(Đã Hoàn) [NP, cấm luyến, cao H, xuyên không] Huynh trưởng vi phu.

30 - Tư thế nguy hiểm

Khi Yến Cảnh trở lại Hoàng Trang, trăng đã lên giữa trời, màn đêm mùa hạ phá lệ thanh minh, hắn giẫm trên sao trời mà về, chuyến đi này khiến thân thể của hắn trở nên vô cùng mệt mỏi, đôi lông mày bá khí cũng không còn ôn hòa như trước, nam nhân bước đi vội vàng trong chính điện treo đầy những đèn l*иg, tiện tay vứt chiếc roi ngựa da trâu trên tay vào ngực người hầu.

Sự tức giận quá mức dọa người đều hiện rõ trên khuôn mặt nam nhân, ma ma hầu hạ Yến Loan cùng thị nữ quỳ rạp đầy đất, thậm chí không khí cũng không dám xuất ra ngoài.

"Ông Chủ đâu?"

Ánh mắt bén nhọn đảo qua một đám người, tiếng nói cực kỳ thanh lãnh trầm thấp, ban đêm nóng bức không chịu nổi, nhưng lại khiến tay chân người ta phát lạnh, sống lưng đều run rẩy.

"Thưa Thế tử, sau khi Ông Chủ dùng bữa tối, giờ Hợi đã đi ngủ."

Hắn tiến vào tẩm điện, tầm mười ngọn nến đồng tước đều được thắp sáng, vài cửa sổ có rèm mỏng manh nửa khép hờ, làn gió nhẹ thổi vào, làm lay động lấy màn lụa thêu hoa bay lên, càng đi đến, hương thơm từ cây phật thủ càng thêm nồng đậm.

Yến Loan đã ngủ say trên giường, nàng hồn nhiên nằm nghiêng trên gối, lông mày tựa khói, mặt tựa phù dung, yên tĩnh cực kỳ. Váy ngủ mỏng thấu như mây khói dán chặt lấy thân thể mềm mại đẹp đẽ, tóc dài đen nhánh nằm tán loạn bên giường.

Thấy nàng bình yên vô sự như vậy, Yến Cảnh cuối cùng cảm thấy an tâm.

Hắn nhẹ nhàng ngồi bên mép giường, lòng bàn tay thô ráp nhịn không được chạm vào gương mặt mỹ lệ của nàng, da thịt trắng muốt có chút nóng bỏng khiến lòng bàn tay lạnh như băng của hắn trở nên ấm áp. Một ngày bất an cùng lo lắng, tại thời khắc này được giải phóng.

Đại khái là ánh mắt của hắn quá chuyên chú, Yến Loan trong lúc ngủ mơ phát hiện có điều kỳ quái, nàng mơ mơ màng màng mở to mắt, liền nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Yến Cảnh trước mắt mình.

Hắn ngậm lấy đôi môi đỏ mọng, khẽ liếʍ lấy hàm răng không thể chống cự của nàng mở ra, hôn lấy sự thơm ngọt bên trong, động tác cấp bách, cực kỳ đáng sợ ngay cả chính hắn cũng không nhận ra, ôm chặt Yến Loan nhẹ giọng kêu rên, thật lâu cũng chưa từng buông tay.

Yến Loan còn chưa tỉnh ngủ, bị ép nuốt dịch Yến Cảnh trong miệng mình, đến khi gần ngạt thở, hắn mới chịu buông ra, nàng thở gấp rốt cục cũng tỉnh táo lại, khóe môi sáng bóng ẩm ướt đều là hơi thở cường thế của hắn.

"Đại ca? Tại sao huynh trở về?"

Buổi sáng, Vĩnh Khang công chúa nghe tin từ lão Triệu, mới biết được nàng bị Yến Phi đẩy xuống lầu, người vừa tức vừa khóc, không khéo mấy ngày nay trong phong ấp không tránh khỏi xảy ra một số chuyện, nên Yến Cảnh và Yến Đạo đã hộ tống Vĩnh Khang công chúa đi Nguyệt thành, đường xá xa xôi, nhất thời không thể quay về được.

Nàng vốn dĩ cho rằng bọn hắn sẽ không trở về, lại không nghĩ rằng sau khi tỉnh dậy, đã thấy Yến Cảnh an vị bên cạnh giường mình!

"Không sao chứ? Sau này không cho phép lại chạy loạn một mình nữa, muội sợ không?"

Yến Cảnh khí thế dọa người sớm đã biến mất hầu như không còn, hắn dịu dàng ôm Yến Loan đang kinh ngạc vào lòng mình, khẽ vỗ về sau lưng như an ủi nàng.

Buổi sáng hắn nhận được tin tức từ bồ câu đưa thư, biết được nàng bị Yến Phi đẩy xuống lầu, trong lòng vừa tức giận vừa lo lắng không thôi, mới để Yến Đạo ở lại phong ấp chiếu cố mẫu thân, sau đó mang theo thân vệ thúc ngựa vội vã trở về, trên đường đi tâm tình lại càng thấp thỏm không yên, thậm chí chính hắn cũng cảm thấy đáng sợ...

Vòng tay rộng lớn của nam nhân mang lại cảm giác ấm áp và an toàn lạ thường, Yến Loan yếu ớt vặn vẹo trong ngực hắn không nhúc nhích, sau khi nghe thấy hắn thốt ra giọng hơi lo lắng, hai tay không biết làm sao, vô thức ôm lấy eo hắn.
"Muội không sao, có người đỡ được muội, chỉ là hơi sợ một chút mà thôi."

Nàng vốn là hơi sợ độ cao, đột nhiên bị đẩy xuống, nàng thật sự bị hù dọa, thật vất vả mới có thể trấn định được trái tim nhỏ, lúc này nép mình trong ngực Yến Cảnh, lại có chút sợ, thanh âm kiều nhu không khỏi run rẩy một chút.

"Loan nhi đừng sợ, về sau ta sẽ bảo vệ muội thật tốt, sẽ không để loại chuyện như vậy xảy ra lần nữa."

Hắn nhẹ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, ánh mắt kiên định cam kết.

Yến Loan không rõ cảm giác hiện tại, trước đây chưa hề có một nam nhân nào đối với mình như thế, sự lo lắng cùng kiên quyết toàn bộ đều hiện lên trong ánh mắt hắn, mang theo nồng đậm yêu thương cùng thương tiếc sâu sắc, phút chốc chiếm lấy nàng, khiến nàng không nhịn được muốn trầm luân trong đó.
"Đại ca......"

Nàng tỉnh tỉnh mê mê kêu một tiếng, làm nàng cùng hắn đều tỉnh lại, Yến Loan rời khỏi vòng tay Yến Cảnh, nhưng phía sau lưng vẫn còn cứng ngắc lợi hại, ánh mắt hắn vô cùng sắc bén chăm chú nhìn, làm nàng cũng không dám ngẩng đầu.

Tiếng kêu này cùng lời cự tuyệt không sai biệt lắm, sắc mặt Yến Cảnh liền tối sầm lại, nếu đổi lại là Yến Đạo, chỉ sợ sớm đã lạnh mặt nhào tới, nhưng hắn là Yến Cảnh, một Yến Cảnh đã quen ngụy trang ôn hòa.

"Loan nhi không sao là tốt rồi. Muội ngủ trước đi."

Không nhìn Yến Loan nữa, vừa buông xuống lời này, Yến Cảnh liền quay người rời đi, tiếng bước chân từng bước xa dần khiến Yến Loan mơ hồ nhẹ nhàng thở ra.

Nàng nằm lại trên giường, mắt nhìn chăm chú vào mái vòm trân châu phía trên, đầu đau nhức dữ dội, mới vừa rồi đáng lẽ nàng phải cảm động vỡ òa nhào vào vòng tay Yến Cảnh, ngược lại nàng hành động như người mất não, đoán chừng đã chọc giận Yến Cảnh.
Thế nhưng, thật không thể trách nàng nha, vướng mắc trong lòng nàng còn chưa được cởi bỏ mà......

Suy nghĩ lung tung một hồi lâu, cơn buồn ngủ chợt ập đến, nàng đóng mí mắt lại đang định ngủ, lại nghe thấy tiếng bước chân, lần này Yến Cảnh không lên tiếng, hắn bước lên giường và ôn nhu ôm nàng vào trong ngực mình, sau đó đặt nụ hôn lên trán nàng.

"Ngủ đi."

......

Sáng sớm Yến Loan thức tỉnh từ trong mộng, phát hiện mình mất hết hình tượng nằm trên người nam nhân, mà Yến Cảnh mệt mỏi sau một ngày đường còn đang ngủ, trong lúc ngủ lông mi hắn khẽ nhíu lại, gương mặt tuấn dật hơi thâm trầm.

Lúc này Yến Loan mới kịp phản ứng, nàng không phải đang nằm mơ, hắn thật sự đã trở về!

Nàng rón rén nhón chân tránh khỏi người hắn, hơi cong người khỏi thân hình cường tráng oai hùng đè ép mình suốt đêm, áo màu trắng bên trong bị nàng làm lộn xộn, l*иg ngực bên trong vạt áo phía trước cũng thình lình lộ ra, lúc này Yến Loan mới nhớ lại thứ da thịt trong mộng mà nàng không ngừng vuốt ve là gì.
Ánh mắt Yến Loan như không thể tin được nhìn tay mình, cả đêm hôm qua nàng đều sờ cơ ngực Yến Cảnh......

Nàng vội vàng muốn rời khỏi chốn thị phi này, thế nhưng quái vật khổng lồ Yến Cảnh lại nằm bên ngoài giường của nàng, nên nàng chỉ có thể lựa chọn bước qua người hắn.

Nâng váy lên, một mũi chân mảnh mai liền vượt qua bắp chân Yến Cảnh, giẫm lên mép giường bên ngoài, nhưng nàng thiếu can đảm không dám nhảy qua khỏi người hắn, chỉ có thể lựa chọn khẽ bước đi. Chân còn lại vừa mới nhấc lên, nam nhân đang ngủ đột nhiên mở mắt, nàng giật mình vấp phải bắp chân cường tráng của hắn...

A!

Yến Loan mất trọng tâm tay vung vẩy vào khoảng không, lập tức ngã sấp xuống, đôi ngọc nhũ trước ngực hung hăng đập vào đùi Yến Cảnh, cái này cũng thôi đi, mặt của nàng vậy mà đều chôn giữa háng hắn!
Đôi môi đỏ mọng cách chiếc quần mỏng màu trắng bên trong, trong nháy mắt phát giác cự vật ẩn núp đã lâu có dấu hiệu thức tỉnh......

Gian kế vừa đạt được, Yến Cảnh lập tức ngồi dậy, nhìn Yến Loan khuôn mặt nhỏ đỏ bừng định chạy trốn, liền dùng chân kéo nàng ôm vào trong ngực mình, ngón tay thon dài sờ lên cánh môi cắn chặt của nàng, nhưng chỉ mới nhẹ nhàng đυ.ng một chút, phía dưới liền cứng rắn.

Nếu như ngày nào cũng có thể đặt nàng dưới thân, dùng dương cụ ma sát tại phấn môi hồng kiều diễm ướŧ áŧ này, có phải sẽ càng mất hồn?

"Ngươi buông tay, lại còn giả vờ ngủ!"

Yến Cảnh vui vẻ cười ra tiếng, ôm chặt Yến Loan không chịu buông tay, môi mỏng khẽ hôn lên khuôn mặt nhỏ nóng rực của nàng, vừa nói:

"Giả vờ ngủ? Oan cho ta quá."