Nhất Niệm Thành Kỳ

Chương 38

Chương 38: Ngồi trên đùi

Sắc đêm đã phủ, nhưng Tần Châu vẫn chưa chìm vào thời gian ngủ sâu.

Giang Trần Âm ngồi ghế sau, một tay cầm điện thoại, tay còn lại giơ lên ấn huyện thái dương, vẻ mặt mang theo chút mệt mỏi.

Người đàn ông lái xe thức thời quan tâm nói: "Em nghỉ ngơi chút đi, chưa tới nhà em nhanh vậy đâu."

Giang Trần Âm nhìn góc nghiêng của người đó một cái, trong mắt có chút cảm xúc phức tạp, sau đó nhàn nhạt nói: "Cảm ơn."

Mạnh Dịch An không nói gì thêm, chuyên tâm lái xe.

Giang Trần Âm khóa màn hình lại, trên màn hình vẫn là tin nhắn Bạc Mộ Vũ vừa gửi tới cho bản thân, nói tối nay tới chỗ Lâm Sơ Vãn, hiện tại đã về tới nhà.

Cô ấy nhắm mắt, khẽ thở dài trong lòng. Tối nay thật sự không ngờ sẽ gặp phải Mạnh Dịch An, hơn nữa trùng hợp là tối nay Giang Trần Âm phải uống chút rượu, không thể lái xe.

Vốn dĩ Giang Trần Âm chỉ định hàn huyên đôi câu rồi không tiếp xúc nữa, không ngờ Mạnh Dịch An vẫn giữ thói quen tốt, trước giờ không dính một giọt rượu. Thời đại này đừng nói tới đàn ông, ngay cả phụ nữ cũng ít nhiều dính chút rượu, ví dụ như bản thân cô ấy.

Mọi người thường nói, một người sống trên đời sẽ có những hành vi để giải phóng cảm xúc, Mạnh Dịch An không uống rượu không hút thuốc, vậy có lẽ cách giải tỏa của anh vẫn như trước kia. Khi tâm trạng muộn phiền, sẽ tới trường đua ngựa của Tần Châu cưỡi ngựa chạy vài vòng.

Đây thật sự là một cách giải tỏa cảm xúc vừa thư thái vừa cao cấp, trước giờ Giang Trần Âm luôn thưởng thức Mạnh Dịch An.

Nhưng sau khi bản thân và Mạnh Dịch An triệt để kết thúc, có những thứ nên duy trì Giang Trần Âm cũng không thay đổi. Ban nãy khi Mạnh Dịch An đề nghị đưa về nhà, Giang Trần Âm đã lập tức từ chối.

"Trần Âm." Mạnh Dịch An lịch sự duy trì khoảng cách ba bước với Giang Trần Âm, khuyên nhủ, "Nhà hàng này nổi tiếng vì không gian yên tĩnh, cách trung tâm thành phố rất xa, cũng không tiện gọi xe, có lẽ em biết điều này."

Ấn đường Giang Trần Âm nhíu lại tới đau, sắc trời đã tối, nếu bản thân không thể về nhà trong thời gian đi ngủ, với tính cách của Bạc Mộ Vũ, chắc chắn sẽ đợi tới khi cô ấy về nhà mới thôi.

Sau giây phút trầm ngâm, Giang Trần Âm đồng ý để Mạnh Dịch An đưa bản thân về.

Cô ấy lắc đầu, tỉnh táo trong những suy nghĩ hỗn loạn, nghe thấy âm thanh mang theo ý cười của Mạnh Dịch An từ phía trước truyền tới: "Tối nay vừa hay anh muốn tới nhà chú anh, cũng ở hướng này."

Giang Trần Âm cũng không nghĩ nhiều, nhấc khóe môi đáp: "Thật à?"

Mạnh Dịch An thấy Giang Trần Âm không muốn nói chuyện, ngữ điệu càng thêm ôn hòa: "Ừm, con trai của người em họ vừa chào đời không lâu, hiện tại anh mới có thời gian tới thăm. Chú thấy anh hiếm lắm mới có dịp qua chơi, bảo anh tối nay ở lại bên đó, nói là muốn nói chuyện thâu đêm."

Giang Trần Âm cười một tiếng, không nói.

Mạnh Dịch An tiếp tục cảm thán: "Thời gian trôi đi nhanh thật, anh vẫn nhớ cảnh tượng khi người em họ kết hôn mấy năm trước, không ngờ bận rộn mấy năm, chú ấy đã làm bố rồi. Cũng không biết đời này anh có thể lấy được người anh thích không, em..."

"Dịch An." Giang Trần Âm mở mắt, không chút chần chừ ngắt lời anh, "Chủ đề này hai chúng ta không thích hợp nhắc tới, anh hiểu ý em đấy."

Mạnh Dịch An ngừng lại giây lát, sau đó cười một tiếng, "Trần Âm, em vẫn dứt khoát như thế. Suốt bao nhiêu năm qua, em chưa từng một lần lơi đi, ngay cả chủ đề này cũng không cho anh nói tiếp."

Ánh mắt Giang Trần Âm nhìn điện thoại, tay nắm điện thoại đột nhiên dùng lực, một lát sau liền uyển chuyển nói: "Thật ra trong lòng anh rất rõ, em đồng ý để anh đưa em về, không phải là ngầm cho phép có thể nhắc lại những vấn đề này."
"Trần Âm..."

"Được rồi." Ánh mắt Giang Trần Âm sáng tỏ, ngữ điệu lạnh lẽo nói: "Nếu anh nhất định muốn nhắc, em nghĩ em chỉ có thể xuống xe thôi."

Trái tim Mạnh Dịch An nặng nề nhảy lên, vô thức tăng tốc, ngữ điệu kèm theo một tia thỏa hiệp: "Anh hiểu rồi, xin lỗi em."

Xe của Mạnh Dịch An lái thẳng tới gần nhà Giang Trần Âm, cách cửa nhà chỉ có một đoạn đường, Giang Trần Âm cảm ơn thêm lần nữa sau đó xuống xe.

Đêm tối không người, Giang Trần Âm nghe rõ tiếng cửa xe sau lưng mình.

"Dáng vẻ em như thể rất sốt ruột muốn về nhà." Mạnh Dịch An đuổi theo bước chân của Giang Trần Âm, không xa không gần.

"Ừm, cũng vội." Giang Trần Âm không muốn giải thích với anh bất kì chuyện gì.

Căn biệt thự của Giang Trần Âm sáng đèn, Mạnh Dịch An ngẩng đầu nhìn một cái, cười hỏi: "Bây giờ em có thói quen ra ngoài không tắt đèn à?"
Giang Trần Âm nhíu mày nói: "Không, Mộ Vũ đang ở nhà."

Mạnh Dịch An ngây ra, bước chân cũng khựng lại, nhưng nhanh chóng đi theo: "Con gái của anh Lương à? Anh nhớ đứa trẻ đó, cô bé rất ngoan."

"Ừm, là con bé." Giang Trần Âm nhìn đồng hồ, ánh mắt nhìn về phía cửa nhà mình.

Âm thanh Mạnh Dịch An trầm thấp mang theo nụ cười: "Trước kia anh có cơ hội gặp anh Lương dẫn theo cô bé, nhưng đông người quá không chào hỏi cô bé được, chỉ nhớ cô bé rất thật thà đi theo anh Lương, không nghịch ngợm chút nào."

Giang Trần Âm thở dài một tiếng, dừng bước trên bậc thềm trước cửa nhà, quay đầu nói với anh: "Em về tới nhà rồi, cảm ơn anh đã đưa em về."

"Không cần khách sáo." Mạnh Dịch An cũng dừng lại theo, vẫn duy trì một chút khoảng cách với Giang Trần Âm, đôi mắt đen láy sáng rực có thần trong sắc đêm, "Nếu còn có lần sau, anh hi vọng em vẫn có thể đồng ý để anh đưa em về."
"Có lẽ sẽ không xảy ra tình trạng tương tự nữa." Không nhìn rõ cảm xúc trong mắt Giang Trần Âm, "Dù sao trong nhà có con trẻ, không tiện về muộn như thế."

Mạnh Dịch An cười nói: "Cũng đúng."

Lúc này, truyền tới âm thanh mở cửa nhà, hai người quay người lại nhìn.

Bạc Mộ Vũ mặc chiếc áo phông trắng vừa người, cùng chiếc quần jean màu nhạt, tóc đen xõa ra khẽ lay động theo động tác di chuyển, nhìn cả người sảng khoái sạch sẽ.

Ánh mắt của Bạc Mộ Vũ chỉ dừng lên mặt Giang Trần Âm: "Cô Âm, cô về rồi ạ."

"Ừm." Sắc mặt Giang Trần Âm dịu dàng hơn nhiều, quay người đi tới bên cạnh cô rồi dừng lại, quay người giới thiệu với Mạnh Dịch An cũng vừa tiến gần lại thêm mấy bước: "Đây là bạn cô, lần trước cô từng kể với cháu."

Trong lòng Mạnh Dịch An ngạc nhiên vì Giang Trần Âm từng nhắc tới bản thân với Bạc Mộ Vũ, nhưng không lộ ra ngoài mặt, chỉ nở một nụ cười cùng giọng điệu thân thiện, nói: "Chào cháu, chú là Mạnh Dịch An, cháu có thể gọi chú là chú Mạnh. Trước kia từng nghe Trần Âm nói về cháu, cũng từng gặp cháu đi cùng bố, nhưng vẫn chưa có cơ hội nói chuyện với cháu."
Biểu cảm của Bạc Mộ Vũ không gợn sóng, chỉ nhìn về phía Mạnh Dịch An, khẽ gật đầu nói: "Chào chú, Bạc Mộ Vũ."

Mạnh Dịch An có chút nghi hoặc nhìn Giang Trần Âm, đây là lần đầu tiên anh và Bạc Mộ Vũ mặt đối mặt, dường như anh cảm thấy đứa trẻ này có chút lạnh lùng là sao nhỉ? Có một loại cảm giác bản thân có điểm nào đó bất hòa với Bạc Mộ Vũ.

Giang Trần Âm lắc đầu, đưa tay ra giữ lấy vai Bạc Mộ Vũ, cuối cùng lộ ra nụ cười chân thực nhất trong cả buổi tối hôm nay với Mạnh Dịch An: "Tính cách của Mộ Vũ tương đối hướng nội, không nhiệt tình khi giao tiếp với người lạ."

Mạnh Dịch An khẽ thở phào một hơi, cười nói: "Thì ra là vậy."

Bạc Mộ Vũ di chuyển ánh mắt, đưa tay ra kéo áo Giang Trần Âm, "Cô Âm, muộn lắm rồi."

Còn chưa đợi Giang Trần Âm lên tiếng, âm thanh nam tính mang theo quan tâm của Mạnh Dịch An đã vang lên: "Là anh làm chậm trễ thời gian rồi, hai người mau vào nghỉ ngơi đi, anh cũng về đây."
"Được, tối nay cảm ơn anh." Giang Trần Âm khẽ nói, sau đó kéo Bạc Mộ Vũ lùi về sau, đóng cửa lại.

Hai người cùng nhau về phòng, khi Giang Trần Âm vừa bước vào cửa phòng liền thả lỏng hơn nhiều, Bạc Mộ Vũ còn có thể nghe được cô ấy thở phào một hơi.

Vì đã uống chút rượu, Giang Trần Âm ngồi bên giường bóp huyệt thái dương.

Bạc Mộ Vũ vào bếp pha cốc nước mật ong đưa cho Giang Trần Âm, Giang Trần Âm đang cúi đầu nhìn thấy, khóe môi không khống chế được cong lên.

Uống nước mật ong xong, Bạc Mộ Vũ đặt cốc lên tủ đầu giường, quay người lại thấy Giang Trần Âm đang bóp huyệt thái dương.

Bạc Mộ Vũ mím môi, xỏ dép lê chậm chạp đi tới gần, khom lưng khẽ đưa hai tay vào trong lòng bàn tay của Giang Trần Âm, xoa bóp huyệt thái dương cho cô ấy.

Khi đôi bàn tay ấy mang theo chút hơi lạnh tiến vào lòng bàn tay Giang Trần Âm, Giang Trần Âm ngẩn ra giây lát, vì đôi tay mềm mại ấy nhanh chóng mang lại cảm giác dịu dàng cho cô ấy.
"Thế này có dễ chịu hơn chút nào không ạ? Liệu có dùng sức quá đà không?" Bạc Mộ Vũ khẽ nói bên tai.

"Vừa vặn, rất thoải mái." Giang Trần Âm thoải mái khen ngợi, lúc này chú ý tới việc Bạc Mộ Vũ đang khom lưng, không khỏi nở nụ cười thu hai tay về giữ lấy eo cô, "Ngồi lên chân cô đi, khom lưng thế này sẽ bị mỏi nhanh lắm."

Bạc Mộ Vũ "vâng" một tiếng, sau đó khẽ khàng ngồi xuống đùi Giang Trần Âm, tay vẫn duy trì động tác bóp huyệt thái dương cho Giang Trần Âm.

Sức nặng đè lên đùi, Giang Trần Âm tự nhiên vòng lấy eo Bạc Mộ Vũ, đề phòng Bạc Mộ Vũ không cẩn thận nghiêng người.

Bạc Mộ Vũ đã tắm rửa, trên người có mùi hương thơm ngát của sữa tắm, còn có cả mùi lành lạnh trên cơ thể cô, ngửi vào vừa sạch sẽ vừa dễ chịu. Giang Trần Âm vô thức nhích lại gần Bạc Mộ Vũ, men rượu khiến người ta ít nhiều khác với thường ngày, nhiều thêm một chút mệt mỏi khó che giấu.
"Mộ Vũ." Giang Trần Âm im lặng một lúc, nặng nề lên tiếng nói: "Tối nay cô uống chút rượu, nên không thể lái xe về, ở đó gọi xe lại có chút phiền phức, vừa hay gặp chú ấy."

Giang Trần Âm cảm thấy vẫn nên nói rõ việc tối nay tại sao Mạnh Dịch An lại đưa bản thân về với Bạc Mộ Vũ, dù sao lúc trước cô ấy đã kể cho Bạc Mộ Vũ chuyện của bản thân và Mạnh Dịch An, vậy hiện tại cũng nên giải thích một câu tại sao lại được Mạnh Dịch An đưa về.

"Cháu biết." Bạc Mộ Vũ khẽ hít vào mùi hương thoang thoảng kèm theo chút hương rượu trên người Giang Trần Âm, "Cháu có thể đoán được, vì trên người cô có mùi rượu."

Giang Trần Âm khẽ cười, "Thông minh quá."

Lúc này ánh mắt Bạc Mộ Vũ lại di chuyển tới đôi mắt cười của Giang Trần Âm, sóng mắt rực rỡ, mang theo ý cười cùng cảm xúc, có thể nhìn được đôi mắt này của Giang Trần Âm, sao Mạnh Dịch An có thể dễ dàng buông bỏ được chứ. Với thái độ từ chối lần trước của Giang Trần Âm, chắc chắn hôm nay không phải Giang Trần Âm chủ động yêu cầu Mạnh Dịch An đưa về.
Lần đó sau khi Giang Trần Âm vào nhà, Mạnh Dịch An vẫn không nỡ rời đi, lần này lại chủ động muốn đưa Giang Trần Âm về, mục đích rõ như ban ngày.

Bạc Mộ Vũ nghĩ ngợi giây lát, lên tiếng: "Cô Âm, chú kia muốn níu kéo cô, đúng không ạ?"

Giang Trần Âm ngạc nhiên nhìn Bạc Mộ Vũ, sau đó cười một tiếng, nói: "Ngay cả cháu cũng có thể nhìn ra mục đích của chú ấy, chú ấy còn liên tục nhấn mạnh chỉ muốn làm bạn bè bình thường với cô, sao cô có thể không nhận ra chứ."

Bạc Mộ Vũ lắc đầu, "Chú kia quá chủ động, ai cũng nhìn ra được. Nếu thật sự chỉ muốn làm bạn bè thôi, vậy có lẽ cách tốt nhất chính là thuận theo tự nhiên."

Bạc Mộ Vũ không cảm nhận được rốt cuộc tình cảm hiện tại Mạnh Dịch An dành cho Giang Trần Âm là gì, là thật sự vẫn còn tình cảm hay là không cam tâm. Nhưng từ hành vi của Mạnh Dịch An, cô nhận ra mục đích của người đó.
Nghi hoặc vào lúc này lại lần nữa xuất hiện trong lòng Bạc Mộ Vũ, loại theo đuổi cố chấp không buông tới nỗi khiến đối phương cảm thấy phiền phức, thật sự có thể được gọi là tình yêu sao?