(Đã Hoàn) [NP, cấm luyến, cao H, xuyên không] Huynh trưởng vi phu.

39 - Cấu kết với nhau làm việc xấu

Chợ đêm phía Tây thả hoa đăng, ánh lửa doanh doanh điểm điểm sáng rực khắp hồ Tây rộng lớn, những người đi cùng nhau đều là vợ chồng hoặc tình nhân, viết tâm nguyện đặt vào hoa đăng đưa lên chân trời hoặc thả trôi trên hồ, nhìn nhau cười một tiếng, lại khiến người ghen tị.

Yến Loan đi chính giữa ôm hoa đăng lại xấu hổ cực kỳ, bên trái bên phải nàng là hai ngọn núi lớn, cả ba đi trên đường nhốn nháo người qua lại, đặc biệt chói sáng.

"Vui vẻ chút."

Nhìn thấy nàng không được tự nhiên, Yến Cảnh cười vỗ vỗ lên đầu của nàng, trong khi Yến Đạo ở môt bên nắm chặt tay của nàng, yên lặng che chở cho nàng.

Tại ven hồ, Yến Loan cầm bút viết tâm nguyện, nàng nghĩ xong liền viết xuống bốn chữ【 nhất thế an khang 】, có lẽ Khương Phúc Viện nói rất đúng, nàng chỉ mong cầu được sống yên vui, không phải bị thế sự vây khốn.

Nàng viết xong đầu tiên rồi cuộn trang giấy nhỏ lại, ánh mắt hiếu kì liếc nhìn Yến Cảnh cùng Yến Đạo một chút, hai người không nhanh không chậm viết một hàng chữ nhỏ, nhưng sắc trời quá tối nên nàng không thể thấy rõ ràng.

Yến Đạo có phần ngây thơ che kín tờ giấy:

"Không cho phép nhìn lén."

Sau khi ba người viết xong tờ giấy tâm nguyện, và đặt bên trong hoa đăng chế tác tinh tế, cả ba chọn một nơi trống trải cùng một chỗ để nhóm lửa rồi thả lên trời, hoa đăng nhẹ nhàng linh hoạt liền cưỡi gió bay đi. Yến Loan một mực ngẩng đầu nhìn, mãi đến khi hoa đăng hòa vào trong biển đèn mất dạng không còn thấy tung tích.

Hi vọng nguyện vọng có thể thực hiện. Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm, lúc quay đầu lại, mới phát hiện hai người ở sau lưng mình đứng chắp tay chăm chú nhìn nàng, trong mắt nồng đậm tình cảm khiến nàng sững sờ, nàng nói gấp: "Chúng ta về nhà đi."

"Đừng vội."

Sau đó hai người đưa nàng đi dạo chợ đêm, cởi bỏ thân phận cao quý thường ngày, hòa nhập vào dân chúng, đêm nay Yến Loan rốt cuộc thoải mái, cũng không ngờ chợ đêm cổ đại cũng không tệ so với hiện đại, thậm chí còn có rất nhiều đồ chơi mới lạ, nàng được dịp mở rộng tầm mắt.

Mãi đến thời điểm cấm đi lại vào ban đêm, ba người mới trở về Hoài Âm Hầu phủ, Yến Cảnh Yến Đạo đang ôm đồ chơi cùng đồ ăn nhẹ mua cho Yến Loan, đưa nàng về Phương Hoa quán. Lúc đó ánh trăng đã chính nồng, Yến Loan tháo mạng che mặt, má lúm đồng tiền yêu kiều cười xinh như bách hoa, líu lo không ngừng cùng bọn hắn nói chuyện lý thú.

Thanh âm xinh đẹp và tràn đầy vui vẻ như tiếng chim hoàng oanh, hai người bọn hắn ở bên cạnh chỉ lẳng lặng lắng nghe, cuối cùng nhìn nhau cười một tiếng tràn đầy cưng chiều, đáng tiếc Yến Loan lại chưa bao giờ phát hiện.

......

Vào giữa tháng sáu, đội nghi trượng nối liền đến Đông Hoa môn, Hoàng đế bắt đầu chi hành đến kinh đô thứ hai để nghỉ mát, Yến Loan có cơ hội được chứng kiến dịp trọng đại này khi đến tiễn đưa Vĩnh Khang công chúa, phải nói là xa xỉ đến cực điểm, khó trách nhiều triều thần phản đối chuyến nghỉ mát phô trương này.

Vĩnh Khang công chúa vừa đi, Yến Loan liền được đưa về Hoàng trang ở ngoại ô kinh thành, trong khi Yến Cảnh Yến Đạo cùng theo cữu phụ Lương vương để giải quyết triều chính, bận bịu túi bụi.

Yến Loan khó chịu buồn chán mấy ngày liên tiếp ở Hoàng Trang, nghe nói phía sau núi có một mảnh rừng hoa, vì quá nhàn nhã nàng liền mang theo thị nữ rời khỏi trang tử, đến phía sau núi để đi dạo.

"Đây là hoa gì?"

Những điểm hoa trắng xóa rơi đầy trên mặt đất, nàng nhặt vài cánh hoa sắc tuyết đặt lên chiếc quạt tròn màu bạc trên tay, hương thơm xộc vào mũi vừa tựa như hoa đào lại giống như hoa lê, nàng nhất thời cũng không thể đoán được đây là loại hoa gì.
"Đây là bạch trà."

Đáp lại nàng không phải là giọng nói của thị nữ, một giọng nam tử quen thuộc khiến Yến Loan ngập ngừng xoay người, cách vài mét dưới một gốc cây, Vũ An Hầu Vương An Chi tư thế hiên ngang bừng bừng, tay đong đưa quạt, cười nhạt nhìn nàng.

"Hóa ra là Hầu gia nha, sao ngài lại ở chỗ này?"

Một luồng gió mát thổi qua, cánh hoa bay tán loạn, thiếu nữ trong chiếc váy mây khói màu đỏ thẫm, xinh đẹp tuyệt mỹ như một nàng tiên hoa lay động tâm hồn người, hương hoa lan tràn trong không trung tựa hồ có cỗ hương vị ngọt ngào, Vương An Chi có hơi mê ly thất thần, cây quạt trong tay bỗng nhiên rơi xuống mặt đất.

Bạch ~

Ý thức được sự thất thố của mình, ánh mắt sáng ngời của Vương An Chi như có mấy phần xấu hổ, trái tim đập điên cuồng trong l*иg ngực khiến hô hấp bất ổn, hắn nói:
"Trang tử nhà ta cũng ở gần nơi này, hàng năm mỗi khi hoa bạch trà nở ta đều đến đây ngắm nhìn, không ngờ lại có thể gặp được Ông Chủ, ta thật may mắn."

Ánh mắt của hắn nóng bỏng dị thường, đây không phải lần đầu tiên Yến Loan gặp loại ánh mắt này, nàng cười một tiếng, có chút xa cách, chỉ thở dài hôm nay đã không chọn đúng thời điểm, đành đợi hôm khác quay lại mảnh rừng hoa này vậy.

"Nếu đã như vậy, ta sẽ không quấy rầy Hầu gia ngắm hoa."

Nàng vén váy hoa bước nhanh nhẹn, đôi giày thêu giẫm trên hoa rơi có chút gấp rút, lúc đi ngang qua Vương An Chi cũng không có ý định dừng lại, gật đầu cười một tiếng liền rời đi.

"Chờ đã...... Ông Chủ không chào đón ta sao?"

Lúc này Vương An Chi như thất lạc, ánh mắt si mê khôi phục mấy phần cơ trí, thân ảnh cao lớn tức khắc chặn đường Yến Loan, sắc mặt âm trầm nhìn thiếu nữ so với hắn thấp hơn nhiều.
Trái tim Yến Loan như xiết chặt lại, nàng bị hắn nhìn gần mà lùi về sau một bước, nụ cười trên kiều nhan mỹ lệ dần phai nhạt, ngượng ngùng nói:

"Hầu gia không cần lo lắng, ta đột nhiên có chút khó chịu nên muốn trở về."

"Thật sao?"

Thanh âm của hắn đột biến âm hàn, ánh mắt nặng nề từ trên khuôn mặt của nàng, đáp xuống xương quai xanh tinh xảo không được che chắn bởi chiếc váy ngắn ngang ngực, nguy hiểm híp lại.

Bị hắn nhìn tê cả da đầu, Yến Loan vội cúi đầu nhìn xương quai xanh một chút, lập tức có chút hoảng hồn, những vết tích mập mờ Yến Cảnh mυ"ŧ thỏa thích đêm qua vẫn còn lưu lại, dấu đỏ nhàn nhạt lại không khó để nhận ra là lưu lại thế nào.

Yến Loan vội vàng dùng quạt tròn trên tay che chắn trước ngực, cố gắng bình tĩnh nói:

"Không quấy rầy nhã hứng Hầu gia."
Lần này Vương An Chi không ngăn cản nàng rời đi, hắn nghiêng người để nàng bước qua, ánh mắt âm trầm chăm chú nhìn bóng lưng tinh tế của nàng, đong đưa duyên dáng yểu điệu đến nao lòng.

"Người đã đi xa, Hầu gia nhìn như vậy để làm gì?"

Chử Vân Thường một thân váy hoa từ gốc cây phía sau tiến tới, trên mặt trang điểm lộng lẫy cười như đóa sen rực rỡ, nhìn Vương An Chi nắm chặt bàn tay thành quyền, nàng đong đưa cây quạt hừ lạnh một tiếng, trong lòng hiện lên một kế.

"Nàng ta quả thật không biết điều, thật là uổng phí Hầu gia yêu thích."

"Coi chừng cái lưỡi của ngươi."

Vương An Chi vừa quay đầu đã biến trở lại u ám và lạnh lẽo như trước, đôi mắt nhìn Chử Vân Thường đầy sát ý. Nụ cười của Chử Vân Thường chợt cứng đờ lại, tay nắm chặt quạt gấm, miễn cưỡng nói:
"Hầu gia nổi giận với ta làm gì, thật ra ta đang có một kế, không biết Hầu gia có nguyện ý nghe?"

Không bị Vương An Chi phản bác, Chử Vân Thường liền khẽ nhếch môi đỏ, tiếp tục nói:

"Chỉ cần Hầu gia có thể ngồi lên vị trí tối cao kia, diệt trừ tất cả mọi người, người của Yến gia...... Yến Loan chẳng phải sẽ trở thành vật trong túi của ngài sao?"

Nghe giống như đại nghịch bất đạo, Vương An Chi ngoài dự liệu cười lạnh một tiếng:

"Huyện chủ không phải quá ảo tưởng sao, hẳn là ngươi đã quên mình họ gì?"

Nếu muốn leo lêи đỉиɦ cao nhất, Chử Thái hậu trong cung chính là bức bình phong đầu tiên, nàng lại là cháu gái được Chử Thái hậu sủng ái nhất, Chử Vân Thường có thể nói ra những lời này, nhưng lại khiến Vương An Chi khịt mũi coi thường.

Chử Vân Thường nhướn lông mày, không giấu được dã tâm cùng hận ý trên mặt.
"Chỉ cần Hầu gia có thể hứa cho ta hậu vị, gϊếŧ anh em Yến gia, ta nhất định có thể hỗ trợ Hầu gia thành đại sự, giúp ngài bài ưu giải nạn."

[Bài ưu giải nạn: loại trừ khó khăn và lo lắng]

Vương An Chi lạnh lùng đảo mắt, cười điên cuồng bóp lấy hàm dưới Chử Vân Thường, khẽ ngước nhìn khuôn mặt toan tính âm hiểm như rắn độc của thiếu nữ, ngược lại khiến hắn thay đổi cách nhìn về nàng.

"Vậy sao? Cũng chỉ là hậu vị, nếu không ngại cho ta xem thành ý của Huyện chủ đi."