|LICHAENG| REQUIEM FOR A DREAM

4. Hoàng hôn

Sáng hôm sau, Lisa cùng nàng đi dạo xung quanh trước khi dùng bữa sáng. Nhìn từ đằng xa, Rosé mới nhận ra căn nhà mà đêm qua cô ở là một dinh thự lộng lẫy. Lúc đến đây tâm trí cô đã bị cảm xúc chi phối quá nhiều nên không để ý đến nó. Kiến trúc và nội thất bên trong tuy không hào nhoáng như Ponte, chỉ cô đơn nằm lẳng lặng giữa sườn đồi xanh mướt, nhưng cũng vì vậy trông nó lại đẹp như một bức tranh.

- Nơi này đẹp thật ấy chị. Ở đây em có cảm giác yên bình, không sợ bị người khác làm phiền.

- Ưhm, chỗ này là nơi ở yêu thích của tôi. Mỗi khi muốn yên tĩnh tôi hay tìm đến đây. Đêm qua em ngủ ngon chứ?

- Ngon chứ. Bình thường đi đâu xa nhà em hay bị khó ngủ, vậy mà hôm qua em ngủ không biết gì. Tự nhiên có cảm giác an toàn – Nàng bộc bạch

- Ưhm, ngủ ngon là tốt.

- Mà đêm qua chị có ngủ không đó? Chị ngủ ở đâu?? Em nhớ là hình như đêm qua em chiếm trọn cái giường thì phải.

- Đừng lo cho tôi. Tôi vẫn ở ngay cạnh em thôi, chỉ là em ngủ say quá nên không biết. – Làm sao Lisa có thể nói cho nàng rằng cả đêm qua cô không hề ngủ. Đọc sách chỉ là cái cớ cô đưa ra, mãi đến khi thấy bên giường đã thở đều, cô mới có thể tiến lại tắt đèn ngủ giúp nàng.

Người đang nằm ngủ kia khi không trang điểm đậm, trông lại vạn phần đáng yêu hơn rất nhiều. Lisa muốn ngắm kĩ nàng thêm một lúc, cô bé trong quá khứ của cô giờ đây đã là một thiếu nữ xinh đẹp, ngũ quan hoàn hảo. Nhưng điều gì lại khiến cho giấc ngủ của nàng luôn có vẻ như rất khó khăn, hàng chân mày luôn chau lại. Lisa tự hỏi, liệu dùng tay xoa nhẹ sẽ thư giãn ra chứ? Nghĩ là làm, cô khẽ dùng một ngón tay, chạm nhẹ vào giữa chân mày của Rosé, nhẹ nhàng vuốt ve. Và dường như việc cô làm có tác dụng sau ít phút, cơ mặt Rosé từ từ giãn ra, hơi thở cũng trở nên bình ổn và hàng chân mày cũng đã dịu đi rất nhiều. Cứ thế, Lisa chìm đắm trong căn phòng, cô cũng không hiểu vì sao cứ mỗi lần muốn tắt đèn đi ngủ thì lòng lại không nỡ rời, chỉ muốn ngắm nàng thêm chút nữa, Lisa ngồi tựa lưng vào thành giường , lâu lâu lại tiện tay đặt lên trán nàng nếu như ai kia lại tiếp tục cau có. Cứ thế đến khi trời bừng sáng, biết nàng sắp thức, cô mới rời đi.

- Đừng có mà nói dối em nữa nhé. Nếu để em biết chị nhường giường cho em, em sẽ trói chị quăng lên giường đó.

Tiết trời nơi đây khá tốt, cả vùng quanh đây được lát một thảm cỏ dài bát ngát nên không khí buổi sáng rất dễ chịu. Mùi cỏ sớm mai cùng ánh nắng ló dạng của bình minh khiến cho tâm trạng nàng cảm thấy bình yên và phấn chấn hẳn. Nàng vui vẻ hái một ít hoa thấy trên đường, vài cành hoa dại, một ít cúc tana, nhìn những giọt sương còn đang vương trên lá sau một đêm dài, nàng nhìn sang Lisa cười

- Em sẽ hái một ít chưng ở trong phòng. Phòng chị chẳng có màu sắc gì cả, buồn chán muốn chết.

- Tuỳ em. – Lisa vẫn vậy, chắp hai tay ra sau, chầm chậm rảo bước, mặc nàng tuỳ ý miễn sao nàng vui là được.

- Chị thích hoa gì Lisa??

- Lily.

- Em còn tưởng người như chị không biết thích ngắm hoa chứ. Mà sao chị không hỏi em thích hoa gì? – Nàng bĩu môi, người gì đâu mà khô khan, kiệm lời, nói nhiều một chút chết hay sao.

- Hoa hồng trắng.

- Sao chị biết????????? – Rosé xoay người, mở tròn mắt nhìn Lisa.

- Không cho em biết. Về ăn sáng thôi, rồi đi chơi. – Lisa dùng tay búng nhẹ vào trán nàng, khẽ cười.

- Chị ăn gian, này Lisa, sao chị biết em thích hoa hồng trắng. Này con người kia...

----

Sáng nay Elio và Mario có việc phải quay về lại thành phố. Vậy nên Lisa sẽ tự lái xe đưa nàng đi chơi. Khi nghe Lisa nói sẽ đưa nàng đi thăm vườn nho và nơi sản xuất rượu vang, Rosé vui mừng như một đứa trẻ sắp được bố mẹ đưa đi công viên giải trí. Rượu vang là loại rượu yêu thích của nàng, từ lâu nàng đã muốn có cơ hội đi xem và trải nghiệm những hầm rượu được ủ lâu năm và quy trình ủ rượu mà trên tivi hay nói, may mắn thay hôm nay lại có dịp được tận mắt chứng kiến, còn gì vui bằng.

Nàng đã tưởng tượng nó là một vườn nho nhỏ xinh xinh, cùng một căn nhà cổ truyền thống có hầm để rượu với những chiếc thùng to. Nhưng nàng lại quên người đi cạnh mình không phải người tầm thường. Trước mắt nàng là một "rừng" nho chứ không phải một vườn nho như người kia nói. Còn xưởng ủ rượu thì nó như một toà lâu đài rộng lớn.
- Lisa, rốt cuộc nơi này rộng bao nhiêu?? – Nàng ngơ ngác nhìn Lisa hỏi.

- 11,2 hecta. Vào thôi.

Ở bên cạnh Lisa nàng thật sự cảm thấy giống như đang đọc một quyển sách vậy. Mỗi ngày một trang, mỗi ngày biết thêm một điều mới, một trải nghiệm mới. Lần đầu nàng được nhìn quy trình trồng nho, chăm sóc và thu hoạch. Giờ thì nàng mới biết, để có được chai rượu vang nàng uống trên bàn, nó không hề đơn giản. Chỉ nói đến cái nút bần của chai rượu thôi, mà qua miêu tả của Lisa, nó cầu kì đến mức nghe đến đâu Rosé đều mắt chữ O mồm chữ A đến đấy.

- Nút bần vốn dĩ được làm từ vỏ thân cây sồi, công đoạn tách vỏ cần phải có những bàn tay khéo léo dày dạn kinh nghiệm của công nhân. Tách mỏng quá sẽ dễ vỡ, tách dày quá thì sẽ cứng không đạt đến độ mềm và đàn hồi . Mỗi thân cây sồi sau khi được thu hoạch sẽ cần chăm sóc tiếp 9 năm mới có thể thu hoạch thêm. Vỏ cây sau khi tách sẽ được luộc để chúng được mềm và dẻo hơn, có độ đàn hồi. Chúng được đưa qua máy để ép đúc thành nút rượu, đặc tính nổi bật của vỏ cây sồi là nhẹ và không thấm nước. Nhờ vậy chúng sẽ ngăn quá trình oxi hoá rượu, làm cho rượu để lâu sẽ càng ngon hơn. Nút bần đã làm nên đẳng cấp của chai rượu, nhưng không phải loại rượu nào cũng có nút bần được dùng bằng vỏ cây sồi. – Lisa vừa nói vừa cầm lấy một chiếc nút bần, đặt vào tay nàng.
- Trời ạ, vậy mà đó giờ em tưởng chỉ cần khui ra là nó vô dụng.

- Giờ thì em đã biết rồi đó.

Lisa dẫn nàng xuống hầm chứa rượu, phía trong chứa nhiều thùng gỗ có vẻ ngoài rất cũ kĩ. Gõ tay vào một chiếc thùng, Lisa đáp gỏn lọn.

- Malbec, 1972.

Cô bưng lên bàn một chiếc thùng bám đầy bụi, bên trong chứa đầy những chai rượu mà theo quan sát của Rosé, thùng rượu này còn lớn hơn cả tuổi đời của cô. Tiện tay cầm 3 chai lên, Lisa đưa sang cho nàng 1 chai.

- Chateau Petrus, 1950. Xuất thân từ lãnh địa Petrus của vùng Pomerol, Pháp.Chỉ trồng một giống nho duy nhất là giống Merlot, loại nho có độ chát cao nhất vùng nhưng không gắt mà lại khá hài hoà, hợp với em. Coi như hôm nay em may mắn, tặng em 2 chai đem về làm quà, còn chai này, tối nay tôi sẽ tiếp đãi em. Cầm lấy.

- Lisa, em chỉ biết uống chứ không biết phân biệt, nhưng ít ra em đoán được chai rượu này nó còn già hơn tuổi của em. Mà nghe chị nói qua thì em đoán chai này nó không hề rẻ, em không nhận đâu.
- Đúng, không rẻ, mà lại còn được săn lùng nhiều nhất trên thế giới. Nhưng tiếc là ở đây tôi còn 5 thùng, tiện tay tặng em thưởng thức thôi. Em muốn cầm hai chai hay muốn tôi gửi cả thùng sang tận nhà em??? – Lisa nhướn mày.

- Thôi thôi được rồi cầm thì cầm, người gì đâu ngang ngược hết chỗ nói. – Nàng chịu thua rồi, lần đầu có người tặng quà cho nàng mà ngữ khí vẫn còn cao ngạo được như vậy.

---

Cả hai cứ thế ở lại vườn nho đến xế chiều, Rosé được Lisa cho thử qua rất nhiều loại rượu, nhờ đó nàng học được thế nào là giúp cho rượu thở sau khi mở nắp, làm sao phân biệt được màu sắc và mùi vị của từng loại nho, cách phân biệt nút bần và ti tỉ thứ khác. Thì ra để thưởng thức rượu vang, hương vị thôi chưa đủ, sau chuyến đi này nàng đã học được cách nhận biết giá trị thật của một chai rượu nằm ở đâu. Có Lisa bên cạnh, nàng chợt cảm thấy thế giới bên ngoài còn quá nhiều điều mà nàng chưa hề biết. Giờ ngẫm lại những chuyện vặt vãnh bên mình, Rosé cảm thấy đôi lúc mình thật trẻ con.
Rời vườn nho, Lisa chở nàng đến một địa điểm khác mà theo như cô nói, nàng sẽ thích. Tâm trạng Rosé hôm nay rất vui, nhưng ngồi cạnh con người tập trung lái xe không thèm lên tiếng kia Rosé cảm thấy không khí thật tẻ nhạt.

- Xe chị có nhạc gì nghe không ? Cảnh đẹp như này mà không có âm nhạc thiệt là buồn quá đi mà.

- Trong cốp có đĩa, em thích nghe gì cứ bật đi. – Ánh mắt Lisa vẫn nhìn thẳng, tay trái tựa lên kính xe.

- Có đúng một cái này gọi là đĩa thôi đó. Em còn sự lựa chọn nào khác sao – Nàng thật sự hết nói nỗi con người này.

...

- Bài này tên gì vậy chị? Nghe hay thật sự, giọng hát nội lực này quen quá, nhưng em không nhớ ra được.

- I surrender – Celine Dion.

- Ôi thảo nào. Nhưng bài này buồn quá.

- Đây là bài tôi thích.

- Ngoài bài này chị còn thích bài nào khác không?? – Nàng quay sang nhìn Lisa chờ đợi câu trả lời.
- Ti Amero.

- Còn bài nào nữa??

- Tất cả nhạc của Il Divo.

- Trời ơi gu nghe nhạc như vậy, bảo sao tâm tính cứ như ông già. Vậy chị có nghe nhạc của Blackpink chưa?? – Nàng hóm hĩnh

- Chưa. – Lisa có chút dự cảm không lành.

- Vậy bây giờ được nghe ngay nè. Coi như hôm nay chị may mắn, chị có biết chị đang chở main vocal của nhóm nhạc nữ nổi tiếng không ? – Dứt lời, nàng nhanh chóng kết nối điện thoại với loa bluetooth của xe.

Cứ thế, suốt dọc đường đi, lần đầu tiên Lisa trải qua cảm giác của rất nhiều cái lần đầu, lần đầu nghe loại nhạc khiến lỗ tai như muốn nổ tung, lần đầu tâm trạng an tĩnh của cô phải chịu đựng tiếng nhạc dập đùng đùng bên cạnh, và lần đầu cô muốn quăng vật đang nhún nhảy hát hò quá trớn bên cạnh kia ra khỏi xe. Điều mà trước nay cô chưa từng trải qua.
May mắn thay cô không phải chịu cái cảnh ấy quá lâu, xe họ dừng lại ngay một sườn đồi vắng vẻ đúng ngay lúc mặt trời chuẩn bị lặn. Leo lên nắp capo, cô nằm xuống.

- Sao ở đây em đi tới đâu cũng đều thấy nó đẹp vậy nè. Ở đây lâu thêm một chút chắc về già em dọn về đây định cư luôn quá. – Rosé cũng làm theo Lisa, leo lên nắp capo ngắm nhìn hoàng hôn đang buông dần phía đường chân trời.

- Hôm nay tâm trạng đã dễ chịu hơn chưa? – Lisa nói nhưng không nhìn nàng.

- Đã đỡ hơn một chút.

- Vậy giờ có thể kể cho tôi nghe xem điều gì làm cho em khóc chưa? – Nghe đến đây, Rosé bỗng tắt hẳn nụ cười. Nàng hướng mắt nhìn ra xa xăm, nếu muốn kể, thì phải kể từ 7 năm về trước.

-Flashback-

Khi đó nàng chỉ mới là một đứa trẻ 16 tuổi, ôm cây đàn từ Úc bay sang Hàn với ước mơ được thoả mãn niềm đam mê ca hát của mình. 16 tuổi, nàng phải gác lại việc học còn đang dang dở, chia tay hết bạn bè ở Úc, vừa đáp xuống sân bay bố mẹ đã phải bắt chuyến bay kế tiếp quay trở về, họ đều là những luật sư có tiếng ở Úc, lại đang theo sát sao nhiều vụ kiện, đành giao phó nàng cho YG rồi vội vã trở về lo công việc.
Đêm đầu tiên ở KTX, nàng nhớ bố mẹ, nhớ chị Alice, chưa bao giờ nàng đi xa gia đình đến vậy, cũng chưa bao giờ đi lâu quá hai tuần. Tiếng Hàn của nàng cũng chỉ lơ lớ, mà người ở đây lại nói quá nhanh, đôi lúc nàng không hiểu kịp. Ngồi một mình trong phòng lạ, nàng khóc. Nhưng dù cho có sợ, có tủi thân, nàng cũng quyết không gọi cho bố mẹ, cũng quyết không từ bỏ. Đã đi được đến đây, nếu bỏ về sớm như vậy chẳng phải yếu hèn lắm sao, mà nàng thì không cho phép bản thân làm điều đó.

Nàng nghe nói bạn cùng phòng của nàng cũng là Hàn kiều, sống tại New Zealand từ nhỏ, công ty đã cố gắng sắp xếp họ ở cùng, cùng hoàn cảnh sẽ dễ hiểu và cảm thông cho nhau. Nhưng nghe nói họ phải học đến tận khuya mới về. Nàng ngồi ôm cây đàn của mình, liên tục chơi những bản nhạc mình yêu thích để giúp cho tinh thần lạc quan hơn, đỡ nhớ nhà. Say sưa chìm đắm trong tiếng đàn, nàng không hay nhà đã có người về. Cô đã nghe tiếng đàn văng vẳng ngoài hành lang, bước vào trong lại thấy một cô bé tóc cột cao, ngồi ôm đàn nhìn ra cửa sổ, nghêu ngao hát.
- Quào, giọng hát của bạn hay thật. Bạn chắc là TTS mới đến từ Úc mà công ty nhắc đến. Xin chào, mình là Jennie Kim, sinh năm 1996. – Jennie tiến lại bắt tay với nàng .

- Chào chị, em là Roseanne Park đến từ Úc. Tên tiếng hàn của em là Park Chae Young. Em sinh năm 1997. – Chaeyoung ngượng ngùng chào hỏi. Chúa ơi, chị ấy đẹp quá.

- Tiếng hàn của em cũng không tệ, nhưng em có thể giao tiếp với chị bằng tiếng anh cho tiện. Chị đã trải qua cảm giác này, không cần cố gắng đâu. Từ nay về sau cứ dùng tiếng Anh nói chuyện với chị, cho đỡ nhớ nhà. – Jennie hiểu, đối với người Hàn kiều như cô và nàng, giao tiếp bằng tiếng Hàn đôi khi không biểu đạt được hết cảm xúc muốn bày tỏ. Cô không muốn thúc ép cái lễ giáo khắt khe đó ở đây, và cũng lâu rồi không ai dùng tiếng Anh để trò chuyện cùng mình, nên khi nghe Chaeyoung đến từ Úc, cô cảm thấy an ủi như gặp lại đồng hương của mình vậy.
- Thật sao chị? Ôi may quá, từ sáng giờ ai cũng nói tiếng Hàn với em mà em nghe không kịp, họ nói nhanh quá em không hiểu hết. - Mừng quá, cuối cùng cũng có người hiểu được nàng nói gì và nói những điều nàng hiểu rồi.

- Uhm, em xuống máy bay có mệt không? Đã ăn gì chưa?

- Em có ăn ban chiều, một ít đồ ăn hàn. Chúng rất ngon ạ. Nhưng giờ thấy cũng hơi đói mà không biết làm sao? Trong vali em có ít socola, chị ăn không?

- Tối rồi đừng ăn socola không tốt cho dạ dày. Chị có dặn Jisoo unnie mua thêm gà rán về, đợi chị ấy về rồi chúng ta ăn.

- Jisoo unnie, chị ấy cũng là Hàn kiều sao chị ? – Chaeyoung hỏi.

- Không, chị ấy là sống ở đây từ nhỏ. Tí nữa em sẽ được gặp ngay thôi. Lần đầu xa nhà, có nhớ gia đình không? – Đột nhiên bị Jennie hỏi trúng ngay nỗi buồn, mắt nàng rưng rưng.
- Dạ có. Em đang nhớ nhà lắm nhưng không dám gọi về. Em sợ họ nghe thấy em khóc sẽ khuyên em quay về, em không muốn chưa bắt đầu đã vội bỏ cuộc. – Chaeyoung vừa nói vừa khóc.

- Trời nào nào đừng khóc, ai lần đầu xa nhà cũng sẽ vậy thôi. Có chị ở đây, nếu có buồn thì cứ tìm chị. Ngoan nào. – Jennie vội tiến đến ôm lấy nàng dỗ dành.

- Chị về rồi đây Jenduek ơi, gà nóng đâyyy...!!! Ối giời ơi, gì thế này? – Vừa bước chân vào nhà, Jisoo đã được xem miễn phí bộ phim tâm lý tình cảm chị em ngập tràn nước mắt.

- Đây là Chaeyoung, từ hôm nay em ấy sẽ ở chung dorm với chúng ta. Em ấy đang nhớ nhà thôi. Chaeyoung, đừng buồn nữa, kia là Kim Jisoo. Chị ấy lớn nhất ở đây nhưng vào công ty sau chị. Từ giờ ba chúng ta sẽ ở cùng với nhau, khoảng thời gian này thật sự rất khó khăn, cũng chưa biết ai sẽ ở lại, ai sẽ rời đi. Vì vậy hãy nương tựa nhau như người một nhà nhé.
- Chào chị, em là Park Chaeyoung.

- Chào bé con, chị là Kim Jisoo. Đừng buồn nữa, chị có mua nhiều gà đây, hôm nay chị sẽ nhường hết đùi cho lính mới. Lại đây ăn, đừng ngại.

Cả ba cô gái, đến từ ba nơi khác nhau, độ tuổi khác nhau, nền văn hoá khác nhau nhưng chung quy lại, họ đều có chung một mục đích, đó là được thực hiện niềm đam mê ca hát, mong muốn có một ngày được đứng trên sân khấu, dù rằng mơ ước đó hãy còn xa, còn cả một chặng đường khó khăn sắp tới đang chờ họ, nhưng riêng đêm nay cả ba lại cảm thấy đồng điệu khắn khít như chị em một nhà.

Khoảng thời gian thực tập đối với một đứa trẻ không biết gì như Chaeyoung phải nói là thật sự rất khắc nghiệt. Chưa bao giờ nàng nghĩ môi trường này lại ác liệt đến vậy, những bài kiểm tra hàng tháng, những môn học dồn dập và những buổi luyện tập vũ đạo rút cạn sức lực nàng, không khác gì khổ luyện trong quân đội, khiến cho nàng đôi lúc tưởng chừng như một cơn ác mộng không thể quay đầu.
Những lúc mệt mỏi muốn bỏ cuộc, Jennie luôn ở cạnh nàng, dịu dàng ôm nàng vào lòng. Chỉ đơn giản là vỗ về giúp nàng hiểu sẽ luôn có người ở cạnh mình dù rằng cô cũng chẳng khá hơn. Jennie đã thực tập ở đây được 2 năm, ít nhiều cô cũng đã tự biết cách làm sao sống sót trong môi trường này. Vậy nên cô sẽ biết cách vực dậy tinh thần cho Chaeyoung, khiến cô bé vững tin bước tiếp.

Thấm thoát cũng đã 4 năm kể từ ngày đầu đặt chân đến Hàn Quốc, cô bé ngày nào không biết lên nốt cao, chỉ hát hò cho vui giờ đây đã thực sự trưởng thành hơn rất nhiều. Những bài tập vũ đạo không còn làm khó được nàng, kĩ năng thanh nhạc của Chaeyoung cũng đã tiến bộ vượt bậc. Đối với YG mà nói, lượng thực tập sinh đăng ký vào không hề nhỏ, nhưng để trụ lại được chẳng mấy ai bởi sự đào thải khắc nghiệt, và may mắn thay những cái tên nỗi trội được khen ngợi xuất sắc lại nghiễm nhiên là ba người bạn chung phòng ngày nào : Jisoo – Jennie và Chaeyoung. Họ chính là tấm gương chân thật nhất mà những lứa TTS sau ngưỡng mộ và muốn noi theo.
Dù đã trải qua nhiều năm luyện tập, cũng đã hoán đổi vị trí cũng như kết hợp với nhiều nhóm, nhưng mối quan hệ của cả ba vẫn không thay đổi, thậm chí còn gắn kết hơn. Chaeyoung giờ đây không thể một ngày mà không nói chuyện với Jennie, cũng không thể vắng những trò đùa của Jisoo. Họ như hình với bóng, lúc nào cũng kề cận bên nhau. Cuộc sống dù cho chỉ toàn những bài tập ngày càng nặng nề, những quy tắc khắc nghiệt, nhưng chỉ cần mỗi tối về đến dorm, được vui vẻ ăn uống, đùa giỡn cùng nhau, cũng khiến Chaeyoung lấy đó làm động lực bước tiếp.

Nàng coi việc có Jennie bên cạnh như một thói quen khó bỏ, những lúc thời tiết giao mùa khiến  cho cơ thể kháng cự, lập tức đình công làm nàng nằm một chỗ, Jennie luôn là người bên cạnh chăm sóc, nàng nhận ra mình cần rất nhiều ở cô. Nàng muốn bàn tay ấm áp mềm mại đó chạm lên trán mình, nàng cần hơi ấm những lúc cơ thể run lên vì lạnh, nàng mong được những muỗng cháo ngon lành được Jennie đút cho. Kể cả những lúc không bệnh, nàng vẫn rất mong mỏi những cái ôm vỗ về mỗi khi bị la mắng. Đó cũng là lúc nàng nhận ra tình cảm đó không đơn giản chỉ coi Jennie như chị Alice hay Jisoo, mà thực sự nàng đã yêu Jennie.
Thứ tình cảm đó đối với Chaeyoung thật sự rất lạ lẫm, nàng dành sự ân cần và mọi thứ chỉ để cho Jennie. Cũng vì ở cạnh một người xuất sắc như Jennie, nàng ngày đêm cố gắng hơn nữa chỉ mong bản thân xứng với cô. Những đêm ở lại phòng tập nhảy đến mức đôi chân tê dại, bàn tay vì tập đàn đôi khi sưng tấy, cổ họng vì luyện thanh mà có hôm không thể cất tiếng, chỉ để đổi lại từ Jennie một câu :"Em làm tốt lắm.". Với nàng nhiêu đó đã thật sự là hạnh phúc.

Chaeyoung chưa một lần thổ lộ cũng như biểu tình thứ tình cảm ấy ra cho Jennie biết, nàng cũng chưa kể cho bất kì ai, kể cả Jisoo. Tuy rằng nàng lớn lên ở một đất nước có tư tưởng phóng khoáng, và Jennie cũng vậy. Nhưng ngày nào chưa thành công, nàng muốn giữ lại nó cho riêng mình. Jennie thì không hề hay biết, cô lúc lạnh lúc nóng, vẫn đối đãi với nàng như một đứa em gái.
Nàng nuôi dưỡng tình cảm dành cho Jennie đến tận ngày hôm nay, khi cả ba đã vượt qua ngưỡng TTS để thật sự debut rồi thành công trở thành thần tượng với cả triệu người hâm mộ. Đoạn đường này đã làm tiêu tốn của Chaeyoung không ít tâm tư và nước mắt.

Cho đến ba tháng trước, khi thật sự khẳng định rằng ước mơ của mình đã có chút thành tựu, tài năng đã có không ít công nhận, nàng muốn cho Jennie biết tình cảm của mình. Nàng lấy hết dũng khí tìm gặp Jennie chỉ để mong một cái kết tốt đẹp.

Ngày hôm ấy cũng là kỉ niệm ngày đầu tiên nàng và Jennie gặp nhau, nàng mang một chiếc bánh kem sang nhà riêng của Jennie để làm cô bất ngờ, dự định sẽ ăn mừng cùng cô và lấy hết dũng khí nói thật lòng mình.

Chiếc bánh kem trên tay Chaeyoung rơi vỡ ngay khoảnh khắc nàng chứng kiến Jennie đang say đắm nằm dưới thân một người, nhưng làm sao đau lòng bằng khi nàng nhận ra người ấy không ai khác lại chính là Jisoo. Cổ nàng nghẹn lại không thể phát ra lời nào.
- Chae....Chaeyoung, sao em lại đến đây ??? – Jennie bất ngờ, cô vội đẩy Jisoo sang một bên, chỉnh lại y phục.

- Chuyện này rốt cuộc là sao Jennie?? – Nàng nghẹn ngào.

- Chị..chị xin lỗi đã giấu em. Vì chị nghĩ em không ....

- Tôi hỏi chuyện này rốt cuộc là sao??? – Chaeyoung lớn tiếng.

- Chaeyoung, chị yêu Jennie. Bọn chị đã ở bên nhau 5 năm rồi. Xin lỗi vì đã luôn giấu em, bọn chị chỉ sợ em không chấp nhận được loại tình cảm này. – Jisoo lên tiếng giải thích, nhìn sắc mặt Chaeyoung lúc này, cô sợ đứa em mình yêu thương sẽ sinh ra loại cảm giác kì thị mà mọi người vẫn luôn áp đặt.

- 5 năm. Đã bên nhau 5 năm nhưng em không hề hay biết, rốt cuộc em là gì?

- Chaeyoung ah xin lỗi em, bọn chị thật sự không muốn giấu nhưng bọn chị sợ... Chaeyoung bình tĩnh nghe chị giải thích được không?
- Kim Jennie, chị có biết hiện tại ở chỗ này của tôi đang rất đau không? Chị có biết tôi cũng đã chôn chặt tình cảm dành cho chị ngần ấy năm không? Chị có biết tôi vì chị ngày đêm cố gắng bởi vì tôi cũng yêu chị không ? – Chaeyoung vừa khóc, vừa chỉ tay vào ngực.

- Chaeyoung..em...em nói gì vậy? Chị không hiểu???

- Chị không hiểu hay cố tình không hiểu? Chị không nhận ra là tôi cũng yêu chị sao? Tại sao vậy Jennie? Tôi thà rằng chị yêu ai khác cũng được, tại sao lại là Jisoo unnie? Tại sao hai người lại lừa dối tôi ngần ấy năm? Trong mắt hai người tôi chỉ là một con ngốc thôi sao?

- Không Chaeyoung chị thật sự không biết.

- Chaeyoung ah em bình tĩnh lại, có gì từ từ nói được không em ?

- Jennie, Jisoo...đau lắm, thật sự lúc này tim em rất đau. Cầu xin hai người đừng xuất hiện trước mặt em trong thời gian này nữa.

Rosé kể đến đây, nước mắt lại bắt đầu rơi. Nàng mặc kệ con người nằm cạnh kia có nghe hay không, có trêu chọc nàng ngốc hay không. Hễ cứ nghĩ lại ngày hôm đó lòng nàng vẫn còn cảm giác đau nhói như chỉ mới ngày hôm qua.

- Sau đó em liên tục tránh mặt hai người họ. Đã có nhiều lần bọn em bị fan soi được và đồn đoán rằng tụi em bất hoà nhưng em mặc kệ. Vậy nên công ty đã mời bọn em lên làm việc, em chỉ có thể biện đại một cái cớ ngu ngốc là gần đây tâm trạng em không tốt nên đã vô cớ đổ sang cho họ. Chị xem, đến giờ phút này em vẫn còn có thể bao che cho hai người đó. Có phải em ngốc lắm không?

- Cầm lấy. – Lisa ngồi dậy, chìa tay ra đưa cho nàng chiếc khăn tay.

- Em không ngốc. Chưa nói đến tình cảm vội, giữa bọn em còn có một thứ tình cảm gọi là gia đình. Vì từ lâu em xem họ là gia đình của mình nên dù cho em có đang chịu tổn thương em cũng muốn bảo vệ họ với thế giới bên ngoài. – Lisa chậm rãi nói.
- Chị nói phải. Nhưng giờ không còn nữa, họ đã bên nhau 5 năm, em lấy tư cách gì chen vào. Bọn em giờ như chiếc gương đã vỡ, không thể hàn gắn được như trước nữa. Lisa, nếu như trên đời này có hai chữ "giá như". Em mong rằng em chưa từng biết chuyện này, thà là em chôn chặt tình cảm đó, để bọn em có thể quay về như trước kia thì hay biết mấy.

- Rosé, ước mơ của em là gì ?

- Thì là được hát trên sân khấu. Sao tự nhiên chị lại hỏi vậy?

- Cho dù em có cảm thấy như thế nào, có bị tổn thương ra sao đi chăng nữa cuộc sống vẫn sẽ tiếp diễn. Nó sẽ chẳng vì ai mà dừng lại cả. Nếu em không kiểm soát và hiểu được điều đó, em sẽ bị mắc kẹt trong một khoảng thời gian và bị vết thương dày vò mãi mãi. Nên sự tức giận, tiêu cực, tại sao phải dành thời gian cho nó? Và tôi mong em hiểu được, hãy nhớ ngay từ ngày bắt đầu mục đích của em là gì. Làm thật nhiều điều tích cực, sống vì những gì em đã trải qua, sống cho ước mơ của mình. Em không thể nào mãi ở trong quá khứ và chìm đắm vào những điều mình từng làm sai.
Rosé lặng đi khi nghe những lời chia sẻ từ Lisa. Dường như nàng thật sự đã vùi mình trong đoạn tình cảm đau đớn đó mà quên mất mục tiêu ban đầu của mình là gì. Lisa như đã thức tỉnh nàng, giúp nàng nhớ lại nàng đang phí phạm thời gian mà bỏ mặc ước mơ của mình.

- Hơn nữa Rosé, em vốn chưa từng thổ lộ với Jennie rằng em yêu cô ấy. Nên em không thể trách họ được. Hãy thử nghĩ cho cảm giác của cả hai, khi thấy phản ứng của em như vậy, liệu họ bên nhau có vui vẻ hạnh phúc? Đã bao giờ em nghĩ họ sẽ vì em mà không đến với nhau nữa hay chưa? Một là em chúc phúc cho họ, hai là không chỉ mình em đau khổ mà là cả ba cùng đau khổ. Mối quan hệ của tụi em không đơn giản là việc yêu nhau của ba con người, mà nó còn gắn kết bằng sợi dây tình thân vô hình.

- Thật sự em chưa nghĩ đến chuyện này. Sao em lại không nhận ra việc ấy nhỉ?
- Hôm nay nói đến đây thôi. – Lisa lại tiếp tục nằm xuống ngắm nhìn hoàng hôn đang dần tắt.

- Trả chị nè. Mà thôi, để em giặt lại rồi trả cho chị. Mà sao lần nào em khóc chị cũng có khăn vậy? Bộ chị lúc nào cũng đem theo khăn tay sao ? – Rosé đưa chiếc khăn sang cho Lisa nhưng rồi nàng rút về.

- Tôi mang khăn không phải để dùng mà để cho phụ nữ mượn và lau nước mắt khi họ khóc.

- Vậy chị đã đưa khăn cho bao nhiêu cô gái rồi?

- Một. Em.

........