn cực: địa vị cao nhất dành cho nữ tử ngày xưa_hoàng hậu]

"Tớ nghiêm túc đấy, đây là lần đầu tớ thích một nam nhân nhiều đến vậy, cậu không biết gì hết, mỗi lần hắn cười với tớ, tim tớ liền đập bình bịch trong ngực...... Tớ nhất định phải gả cho hắn!"
Khương Phúc Viện bẩm sinh tính tình thuần khiết động lòng người, nhưng sau khi Khương Sa Sa trở thành nàng, tính tình cũng vì vậy đã thay đổi, còn mang theo vài phần nhiệt huyết mạnh mẽ, so với một Yến Loan luôn tính toán cẩn thận từng bước, nàng càng thêm cố tình làm bậy, nhưng lần này nàng ngược lại khiến Yến Loan phải tin phục.

"Sa Sa, cậu đừng như vậy, lịch sử không thể thay đổi, hắn thật sự sẽ......"

Kể từ khi cùng Yến Cảnh Yến Đạo phát sinh quan hệ, Yến Loan liền biết rõ điểm này, lịch sử nàng muốn thay đổi chỉ càng thêm sớm xuất hiện, vận mệnh của nàng có lẽ đã ấn định như trong sách sử ghi chép, thế nhưng nàng không hề nguyện ý để Khương Sa Sa bị liên lụy cùng mình.

"Từ Tiểu Uyển, cậu đừng cố khuyên tớ, dù nó trở thành sự thật, tớ cũng sẽ gả cho hắn! Dẫu sao sau này người làm Hoàng đế chính là ca ca cậu, cậu hãy vì tớ mà khuyên hắn một chút để hai người chúng tớ được xuất cung đi ngao du thiên hạ, như vậy thật tốt biết bao!"
Yến Loan nâng trán, một khắc trước Khương Phúc Viện còn khiến nàng tin phục, một giây sau lập tức không đứng đắn, còn có loại mơ tưởng như vậy.

"Sa Sa, rất nhiều chuyện không đơn giản như cậu nghĩ, tớ hi vọng cậu có thể suy xét thật kỹ."

Hai nàng quen biết nhiều năm như vậy, lại cùng nhau đến triều đại lạ lẫm này, mỗi một bước cũng cần phải thật cẩn thận, dù cuối cùng Yến Cảnh trở thành Hoàng đế, mà những gian khổ thử thách chỉ với dăm ba câu được ghi chép trên sách lịch sử chưa chắc đã hoàn toàn đúng, ai biết đến lúc đó hắn có còn là ca ca của nàng như thời điểm hiện tại hay không, dù sao từ trước đến nay nam nhân trở thành đế vương đều là những kẻ tàn nhẫn không từ thủ đoạn.

Điều duy nhất khiến nàng thở phào, ít nhất hiện tại Yến Cảnh chưa có ý định tạo phản.
......

Khi hai người đến trường đua ngựa, sớm đã có người đứng chờ sẵn, Yến Loan cùng Khương Phúc Viện chậm rãi xuống xe, đúng lúc nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc, một là Chử gia công tử Chử Mông, người còn lại là tiểu công chúa Bắc Cương.

Khương Phúc Viện sửa sang lại váy hoa màu mây, ngón tay chọc chọc eo Yến Loan, thấp giọng nói:

"Cậu biết gì chưa, nghe nói Chử yêu bà muốn gả tiểu công chúa kia cho da^ʍ tặc Chử gia, hừ!"

Nhìn tiểu công chúa mặc trang phục Bắc Cương xinh đẹp đứng bên cạnh Hoàng đế Tề Linh, vẻ sợ hãi lạnh nhạt lúc mới đến đây sớm đã biến mất, Chử Mông chạy đến bên cạnh để hầu hạ, nhưng nàng không thèm để ý đến hắn, chỉ cười cười nói nói đi theo vị Hoàng đế trẻ tuổi.

Yến Loan vô ý thức nhìn về hướng Chử Vân Thường ở bên kia, Yến Phi ở phía sau tay nắm chặt làn váy, ánh mắt khóa chặt Chử Mông, thoáng chốc cô đơn đến cực hạn, khuôn mặt Bạch Liên Hoa nhỏ nhắn lúc này trông thật yếu đuối, nhưng thần sắc lại lộ ra từng tia từng tia tàn ác, thế nhưng có lẽ vì ngại Chử Vân Thường đang ở bên cạnh, nàng ta mới cố dằn lòng xuống.
Thật thú vị.

"Nhìn công chúa kia có vẻ không thích Chử Mông nha."

Yến Loan không có ấn tượng tốt đối với Chử Mông, nếu không phải vì ngày đó nàng nghe lén sự tình hắn cùng Yến Phi, suýt chút đã bị bộ dáng công tử nhã nhặn thâm tình lừa gạt.

Khương Phúc Viện hừ lạnh một tiếng, nắm chặt chuôi quạt tròn bạch ngọc trong tay, cười nói:

"Vậy nếu nàng ta không thích thật thì sao, tớ đã nhờ phụ thân tiết lộ tin này cho Chử yêu bà rồi, vị trí hoàng hậu nhất định phải là của tớ, nếu bà ta có thể lôi kéo được Hằng quốc công phủ, dĩ nhiên sẽ sớm đuổi nàng công chúa không có thế lực này đi."

Lúc trước còn ở hiện đại, tính tình Khương Sa Sa cũng cường thế như vậy, bạn trai tuy nhiều, cũng không thể chấp nhận bọn họ có phụ nữ khác bên ngoài, nhưng Yến Loan vẫn là lần đầu thấy nàng để ý một nam nhân nhiều như vậy.
Yến Loan đành phải lắc đầu, ánh mắt nhìn công chúa đều mang theo mấy phần đáng tiếc, Hằng quốc công phủ phụ trách trông coi quân đội và đóng quân ở Hội Kê, Chử Diệu Tử thông minh như vậy, tất nhiên sẽ nắm rõ ràng.

Lựa chọn Khương Phúc Viện làm hoàng hậu, so với Chử Vân Thường cùng tiểu công chúa càng thêm hữu dụng, vì 'phì thủy bất lưu ngoại nhân điền', gả công chúa đến Chử gia, cũng là để cũng cố thế lực gia tộc, về phần Chử Vân Thường có thể lôi kéo được Vương gia thì sẽ càng tốt.

[phì thủy bất lưu ngoại nhân điền: phù sa không lưu ruộng người ngoài: k để miếng ngon cho kẻ khác; nước màu mỡ không để chảy sang ruộng người khác_chỉ lợi ích của mình không cho người khác]

"Cậu nên sửa lại cách gọi đi, đừng cứ lúc nào cũng nói yêu bà nữa, Chử Thái hậu là nữ nhân rất nguy hiểm, sau này cậu phải cẩn thận chút."
Nàng bận bịu nhắc nhở Khương Phúc Viện.

Tất cả đều là vì cưỡi ngựa mà đến, nữ tử đến đây đều vận trang phục phức tạp, ngoại trừ công chúa mặc trang phục man di ở bên ngoài, Yến Loan cùng Khương Phúc Viện chỉ có thể đi theo Chử Vân Thường đến nơi thay đồ gần chuồng ngựa để thay y phục.

Dù sao đây cũng là nơi lui tới thường xuyên của quý tộc, và họ luôn mặc những kiểu váy áo thuận tiện cho việc cưỡi ngựa.

Yến Loan tùy ý chọn trang phục cưỡi ngựa bằng gấm màu chàm, nàng lệnh thị nữ cài chiếc trâm hoa bằng ngọc trên tóc, sau đó cầm lấy chiếc roi ngựa hơi nặng đi ra ngoài, nàng đuổi thị nữ đứng ở hành lang rồi chờ Khương Phúc Viện đến.

Không ngờ lại đυ.ng phải Yến Phi.

"Mấy ngày không gặp, muội muội có khỏe không?"

Yến Phi còn đang thay quần áo, một tay cầm quạt một tay nhấc váy dài màu khói, đi đến trước mặt Yến Loan bất ngờ cúi đầu hành lễ, tóc được chải chuốt và búi lên cao bởi chiếc trâm cài bằng vàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vừa vặn nở nụ cười yếu ớt.
'Thân thủ bất đả tiếu kiểm nhân', Yến loan biết rất rõ đạo lý này, vừa định trả lời, biến cố liền phát sinh.

[Thân thủ bất đả tiếu kiểm nhân: không ra tay đánh người tươi cười_ ý nói nhìn khuôn mặt tươi cười biết sai của đối phương mình muốn đánh cũng không đánh được]