[VKOOK] ONSRA

Chap 2

2 năm trước, Seoul 9:00 giờ tối

Jeon Jungkook chật vật với tấm bằng tốt nghiệp trên tay, chẳng ai dễ dàng nhận một học sinh mới tốt nghiệp cấp ba vào công ty mình, lại chẳng thể tìm được công việc nào thích hợp với thời gian đi học của cậu, còn phải đóng tiền học đại học, trước mắt đành phải dọn dẹp quán ăn đêm trên vỉa hè gần trường.

Tan học, bóng người mảnh khảnh bước đi gấp gáp tiến đến quán ăn nhỏ trên đường cùng hướng với trường học, nói là gần nhưng cũng phải đi bộ gần 15 phút mới đến nơi, băng qua vài con hẻm nhỏ tối tăm vắng vẻ mới đến được nơi có nhà, nên bạn trẻ càng bước nhanh hơn.

Một chiếc xe màu đen lái đến đậu bên đường, cửa xe bên ghế lái phụ đột ngột mở ra thật mạnh, một cô gái dáng người cao ráo xinh đẹp mặc đầm dây xẻ tà màu đỏ bị văng ra khỏi xe, tư thế chắc chắn là bị lực tác động làm văng ra ngoài, người cầm lái dùng lực không hề nhỏ.

Jungkook đứng hoang mang không biết làm sao, định tránh sang một bên đi nhanh đến quán ăn, thiếu nữ vạch chân váy xẻ tà lên rút ra một cây súng ngắn màu bạc đưa lên bóp cò không chút do dự, tiếng súng giảm thanh vang lên trong đêm tối yên tĩnh cũng tạo ra âm thanh thật lớn. Cứ như đang đóng phim vậy.

Bạn trẻ giật thót mình nép vào một góc tối trong hẻm cụt, ngồi thụp xuống nấp sau những thùng giấy lớn, hai tay gắt gao ôm lấy miệng thật chặt. Thiếu nữ chân loạng choạng bước đi, âm thanh giày cao gót "cộp cộp" vang lên đang tiến dần về phía này. Jungkook hai mắt nhắm chặt, đôi chân thon dài thu về hết cỡ yên lặng nghe tiếng trống ngực mình hoà cùng tiếng giày cao gót ngày một lớn.

"Nhóc con! Mày đâu rồi? Tao biết mày đang nấp trong hẻm này, sau những thùng giấy kia phải không?"

Giọng nói trong trẻo thanh thanh nhưng âm điệu không hề dễ nghe khiến Jungkook muốn bật khóc thành tiếng, nước mắt đã chấm giọt trên đôi mi cong vυ"t.

"Xui xẻo nhỉ? Nhỡ thấy rồi thì phải chịu thôi! Ai bảo mày nhìn thấy tao gϊếŧ người? Oắt con mày đâu rồi? Không ai giữ bí mật tốt bằng người chết cả, một viên vào đầu thôi, không đau đớn đâu!"

Bàn chân trắng trẻo đá văng những thùng giấy lớn ra xa, Jungkook hai mắt mở lớn hoảng hốt nhìn ả ta, thân ảnh mỏng manh dưới góc tường run lên từng hồi thấy rõ. Cậu đứng dậy vụt chạy sâu vào trong, đạp lên rác rưởi nỗ lực tìm đường trốn trong bóng đêm.

Trán nhỏ đập mạnh vào vách tường trước mặt, ánh sáng không soi nổi đến nơi đây, chỉ có bóng trăng mờ ảo lúc ẩn lúc hiện không rõ tầm nhìn. Ngõ cụt rồi! Tiếng gót giày ngày càng gần, dường như cô ta nhìn được đường đi trong bóng tối.

Hoảng loạn không biết phải làm sao, Jungkook hai bàn tay áp vào vách tường đứng chôn chân tại chỗ, tiếng khóc dần rõ ràng hơn, nức nở nhưng nhỏ nhẹ như tiếng cún con còn chưa mở mắt gọi mẹ.

Bóng đèn xe hơi lái đến soi sáng cả con hẻm, hình dáng cô ta dưới ánh đèn ngược sáng như ma nữ đến đòi mạng, một tiếng súng nữa vang lên, viên đạn cắm thẳng vào đầu cô ta khiến dáng người cao ráo ngã sấp về phía trước, máu văng lên bám vào vạt áo của Jungkook như hoa nở.

Jungkook trượt dài tấm lưng trên vách tường phía sau, hai chân run rẩy vô lực không còn sức chống đỡ nổi thân thể. Bóng người cao lớn bước ra từ xe hơi, mái tóc xoăn dài phủ đến mang tai, bóng đen ngược sáng không nhìn rõ mặt, đôi chân thon dài thẳng tắp bước bước lớn về phía này, là một người đàn ông.

Anh ta dáng đi có chút gấp gáp, tiến về phía xác chết trước mặt cậu lật qua lật lại xem xét. Người đàn ông ngước lên nhìn cậu, lúc này anh ta mới chú ý đến dáng người nhỏ nhắn ngồi gần đó. Hơi thở gấp gáp dường như rất khó chịu vừa tiến đến vừa cởϊ áσ, hai cánh tay cuồn cuộn cơ bắp chống lên tường ép sát Jungkook vào tường, có thể nhìn rõ gân guốc nổi rõ như dây điện áp trên cánh tay.
Nam nhân tiến đến hôn lên cần cổ trắng nõn của Jungkook, phả ra hơi thở nóng rực khiến cậu nổi hết gai ốc trên người. Thân hình bé nhỏ sợ hãi tột độ nhưng không dám cử động, chỉ có thể đưa hai tay lên chống trước ngực đối phương không dám phản kháng. Tiếng khóc nhỏ nhẹ êm tai vang lên trong đêm tối, tiếng thở của người đàn ông ngày một gấp gáp, đèn xe hơi soi rọi vào góc tường hai bóng người đang loã thể mãnh liệt giao hoan.

"Ngoan nào bạn nhỏ! Tôi bị trúng thuốc rồi, ngoan nào! Giúp tôi một chút! Nằm yên một chút thôi!"

Giọng nói khàn đυ.c vì du͙© vọиɠ trào dâng trong người, Kim Taehyung mất kiểm soát mạnh mẽ chiếm đoạt người phía dưới, thân hình bé nhỏ mỏng manh quá câu dẫn anh, tiếng rêи ɾỉ khóc lóc quá đỗi êm tai khiến anh còn muốn nghe nhiều hơn nữa.
Jungkook bị bức đến rã rời thân thể, vật cứng của người kia liên tục ra vào nơi cúc huyệt, ma sát với vách tràng co bóp liên tục. Hai tay cậu gắt gao cấu lấy hai bắp tay rắn chắc, cong người chịu đựng từng cú thúc mạnh của người kia. Kim Taehyung dường như rất vừa ý với người dưới thân, cúi người hôn lên đôi môi nhỏ đang nấc lên từng hồi, môi lưỡi bá đạo chiếm đoạt khoang miệng đối phương.

Hôn môi vẫn chưa đủ, eo vẫn đưa đẩy liên tục, anh lần xuống hôn lấy xương quai xanh kiều diễm của cậu, trải đầy vết hôn trên bờ ngực trắng trẻo, dày vò da thịt non mềm của người khác trong kɧoáı ©ảʍ.

"Ha....ha.....bé con...! Em tên gì nào?"

Người phía dưới không ngừng kìm nén tiếng khóc khiến anh có chút khó chịu, dừng hẳn động tác ở thân dưới, đôi mắt nâu trà nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy ướt nhẽm kia, bất ngờ đẩy hông một cái thật mạnh khiến Jungkook nấc lên một cái.
"Hức..."

"Bé con! Em tên gì?"

"A! Hức!"

"Nói!"

"Hức....Jeon...Jeon Jungkook! Làm ơn..."

"Thật giỏi! Hoa tai của em rất đẹp, tôi lấy một chiếc nhé! Ngoan nằm yên nào! Một chút nữa thôi!"

Thân hình vạm vỡ rong ruổi đưa đẩy dáng người nhỏ bé phía dưới không cho kháng cự, sao lại có nam nhân có thân hình xinh xắn thế này? Làm anh say đắm mất rồi!

"Bé con! Chân em mỏi lắm sao? Nó đang run đây này, tôi giúp em giữ chúng nhé!"

Anh dịu dàng nâng hai chân cậu lên, bất ngờ giữ chặt rồi điên cuồng đỉnh tới, tiếng nấc của Jungkook vang lên mất kiểm soát càng khiến anh điên loạn, vừa phóng ra đã muốn cứng nữa. Suốt bốn tiếng đồng hồ giao hoan, anh thỏa mãn cài lại cúc quần, thắt lại dây nịt, cứ vậy để trần nửa thân trên ngã ra bên cạnh cậu mê man muốn ngủ.

Jungkook chẳng còn sức mặc lại quần áo, co người lại nằm yên nhìn vào đèn xe sáng rực kia. Hơi thở vẫn chưa hết mệt mỏi, dường như muốn ngất đi. Sau một hồi lâu cậu chật vật mặc lại quần áo, vứt cả giày lại loạng choạng rời khỏi nơi đó.
Hai tiếng sau người của Kim Taehyung mới đến nơi dọn dẹp xác chết, chỉ thấy ông chủ của mình nằm ngủ trên mảng giấy lớn, nửa thân trên để trần chẳng buồn mặc áo chống đạn.

Taehyung thính giác nhạy bén trở lại, mở mắt nhìn về phía có âm thanh, thì ra là bọn đàn em đang tiêu huỷ dấu vết. Nhìn sang bên cạnh người đó đã đi mất từ bao giờ, giày còn chẳng kịp mang vất lăn lóc nơi góc tường. Anh ngồi dậy mở lòng bàn tay ra, một chiếc hoa tai màu đen hình tròn đơn giản, nhưng đối với anh nó có gì đó rất đặc biệt.

"Tìm xem xung quanh này còn người nào không? Một thiếu niên hơi gầy, đi chân trần."

Thuộc hạ cúi đầu nhận lệnh tản ra khắp khu nhà hoang tìm kiếm. Đến tận năm giờ sáng nhưng chẳng thấy ai, lòng anh đang lên chút tiếc nuối đành cho rút người lui về nghỉ ngơi.