[ĐN HxH] Lưu lạc ở thể giới trong mơ

Leorio hãm

Ko liên quan lắm nhưng Mikey đoạn này nhìn ngầu vl.

ʕ •́؈•̀

"Lần này đến lượt anh nhé."

Kurapika lên tiếng. Lần này cũng chẳng ai phản đối, ngược lại còn cổ vũ cho anh rất nhiệt tình.

"Cố lên nhá Kurapika!"

Leorio lấy tay đập đập vào lưng anh, miệng cười toe toét.

Bên bọn tội phạm cũng đã chọn ra người thi đấu tiếp theo. Đó là một người đàn ông, không, là người ngoài hành tinh mới đúng. Hắn có làn xa màu xanh nước biển, gương mặt cũng không giống con người cho lắm. Thân hình to lớn của hắn có vẻ như đã làm cho Leorio sợ xanh mặt.

Kurapika từ từ bước lên, biểu hiện vẫn rất bình tĩnh, có lẽ anh không bị ảnh hưởng bởi thân hình của đối thủ.

"Nói trước là ta rất mạnh đó. Ngươi nên bỏ cuộc đi."

Người ngoài hành tinh nói. Nếu để ý kĩ sẽ thấy một giọt mồ hôi chảy trên mặt hắn.

Người đâu mà yếu thế, lại còn ra vẻ...

Yume thầm nghĩ, đã biết thanh niên da xanh kia chỉ là một con cừu đội lốt sói.

"Này, nói sẵn luật là không được dùng vũ khí đâu nhá."

Thanh niên da xanh vẫn cố gắng tiếp tục nói. Hắn ta bắt đầu cảm thấy khó chịu khi Kurapika chỉ gật đầu hay đồng ý một cách bình tĩnh.

Cuối cùng hắn cũng không dùng lời nói bữa, mà là dùng hành động để chứng minh.

"Xem đây!"

Hắn vừa nói, vừa nhảy lên và đấm thẳng vào mặt sàn, khiến cho mặt sàn đấu bị nứt ra một ít.

Thế nào? Sợ ta chưa?

Hắn đắc ý cười thầm trong lòng.

"Hắn-hắn vừa đấm thủng mặt sàn kìa!"

Leorio trợn tròn mắt, chỉ tay vào thanh niên da xanh trên sàn đấu. Ai ngờ khi quay ra phía Yume, cả ba đứa lại đang chơi bài một cách thản nhiên.

"Để xem cậu có đỡ được không!"

Gon hô to, đặt ba lá bài xuống hướng về phía Killua.

"Xời! Đơn giản!"

Killua đáp lại, không quên đặt xuống ba lá bài dùng một lúc, chặn đứng của Gon.

"Cậu tấn kém quá đó Gon! Xem đây Killua!"

"Hự...chậc..."

Killua chẹp miệng, đành phải nhặt hết cả đống bài kia lên.

"Ôm hết đi Killua. Hahaha.!"

Yume cười ha hả.

"Im đi Yume!"

"Đến lượt tớ tấn Gon nha!"

Yume vừa dứt lời, mặt Gon có vẻ nhăn nhó hơn bình thường vì sợ sẽ phải ôm hết bài như người nào đó.

"..." Leorio.

"Các em! Không lo lắng cho Kurapika à!"

Anh gào lên, thật sự bất lực trước sự vui tươi và thản nhiên của mấy đứa.

"Yên tâm đi, hắn đấm được như thế là vì có vật gì đó nặng và ứng trong tay hắn. Có lẽ là thanh sắt?"

Lăm lăm chiếc dao găm trên tay, cô đáp, chẳng buồn nhìn trận đấu đang diễn ra trên sàn đấu.

"Đúng vậy. Với cả khi em nhìn vào hắn, hắn không tạo cho em cảm giác ờm, rùng mình?"

Gon phát biểu, không chắc với cách dùng từ của mình. Còn Killua ngồi bên cạnh đang mải đếm từng lá bài trên tay, liên tục chửi bới hai người đã khiến cậu có từng này bài.

Leorio khi nghe xong không hiểu gì, nhưng cũng cảm thấy bớt lo lắng hơn.

Quay lại với trận đấu giữa Kurapika và Thanh niên da xanh. Có vẻ như hắn ta lại sắp ra một con át chủ bài.

"Hừ! Xem đây!"

Hắn vạch áo lên, để lộ hình xăm của con nhện tám chân. Kurapika thấy vậy, trợn mắt. Đôi mắt anh biến thành màu đỏ như máu.

"Ta là một trong bốn người mạnh nhất của Băng Nhện đó! Ta đã từng gϊếŧ hơn 19 người rồi!"

Hắn ta đắc ý, ưỡn ngực nói. Nhưng chưa kịp phổng mũi thì đã bị đấm văng ra, sát mép sàn đấu.

"Thứ nhất! Hình xăm của Băng Nhện phải có số! Thứ hai! Bọn chúng đã từng gϊếŧ vô số người và cũng chẳng thèm đếm số người chúng đã từng gϊếŧ!"
Kurapika gằn giọng, sát khí bao trùm cả căn phòng.

"Ồ~"

Killua huýt sáo, cảm thấy thú vị trước sự kiện này.

Kurapika bước về, màu mắt của anh vẫn chưa đổi màu lại, điều đó chứng tỏ anh vẫn chưa bình tĩnh lại. Để nguôi cơn giận này lại, Kurapika bèn ngồi ở một góc tường tối.

"Nè, Anh có sao không?"

"A...không sao, không bị thương gì hết."

"Không, ý tôi là, ở gần anh có nguy hiểm không."

"...Nói thật tôi đã biết trước rằng hắn rất yếu và chỉ đang giả mạo, nhưng tôi vẫn không thể kiềm chế được. Có thể nói là chỉ cần có một con nhện ở trước cửa mắt tôi là tôi sẽ mất bình tĩnh như bây giờ."

"Chúng ta nên để anh ấy tránh xa những con nhện."

Gon thì thầm vào tai Leorio.

"Ừm, đúng vậy."

Leorio đáp, vẻ mặt nhìn rất nghiêm trọng.

"Haizzzz..."

Yume ngồi cạnh Killua, ngáp ngắn ngáp dài.
"Killua, mượt chân tí nhé."

Vừa dứt lời, đầu cô tự động nhà xuống đùi của cậu, rơi vào trạng thái ngủ say ngay lập lức. Cô chắc là học trò của Nobi Nobita đây mà.

"..."Killua

"Hả..?"

"HẢ!!?"

Killua luống cuống định đẩy cô ra, nhưng lại nhìn vào gương mặt ngủ say đó nên không nỡ.

Sao lúc nào cậu ấy cũng coi mình là cái gối thế nhỉ.

Cậu thầm nghĩ, thở dài. Vành tai có chút đỏ lên trước sự động chạm bất ngờ này.

"Yess! Chiến thắng lại về tay chúng ta rồi!"

Leorio reo lên.

"Ai bảo thế!"

Một cô gái mũ trùm đầu bước đến.

"Tôi cược 70 tiếng rằng hắn chưa chết."

"Kurapika, sao anh không gϊếŧ hắn luôn đi!?"

"Tôi không muốn."

"Chậc...Để em gϊếŧ luôn cho nhanh. Anh chưa bao giờ gϊếŧ người mà, phải không?"

Killua lên tiếng.

"Không cần, đó không phải là việc của em."

Tác giả: chị nhà bây giờ ngủ say tít mù rồi.
"Muốn lên kiểm tra chứ?"

Cô gái đó lại tiếp tục cất tiếng.

"Tôi lên."

Leorio giơ tay.

Tua đoạn cược Thanh niên da xanh chết hay chưa nhé.

Cô gái bỏ mũ xuống, để lộ màu tóc màu hồng đặc biệt của cô.

"Chúng ta sẽ chơi chợ thời gian nhé."

Cô ta cười nửa miệng, nói. Leorio nuốt nước bọt, gật đầu.

"Được rồi, tôi sẽ cho anh đoán tôi là nam hay nữ, nếu đoán sai sẽ được kiểm tra cơ thể của tôi xem đó có phải sự thật không."

Cô vừa dứt lời, mắt Leorio sáng bừng Lê, để lộ bộ mặt tối của mình.

"Anh ta chắc chắn hắn sẽ cược cô ta là nam."

Kurapika giờ đây đã bình tĩnh trở lại, nói với vẻ mặt bất lực hơn bao giờ hết. Killua ngồi bên kia chơi với tóc của Yume, còn không quên gật đầu đồng tình với Kurapika.

"Hả?"

Gon vẫn là Gon, một cậu bé trong sáng nhất hệ mặt trời. Không hiểu hai người kia đang nói gì, cậu đành thắc mắc nghiêng đầu hỏi,
"Ý anh là sao?"

"Ặc..em không càng biết điều xấu đấy đâu."

______________________________________________________________

Hellooo. Tg đây. Đã một ngày chưa ra chap nhỉ :))

Bye nha