[CHAELISA][FUTA] Đồ Trẻ Con, Tôi Yêu Em!!

25. Tại sao?

"Hả? Tại sao phải xin lỗi  e...Ưmm"

Jongsuk kéo em tới, áp môi anh vào môi em một cách mạnh bạo. Mọi chuyển sảy ra quá đột ngột khiến em không kịp hiểu được chuyện gì đang sảy ra, được một lúc mới dùng sức đẩy mạnh anh ra

"Anh...tiền bối anh bị sao vậy?" Em sợ hãi lùi dần về phía sau

"Chaeyoung, không phải lúc trước em bảo thích anh hay sao? Có...có phải anh làm em quá bất ngờ nên em không kịp thích ứng đúng không?" Jongsuk phản ứng khá gắt khi nhìn thấy em có vẻ trách xa mình như thế

"Chuyện đó chỉ là lúc xưa, em không thích anh...Em xin lỗi, không đi dạo nữa...em" Jongsuk rõ ràng không hề tin vào những hành động và lời nói đó của em. Trong đầu hắn chỉ nghĩ, là do em ngại, là do con khốn Lisa ấy

Anh gắt gao ôm lấy Chaeyoung, miệng còn lẩm bẩm bên tai em cứ như một gã biếи ŧɦái

"Anh biết em sợ mà phải không? Anh yêu em mà...Em cũng yêu anh nữa không phải sao? Mình...mình đừng có quan tâm đến con nhỏ Lisa đó làm gì...Mình cùng nhau hạnh phúc.."

"Jongsuk...Anh điên rồi, em đã nói không thích anh, nó không hề liên quan đến chị ấy!" Em to tiếng, chỉ là khi nghe thấy anh nói ra cái tên của chị ấy, trong lòng rất khó chịu

Không nói gì nữa, em mau chóng quay đi, nhưng chỉ vừa mới bước được vài bước đã bị Jongsuk kéo lại, dùng lực đẩy em vào góc tường phía trước

Chaeyoung bị ép vào tường liền ho sặc sụa. Hướng ánh mắt sợ hãi nhìn anh

"Bỏ ra..ưm"

Hắn liền khống chế câu nói của em, hôn điên cuồng lên môi nhỏ. Em cứ liên tục đánh vào vai hắn nhưng rõ là vô lực

Dứt môi, hắn ném cho em một ánh mặt da^ʍ tà, cười điên cuồn trong khoảng không lạnh giá

"Là anh đã tạo cơ hội cho em Chaeyoung, đừng cố chống trả, anh biết em vẫn còn thích anh"

"Em đã nói kh..."

Hắn một tay bóp lấy cằm em, nắm bắt cơ hội mà bắt đầu thưởng thức chiếc cổ trắng ngà phía trước

Những hạt tuyết trắng vẫn cứ rơi, em vẫn cứ vô lực phản khán, nước mắt từ lúc nào đã lăn dài trên đôi gò má đỏ ửng ấy

"Đừng...xin anh..hức.." Em không còn một chút sức lực nào nữa, cơ thể lúc này tại sao lại yếu đuối như vậy? Thật sự em đã rất mệt rồi

"Im lặng và chịu đựng đi Chaeyoung bé nhỏ của anh, anh chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm a"

Hắn cười phá lên rồi lại tiếp tục gậm nhấm thứ mà hắn đã luôn luôn muốn được chạm vào. Không yên phận, bàn tay còn lại từ từ kéo xăng tia lớp áo khoác xuống. Tiếp tục dùng hai tay mạnh bạo xé đi lớp áo sơ mi trắng xanh phía trong ra, lúc này cơ thể em chỉ được che đẩy bằng mỗi chiếc bra mỏng manh

Cái lạnh nhanh chóng sộc vào bên trong, bủa vây lấy tầng tầng lớp lớp da thịt trên cơ thể làm em không ngừng rung rẩy

"Lisa...lạnh..hức..thật sự rất lạnh..."  Em mơ màng nói, giọng nói khàn đặc không hề có một chút sức lực nào

"Câm miệng! Con nhỏ đó là cái thá gì HẢ?! Toàn là một lũ bệnh hoạn!!"  Hắn hét lên rồi lại một lần nữa ngậm lấy đôi môi trắng bệt do thời tiết đó. Tay còn lại mạnh bạo dựt mạnh chiếc bra cuối cùng còn sót lại trên người em

Nhưng chỉ vừa mới chạm nhẹ, đã bị ai đó đẩy mạnh ra phía sau, không trụ vững được mà té xuống đất

"Mẹ nó...Lại là mày?!"

Lisa vốn dĩ không quan tâm đến hắn, tiến đến đỡ lấy cơ thể yếu đuối đang không thể trụ vững kia

"Tại sao? Tại sao mày luôn phá đám tao vậy HẢ?!!" Đôi mắt của hắn đỏ ngầu, một phần là vì tức giận một phần là vì hắn vẫn còn du͙© vọиɠ trong người, bàn tay vô thức nắm chặc lại rồi đứng lên
"Lee Jongsuk, đừng cố muốn những thứ thuộc về tôi...Đặc biết là em ấy" Cô nhìn chằm chằm hắn, tay vẫn vẫn ôm chặt lấy cơ thể bé nhỏ. Ánh mắt vẫn luôn vô cảm, nét mặt không hề hiện hữu một tia cảm xúc nào

"Mày là cái thá gì chứ?!" Hắn tức giận tiến tới. Nhưng rõ là chỉ vừa đưa tay lên giữa không trung đã bị đáp vào mặt một cú đấm từ tên vệ sĩ khiến hắn ngã nhào xuống nên tuyết trắng

Lisa không để tâm tới, một tay cởϊ áσ khoác mình ra, một tay khoác lên em rồi dùng lực bế cả cơ thể em vào lòng, nhanh chóng bước đi

Còn về phần Jongsuk thì đã bị tên vệ sĩ bịch thuốc mê rồi đưa đi

[......]

Đặt em xuống giường bệnh. Rõ ràng em đã bị ngất đi từ khi cô đỡ lấy cơ thể em

Mau cởi lấy lớp áo khoác và chiếc áo sơ mi bị xé rách ra. Vội lấy một chiếc áo sơ mi khác rồi mặc vào cho em, tuy rằng có hơi khó khăn vì cánh tay bị bó bột nhưng vẫn rất nhanh chóng
Chuyển hướng, cô quay lại điều chỉnh nhiệt độ trong phòng cao lên một chút rồi ấn vào chiếc nút đỏ ở đầu giường

.

Bác sĩ Lee tháo óng nghe ra, thở dài nhìn Lisa đang ngồi chễm chệ trên ghế sofa

"Bệnh nhân may mắn chỉ bị ngất đi do thời tiết quá lạnh...Do thể trạng vốn đã rất yếu, tôi khuyên không nên để em đi ra ngoài trong thời tiết lạnh giá như này. Còn một điều nữa...ừm"  Đột nhiên ông lại hơi ngập ngừng, điều này tất nhiên sẽ khiến Lisa có một chút khó chịu

"Bác sĩ Lee cứ nói" Cô trầm giọng, theo thói quen xoay xoay chiếc nhẫn của mình

"Được, tôi nghi ngờ em ấy có tiếp xúc với một loại thuốc dạng lỏng, có thể làm cơ thể người bị suy yếu trong một khoảng thời gian nhất định"

"Bác sĩ Lee, ông chắc chắn?"

"Phải, chúng tôi đã xét nghiệm máu cho em, triệu chứng cũng đều rất giống. Có thể, bệnh nhân đã uống một lượng thuốc đủ lớn nên tác dụng mới sảy ra nhanh chóng như vậy. Thật sự loại thuốc này khá nguy hiểm, nếu tiếp xúc lâu dài có thể sẽ...Không thể mang thai nên tôi mong người nhà cẩn thận một chút"
Thấy Lisa không nói gì nữa, bác sĩ cũng ậm ừ lên tiếng

"Bệnh nhân sẽ sớm tỉnh lại nên La Tổng không cần quá lo lắng...Tôi xin phép"  Ông nói rồi bước ra ngoài. Khi đấy, ánh mắt của Lisa mới bắt đầu hướng đến cơ thể nhỏ đang nằm bất tỉnh trên giường kia

"Là tôi không thể bảo vệ được em..."

.

.

"Mẹ đi đây nhé Chaeyoung bé nhỏ của mẹ, mẹ yêu con...Yêu con rất nhiều, hứa với mẹ, phải sống cho thật tốt..."

.....

"Aishh đừng có đυ.ng vào người tao cái con nghèo nàn đéo có mẹ này, dơ bẩn chết đi được. Sao mày không cút mẹ ra khỏi cái trường này đi?!"

....

"Tiền đâu? Tao hỏi mày tiền đâu?! Tao biết mày có mà, mày giấu đúng không HẢ?! Đưa tiền cho tao!!"

* Chát chát *

"Cút! Mày đi theo chúng nó đi, chỉ có mày mới trả được hết nợ cho tao thôi mày hiểu không? CÚT!!!"
....

"Câm mồm! Tao nói mày nín khóc đi không nghe à con chó này?! Mày khóc nữa tao cho mày nhịn đói đấy!"

"Mẹ nó, nếu không phải mày được La Tổng nhắm đến thì tao có mà gϊếŧ cái mạng chó này của mày rồi! Hiểu không hả?!"

.....

"Im lặng và chịu đựng đi Chaeyoung bé nhỏ của anh...."

Im lặng và chịu đựng đi....

Đừng...hức..đừng đánh nữa...mẹ ơi đừng đi..hức...ĐỪNG!

Em ngồi bật dậy, đôi mắt thấm đẫm nước, từng giọt từng giọt chảy dài lên đôi gò má xanh xao. Những mãng ký ức kinh khủng ấy cứ lập đi lập lại mãi trong suy nghĩ khiến em không khỏi hoảng sợ, từng hành động, từng lời nói ấy đã luôn luôn ám ảnh em...luôn luôn

Em gục đầu xuống, gắng không cho nước mắt chảy ra nữa nhưng rõ là không thể. Có phải là em quá đáng thương?
Tại sao vậy?

Người em tin tưởng cũng đã nhẫn tâm giở trò đồϊ ҍạϊ lên cơ thể bé nhỏ này, cứ như đó chỉ là một giấc mộng kinh hoàng. Em không muốn tin, nhưng nó vốn đã là sự thật

_ Cạch _

Cô trên tay cầm bịch cháo nóng bước vào. Vừa thấy em ngồi im lặng trên giường, bàn tay vô thức nắm chặt lại rồi đặt hộp cháo lên bàn

"Park Chaeyoung! Tôi đã nói với em là đừng tiếp xúc với hắn ta, vậy mà em không chịu nghe tôi. Tại sao hả?!" Cô to tiếng, ánh mặt vẫn không hiện một tí cảm xúc nào, thật sự rất khó đoán

Thấy em im lặng không nói, điều đó càng khiến cô trở nên tức giận hơn

"Trả lời tôi!!!" 

"Em..hức...em xin lỗi.."

Tiếng em nức nở vang vọng khắp cả căn phòng

- Thình thịch -

Cô khựng lại, tim lại đập nhanh hơn đôi chút, có phải là cô đã sai? Thật sự đã sai sao? Đáng lẽ bây giờ, chính cô phải là người an ủi em không phải sao?
Đứng đồi diện em, cô dùng đôi bàn tay mãnh khảnh đó mà nâng chiếc cằm em lên. Nước mắt vẫn ở đó, vẫn luôn lăn dài trên má. Em hướng đôi mắt long lanh ấy nhìn cô, xuất hiện vài tia thường tâm

Đau lòng? Thật sự là đau lòng sao?

Cô khẽ cuối người xuống, đặt lên môi em một nụ hôn sâu. Một nụ hôn có vị mặn của nước mắt, có vị ngọt của cả hai và sự nhớ nhung, mệt mỏi và cả sự thống khổ, đau thương, chứa tất cả những gì mà hai người đã luôn phải chịu đựng. Mùi hương quen thuộc của cô mau chóng được lưu vào tâm trí, làm em cũng vô thức bị cuốn theo nụ hôn này

Vẫn như vậy, cô vẫn là người chủ động, nhẹ nhàng đưa lưỡi tiến vào khoang miệng của em mà lùng sục tìm bạn, tìm lấy hơi thở ngọt ngào của em

Cả hai cùng nhau đắm chìm vào tư vị của nụ hôn một lúc lâu. Cô biết em hết hơi, liền nuối tiếc dứt môi
Mắt nhìn chằm chằm vào người con gái đang thở dốc ấy, chính xác là ở một cự ly rất gần

"Tôi xin lỗi...Đừng khóc nữa, được không?" Giọng nói trầm ấm được vang lên từ chính cô, một con người rất ít khi dùng lời nói để an ủi người khác

Em cũng nhìn vào ánh mắt rất đổi ôn nhu ấy, nhìn thật sâu vào như muốn hiểu thật nhiều, biết thật nhiều. Lâu lâu em lại khịt khịt mũi nhỏ, rõ ràng là đã hết khóc rồi, chỉ còn nước mắt động trên khóe mi. Một lúc sau, như hiểu ra được chuyện gì đó, đôi gò má liền đỏ ửng, ngượng ngùng cuối đầu xuống, tay đưa lên lau hết đi nước mắt nước mũi tèm nhem trên khuôn mặt của chính mình

Nhìn thấy hành động dễ thương ấy mà vô thức mĩm cười, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía em với một sự ôn nhu nhất định

Vẫn cứ trẻ con như vậy
Không nghĩ nữa, cô tiến tới lấy hộp cháo để trên bàn, cũng may là nó vẫn còn nóng. 

Ngồi xuống cạnh em, cô lên tiếng

"Có đói không?"

Em có hơi ngơ ngác với câu hỏi đó, nhưng nếu trả lời không thì rõ là đang nói dối vì bụng em bây giờ đang kêu gào ầm ĩ lên đây. Em không nói, chỉ là gật đầu vài cái

"Ừm, tôi đút em" Cô bình thản nói, tay vẫn đang chăm chú gỡ nắp hộp cháo ra

"Hả? Đút..hức..đút em?" Giọng nói lâu lâu vẫn nức lên vài tiếng, trông đáng yêu vô cùng

"Sao vậy? Không được sao?" 

Em liền giật mình, vội lắc đầu. Ý của người ta cũng đâu phải là như vậy đâu...

Lisa nhướng mày, không chịu được mà xoa đầu em. Cô làm như vậy, tất cả đều là vì không muốn em nhớ tới tên khốn đó nữa....

.

"A~ " Em ngồi im đối diện cô, vẫn cứ đón nhận lấy từng đợt cháo nóng được đưa đến tận miệng mình từ Lalisa Manoban, người đã mua em từ cái nơi kinh hoàng ấy, là người đã thay đổi đi cuộc đời của em một cách dễ dàng, và cũng là người đã cướp lấy trái tim em bằng một cách vô vị, đơn giản nào đó...
Thời gian có thể làm chúng ta thay đổi, tình yêu cũng thế, chỉ là không biết khi nào sẽ thay đổi thôi...Chính em, đã từng cảm thấy khinh bỉ cô vào lần đầu tiên nhìn thấy nhưng bây giờ lại yêu cô bằng một cách nào đó, yêu thật nhiều...

Xin lỗi Chaeyoung, tôi sẽ cố gắng bảo vệ em, bảo vệ cô gái mà tôi đã luôn luôn muốn bảo vệ...

Rosie bé nhỏ của tôi....

.

.

.

.

Lisa cô ấy từ lâu đã luôn muốn thể hiện sự ôn nhu này đối với người con gái của đời mình. Nhưng chỉ vì bất đắc dĩ, cô phải trở nên lạnh lùng, vô cảm để che giấu đi cái cảm xúc yếu đuối bên trong cô

.

.

.

.

Aaa, khi không lại lỡ tay ấn xóa chap, thế là phải viết lại một bảng mới. Thiệc là thú zị quá đi

Đừng có thoát ra nhanh như thế, thấy cái ngôi sao ở bên dưới ko? Ấn vào đi rồi Cmt mình cùng nói chiện :))
End chap 25