( Bác Chiến trans) Nếu anh là thế thân, em có yêu anh không?

Chương 1.

Nghiên cứu khoa học cho thấy một người trưởng thành hối hận khoảng 1.200 lần mỗi ngày.

Hôm nay Tiêu Chiến không hối hận nhiều như vậy, hiện tại anh chỉ tiếc một điều, đó là anh đã quên uống thuốc khi đi ra ngoài vào sáng hôm đó - đó là loại thuốc tránh thai khẩn cấp 72 giờ mà anh thực sự quên mất.

Và anh có thể mang thai.

Tiêu Chiến ngồi trong văn phòng bác sĩ sản khoa, nhìn tờ xét nghiệm trong phòng thí nghiệm trong tay, cảm thấy hỗn độn.

Bác sĩ nhìn Omega sắc mặt tái nhợt trước mặt, có chút lo lắng hỏi: "cậu không sao chứ?"

"Không sao, chỉ là tôi quá kích động mà thôi." Tiêu Chiến bất đắc dĩ cười cười, "Bác sĩ, chờ tôi một chút, tôi hút một điếu thuốc rồi bình tĩnh trở lại."

Bác sĩ: "... Hút thuốc không được khuyến khích khi mang thai."

Sau đó anh không nghe bác sĩ nói gì với mình, chỉ nhớ câu cuối cùng: "cậu phải tính xem, cậu có muốn đứa trẻ này hay không?"

Muốn hay không?

Tiêu Chiến cười khổ, đứa trẻ này không nên có .

Anh đã ở bên Vương Nhất Bác được hai năm, thậm chí anh còn chưa phải là người yêu, mọi chuyện giữa họ đều được giải thích trên giường, mỗi lần gặp mặt đều hôn, ôm sau khi hôn, lên giường sau khi ôm.

Vương Nhất Bác từng nói một câu nói khôn ngoan mà Tiêu Chiến sẽ không bao giờ quên: "Đừng hỏi em có yêu anh hay không. Em chỉ ham muốn thân thể của anh."

Tiêu Chiến: ...... Vậy thì con mẹ nó tôi có thể nói gì đây.

Mặc dù trong lòng Tiêu Chiến biết đứa nhỏ có thể không giữ được, nhưng anh vẫn không thể không gọi Vương Nhất Bác.

"Có chuyện gì vậy?" Điện thoại reo nhiều lần trước khi được kết nối.

"Uh, cái đó, anh có thể hỏi em một câu được không ..." Tiêu Chiến vẻ mặt rối rít.

"Em chưa yêu." Vương Nhất Bác nói đơn giản và ngắn gọn

Tiêu Chiến: "..."

"Ha ha, ha ha ha ..." Tiêu Chiến lúng túng cười, "Thời tiết hôm nay khá tốt."

Vương Nhất Bác đang quay phim trên đoàn phim, ngồi trong trường quay ngoài trời, nhìn lên bầu trời: "Bên em nhiều mây, sắp mưa rồi."

Tiêu Chiến: "..."

"Uh, uh, uh... ăn tối chưa?" Tiêu Chiến đi mấy vòng cùng một chỗ.

"bây giờ là buổi trưa."

"..."

"Tiêu Chiến, anh có chuyện gì vậy?" Vương Nhất Bác cau mày ở đầu dây bên kia, anh nghĩ hôm nay Tiêu Chiến rất lạ, "anh cứ nói những gì anh muốn"

"Uh, nếu, Vương Nhất Bác, ý anh là nếu ha, nếu anh ..."

Tiêu Chiến cắn môi, anh nói: "Nếu anh mang thai, em sẽ làm gì?"

"Anh có thai?!" Vương Nhất Bác đột ngột đứng dậy khỏi ghế, làm cho người đại diện bên cạnh giật mình.

"Không, không, không, không, anh chỉ hỏi nếu, ý anh là nếu ..." Tiêu Chiến cũng sợ hãi trước phản ứng của Vương Nhất Bác, trong tiềm thức phủ nhận sự thật.

Đầu bên kia điện thoại im lặng, rồi giọng Vương Nhất Bác như thở dài: "Tiêu Chiến, anh biết rất rõ mối quan hệ giữa chúng ta là gì ... và sự nghiệp của em vẫn đang trên đà phát triển. Tốt nhất là không nên yêu, cũng không thể có con ... "

Tiêu Chiến sửng sốt một chút, đáy mắt có chút chua xót, nhìn chăm chú xuống ngón chân, "Anh biết."

Làm sao anh có thể không biết? Vương Nhất Bác che giấu ánh trăng trắng trong lòng, chính mình thay hắn mờ mịt.

Cảm nhận được sự thay đổi trong tâm trạng của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác dường như lại thở dài: "Còn gì nữa—"

Hắn chưa kịp nói xong, Tiêu Chiến đã cúp điện thoại.

Sau khi cúp máy, bản thân anh cũng sửng sốt, có chút tự giễu cười, thầm nghĩ Tiêu Chiến, mày thật là giỏi, còn dám cúp điện thoại của hắn .

Tiêu Chiến ngơ ngác đứng ở lối vào bệnh viện, trong lòng chợt rùng mình.
Hôm nay trời có vẻ khá lạnh.