( Bác Chiến trans) Nếu anh là thế thân, em có yêu anh không?

Chương 23

Vương Nhất Bác bị đánh thức bởi sức nóng.

Anh mở mắt ra, phát hiện trên người mình có hai chiếc mền đang đè chặt, Tiêu Chiến đang ngồi ở mép giường canh giữ hắn, thuận mắt nhìn hắn, vừa thấy hắn tỉnh lại liền vươn vai, đưa tay đỡ hắn từ từ ngồi dậy, cầm lấy cốc nước và mấy viên thuốc nhỏ trên bàn đầu giường đưa cho hắn: "Nào, uống thuốc trước đi, đo nhiệt độ lại sau."

"Anh......"

Vương Nhất Bác không có vươn tay nhận lấy, bất động thanh sắc nhìn Tiêu Chiến , cả người như nhũn ra: "anh sao lại trở về ... em không phải đang nằm mơ sao?"

Tiêu Chiến sửng sốt khi nghe hắn nói câu này, đột nhiên nhớ tới cái Tết mà anh và Vương Nhất Bác chia tay sáu năm trước, anh cũng sốt cao cuộn mình trong căn phòng trống, mơ màng ngủ thϊếp đi. Anh mơ thấy Vương Nhất Bác rời bỏ Bạch Nhân mà trở về bên anh, ôm anh vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành và nói rằng, em ở đây, anh sẽ luôn ở bên em.

Sau đó khi mở mắt ra lần nữa, anh thực sự nhìn thấy Vương Nhất Bác, anh tưởng mình vẫn đang mơ.

Những gì Vương Nhất Bác nói bây giờ gần giống hệt như hồi đó.

Tiêu Chiến cảm thấy hơi buồn, nhưng anh không biết mình buồn vì ai. Anh bình tĩnh hít sâu một hơi, cười với Vương Nhất Bác: "Đoán xem em có phải đang nằm mơ không? Tự véo mình thì sao?"

Nhìn anh cười, Vương Nhất Bác bất giác nhếch môi lên, nhưng nụ cười nhẹ thoáng qua. Hắn nuốt thuốc với nước, muốn nói điều gì đó nhưng sau đó nhận ra cổ họng nóng ran như bị đau đầu, hình như hơi nhức đầu, hắn uống hết nửa cốc nước còn lại, ho vài tiếng rồi cất giọng, hơi ngớ người vẫn là câu: "Sao anh về?"

"Em đang nói cái gì vậy?" Tiêu Chiến vẫn luôn đối với hắn tàn nhẫn, những lời vốn dĩ muốn trách móc đều biến thành bất lực đau khổ, "Đêm giao thừa em đến đây làm gì, chỉ có một mình em thế? em không ăn tết hả? Mà lạnh quá, sao em còn nằm ngủ trên gác vậy? Nếu người đại diện của em không gọi điện cho anh bảo không liên lạc được với em thì anh không biết là em chạy đến đây một mình. Đây, chẳng trách tối qua anh gọi cho em nhiều cuộc mà em không trả lời, anh tưởng anh có việc gì đó ... May mà hiện tại em đã hết sốt, anh lo lắng cả đêm. "

Vương Nhất Bác nhìn đôi mắt rõ ràng là xanh lam của Tiêu Chiến, trong mắt lóe lên: "Anh, anh trở về khi nào?"

"Tối hôm qua." Tiêu Chiến thấy sắc mặt hắn ốm đến phờ phạc, nhìn sắc mặt sau một ngày một đêm cũng không thấy rõ, chỉ muốn làm cho hắn vui vẻ nên cố ý nói đùa với anh ta, "Xe mượn của người thân chở về suốt chặng đường, anh cảm thấy xe của anh ấy không đủ sức với anh, tất cả đều ảnh hưởng đến việc anh cất cánh."

Vương Nhất Bác cười không nổi, cúi đầu im lặng một hồi, mới nói: "Anh giúp em rót thêm một cốc nước được không?"

"Được rồi, đợi đã, lát nữa anh sẽ đo nhiệt độ cho em ..." Tiêu Chiến gật đầu rồi bước ra khỏi phòng ngủ.

Nhưng khi quay lại với một cốc nước, anh phát hiện cửa đã bị khóa từ bên trong.

"Nhất Bác, em khóa cửa bằng cách nào?"

Tiêu Chiến không biết Vương Nhất Bác lại đang làm gì, và cảm thấy có gì đó không ổn trong lòng - anh đã cảm thấy có gì đó không ổn từ khi biết rằng Vương Nhất Bác đã một mình chạy vào căn nhà trống trải này vào đêm giao thừa.

"Nhất Bác, em mở cửa đi, nói gì thì nói." Tiêu Chiến vừa gõ cửa vừa cố nhớ chìa khóa phòng ngủ ở đâu. ...

Bên trong cánh cửa im lặng một lúc, giọng nói của Vương Nhất Bác bị cánh cửa dày chặn lại, có vẻ hơi đờ đẫn. Anh hỏi: "Tiêu Chiến, anh có biết hôm nay là ngày gì không?"

"Ngày đầu năm mới. Có chuyện gì vậy?" Tiêu Chiến nói.

"Bốn năm trước-bây giờ hẳn là năm năm rồi." Vương Nhất Bác dừng lại, trầm giọng nói, "Khi chúng ta ly thân, cũng là ngày đầu tiên của năm mới."

"Tiêu Chiến, amh cứ để em yên." Hắn nói, "anh đi đi."

"... em đang nói cái gì vậy?" Tiêu Chiến có chút lo lắng, bắt đầu đập mạnh vào cửa, "em không thể nói cái gì? Xảy ra chuyện gì? Vương Nhất Bác, chúng ta đến ngày hôm nay đều đã đi rồi, làm sao vậy? Còn nữa không? Không thể cùng nhau đối mặt sao? "
Vương Nhất Bác thấp giọng thở dài.

"Tiêu Chiến, em đã xem album ảnh của anh. Từ nhỏ em đã thấy hết dáng vẻ của anh rồi, dáng vẻ nào cũng đẹp."

Tiêu Chiến nghe hắn nói thế này: "Trước đây em đã nghĩ đến chuyện này hơn một lần. Nếu có thể gặp ạn sớm hơn, chuyện của chúng ta có lẽ đã khác."

"Nếu em có thể gặp anh sớm hơn, anh sẽ không mất đi sự nghiệp, sẽ không mất đi bạn bè, anh sẽ không thức đêm đợi em trở về, anh sẽ không đứng im khi em lạnh lùng nói, nhưng cuối cùng anh sẽ lén lút sau lưng em rơi nước mắt, anh sẽ không đến bệnh viện một mình khi anh ốm, anh sẽ không ngại nói với em khi biết mình có thai, anh sẽ không trải qua năm mới một mình bị sốt, anh sẽ không sinh Tiểu Hạ một mình anh vào phòng mổ, chung quanh còn không có một người có thể ký em... "

Hắn vừa nói vừa nghẹn ngào, bởi vì vừa mới hạ sốt nên giọng nói của anh càng trở nên khàn khàn: "Nếu có thể gặp nhau sớm hơn, chúng ta đã không uổng phí cả sáu năm qua. Anh sẽ không ở một mình với Tiểu Hạ, Tiểu Hạ sẽ không luôn bị bệnh, cũng không phải bốn năm đầy đủ không gặp người cha của con, con sẽ bị nói là một đứa trẻ hoang dã không quản ... "
"Tiêu Chiến." Hắn nói, "em không biết có thể lãng phí bao nhiêu sáu năm trong cuộc đời của một người."

Sau đó là một khoảng lặng dài.

Tiêu Chiến lắng nghe hắn nói, và im lặng, đột nhiên, anh cảm thấy cổ họng của mình có chút thắt lại, vì vậy anh uống cốc nước mà anh định đưa cho Vương Nhất Bác hít một hơi.

Vốn dĩ nó là một cốc nước ấm, nhưng bây giờ đã nguội, khi uống vào bụng khiến Tiêu Chiến rùng mình.

"Tiêu Chiến, em đã xem bức ảnh cuối cùng trong album của anh. Em thấy anh đeo mặt nạ và tham gia một bữa tiệc hóa trang." Hắn nói, "em cũng tham gia một bữa tiệc hóa trang."

"Anh chơi trò chơi đó chưa? Tiêu Chiến."

Hắn nói: "Trò chơi đó tên là, bịt mắt tìm bạn nhảy. Sáu năm trước, em chơi ở một bữa tiệc ăn mặc sang trọng ... Tiêu Chiến, anh đã chơi trò này chưa?"

Tiêu Chiến cau mày nghĩ tới đây, mới hoàn hồn, toàn thân bất giác run lên, ánh mắt hướng vào cửa đột nhiên không thể tin được.
"Họ nói là bị bịt mắt nhưng hôm đó họ đã tắt hết đèn cả hội trường. Ban tổ chức bữa tiệc nói rằng đây là một buổi đặc biệt.  mong rằng mọi người không nên chỉ nhìn bằng mắt mà hãy cảm nhận bằng cả trái tim. muốn chúng ta ở trong bóng tối. hoàn toàn dựa vào cảm xúc của chính mình nắm tay người kia, tìm người đó, cùng người đó khiêu vũ khi đèn lại sáng. Họ nói, bịt mắt tìm bạn tình, tìm được chính là số phận."

"Họ nói là do duyên số." Hắn có vẻ cười nhẹ, "Nghe có vẻ ngớ ngẩn đúng không?

"Nhưng tất cả mọi người đều đã có một khoảng thời gian tuyệt vời, ngoại trừ em." Hắn nói, "Không ai biết rằng em sợ bóng tối".

"Cá nhân em chưa từng nói với ai, em sợ bóng tối." Anh lại trầm giọng thở dài, "anh là người đầu tiên."

"Tiêu Chiến, em sợ bóng tối." Vương Nhất Bác nói với Tiêu Chiến.
"Vì vậy, em đã rất sợ hãi vào đêm hôm đó. Đèn tắt, và nhạc vẫn chưa ngừng. Họ đang chơi, họ đang cười, nhưng em sợ đến mức suýt khóc".

"Em khá là không đáng tin cậy đúng không?" Hắn lại cười phá lên, cười đến mức không nhịn được ho, khụ khụ khụ khụ nên bị sặc, vừa nói ngắt quãng vừa thở phì phò: "anh muốn cười em sao? Không sao, cứ cười nếu muốn. Em nghĩ đến bản thân lúc đó, thật nực cười. "

"Nhưng vào thời điểm đó, một số người không nghĩ rằng em hài hước." Hắn lại nói, "Lúc đó, tất cả những gì em có thể nhìn thấy tối đen như mực, và đôi mắt của em chỉ có màu đen. Em ngồi xổm trên mặt đất, sợ quá không dám cử động. Sau đó, em cảm thấy có một người đang tiến đến gần em, em nắm lấy tay anh ta, giống như nắm lấy cọng rơm cuối cùng. "
"Người đàn ông bị em làm cho sửng sốt. Em nghĩ anh ta sẽ đẩy em ra, nhưng anh ta không. Lúc đó, em nghĩ, anh ấy là một người tốt. Anh ấy không những không đẩy tôi ra mà còn ôm chặt lấy em...em... em nghe anh ấy mơ hồ nói em đừng sợ, em nhớ mùi trên người anh ấy rất thơm...... "

"Em luôn nghĩ người đó là Bạch Nhân."

Giọng hắn trầm xuống, run rẩy có chút cố gắng chịu đựng điều gì đó, "Hóa ra không phải."

"Bịt mắt tìm bạn tình, tìm được chính là duyên phận ..." Hắn cười nhẹ, ý tứ hàm xúc không rõ.

"Tiêu Chiến, anh chơi trò này chưa?" Anh hỏi lại.

Tiêu Chiến nhắm mắt lại.

Đột nhiên anh cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút cạn, bầu trời quay cuồng trước mặt, cơn choáng váng không thể giải thích được khiến anh choáng váng, trong giây lát dường như anh cảm thấy mình không nhìn thấy gì, anh giữ chặt nó. Khung cửa hầu như không đứng vững, nhưng cơ thể lại cúi xuống rất thấp.
"Tiêu Chiến, nếu anh bằng lòng với em, thì từ nay về sau anh nhất định phải nhớ rằng em chỉ là chỗ dựa của người khác."

"Tiêu Chiến, anh không nên bận tâm chuyện riêng của tôi, người nhà tôi là ai, tôi có bằng hữu gì, đây không phải là trách nhiệm của anh. Anh chỉ là người thay thế mà thôi."

"Tiêu Chiến, đừng thông minh như vậy nữa. Anh chuẩn bị hẹn hò kiểu gì vậy? Hẹn hò là chuyện chỉ có các cặp đôi mới có thể làm được. Anh không đủ tư cách dùng từ này với em. Anh chỉ là kẻ thay thế mà thôi." "

Hắn nói: "Tiêu Chiến, anh chỉ là kẻ thay thế."

Anh chỉ là một kẻ thay thế.

thay thế......

Từng lời Vương Nhất Bác nói trước đây đột nhiên vây quanh tai anh, như một cơn ác mộng kéo dài, như một lời nguyền không thể tách rời.

Tiêu Chiến buông tay trên khung cửa, thân thể từ trên cửa chậm rãi trượt xuống, nằm trên mặt đất.
Anh cảm thấy mình nên buồn lúc này, nhưng dù sao anh cũng không thể khóc được, thậm chí anh còn không biết thứ cảm xúc dồn nén cả trái tim và sắp nổ tung cả người của mình là gì.

Rồi anh cười.

Cũng giống như Vương Nhất Bác, anh ấy cười, cười, cười đến nỗi một giọt nước mắt cuối cùng cũng rơi ra, nó rơi xuống mu bàn tay, nóng như sắp cạo đi một lớp da thịt.

Trong lúc bàng hoàng, anh nghe thấy bên kia cánh cửa có tiếng nức nở trầm thấp, đó là giọng của Vương Nhất Bác.

Một cửa, hai người.

Sáu năm, một đời người.

"Tiêu Chiến, anh không phải là kẻ thay thế." Hắn nói, "Chưa bao giờ."

Tiêu Chiến ngồi dưới đất, cúi đầu, trên mặt không chút biểu cảm. Anh thật bình tĩnh.

Ngang qua khoảng cách của cánh cửa mỏng manh ấy, anh thật cuồng loạn.

"Tiêu Chiến, khi em khóc và cầu xin cha mẹ giúp em tìm thấy anh, họ đã hỏi em," Con đã làm rất nhiều điều sai trái, ngay cả khi con tìm thấy người ấy, con có mặt mũi để gặp lại? " em nghĩ rằng em đã phạm tội, em đã phạm sai lầm, nhưng em vẫn còn cơ hội để chuộc lỗi cho anh, em không phải là không thể bào chữa, làm sao em có thể không còn mặt mũi nào để nhìn thấy anh? "Hắn nói," Nhưng, bây giờ ... "
"Tiêu Chiến, em không có mặt mũi nào nhìn thấy anh."

Vầng trán Vương Nhất Bác chạm nhẹ vào cánh cửa, hắn bật khóc ở nơi Tiêu Chiến không nhìn thấy.

"Em đã rất sai lầm, em không thể tha thứ..."

Cậu dùng tay bịt miệng cố gắng không khóc nhưng toàn thân run lên dữ dội hơn, thứ xấu xa vốn đã ôm chặt trong lòng cuối cùng cũng vỡ ra, nước mắt lại tuôn rơi. Tiêu Chiến đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu thấu tim.

"Tiêu Chiến." Hắn gọi tên anh.

Hắn nhắm mắt lại, quỳ trên mặt đất, đưa tay qua cánh cửa và run rẩy khoanh tay trước ngực, tuyệt vọng nhưng lại rất tôn nghiêm. Anh ôm lấy đường nét đã bị cọ xát vào lòng vào khoảng trống.

"Thật tuyệt nếu được gặp anh sớm hơn ..."

Hắn vẫn ôm chặt bóng hình trống vắng không chịu buông ra, giống như cái ôm mà một người có tình có nghĩa nhiều năm trước dành cho hắn, đó là rơm rạ cứu mạng. Hắn bắt lấy nó, nhưng không thể giữ chặt.
Hắn xoay người nhìn về phía cửa với vẻ mặt vừa khóc vừa cười: "Nếu được gặp anh sớm hơn thì tốt biết mấy..."

"Tiêu Chiến, Tiêu Chiến ... Tiêu Chiến! Tiêu Chiến!"

Hắn gọi tên anh hết lần này đến lần khác, giọng nói càng ngày càng lớn, cho đến cuối cùng khàn khàn.

"Tiêu Chiến, nếu có thể gặp anh sớm hơn, em muốn nói với anh rằng anh chưa bao giờ là người thay thế, anh chỉ là anh, em chỉ thích anh, chỉ có anh."

Hắn thở hổn hển một hồi rồi cũng dần bình tĩnh lại nhưng giọng nói vẫn còn hơi run: "em vẫn muốn nói với anh rằng, hãy giữ đứa trẻ lại và về nhà với em. Em đã tìm anh rất lâu rồi, nhưng em chưa bao giờ dám nhìn thấy con, con đã bảy tháng rồi, và bố có thể nghe con nói chuyện với bố, em muốn nói với con, xin chào, bố cũng là bố, bố cũng muốn gặp con ... em không muốn đưa anh đến bệnh viện, em muốn đưa anh về nhà, nếu anh đi cùng em, chúng ta sẽ có một khoảng thời gian vui vẻ, em sẽ không nhắc đến Bạch Nhân nữa, em sẽ nói cho anh biết em thích anh như thế nào, em sẽ nói với con của chúng ta, thật ra, bố rất yêu bố, bố không nói với bố, chỉ là bố nhát gan thôi. Bố không dám nói gì, không dám nói với người khác, huống chi là nói với chính mình. "
Hắn vẫn đang thổn thức, giọt nước mắt trên mặt chưa kịp khô nhưng đôi mắt đã trôi về thế giới mộng mơ xa xăm nơi phương trời, là hạnh phúc mà hắn hằng mong mỏi.

"Em sẽ sát cánh bên anh mỗi bước trên con đường, cùng anh mong chờ đứa con này ra đời."

"Em sẽ lớn lên cùng anh và con và nói với con rằng bố con là một người rất hiền lành, thích vẽ tranh, thích vẽ chú thỏ, còn người bố kia luôn muốn trở thành một người ngầu, thích trượt ván. Bố thích Lego, bố như Yo-Yo, bố thích xe máy ... bố không biết khi lớn lên con sẽ giống ai hơn? Con sẽ thích gì? "

"Chúng ta sẽ kết hôn, chúng ta sẽ tổ chức một đám cưới hoành tráng, chúng ta sẽ có những lời chúc phúc chân thành nhất từ gia đình và bạn bè, chúng ta sẽ trao nhẫn và lời thề, chúng ta sẽ nói rằng anh sẵn sàng yêu em với nhau, và sẽ có những cái ôm. và những nụ hôn."
"Chúng ta sẽ có một mái ấm, chúng ta sẽ có những ngọt ngào tầm thường, và chúng ta sẽ cãi nhau vì những chuyện tầm thường, nhưng chúng ta phải hòa giải trước khi trời tối."

"Con cái của chúng ta sẽ lớn lên từ từ, sẽ rời xa chúng ta, chúng ta sẽ từ từ già đi, chúng ta sẽ thấy con mình trở thành cha mẹ, chúng ta sẽ thấy con cái của chúng ta, và sau đó chúng ta sẽ ngủ trưa bên bếp lửa, và chúng ta sẽ ở lại với nhau trong thời gian đó và nói với nhau trước khi nhắm mắt lần cuối ... "

"Ở kiếp sau, em nguyện ý gặp lại anh."

Vương Nhất Bác lại mỉm cười, khuôn mặt đẫm lệ.

"Tiêu Chiến, nếu có thể gặp anh sớm hơn thì thật tuyệt."

—— Thần phụ trách thời gian, nếu như có thể nhìn thấy Tiêu Chiến sáu năm trước, xin hãy giúp ta nói cho hắn biết Vương Nhất Bác, sáu năm sau rất nhớ hắn.