[Bách hợp] Thanh Xuân. Tôi Gặp Em

Chương 2

"Cô y tế không có ở đây!" nó vừa vào liền ngó xung quanh.

" em lên giường ngồi đi." cô đi đến tủ thuốc tìm bông băng thuốc đỏ

__ai da, không có cô y tế ở đây thật tốt a. Em lên giường rồi cô tính làm gì em?? Em là con hái nhà lành đấy!!__nó bắt đầu suy nghĩ bậy bạ.

Cô lấy trong tủ dụng cụ ra bông băng thuốc đỏ.

" sẽ hơi rát em cố chịu đi!"

" ha!!__" nó chỉ kịp kêu một tiếng rồi im bặt.

" đau lắm sao!!" cô thấy nó la liền giật mình.

" không có a."

" nhìn em nhị đau đến sắp khóc tồi kìa còn cứng miệng bảo không đau!" cô tăng thêm lực đạo kiến nó hít ngụm khí lạnh nén đau.

__huhu đau quá trời luôn đó. Tại sao lúc nãy không có chút cảm giác nào cơ chứ!!__nó khóc không ra nước mắt nhìn cô sát trùng vết thương.

" xong rồi đấy!" cô sau khi băng bó đẹp đẽ cho nó thì cũng đem đống đồ kia trả về.

" Âu Lão sư!!" nó ngồi trên giường gọi cô.

" gì đấy!!" cô nghe nó gọi nhưng đầu cứ cảm giác quay cuồng rồi mất đi ý thức lúc nào không hay.

" Âu lão sư!!" nó kêu to rồi phòng xuống giường đỡ lấy cô.

__agg. Người cô sao lại nóng như nồi lẩu thế này!!__nó đưa tay lên trán cô sờ thử.

Ta đây tự hỏi trên đời có ai như nó. Ví người sốt như nồi lẩu! (ヽ(  ̄д ̄;)ノ)

Nó đem cô lôi lôi kéo kéo hướng giường mà đem cô đến.

" phù!!" nó thở dốc khi đặt cô lên được cái giường kia.

Nó chạy ra khỏi phòng đi tìm người giúp, nhưng chưa đi được 3 bước liền quay đầu trở lại phòng y tế.

__không được. Giờ mà mình chạy ra chắc chắn sẽ lạc, với lại nếu mình đi thì sẽ không ai chăm sóc cho cô. Lỡ có ai ăn đậu hủ của Âu Lão sư rồi sao!!__sau một loạt những suy nghĩ lô-gic kia của bản thân nó liền ở lại trong phòng.

" agh!! Sao cô lại đột nhiên bị sốt cơ chứ!! Mình đâu có biết chăm người bệnh! Bây giờ mình nên làm gì đây!!" nó bắt đầu lo lắng chạy loạn trong phòng.

"À phải rồi gọi cho người đến giúp."

__cảm tạ mẹ êu dấu!! Nhờ người mà con sắp đem được vợ về__nó ngàn lần cảm tạ mẹ Hải bắt nó mang theo cục gạch chọi chó bên người bây giờ có thể phát huy tác dụng rồi.

[[ we! Thiện Hàn!! Mày ở đâu vậy mau đến cứu người.]]

[[Chuyện gì vậy!! Mày lại chui lộn vào cái chuồn chóa nào rồi!!]] cậu đang ở sân vận động dọn dẹp đống đạo cụ kia.

[[Không có. Âu lão sư đang sốt cao đây!!]]

[[Tao đang ở sân vận động không đi đâu được. Mày tìm thuốc hạ sốt cho cô ấy uống đi.]]

[[ ờ..]] nó đi đến nhìn 1 tủ thuốc to tướng mà lòng hoang mang.

[[Mà khoan. Mày đừng cho cô uống cái gì hết á.]]

__thật may mình còn ngăn kịp. Nếu không thì không biết nó cho cô uống cái vẹo gì cơ chứ!!__ sai lầm nhất là để đứa ngu đó lấy thuốc.

[[ hả?! Tao đang lấy thuốc cho cô đây này!!]]

[[Mày lấy thuốc ở đâu đấy!!]] cậu dừng động tác trên tay nghi ngờ hỏi.

[[ trong tủ thuốc!!]] nó. Thành thật trả lời.

[[ ý tao là mày lấy loại thuốc gì á!!]]

[[ tao không biết nữa. Thấy trong tủ nên tao vơ đại hết, cũng được hơn chục viên rồi.]]

__nó nhìn nắm thuốc trong tay không ngừng cảm thán__ HaizZ cô phải uống hết đống này thật sự rất khó nuốt ah!!.

[[ may bỏ hết đống thuốc đó đi ngay!!]]

__mày định gϊếŧ cô ấy sao?! "Thấy trong tủ thuốc nên vơ đại"__cậu lo lắng cho bản thân khi bị bệnh, nhất định chết cũng không để nó chăm sóc a.

[[ cô ấy sốt cao quá!!]] nó đâu tay lên trán kiểm tra cho cô.
[[ mày mở tủ lạnh trong đấy ra. Hình như bên trong có miếng dán hạ sốt đấy, lấy ra dán lên cho cô đi]]

[[ ok]]

[[ mày ở đó chờ cô y tế trở lại rồi tính tiếp.]] nói rồi cậu cúp máy.

Nó đi đến tủ lạnh mở ra tìm lấy miếng dán hạ sốt. Trong tủ nó thấy 2 miếng dán một xanh lá một xanh dương.

__rốt cuộc cái nào mới là miếng dán hạ sốt đây?!__trong lòng nó đang rối bời cầm 2 miếng trên tay phân vân.

" cô à. Cô thích màu nào đây!!" nó đưa 2 miếng dán hướng cô hỏi.

Cô thì sớm bất tỉnh nhân sự rồi, nó thì cứ đứng ngốc ở đó.

" uwh.." cô vì sốt cao nên nói sản.

Nó lo lắng liền cầm 2 miếng đi đến.

__có nên hay không mình cũng thử một chút ah__nó suy nghĩ liền làm đem 2 miếng dán lên cẳn chân.

" ô kê. Mình thích màu xanh lá!" nó lột miếng dán màu xanh lá ở cản chân ra.

" aggg.....miếng dán lột lông chân!!" nó nhìn cẳng chân sạch lông trong lòng thầm hoảng sợ.
__ân. Có phải hay không nếu lúc nãy mình dán màu xanh lá này lên cho cô thì ngay cả lông mày cũng bị mình lột sạch ah.__nó lo lắng nhìn cặp lông mày của cô đang chau lại.

Nó rùng mình khi nghĩ đến gương mặt soái tỷ kia không có lông mày.

Nó nhẹ nhàng lột luôn miếng dán màu xanh dương ra.

"Ohhh. Không đau nha. Rất mát chắc là miếng dán hạ sốt đây." nó vui vẻ khi tìm ra miếng dán hạ sốt cho cô.

" quên mất hỏi hắn dán ở đâu rồi." nó nhăn mày suy nghĩ.

__có nên gọi mẹ để hỏi không ta!!__nó suy nghĩ rồi quyết định không gọi.__dù sao mẹ cũng có việc nên cũng không nên làm phiền.

" ah phải rồi trên trán." nó sực nhớ ra lúc trước mẹ Hải dán cho nó khi bị sốt.

__haha. Mình quả là thiên tài mà!!__nó nhìn tác phẩm của mình hài lòng mỉm cười nhìn cô.

Nó sờ gáy cô cảm thấy vẫn còn nóng, mà nó thì cả ngày bị cái hội thao kia dằn vặt mệt lã người rồi. Nó leo lên giường nằm nghiên bên cạnh cô ngắm cô.
Lông mi cô thật dài, cái mũi cũng cao lắm nè, môi cũng rất mềm. Nó đưa tay vuốt lấy gương mặt đang say ngủ kia của cô cảm thán một lúc rồi chẳng biết ngủ luôn lúc nào.

______________________

Lúc cô tỉnh lại thì trời cũng đã dịu bớt nắng, cô đưa tay lên sờ cái trán.

__là miếng dán hạ sốt sao?!__trong lòng cô cảm thán.

"Uhm.." nó nằm kế bên ngủ không sâu liền bị đánh thức.

Nó vô thức liền dụi đầu vào người cô như con mèo nhỏ, lại cảm giác cảm có gì đó không đúng liền ngước đầu lên nhìn thì chạm phải ánh mắt của cô đang ngơ ngác nhìn nó.

" ahh. Em xin lỗi." nó giật bắn người phóng xuống giường.

" là em dán cho tôi sao?!" cô chỉ miếng dán hạ sốt trên trán.

" à dạ. Lúc nãy cô ngất xỉu.." nó chỉ dám nhỏ giọng nói.

" cảm ơn." cô hướng nó cười, lâu lắm rồi mới có người chăm sóc cô như thế.
" hề hề không có gì." nó ngại ngùng đỏ mặt.

" ở đây có trộm sao?!" cô y tế trở về thì tá hỏa với đống thuốc trong tủ bị bới tung lên.

" ân xin lỗi." nó nhỏ giọng đi đến chỗ cô y tế nhận lỗi.

" em..." " cô y tế khẩu vị cũng rất nặng nha!!"__chưa kịp nói gì thì nó đã lên tiếng cáo buộc, nó đưa miếng dán xanh lá lên.

Cô y tế hận không thể tìm cái lỗ chui xuống, lấp đất lại cho xong.

Nó đứng chắn trước mặt cô y tế nên hành động gì thì Âu lão sư cũng chỉ thấy ở sau lưng thôi.

" yoh. Âu lão sư cô hết sốt chưa?!" chưa thấy hình đã nghe tiếng Thiện Hàn sang sảng ngoài cửa.

" phụt....." hắn chạy ra khỏi cửa phun ngụm sữa trong miệng ra vứt lun hộp sữa uống giang dở trên tay mà ho sặc sụa.

*bộp*

Cô y tế chính là lúc này mới chú ý được Âu lão sư đang ở đây. Thấy rồi thì chính là sán cho nó một cái *bốp* ngay sau gáy.
" huhuhu." nó ôm đầu khóc ròng.

Cô chính là bị Thiện Hàn cùng cô y tế nhìn đến hoảng rồi.

" trên mặt tôi có dính gì sao?!" cô chỉ là theo bản năng hỏi.

Cả 2 chỉ im lặng nhìn nhau rồi Thiện Hàn lấy cái gương gần đó đến cho cô.

Cô ngỡ ngàng nhìn hành động của cậu rồi lại nhìn cái người trong gương kia.

" ahahaha...." cô bị dọa liền thả chiếc gương xuống giường.

Lúc này thì cô y tế cùng Thiện Hàn đã nhịn cười đến nội thương rồi. Cô chính là đang bắn điện về phía nó ah.

Người trong gương kia chính là dán miếng hạ sốt khắp người mình. Không chỉ trên trán, má trái một miếng, má phải một miếng, dưới cằm một miếng! Quá đáng nhất là trên cổ cùng xương quai xanh bị dán 4 miếng a. Không khác xá ướp ai cập là mấy, chủ thiếu chút bụi cùng mấy miếng vải rách là chuẩn luôn.
" ai da, chỉ là em thấy cô sốt cao mà em nghỉ một miếng không đủ nên mới dán hết lên." nó ủy khuất giải thích.

" hao của nhà trường !!" cô y tế.

" lãng phí của công" Thiện Hàn.

2 người mỗi người một câu đem nó mắng đến hỏng não rồi. Cô thấy nó bị mắng thế kia cũng không đành lòng liền đi đến giải vây.

" dù sao thì cũng cảm ơn em." cô hướng nó cười.

" cô bớt sốt rồi." nó kéo cổ cô xuống đem trán cô áp lên trán mình một lúc rồi bảo.

" chúng ta mau về thôi." cô lấy áo khoác mặc vào định gỡ mấy miếng đán kia ra thì bị nó ngăn lại.

" ân. Dù sao cũng hoang phí rồi thì đợi nó hết công dụng đi. Còn 3 tiếng nữa, cô đừng gỡ ra." nó cầm lấy cổ tay cô bảo.

Hai người đằng sau thì đang nhị cười, 3 tiếng nữa ~. Âu lão sư mang cái bộ dạng này ra ngoài không bị các học sinh cười nhịn cười đến chết sao!! Đây chính là bức con người ta quá mà.
________________________

" này chân mày bị sao đấy!" lúc này Thiện Hàn mới chú ý cái chân của nó.

" cái này á hả?! Keo lột lông chân mới của cô y tế ấy!!" nó đưa cẳng chân một mảng sạch lông lên khoe.

" uầy cô ấy sài hiệu gì mà tốt thế." Thiện Hàn sáp đến hỏi nhỏ.

" méo biết nữa. Cái này nè." nó đem miếng dán lúc nãy lên cho cậu xem!!

" còn không?!" hắn hớn hở hỏi.

" không!" nó quả quyết bỏ đi

" thật sự không còn?!" cậu kéo nó lại gặng hỏi.

* lạch bạch lạch bạch*

Đống miếng dán màu xanh lá giống vậy rớt từ trong áo nó rớt ra!

" ah ha ha. Tao đi tắm cái đã!!"

" tao lột sạch lông chân mày!!" cậu nhặt một miếng dán rồi dí theo nó.

" aggg.....đừng lột đau chết tao rồi." nó hét lên khi hắn định lột miếng dán kia.

__hu hu. Đau chết đi được mà, có phải là muốn lột sạch lông mình hay không agh__nó cắn răn chịu đựng.
_____________________

Trong phòng y tế sau khi mọi người rời khỏi, cô y tế dọn dẹp đống hỗn độn kia. Cô mở tủ lạnh ra kiểm tra đống miếng dán kia thì chẳng thấy đâu.

Trong đó chỉ thấy một tờ giấy chú thích.

[[ cô y tế!! Đây là của công nên em sẽ thay cô thanh lí đống miếng dán này.

---Hải Nguyên--]]

"Hải Nguyên!!!!!!" cô y tế ghim cái tên này trong lòng.

_______________________

" haizZ" lúc này thì Âu Thiên Tịch đang ở nhà thở dài với đống miếng dán kia.

__đứa nhóc đó cũng thật là khả ái chết người __cô nhớ lại hình ảnh lúc nó cuối đầu nhận lỗi.