Khi Empress Nổi Giận [Lichaeng]

Chương 10: Lãnh cung

Nàng đang tính lên giường làm một giấc nữa thì Tiểu Thanh từ bên ngoài bước vào.

- Đại tỉ, Khương quý phi thỉnh an.

Vừa nhắc đến tào tháo, tào tháo đã đến. Nàng cũng muốn xem ả Khương quý phi này là người như thế nào mà lão hoàng đế già đó lại sủng ái đến vậy. Chưa đợi nàng suy tính gì thêm thì ả đã mạc nhiên bước vào. Ả ta xuất hiện trước mặt nàng với bộ dáng sang trọng, trên thân mặc một bộ y phục màu vàng thêu hình long phụng rực rỡ. “Màu vàng không phải tượng trưng cho hoàng thượng và hoàng hậu sao, ả lại dám ngang nhiên mặc cái này đến trước mặt ta. Làm ơn đi, nếu muốn thì nói ta một tiếng ta nhường ngôi vị này cho luôn!”.

- Khương quý phi sao hôm nay lại đại giá quan lâm thế này. Người đâu mau dâng trà.

Nàng ta tỏ thái độ kẻ bề trên không thèm hành lễ với nàng đã ngồi vào ghế. “Cái dáng õng ẹo lắc qua lắc lại nhìn thấy ghét, bộ ngươi là truyền nhân của bạch xà tinh hả?”. Điệu bộ của ả ta vô tình khơi mào lên ngọn lửa tức giận trong nàng nhưng nàng phải nhịn, nàng không muốn sau này có người làm phiền giấc ngủ của mình.

Thấy nàng thản nhiên coi như có chuyện gì không xảy ra ả liền được đà lấn tới. Ả cất cái giọng mềm ẹo như cục kẹo, đôi môi cong lên đến bảy tấc với nàng.

- Ai da, hoàng hậu tỉ không cần đa lễ. Tỉ mới vào cung nên muội muội đến thỉnh an, nhân tiện xem Trúc Mai điện cả tỉ thế nào. Tỉ tỉ thật là người giản đơn nha, ngay cả Trúc Mai điện cũng bày trí sơ sài thế này. Bữa nào muội sẽ phái người mang một số món bảo vật hoàng thượng ban tặng sang cung của tỉ để trang trí, tỉ xem như vậy có được không.

Ả ta rõ ràng là đang khoe khoang mà. Ở thời hiện đại chưa có loại người nào là chưa từng gặp qua. Nếu ả ta thích thì nàng cũng nên phối hợp chứ.

Nàng nhìn qua phía ả ta, nhẹ nhàng cầm bàn tay ả.

- Muội muội thật có lòng, tỉ cảm kích vô cùng, nhưng những thứ bảo vật như thế phải ở chỗ muội mới xứng.

- Người đâu sao còn chưa dâng trà.

Khương quý phi nghe nói vậy càng được nước lên mặt còn nàng thì cười thầm “Hazz, hoàng đế không ngờ ngươi là vua một nước mà con mắt sắp bị đui rồi, người như ả mà ngươi cũng thích được sao quả là có nét riêng đặc biệt nha….”

- Tỉ tỉ, người thật biết nhìn. Muội vào cung đã lâu, được hoàng thượng sủng ái, còn tỉ thật không may mắn, mới vào cung đã bị hoàng thượng cấm túc 1 tháng ở Trúc Mai điện. Muội thành thật chia buồn với tỉ.

Vừa nói ả ta vừa sử dụng nội công để nàng không thể đặt tay lên tay ả được nữa. Nàng đương nhiên nhận ra. Nàng liền rút tay về tỏ vẻ đau đớn, trong lòng cười thầm “ngươi dám sử dụng nội công, xem như ngươi đen đủi động phải ta, ngươi cứ chờ xem kết cục của mình đi”.

- Cảm ơn muội muội đã có lòng thương xót, để ta xem muội ăn mặc như vậy thật có khí chất trưởng thành già dặn nha. Hay là thế này đi đừng gọi ta là tỉ xưng muội nữa nếu không người ngoài sẽ tưởng ta không kính lão đắc thọ mất.

Ả ta cơ hồ vẫn chưa nhận ra ý tứ trong câu nói của nàng nên vẫn mạc nhiên tươi cười. Chỉ có Tiểu Yên và Tiểu Hồng đứng bên cạnh lén che miệng cười, xem ra đầu óc của ả cũng không sáng sủa là mấy.

Một cung nữ theo hầu bên cạnh sau khi suy nghĩ một hồi mới hung hăng lên tiếng.

- Ngươi to gan, ý ngươi không phải nói quý phi nhà chúng ta già sao?

Nàng giọng nói nhẹ nhàng miệng nở nụ cười nhạt tiếp tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

- Tỉ tỉ, ta thấy người bên cạnh tỉ thật là thông minh nha, nhưng có điều chó khôn sẽ không bao giờ sủa rông nếu không có lệnh của chủ, càng không bao giờ được tỏ vẻ thông minh hơn chủ cả, tỉ nói xem ta nói vậy có đúng không?

Cung nữ vừa rồi bị nàng dọa đến mức tay chân run lẩy bẩy, mặt không còn chút huyết sắc.

- Quý phi nương nương, nô tì không có ý đó, chỉ là rõ ràng ban nãy hoàng hậu cố ý chơi người mà. Xin người tha tội.
Hazz, cung nữ này càng nói càng rối mà. Khương quý phi vừa nghe xong đã tát vào mặt cung nữ đó một cái thật đau.

- Con tiện tì này, ta chưa cho ngươi nói sao ngươi dám mở miệng. Mau câm miệng lại cho ta.

Nàng nãy giờ vẫn im lặng xem vở kịch giữa chủ và tớ, thật là hấp dẫn nha. Tiểu Thanh bưng trà lên nhìn ả ta với ánh mắt đầy đầy nguy hiểm “dám đắc tội với đại tỉ ta nhất định sẽ không tha ngươi”.

Khương quý phi cầm chén trà trên tay, tâm liền động muốn bày mưu tính kế. Ả bỏ một ít bột thuốc độc vào trong trà rồi đặt chén trà về phía nàng.

- Hoàng hậu tỉ tỉ dù sao tỉ vẫn là bề trên, vừa rồi là do muội dạy dỗ hạ nhân không nghiêm, chén trà này muội mời tỉ coi như là chuộc tội. Nếu tỉ không uống thì thật không nể mặt muội muội này.

Ả ta diễn kịch cũng thật khá, nhưng có điều không phải là đối thủ của nàng. Nàng nâng chén trà lên, dùng vạt tay áo che rồi uống. “Dám hạ Hoàn Túc tán, để xem cuối cùng ngươi muốn gì. Tiểu Thanh em cũng thật nhanh tay quá đi mới vậy mà đã bỏ độc Kỳ Đà vào đây, cũng may loại hai độc này xung khắc nên độc dược trong trà giảm đi không ít”.
Khương quý phi nhìn nàng uống xong chén trà liền nở một nụ cười quỷ quyệt. Tiểu Thanh thấy nàng thản nhiên uống trà mặt tái nhợt hẳn đi “chẳng lẽ đại tỉ không nhận ra ta đã bỏ độc Kỳ Đà vào trong chén trà sao?”. Sau khi chén trà được uống hết phân nửa nàng liền ngã xuống ghế, hai tay ôm chặt khuôn mặt.

- Á, mặt ta nóng quá, người đâu!

Tiểu Thanh, Tiểu Hồng, Tiểu Yên thấy vậy liền chạy đến bên nàng. Nàng nháy mắt ra hiệu cho Tiểu Thanh nàng không sao. Tiểu Hồng thì không ngừng khóc lớn hô hào truyền thái y.

Điện Thanh Liên.

Tần công công cố gắng lết cái thân tàn ma dại vội vã chạy vào bẩm báo.

- Bẩm hoàng thượng, có….có…..chuyện lớn rồi.

Cô vẫn ngồi xem tấu chương lạnh lùng buông giọng.

- Lại có chuyện gì? Không phải đã tìm ra kẻ hạ độc hôm qua rồi chứ?

Chuyện xảy ra trong hoàng cung ngày hôm nay đã đủ làm cô đau đầu, nếu cô mà bắt được trên hung thủ đó là ai thì chắc chắn sẽ cho lăng trì xử tử làm gương. Sau khi nhận tin cả hoàng cung đều bị đau bụng cô đã phái Đinh bộ thượng thư điều tra đến giờ vẫn chưa có kết quả.
Tần công công trả lời giọng đầy khẩn trương, nhưng do thiếu nước trầm trọng nên cũng chỉ đủ để cô nghe lọt lỗ tai.

- Dạ bẩm hoàng hậu bị trúng độc đang hôn mê bất tỉnh.

Cô vứt đống tấu chương qua một bên, lại có chuyện này sao. Loạn thật rồi, từ trước tới giờ chưa bao giờ hoàng cung nháo loạn như vậy.

- Đến Trúc Mai điện.

Cô một mạch đến Trúc Mai điện, Tần công công đang đi sau cô thì một cơn đau quặn bụng lại kéo đến nhưng không thể nào không theo sau hoàng thượng được đành phải nắm chặt tay chịu đựng, không dám bước mạnh nếu không thì…..

Trúc Mai điện.

- Lưu thái y, hoàng hậu sao rồi?

Lưu thái y nheo nheo đôi mắt trả lời giọng run run.

- Dạ bẩm hoàng thượng, hoàng hậu bị trúng Hoàn Túc tán, hiện hoàng hậu đã tỉnh rồi ạ. Nhưng có điều…

Lưu thái y ngập ngừng không dám nói. Cô quét mắt nhìn qua làm thái y toát mồ hôi hột vội vàng lấy vạt áo chấm chấm lên mặt.
- Dạ thưa hoàng thượng, vì độc này quá mạnh nên sẽ gây hủy dung trong vòng 2 canh giờ kể từ khi trúng độc. Hoàng hậu vì không muốn để ai nhìn thấy nên đã dùng khăn che một nửa khuôn mặt. Xin hoàng thượng thứ tội, thần đã dụng hết khả năng.

Cô nghe thấy vậy lòng đầy tức giận, trong hoàng cung lại ngang nhiên có chuyện hoàng hậu bị hạ độc, cho dù cô không yêu thương gì hoàng hậu nhưng chuyện này xảy ra ảnh hưởng không nhẹ đến tôn nghiêm của cô.

- Người đâu, truyền cung nữ hầu hạ bên hoàng hậu.

Tiểu Thanh, Tiểu Hồng, Tiểu Yên và tất cả cung nữ của Trúc Mai điện được truyền đến. Cô tức giận quát lên khiến không gian im lặng, mọi người không ai dám thở mạnh.

- Nói, chuyện gì đã xảy ra!

Tiểu Thanh nhạnh nhẹn kể hết sự tình từ lúc Khương quý phi đến cho đến lúc nàng bị hạ độc, đương nhiên có lươc bỏ một số chi tiết NHỎ. Nghe xong cô càng tức giận ra lệnh truyền Khương quý phi đến.
Khương quý phi vừa đến nơi nhìn thấy hoàng thượng đã làm vẻ mặt bi thương đầy nước mắt.

- Hoàng thượng, người phải làm chủ cho thϊếp. Hoàng hậu muốn hạ độc thϊếp. Người xem chén trà đó do hoàng hậu sai người chuẩn bị cho thϊếp. Thϊếp nể tỉ tỉ là bề trên nên đã mời tỉ tỉ uống chén trà đó. Hu hu người xem nếu hôm nay thϊếp uống chén trà đó thì thϊếp sẽ ra sao. Hoàng thượng….

Tiểu Thanh, Tiểu Yên nhìn thấy ả ta uốn éo bên cạnh hoàng thượng lòng sinh đầy căm phẫn, ả ta ngang nhiên dám đổ oan cho đại tỉ thật đáng chết vạn lần.

Cô cau mày suy ngẫm rồi vô tình hạ một chiếu chỉ đầy nàng vào lãnh cung sau đó lập tức rời đi.

Nàng nằm trong nghe thấy chỉ cười thầm. “Thì ra mục đích của ả ta là vậy, tên cẩu hoàng đế già, dám đày ta vào lãnh cung. Lãnh cung cũng tốt, đỡ bị làm phiền việc ta ngủ”.
Lãnh thu cung (tức lãnh cung).

Nàng ngồi trên giường cuộn mền nghiên cứu Đã Ảo Hồn trận. Tiểu Hồng thì thu dẹp phòng, Tiểu Yên thì đến ngự thiện phòng lấy trộm đồ ăn.

- Tiểu Thanh, em hãy điều tra ả Khương quý phi đó lai lịch thế nào. Ả ta biết nội công, biết cả dụng độc chắc hẳn không phải kẻ tầm thường.

Nói rồi nàng lại tiếp tục đọc quyển sách gia gia đưa. Đã Ảo Hồn trận được bố trí theo 5 cực của ngũ hành: kim, thủy, mộc, hỏa, thổ. Mỗi cực mang sức mạnh tượng trưng cho kim loại, nước, cây cối, lửa, đất. Sức mạnh này phải được tập trung vào 5 vị hộ pháp canh giữ 5 đỉnh. Năm nguồn sức mạnh này vừa tương sinh vừa tương khắc. Kim sinh thủy, thủy sinh mộc, mộc sinh hỏa, hỏa sinh thổ, thổ sinh kim. Kim khắc mộc, mộc khắc thổ, thổ khắc thủy, thủy khắc hỏa.
Ở trung tâm trận là Đã Ảo hồn, đây là linh hồn của một người chết oan mang theo phẫn uất cùng cực. Khi Ngũ hành kết hợp với Đã Ảo hồn thì ngũ hành sẽ đảo ngược lại quy luật vốn có của nó, vạn vật sẽ đi ngược lại luân lý thường ngày và sẽ dần bị tiêu hủy. Khi trận hình thành vào ngày xuân phân năm sau thì không gì có thể ngăn cản được uy lực của nó. Chúng sinh sẽ rơi vào hậu họa khôn lường.

“Bách Nhật Thần công song Lạp hỏa chưởng – huyết phượng long ải âm dương”. Huyết phụng long ải âm dương là gì chứ, nàng nghĩ mãi vẫn chưa ra. Chỉ còn 5 tháng nữa là đến xuân phân rồi, phải tìm cách phá trận ngay nếu không nhân gian sẽ chìm trong thảm họa.

Lãnh thu cung.

- Tiểu Thanh, em điều tra bên Phụng Hoàn cung đã có manh mối gì chưa?

- Đại tỉ, đã điều tra ra ả ta là con gái nuôi của Khương Đan Ni Nhĩ thừa tướng. Gần đây ả ta thường xuyên xuất cung đi về phía đông ngoại thành. Khi đến ngôi miếu hoang ở rừng trúc phía đông thì mất dấu.
- Em tiếp tục cho người theo dõi nơi đó có tin tức gì báo lại cho ta.

- Đại tỉ, còn một chuyện nữa, Thái Anh hội trong lúc điều tra tên môn chủ Đã Ảo sơn trang mới đυ.ng một nhóm người, chúng đã đả thương 5 người của ta. Muội đã điều tra ra nhóm người này là người của Lạp Long hội.

Lại chuyện gì thế này, hết Đã Ảo sơn trang giờ lại Lạp Long hội, đau đầu thật.

- Em nhắn lại người của ta không nên giao tranh với Lạp Long hội, đợi sau khi đã diệt Đã Ảo sơn trang rồi tính sau.

Lãnh cung là nơi chẳng ai buồn đến vì vậy nàng có thể tự do sống cuộc sống của riêng mình. Trong lúc rảnh rỗi nàng thiết kế lại lãnh cung của mình theo phong cách hoàn toàn mới, nàng mua chuộc mấy thái giám mang rất nhiều trúc đến trồng ở khoảng trống xung quanh. Vì lúc trước nàng ở chung với gia gia trong rừng trúc nên nàng đã quen với mùi hương của lá trúc rồi.
Điện Thanh Liên.

Cô đang cầm tâu chương trên tay bất chợ lại nghĩ đến cô nương gặp mặt trên phố. Nhìn nàng giản dị nhưng không mất đi khí chất thanh tao, nàng để lại cho cô cảm giác thân quen cùng con tim lỗi nhịp. Vậy mà nàng lại là loại nữ nhân mua hoa bán sắc ở Xuân Mãn lâu. Cô thở dài cho cái định mệnh trớ trêu mà ông trời đã sắp đặt cho cô.

Cô mải mê suy nghĩ đến mức Thái Dung đã vào điện từ lúc nào cô cũng không biết.

- Bẩm hoàng thượng, có chuyện cấp bách.

Thấy hoàng thượng không có phản ứng Thái Dung nhắc lại lần nữa, lúc này cô mới giật mình tỉnh mộng.

- Có chuyện gì?

Thái Dung bẩm báo lại chuyện điều tra được về Đã Ảo sơn trang.

- Dạ bẩm hoàng thượng, đã điều tra ra tân môn chủ của Đã Ảo sơn trang là đồ đệ của sư thúc, Triết Long.

Cô lạnh lùng nói. Tay nắm chặt quyển tấu chương đến nỗi quyển tẩu chương muốn rách làm hai mảnh.
- Hừ, thì ra là Triết Long. Còn chuyện gì nữa không?

- Dạ bẩm hoàng thượng, còn một chuyện, gần đây Lạp Long hội trong lúc điều tra Đã Ảo sơn trang đã đυ.ng phải người của Thái Anh hội, người của chúng ta đã bị chúng hạ độc thiệt mạng mất 5 người.

Cô tức giận đập mạnh tay xuống bàn. Không gian trong điện Thanh Liên giảm dần về âm độ.

- Bọn chúng dám hạ độc người của Lạp Long hội sao, để sau khi tiêu diệu Đã Ảo sơn trang ta sẽ tiêu diệt luôn bọn chúng.

Và thế là cuộc chiến không đội trời chung giữa Thái Anh hội và Lạp Long hội lại vô tình trở thành cuộc chiến. Thú vị! Thú vị!