|LICHAENG| REQUIEM FOR A DREAM

29. Les Nymphéas

Những ngày lưu lại Paris, Lisa và Rosé đều bên nhau không rời. Ngoài những lúc làm việc cùng Anthony và team của anh, còn lại cả hai sẽ cùng đi dạo hoặc giành thời gian đến các bảo tàng nổi tiếng. Rosé thì muốn đến bảo tàng Louvre nằm ngay trung tâm thành phố cạnh bên bờ sông Seine lãng mạn và thơ mộng, nơi khá nổi tiếng với kim tự tháp thuỷ tinh mang tính biểu tượng cùng một số tác phẩm danh tiếng và vô giá, như bức Mona Lisa. Rosé muốn được tận mắt chiêm ngưỡng bức hoạ nổi tiếng này của Leonardo Da Vincy, nhưng Lisa lại ghé sát tai nàng thì thầm.

- Rosé. Thật ra ngoài bức tranh Mona Lisa này, đối diện em còn một kiệt tác tranh sơn dầu The Wedding At Cana cũng hấp dẫn không kém. Muốn đứng đây mãi sao?

- Em muốn nhìn kĩ xem vì sao nó lại nổi tiếng đến vậy? Trông rất có thần, cứ như là bà ấy đang nhìn thấu tâm can người thưởng tranh bằng nụ cười đằm thắm và dịu dàng của mình vậy. Mà trong này có nhiều kiệt tác đẹp quá, giải thích cho em nghe đi Lisa? – Nàng hớn hở chạy sang phía đối diện, nơi đang trưng bày bức The Wedding At Cana.

Nó là một bức tranh có khổ rất lớn với kích thước 666cm x 990cm, đặt đối diện bức Mona Lisa, The Wedding At Cana là kiệt tác tranh sơn dầu của hoạ sĩ người Ý – Paolo Veronese, được vẽ năm 1563 cho tu viện Benedectine San Giorgio Maggiore ở Venice.

Thông qua sự diễn giải dễ hiểu của Lisa, Rosé hiểu ra được bức tranh này được gọi là kiệt tác vì ẩn sau những gam màu đặc sắc mang đậm nét Phục Hưng, nó còn có những ý nghĩa liên quan đến Chúa Jesus, về phép lạ đầu tiên mà Chúa ban cho loài người. Lisa nói với nàng rằng đây là bữa tiệc mà Chúa Jesus và các môn đệ được mời đến dự một tiệc cưới tại Cana. Tuy nhiên, khi tiệc đang ở cao trào thì rượu hết, Ngài đã sai người đổ đầy nước vào các chum, rồi biến tất cả thành rượu.

- Trên bức tranh có tổng 130 thực khách, với Chúa là trung tâm. Nhưng để ý kĩ em sẽ thấy 130 thực khách nơi đây làm đủ thứ chuyện có thể xảy ra ở một con người, trừ việc nói chuyện. Có lẽ đây là sự sáng tạo của Veronese khi thể hiện truyền thống của tu viện Benedectine, giữ im lặng trong phòng ăn.

Lisa ghé gần tai Rosé, diễn giải cho nàng cặn kẽ kiến thức mà cô có được. Rosé còn được biết thêm, hoạ sĩ của bức tranh muốn nhấn mạnh đến vấn đề khoái lạc trong yến tiệc, sự xa hoa phi lý ở xã hội đương thời, qua đó phản biện công khai những thứ được cho là nhạy cảm ở Venice thời kỳ cuối Phục Hưng.

Chỉ với một bức tranh, người thường sẽ nhìn nó bằng ánh mắt, cảm nhận nó bằng không gian, màu sắc, nội dung hiện hữu trên đó. Bất kể tác giả của nó có theo trường phái nào : Hiện thực, Ấn tượng hay Lập thể... thì đều mang lại cho người xem những cảm nhận khác nhau. Nhưng đối với người thật sự có đam mê và am hiểu về hội hoạ, họ sẽ cố hiểu sâu hơn những kiệt tác của những danh hoạ hàng đầu thế kỷ 16. Thời kỳ mà nghệ thuật là một điều không thể thiếu của giới quý tộc phương Tây, nơi những bữa tiệc xa hoa luận đàm về quan điểm nghệ thuật nhằm thể hiện đẳng cấp. Chính vì vậy, những danh hoạ nổi tiếng làm nên những kiệt tác để đời không chỉ đơn giản là ngồi vẽ. Họ còn là nhà nghiên cứu, là những triết gia, nhà khoa học với kiến thức vô cùng chuyên sâu và hiện đại. Chính bởi lẽ đó, tác phẩm của họ đã tồn tại hơn 500 năm, không chỉ nổi bật mỗi màu sắc, hình khối mà còn bao hàm các lý thuyết, tư tưởng của thời đại.

Rosé chưa từng một lần thất vọng khi đi cạnh Lisa, như nàng đã từng nói trước đây, ở cạnh Lisa đều giống như mỗi ngày đọc một trang sách, mở mang thêm nhiều điều mới lạ, nhưng rất dễ tiếp thu và dễ nhớ. Ngoài những bức tranh trong bảo tàng, Lisa còn đưa nàng đến bức tượng nữ thần Nike (Winged Victory Of Samothrace) – Vị thần chiến thắng của Hy Lạp.

Louvre là một bảo tàng lớn với vô vàn tác phẩm chuyên về hội hoạ và điêu khắc, lôi cuốn Rosé càng đi càng muốn khám phá nhiều điều mới lạ hơn.

- Có muốn sang L'Orangerie ngắm tranh của Monet không? Cách đây vài trăm mét thôi. – Lisa nắm lấy tay Rosé, chầm chậm lướt qua dòng người đang tham quan bảo tàng, cô gợi ý cho nàng địa điểm tiếp theo. Dĩ nhiên đang trong sự phấn khích, Rosé không thể nào chối từ.

L'Orangerie tuy nhỏ hơn Louvre nhưng lại là bảo tàng dành cho người theo trường phái ấn tượng, nơi mà mọi người có thể chiêm ngưỡng bộ Les Nymphéas (hoa súng nước) đồ sộ của danh hoạ Monet. Đứng trước bảo tàng, Lisa lại bắt đầu giải thích cho Rosé biết tên thật của nó, nhưng điều khiến Rosé bất ngờ chính là toà nhà này ban đầu mục đích xây dựng nên không phải để trưng bày tác phẩm nghệ thuật, mà là để bảo vệ cây cam ở công viên Tuileries năm 1852 theo lệnh của Napoléon III. Sau thế chiến thứ nhất nó mới được dùng làm bảo tàng nghệ thuật, nơi trưng bày tranh của không chỉ Claude Monet, mà còn có Henri Matisse và bạn thân của ông – Pablo Picasso, một trong những bậc thầy nghệ thuật nổi tiếng.
Cũng như những bảo tàng từng đi qua, Rosé đều luôn thích ghé những cửa hàng lưu niệm sau khi tham quan, cùng Lisa ngồi uống tách cafe và mua những món quà lưu niệm làm kỉ niệm đã từng ghé qua. Đôi mắt nàng ánh lên rạng ngời, dù đã thấm mệt nhưng lại cảm thấy rất vui vẻ hào hứng.

- Tí nữa mình ăn tối ở đâu Lisa? – Nàng vừa mân mê món quà lưu niệm, vừa hỏi.

- Em muốn ăn ở đâu?

- Benoit. – Rosé cười tít mắt, dĩ nhiên sang Pháp phải ghé lại nhà hàng lần đầu tiên cả hai cùng dùng bữa rồi.

- Được. Elio, đặt bàn giúp em. Như lần trước.

...

Lần quay trở lại Pháp này đối với Rosé mà nói đặc biệt có ý nghĩa, nàng luôn muốn cùng Lisa ôn lại những chuyện đã xảy ra giữa hai người tại điểm bắt đầu này. Nếu như lần đầu được ăn tối cùng Lisa với một thái độ dè chừng, có chút xa lạ thì giờ đây, ngồi tại chiếc bàn cũ cả hai đã từng ngồi, nàng hạnh phúc khi nhìn người đối diện. Nếu như Florence là nơi lưu giữ kỉ niệm đẹp và đau thương giữa hai người, thì Paris chính là khởi đầu đẹp và lãng mạn cho hai trái tim theo đúng như cái cách mà thành phố này mang lại cho các cặp tình nhân.
Không rõ do trùng hợp hay cố tình, mà khi cả hai đang dùng bữa, nhà hàng lại cho phát Scarborough Fair. Nghe đến giai điệu, Rosé bất giác mỉm cười, nhưng đầu lại cúi xuống. Có lẽ nàng đã nhớ lại những nốt lặng ở tại Paris.

- Rosé. Mọi chuyện qua rồi, đừng nghĩ đến nữa.

- Thật may mắn khi tìm lại được nhau nhỉ?

- Là tôi may mắn khi có em. Rosé, có chuyện này...tôi muốn hỏi em?

- Chị hỏi đi.

- Trong phòng ngủ, tôi tìm được xấp bản thảo ca khúc, em sáng tác đúng không?

- Viết bừa gϊếŧ thời gian không có chị thôi.

- Giai điệu không hề bừa, em viết tiếp đi.

- Thôi, em không muốn. Buồn lắm.

- Rosé. Xem như là viết cho tôi, được không? Đã đến lúc em nên tự tin có ca khúc cho riêng mình rồi. Còn nhớ tôi đã nói gì không, tự tin bước trên đôi chân của mình, quá khứ là quá khứ, đừng sợ nữa.
- Được rồi. Em sẽ cố gắng hoàn thành nó. Vì chị.

- Vì chúng ta.

Elio từ ngoài tiến vào, nhưng lại không muốn phá huỷ không gian của hai người một cách đột ngột, anh khựng bước, định xoay người trở ra nhưng lại bị Lisa gọi lại.

- Elio, cứ vào đi.

- Có chuyện cần báo cáo. Nói ở đây có tiện không? – Elio đưa nhẹ ánh mắt về phía Rosé, ra ám hiệu.

- Không sao.

- Đã điều tra ra rồi, hai người đó quả thật như cánh tay trái và cánh tay phải cho hắn. Cả hai đứa con trai của họ bị anh tìm ra được điểm yếu rồi, hai đứa đều đang cùng theo đuổi một cô gái. Nhiều lần công khai đối đầu nhau ngoài phố, xem ra quyết tâm giành cho được cô gái.

Lisa từ từ nâng ly rượu lên, nhấp nhẹ một ngụm, ánh mắt vẫn dán vào cô gái tâm trạng háo hức bên dĩa gan ngỗng lolipop. Nàng vừa nhai vừa cười hạnh phúc đến tít cả mắt. Lisa buông nhẹ một câu.
- Giữa hai đứa, ai thông minh có tài hơn?

- Là Matteo.

- Người thông minh thì nên lên thiên đàng phục vụ cho Chúa Trời. – Lisa lạnh lùng buông một câu không đầu không đuôi, nhưng vừa nghe Elio đã hiểu ý cô muốn gì.

- Nhưng họ đều là...

- Em cũng là em ruột, chẳng phải sao Elio?

Elio nhanh chóng nhận lệnh, gật đầu cáo lui trả lại không gian cho hai người. Rosé nghe đến Chúa, chợt nhớ ra một điều. Nàng ngước mặt lên hỏi Lisa.

- À đúng rồi Lisa, đa số người Ý đều có đạo. Nhưng sao mỗi tuần khi em đi nhà thờ, chị đều chỉ chờ ở bên ngoài mà không vào cùng em?

- Tôi không có tín ngưỡng.

- Không đúng, lúc sáng em nghe chị giảng về Đức Chúa rành mạch lắm mà. Sao lại không có tín ngưỡng được.

- Tín ngưỡng của tôi chính là em. Còn lại thì đều không có.

- Có phải chị trách Ngài vì sắp đặt chị vào vận mệnh của nhà Montague không? – Rosé đưa tay nắm lấy tay Lisa, dùng ánh mắt yêu thương đặt lên Lisa.
- Dù sao thì giờ tôi cũng đã chống lại lời của Ngài, chắc Chúa không còn muốn thấy mặt tôi đâu. Với lại tôi thích chờ em ở bên ngoài hơn, đừng quan tâm đến nó nữa. Có muốn ăn thêm gan ngỗng không?

- Có!!!

—-

Kết thúc chuyến viếng thăm Paris nhiều kỉ niệm đẹp, Lisa và Rosé quay trở về Seoul và tiếp tục công việc của mình. Rosé sau sự kiện của Anthony đã vụt sáng, nhất là khi nàng được Saint Laurent công bố là đại sứ toàn cầu. Lượng công việc cũng theo đó mà nhiều hơn, vì muốn tránh tai mắt của phóng viên lại mượn chuyện cũ để thêu dệt viết bài. Nàng dặn Lisa tạm thời chỉ nên lên công ty làm việc rồi tối hãy đến đón nàng.

...

*2 tháng sau*

Lisa và Rosé vẫn bình đạm trôi qua những tháng ngày hạnh phúc bên nhau. Thỉnh thoảng họ sẽ cùng nhau đi đâu đó tận hưởng không gian riêng hoặc đơn giản chỉ là ở nhà cùng nhau nấu ăn, chơi đàn. Rosé trong thời gian rãnh rỗi đã hoàn thành xong hai ca khúc mình từng bỏ dở. Nàng vui vẻ đem đến khoe với Lisa, mong cô góp ý. Nếu không có gì thay đổi, ngày mai nàng sẽ đưa chúng cho Teddy để anh hoà âm phối khí.
- Tại sao lại là On The Ground? – Lisa đưa tay vuốt lấy mái tóc nàng, mắt nhìn vào bản thảo.

- Lúc mới vào nghề em nghĩ em muốn mình trở nên tuyệt vời trong mắt mọi người, sẽ có nhiều người nghĩ thành công em có được là nhờ vào ca hát. Thực ra không phải vậy đâu, sau tất cả những chuyện đã trải qua, em chỉ muốn nói về các giai đoạn của cuộc đời em, cách mà em phấn đấu hết mình để chạm đến ước mơ. Em muốn cố gắng mỗi ngày như thế, với lại em nhận ra những thứ em muốn chẳng ở đâu xa, đều ở trước mắt em rồi.

- Ví dụ?

- Chị. Ở bên cạnh chị mỗi ngày, vậy là đủ.

- Rosé của chúng ta trưởng thành nhiều rồi nhỉ?

- Chứ sao?

...

Rosé theo đúng lịch trình, nàng đến công ty tìm gặp Teddy trao đổi về ca khúc mới. Sau khi đưa nàng đến YG, Lisa cũng mau chóng đến công ty giải quyết một số chuyện, cô để lại anh em nhà Russo bên cạnh nàng.
Mario dù phải ngồi đợi Rosé đến quá trưa cũng không thấy chán, ngồi tại đây anh được gặp rất nhiều nghệ sĩ trực thuộc YG mà trước nay chỉ thấy qua màn ảnh. Ngược lại, Elio dùng thời gian để giúp Lisa xử lý và sắp xếp công việc bên Ý, không quan tâm đến đứa em của mình.

Mario cảm thấy vinh hạnh khi được làm một fan may mắn khi có được đãi ngộ này, hơn hẳn những fan đang đứng đợi bên ngoài công ty. Anh phấn khích lên twitter để check in, vì những lần trước đi với Lisa, anh không dám thể hiện những hành động quá khích của mình ra. Nhưng vừa nhìn thấy đoạn clip được retweet tràn lan trên mạng, đôi tay Mario bỗng dưng run rẩy vì tức giận.

- Elio. Có chuyện rồi, anh xem đi.

Không khá hơn Mario, nét mặt Elio cũng nhanh chóng thay đổi. Lửa giận trong lòng anh phút chốc dâng lên ngùn ngụt, nhưng Elio cố giữ bình tĩnh, nhấc máy gọi cho chàng hacker trẻ tuổi người Ấn đã theo họ đến Hàn.
- Farhan, lập tức điều tra địa chỉ IP xem kẻ nào đã tung đoạn clip này lên mạng. Nhanh chóng gỡ bỏ hết trên các nền tảng. Làm lẹ đi.

- Bây giờ phải làm sao Elio?

- Tìm Rosé, bảo em ấy lập tức về nhà, Lisa không ổn rồi.

...

Nhận được báo cáo của trợ lý đoạn clip về mình bị tung lên mạng, Lisa mệt mỏi đón lấy chiếc điện thoại từ Baek, cô nghĩ chắc ai lại chán sống muốn lôi cô ra để thử sự kiên nhẫn. Đôi mắt Lisa dần dần chuyển sang đỏ, ẩn hiện các đường gân máu, tay cô nắm chặt chiếc điện thoại, run rẩy. Lisa ném lại điện thoại cho trợ lý Baek. Gằng giọng hạ lệnh.

- Về nhà!

Lisa bước đi thật nhanh tiến ra xe đợi sẵn, nhưng cô cảm thấy hô hấp của mình có chút khó khăn. Tức giận kéo bung cravat và vài hàng nút, Lisa chống hai tay lên nóc xe, cố gắng lấy lại nhịp thở. Nhưng toàn thân đều bắt đầu khó kiểm soát.
- Khốn kiếp!!!

...

Anh em Russo không thể gọi điện cho Rosé, có lẽ nàng đang trong phòng thu, không cầm theo điện thoại. Họ đành gọi cho Jennie, nhờ cô chỉ đường đến phòng thu mà Rosé thường dùng. Nhìn thấy Rosé đang ở trong, họ vội vã đẩy cửa bước vào.

- Xin lỗi vì sự đường đột, chúng tôi có việc gấp muốn gặp Rosé. – Mario lo lắng nhìn Teddy giải thích, anh nhanh chóng dừng nhạc, bật micro phòng thu.

- Rosé, bạn em muốn gặp em này.

Không đợi Rosé bước ra, Elio tiến nhanh vào bên trong, nét mặt anh trông rất nghiêm trọng.

- Rosé. Tôi nghĩ chúng ta nên về nhà ngay thôi.

- Nhưng em vẫn chưa thu xong. – Rosé ngơ ngác nhìn Elio.

- Không phải hôm nay Rosé, Lisa có chuyện rồi, em phải về mau. Không có em không ai ngăn được Lisa đâu.

- Có chuyện gì?

- Không có thời gian giải thích đâu. Vừa đi bọn anh vừa giải thích cho em.
- Anh Teddy, hôm nay đến đây thôi. Xin lỗi anh nhiều, em có việc phải về.

Rosé vội vã gom lấy áo khoác và túi xách, theo chân anh em Russo bước nhanh ra xe. Vừa đi Mario vừa nói

- Lúc nãy trên mạng lại phát tán một đoạn clip của Lisa. Anh chưa tra ra kẻ nào có được đoạn clip này, nhưng nó không nên xuất hiện trước mặt Lisa.

- Rốt cuộc đoạn clip có cái gì?

- Em tự mình xem đi.

Rosé hoảng sợ khi nhìn thấy khung cảnh trước mặt, cái chết của ông bà Manobal và người mà Lisa liên tục gọi là ông ngoại. Chúng cứ thay phiên nhau lặp đi lặp lại cảnh cô ôm lấy họ gào khóc. Nàng đưa tay che miệng, không nghĩ Lisa lại phải trải qua những thảm cảnh thế này.

- Nhưng Lisa có chắc đã xem đoạn clip này chưa anh Mario? Lỡ như chị ấy chưa xem thì sao? Cứ cho người xoá đi là được.

- Lúc nãy trợ lý Baek không biết, đã đưa Lisa xem rồi. Rosé, từ sau cái chết của bố mẹ nuôi và ông ngoại, Lisa rất nhạy cảm mỗi khi nhắc đến họ. Em ấy sẽ không thể kiềm chế bản thân và có khả năng tự huỷ hoại mình bất cứ lúc nào mỗi khi mất kiểm soát. Bọn anh biết chuyện này lâu rồi nhưng Lisa muốn giấu, không để cho em biết.
- Tại sao đến bây giờ các anh mới nói, chuyện lớn như vậy còn muốn giấu em sao? – Rosé tức giận lớn giọng.

- Vì nghĩ rằng Lisa đã nguôi ngoai theo thời gian, bọn anh không ngờ lại xuất hiện những đoạn clip như thế này. Rosé, đây cũng chính là điểm yếu của Lisa. Đừng để ai biết, ngoài em ra, đây là điểm yếu chí mạng của Lisa đó.

Elio vừa nói, vừa nhấn ga hết tốc lực chạy về nhà, chỉ hy vọng Lisa vẫn còn kiểm soát được bản thân mình cho đến khi họ trở về.

...

Rosé không đợi chiếc xe dừng hẳn, nàng vội vàng mở cửa chạy vào trong. Mario cũng nhanh chóng chạy theo phía sau bảo vệ cho nàng, anh sợ rằng trong lúc mất bình tĩnh Lisa sẽ vô tình làm tổn thương đến Rosé.

Khung cảnh bên trong căn nhà gần như vừa bị một con thú hoang đột nhập, tất cả đồ đạc đều vỡ nát, ngổn ngang. Rosé sợ hãi toang chạy lên phòng, vội bị Elio kéo tay ngăn lại.
- Rosé. Cẩn thận, Lisa có thể làm em bị thương. Bọn anh sẽ ở bên ngoài ứng phó.

- Em biết rồi.

Nàng chạy vội lên phòng ngủ, dù tâm trí nghĩ rằng Lisa sẽ sang phòng sách như lần trước. Nhưng vừa mở cửa phòng ngủ, Rosé đã thấy bóng dáng Lisa ngồi gục trong đó. Nàng chậm rãi tiến lại gần, căn phòng nồng nặc mùi rượu và dường như vương chút mùi tanh của máu. Rosé bắt đầu lo sợ, nàng bước đến bên cạnh, nhìn thấy bàn tay Lisa run rẩy với những vết cắt đang rỉ máu. Rosé xót xa ngồi xuống bên cạnh, dùng chiếc khăn quấn trên túi xách của mình, nàng muốn quấn vết thương lại cầm máu cho Lisa.

- Ổn rồi Lisa. Có em ở đây, chị không còn một mình nữa. Em về rồi. – Rosé nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay Lisa, dùng khăn quấn nó lại. Lisa vẫn ngồi thất thần ở đó, đầu gục xuống, im lặng không hồi đáp.
Rosé đưa tay, kéo đầu Lisa ngã vào lòng mình, cảm nhận Lisa vẫn còn hơi thở, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

- Lisa, là em, Rosé đây. Em biết hết mọi chuyện rồi, đừng giấu trong lòng nữa. Đó không phải lỗi của chị. Em xin lỗi đã về trễ.

- Rosé...

- Em đây Lisa.

- Tôi ước mình có thể thoát khỏi nó, nhưng giờ không thể giả vờ nữa. Phải chi có thể xoá hết mọi đau khổ mà tôi đã gây ra cho họ. Nhưng tất cả đều muộn rồi.

- Đừng nói vậy Lisa. Chị không phải thánh nhân, chị cũng chỉ là một con người như em, chị đã làm hết sức rồi. Chị được quyền đau khổ, cũng có trái tim, cũng biết yêu biết hận. Không ai cấm được chị làm những điều ấy, ở bên em đừng che đậy cảm xúc dồn nén nữa Lisa. Chị còn có em, có Elio và Mario, Jennie lẫn Jisoo mà. Chúng ta cũng là một gia đình. Em vẫn luôn ở bên cạnh chị, không đi đâu hết.
- Rosé... - Lisa gục mặt trên cánh tay Rosé, cô dùng tay ôm lấy cánh tay nàng, bắt đầu khóc.

- Chị không một mình nữa đâu Lisa, chị luôn có em. Hãy để họ mỉm cười trên Thiên Đường được không, họ đều luôn muốn chị có được hạnh phúc.

Can trường bao nhiêu năm trời, vượt qua mọi khổ ải, ngay cả lúc đối mặt với cái chết, Lisa cũng không cho phép mình được rơi lệ. Là người mang dòng máu Montague, lại càng không thể khóc. Mang cho mình chiếc mặt nạ cả ngày lẫn đêm đôi lúc lại quên mất phải khóc như thế nào, làm sao để nước mắt chảy ra từ đôi mắt luôn băng giá này, lớp khiên ấy khiến trái tim ngày càng kiệt quệ. Con người được tạo ra đều luôn đi kèm với hỉ, nộ, ái, ố. Khi trái tim chênh vênh ở bờ vực thẳm, hối hận chồng chất cùng tội lỗi, như sức ép vô hình đè nén lên nó cho đến khi kiệt quệ. Một khi đau đớn tháo đi vỏ bọc bên ngoài, ý thức bên trong thôi thúc các xúc quan của cơ thể, dần dần khiến họ khó thở, chầm chậm đẩy những giọt lệ, rơi ra ngoài. Chầm chậm rơi nước mắt.
Khóc không phải một cái tội đối với người bình thường, nhưng đối với Lisa, nó luôn là điều khó khăn đối với cô. Tại sao lúc nào cũng phải cứng rắn để làm người đến thế? Lisa mệt mỏi, kiệt sức bỏ mặc tất cả, dựa dẫm vào lòng nàng khóc một lần. Suy cho cùng, hương vị của những giọt nước mắt cũng giống như vẻ đẹp lúc mưa rơi mà thôi.

Đối mặt với thế giới bên ngoài, Lisa luôn thay nàng chống đỡ tất cả. Nhưng đây là nhà họ, Rosé sẽ thay Lisa chống đỡ những cảm xúc trong cô. Nàng không quan tâm địa vị cô thế nào, thanh cao ra sao. Chỉ cần khiến Lisa cảm thấy nhẹ nhõm, hãy cứ khóc một lần cho đã. Đã có nàng bên cạnh, nàng sẽ dùng cơ thể nhỏ bé này che chở cho Lisa.

Mãi đến khi Lisa bình tâm trở lại, hơi thở đều hơn,Rosé bắt đầu ngân nga một giai điệu vô định. Giọng nàng ngân vang trong căn phòng tối, vỗ về đau đớn mà Lisa đang gánh chịu. Đến khi giai điệu kết thúc, Rosé an tĩnh nói.
- Sau này những lúc không thể khống chế cảm xúc của mình, em sẽ ngân nga giai điệu này xoa dịu cho chị. Chỉ cho một mình chị thôi Lisa.

...

Sau giấc ngủ sâu, Lisa lấy lại phong độ của bản thân. Cô nhanh chóng điều tra xem kẻ nào đã có được đoạn clip và phát tán nó trên mạng. Nhưng địa chỉ IP lại đến từ Nga, một nơi rất khó để điều tra. Lisa phải cùng anh em Russo thương thảo một số chuyện cho kế hoạch sắp tới, những ngày bình yên có lẽ không kéo dài được thêm nữa.

—-

Kết thúc thu âm, Rosé như mọi lần tiến ra ngoài xe đang đợi sẵn. Vì quản lý đều đang chia ra chăm lo cho hoạt động cá nhân của từng thành viên, nên Rosé hôm nay phải tự ra xe đợi quản lý Woo đậu sẵn. Rosé cũng cảm thấy đây là chuyện bình thường, vì hầu hết fan của nàng là những người hiểu rõ nàng, luôn đối đãi với nàng lịch thiệp, cư xử đúng mực. Nhưng vì quy định của công ty, nàng chỉ vội giao lưu ít câu cùng fan rồi vẫy chào bước ra xe.
Trước nay Rosé vẫn thường có khướu giác rất nhạy bén, chưa đặt chân lên xe, nàng đã ngửi thấy một mùi xa lạ. Đây không giống chiếc xe của công ty mà nàng vẫn thường di chuyển.

- Ơ. Đây đâu phải xe của em. Quản lý Woo? – Rosé xoay người với bóng dáng cao to trước mặt, người đàn ông vận đồ đen này tuy ngoại hình khá giống với quản lý Woo nhưng lại dùng mùi nước hoa khá nồng, trong khi quản lý của nàng không thích dùng nước hoa.

- Anh là ai? Quản lý Woo đâu? – Rosé nhăn mặt nhìn người đối diện chất vấn.

- Lên xe!!! - Bất ngờ, nàng bị hắn đẩy mạnh ngã lên xe, vội vàng đóng cửa lại trước con mắt ngỡ ngàng của người hâm mộ đang có mặt ở đó. Chiếc xe mau chóng phóng đi một cách hết sức thô lỗ. Khi vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì quản lý Woo loạng choạng ôm lấy đầu đầy máu của mình, cố gắng chạy theo đến cổng rồi ngã xuống. Những fan có mặt ở đó lập tức đỡ anh dậy, chạy vào công ty gọi bảo vệ ra ứng cứu. Trước khi hoàn toàn bất tỉnh, anh cố gắng dùng điện thoại gọi cho Lisa, giọng đứt quãng.
- Bọn...chúng...bắt cóc...Rosé...rồi! Ở... ở ngay...công ty.

—-

Dù sao cũng ngủ không được, tặng cho ai còn thức một chap nữa. 😉

...

"Chap này dành tặng Paris cho một người đặc biệt!"