( Bác Chiến trans) Nếu anh là thế thân, em có yêu anh không?

Chương 25

Vào ngày mồng ba năm mới, Vương Nhất Bác đến gõ cửa nhà cha mẹ Tiêu Chiến.

Cha của Tiêu Chiến là người ra mở cửa, có lẽ ông ấy nghĩ là người thân và bạn bè nào đó đến chúc Tết, trước khi mọi người bước ra cửa thì có giọng nói truyền ra từ cửa, giọng điệu vội vã nhưng trong lòng vui mừng, hắn vừa nghe, có thể nghe thấy người đang nói chuyện phải nở nụ cười: "Đây, đừng lo lắng, đến ngay, tới ngay."

Khoảnh khắc cửa được mở ra, nụ cười của cha Tiêu Chiến đông cứng nơi khóe miệng.

Ông nhìn Tiêu Chiến, và sau đó đến Vương Nhất Bác đang đứng bên cạnh Tiêu Chiến, ánh mắt của ông cuối cùng rơi vào hai bàn tay đang nắm giữ của hai người.

Tiêu Chiến nhìn nụ cười trên khuôn mặt của cha mình đang dần biến mất, và vô thức bắt tay Vương Nhất Bác, và nhẹ nhàng nói lên, "Cha."

Vương Nhất Bác cảm thấy lòng bàn tay Tiêu Chiến hơi đau, nhưng hắn không cảm thấy nữa, toàn thân hắn dùng sức mạnh để xoa dịu nhịp tim và hô hấp của hắn, chỉ bằng cách này hắn mới có thể giữ cho đôi mắt của mình bình tĩnh mà nhìn vào Cha của Tiêu Chiến: "Bác thật là tốt--"

Từ "tốt" chưa kịp nói ra, cánh cửa đã bị đóng sầm ngay trước mặt, âm thanh lớn đến mức khiến đôi vai thẳng tắp và chặt chẽ của Vương Nhất Bác run lên một chút, bất giác sau khi lùi lại một bước.

Tiêu Chiến nhìn cha mình đóng sầm cửa lạnh lùng, từ chối thẳng thừng như vậy khiến anh có chút hụt hẫng, nắm tay Vương Nhất Bác chặt hơn, nhẹ nhàng an ủi: "em, đừng để trong lòng. Ba hơi nóng nảy miễn là chúng ta nói chuyện với ba, đừng lo lắng quá nhiều— "

Trước khi nói xong, Vương Nhất Bác đã quỳ trên mặt đất không nói một lời.

Trên mặt không có biểu cảm gì, đầu hơi cúi xuống, hai mắt rũ xuống, lưng đứng lên lần nữa, tư thế thẳng tắp, quỳ thẳng người.  Tiêu Chiến sửng sốt vì bất ngờ quỳ xuống, anh duỗi tay muốn kéo cậu lên, nhưng cậu thậm chí còn không nhúc nhích.

Lúc này ngoài cửa có giọng nói nhàn nhạt, mẹ của Tiêu Chiến đang thuyết phục chồng: "... Tiêu Chiến cũng đang ở bên ngoài, ngoài hành lang lạnh làm sao, ông thật sự định không cho bọn họ vào, cuộc sống của ông? Đúng vậy, ông không phải đang làm đau thêm l trái tim của Tiêu Chiến sao? "

"Tôi đã nói con trai tôi sẽ không được phép vào khi nào? Tôi không muốn ... Tôi không muốn nhìn thấy người đó!" Giọng của Cha Tiêu rất cao và giọng điệu của ông có vẻ rất tức giận, "Đi đi, gọi con trai của bà vào. Đừng để người đó vào. "

"Ông nhỏ giọng được không? Tiểu Hạ còn đang ngủ trưa." Mẹ Tiêu có vẻ áy náy, "ông không muốn nhìn thấy nó, ông nghĩ tôi muốn gặp nó sao? Nhưng trong lòng Tiêu Chiến có nó. và không thể để nó đi., chúng ta có thể làm gì? Nếu Tiêu Chiến thật sự có thể buông tay, nó đã buông tay rồi. Tiểu Hạ năm nay năm tuổi ... Đừng quên họ của Tiểu Hạ là gì! "

"..."

Sau một hồi tranh cãi, cánh cửa an tĩnh lại, sau đó cửa mở ra, lần này là mẹ của Tiêu Chiến mở cửa, bà cũng bị Vương Nhất Bác đang quỳ trên mặt đất làm cho sửng sốt, bà ta đưa tay ra. đỡ hắn dậy: "Thằng nhóc con làm sao vậy? Mau đứng dậy!"

Tiêu Chiến cũng vội vàng kéo tay Vương Nhất Bác, chỉ sau đó Vương Nhất Bác đứng dậy, nhìn mẹ Tiêu, và gật đầu một cách kính trọng: "Chào dì, con tên là Vương Nhất Bác."

"Hừ, con cũng mau vào đi."

Mẹ Tiêu nhìn người con trai đang lo lắng đứng sang một bên, trong mắt có vẻ có chút cầu xin, thầm thở dài, sau cùng, bà mỉm cười với Vương Nhất Bác rồi đón hắn vào cửa: "Ồ !, Sao con lại đưa nhiều thứ quá ... không sao đâu. Dì giúp con lấy. Vào ngồi đi. Con không thay giày cũng không sao. "

Hắn chào bà đi vào phòng khách và ngồi đó, trong khi nói chuyện mẹ Tiêu mang hộp trái cây ra và đặt trước mặt Vương Nhất Bác.  Hộp hoa quả đặc biệt chuẩn bị cho ngày Tết Hộp hoa quả hình bát giác màu đỏ với hoa văn chứa đầy các loại bánh kẹo và các loại hạt, chỉ cần đặt lên bàn cà phê trông sẽ rất đẹp mắt.
Cha Tiêu ngồi trên sô pha quay mặt sang một bên, không ai nhìn cũng không nói, vẻ mặt ông thay đổi khi nhìn thoáng qua những hộp quà trên tay Vương Nhất Bác: "Ném hết cho ta. Những thứ này làm gì" ! "Ông nói cái gì, nhưng là ánh mắt lại nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác.

Mẹ Tiêu khẽ véo bố Tiêu từ phía sau, bố Tiêu dường như run lên, rồi tức giận quay đi.

Bà lấy ra một hộp đồ tráng miệng được đóng gói đẹp mắt, đặt lên bàn cà phê: "Đây là món tráng miệng do anh họ Tiêu Chiến sáng nay mang tới. Ăn hay ngon, nhưng hơi ngọt quá. Cả bác trai và dì đèu có lượng đường trong máu cao., không ăn được nhiều ... Nào, nhanh tay thử đi, nghe nói là mua từ cửa hàng mấy chục năm, vị rất thơm. Các bạn trẻ nên thích ăn đồ ngọt hơn nữa? Tiểu Hạ cũng thích ... dì để lại một hộp cho Tiểu Hạ. Lúc về nhớ lấy. "
Mẹ Tiêu tính tình thật ra rất ít nói, cũng không nói nhiều, nhưng lúc này bà đang cố gắng hết sức để trở nên nhiệt tình với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến hiếm khi thấy mẹ mình như thế này, và anh nhìn ngồi ở một bên. Người cha vốn không chịu để ý đến người khác bỗng cảm thấy hơi buồn vì một lý do nào đó.  Anh nhìn mẹ khẽ kêu "Mẹ", trong mắt ẩn chứa ngàn vạn lời nói, nhưng cuối cùng chỉ nói một câu: "Mẹ, mẹ đừng cho Tiểu Hạ ăn quá nhiều đồ ăn vặt."

"Không sao đâu. Trong ngày Tết, con cái ăn vặt nhiều hơn cũng không sao."

Mẹ Tiêu vẫy tay với con trai, lấy một món ăn nhẹ khác đưa cho Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác nhanh chóng đứng dậy duỗi tay ra đón, "Cảm ơn dì."

"Không cần cảm ơn, cậu mau nếm thử đi, nếu cậu thấy ngon, tôi sẽ nhờ anh họ của Tiêu Chiến mang thêm mấy hộp cho cậu rồi mang đi."
Mẹ Tiêu bận rộn hồi lâu, cuối cùng cũng ngồi xuống ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác, hơi xoay người sang một bên như thể vô tình, chỉ cần chặn cha Tiêu đang ngồi ở bên kia sô pha, ngăn cản Vương Nhất Bác khỏi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của ông.  Bà nhìn Vương Nhất Bác cười một cái rồi nói: "Dì hình như đã từng thấy cậu trên TV. Cậu đóng phim truyền hình rất hay ... Chà, có lẽ là dì già rồi, lóa mắt rồi. Cậu? Hay là? Nói, chỉ là giống cậu một chút? "

"Là cháu, bác gái." Vương Nhất Bác thái độ vẫn luôn rất tôn trọng. "Dì nói đúng, cháu là một diễn viên."

"Ồ, hóa ra cậu đúng là diễn viên, thảo nào nhìn cậu đẹp như vậy. Các cậu đều là diễn viên bận rộn sao? Mấy ngày Tết mới rảnh mà ... Hôm nay cậu có thời gian ở lại ăn cơm không? Nói là muốn đi ăn? Có một nhà hàng đầu bếp tay nghề rất cao, món ăn rất ngon ... "
Bố mẹ của Vương Nhất Bác bận rộn với sự nghiệp của họ, sau khi hắn vào làng giải trí, hắn rất ít khi có thời gian về nhà, đã lâu rồi hắn không được ngồi bên cạnh người lớn tuổi và nói chuyện suông sẻ mọi chuyện. Lúc này, mẹ của Tiêu thậy dịu dàng và đầy bao dung, hắn nhìn bà và đột nhiên cảm thấy một chút nóng trong mắt.

Trên đời này luôn có một loại người như vậy, sinh ra là để đồng nghĩa với ấm áp, chỉ cần ngồi ở đây, sẽ khiến người ta cảm thấy như đang ở nhà ở đây, bản năng sẽ cảm thấy thoải mái.

Mẹ của Tiêu Chiến là một người như vậy, và Tiêu Chiến cũng giống như bà, và một người như vậy.

Bà định nói gì đó với Vương Nhất Bác, nhưng điện thoại ở nhà đổ chuông, bà đứng dậy nghe máy, trước khi đi còn liếc mắt cảnh cáo về phía Cha Tiêu vẫn có vẻ hờn dỗi.
Nhưng lời "cảnh cáo" của bà cũng không giúp được gì, vừa rời khỏi phòng khách, ánh mắt cha Tiêu liền nhìn về phía Vương Nhất Bác, ánh mắt sắc như dao: "Tiểu Hạ năm nay lên năm tuổi. Đây là lần đầu tiên cậu đến đây. "

Tiêu Chiến khó có thể buông ra trái tim anh lại treo lên, nhưng anh không dám bênh vực Vương Nhất Bác trước mặt cha mình, anh hiểu tính khí của cha mình, lúc này cha anh đang rất tức giận, nếu anh nói những điều tốt với Vương Nhất Bác vào lúc này phản ứng sẽ khiến thái độ của cha anh đối với Vương Nhất Bác trở nên tồi tệ hơn.

"Đúng, là lỗi của cháu." Vương Nhất Bác cúi đầu, "Thực xin lỗi."

"Thực xin lỗi? Cậu cho rằng một câu xin lỗi có thể giải quyết được tất cả vấn đề sao?" Cha Tiêu càng nói càng lo lắng, giọng nói càng lúc càng lớn, "cậu có biết rằng Tiểu Hạ sinh ra đã mắc chứng dị tật không? Tiêu Chiến nằm một mình trong bệnh viện, không biết bao nhiêu lần đau ngất đi rồi lại đau tỉnh lại, xung quanh cũng không có một người có thể cho nó, một mình ký tên vào phòng mổ! Lúc đó cậu đang ở đâu? Cậu có biết nó-- "
Cha Tiêu không thể nói hết những gì ông nói, bởi vì Tiêu Chiến không thể không ngắt lời ông và hét lên, "Bố!"

Cha Tiêu nhìn cậu con trai đỏ hoe, rốt cuộc không nói được mấy lời, đưa tay lên lau khóe mắt, nhìn Vương Nhất Bác, giọng điệu vẫn sắc bén: "Được rồi, ta sẽ không xen vào. Trong chuyện giữa hai người, Tiểu Chiến muốn bảo vệ cậu, còn ta không thể làm gì cậu. Vậy ta sẽ hỏi cậu, Tiểu Hạ thì sao? Mấy năm nay cậu đặt con của mình ở đâu? Bởi vì không có pheromone của cậu, Tiểu Hạ từ lúc sinh ra tới nay, mới một tuổi, cả năm đều mắc bệnh nặng nhẹ, đối với đứa nhỏ như vậy, ta ôm nó ba ngày liền chạy đến bệnh viện. Lúc y tá tiêm cho nó, nó khóc nhiều nhất, ta không đành lòng xem ... Lúc đó cậu đang ở đâu? Tiểu Hạ đã hỏi chúng ta rằng tại sao nó chỉ có một bố và bố còn lại của nó đã đi đâu? Thành thật mà nói, chúng ta không biết phải trả lời nó như thế nào, nhưng vì nó là người nhạy cảm, nó chưa bao giờ hỏi lại ...... Hàng xóm đều nói rằng Tiểu Hạ rất nhạy cảm, đúng vậy, nó rất nhạy cảm, nhưng nó mới năm tuổi, sao lại nhạy bén như vậy? Nó chưa bao giờ gây ra bất hạnh cho chúng ta, và nó không nói một lời. Một lần ta đã trêu chọc nó và hỏi nó tại sao lại như vậy. rất ngoan ngoãn và không nói lại với chúng tôi, cậu biết nó nói gì không? Nó nói, tôi sẽ luôn ngoan ngoãn, nếu không ông bà và bố sẽ không muốn con nữa, ... "
Lần này không có ai xen vào, nhưng Cha Tiêu không nói được nữa, ôm ngực thở dốc, Tiêu Chiến cố kìm nước mắt và nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng cha mình để giúp ông, Vương Nhất Bác không nói bất cứ điều gì bất động, đầu cúi thấp.

Lúc này mẹ của Tiêu Chiến đã vội vàng quay lại. Nhìn vẻ mặt của ba người này trong phòng khách, có lẽ bà đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, bà muốn trách Cha Tiêu nhưng bà vốn hiền lành và quen thuộc với điều đó. có nói gì trách cứ, bà chỉ nhìn Cha Tiếu, không ngừng lắc đầu thở dài: "ông, ông..."

Rốt cuộc bà không thể nói gì, bởi vì bà nhìn thấy Tiểu Hạ mặc đồ ngủ, dụi dụi mắt đi về phía bọn họ.

Ánh mắt lướt qua sắc mặt của mọi người trong phòng khách, cuối cùng bước đến chỗ Vương Nhất Bác, vươn bàn tay nhỏ bé ra, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh, dùng mấy động tác khó xử lau đi nước mắt trên mặt.
Sau đó, trong sự kinh ngạc không che giấu được của cha Tiêu, nhóc nắm lấy ngón tay của Vương Nhất Bác, đôi mắt của nhóc rất rõ ràng, và nhóc nói: "ba đừng khóc."

Trước mặt mọi người, Tiểu Hạ lặp lại hai chữ đó một cách chắc nịch, từng chữ một: "Ba."

Đây là lần đầu tiên Tiểu Hạ gọi Vương Nhất Bác một chữ " ba".