|LICHAENG| REQUIEM FOR A DREAM

18. Cắt đi đôi cánh Thiên Thần

Bất cứ ai trên đời này cũng đều cần đến tình yêu, dù là kẻ cao sang hay người thấp hèn. Nhưng lại có một loại người đôi khi yêu lại chính là thứ gì đó xa xỉ đối với họ. Đó chính là thần tượng. Đã không ít người vì yêu không đúng người, vì chọn không đúng đối tượng mà trở thành cái gai trong mắt người hâm mộ, những người quyết định sống còn đến sự nghiệp của họ. Có lắm lúc trong mắt họ người A không xứng, người B không hợp, họ chỉ được quyền quen với người C. Bàn tay họ tuy nhỏ bé, nhưng đủ sức thao túng cả một mạng người thông qua bàn phím, uy quyền đôi khi còn hơn thân sinh phụ mẫu. Nhiều lúc phải hỏi thử trời cao, thật ra Người tạo ra trái tim cho những kẻ chấp niệm đó bằng thứ gì, và dùng thứ gì để rèn dũa được một trái tim để tạo nên số phận của kẻ gọi là thần tượng. Cùng là thịt như nhau, đều có máu chảy qua, tại sao vẫn có thể chịu đựng được sự miệt thị chỉ vì dám đứng lên bảo vệ tình yêu của đời mình. Và mấy ai trong số họ chấp nhận bước qua những rào cản chông gai đó, sống với chính mình. Hay lại kết thúc cuộc đời bằng một sợi dây.

...

*Lisa's calling...*

- Alice, có phải cô đang ở Hàn không?

- Phải. Tôi đang ở Hàn.

- Tôi muốn hẹn cô ra nói chuyện.

- Được. Lát nữa gặp.

...

- Lisa, chị muốn gặp tôi có việc gì? Rosé vẫn ổn chứ? – Alice ngước nhìn Lisa, nét mặt cô tràn đầy lo lắng.

- Alice, cô có thể giúp tôi một chuyện không?

- Chị cứ nói. Tôi phải xin lỗi chị mới phải, vì đã không thể giúp hai người thuyết phục được bố.

- Không phải lỗi của cô. Tôi hiểu. Alice, cô đọc cái này đi. – Lisa đưa ra một tập tài liệu, đẩy sang cho Alice.

"..."

- Là giấy tờ nhà và cổ phần của YG. Chị muốn tôi làm gì? – Alice vẫn chưa hiểu ý của Lisa, tại sao lại đưa những thứ này cho cô.

- Giúp tôi sang tên căn nhà cho Rosé. Từ giờ nó thuộc sở hữu của em ấy. Còn về cổ phần của YG cô giúp tôi bí mật chuyển tên qua cho Rosé, nhưng hãy đợi đến khi nào em ấy hết hợp với công ty cô hãy đưa em ấy quyết định. Số tiền lợi nhuận từ nó, tạm thời nhờ cô quản giúp, sau này hãy đưa cho Rosé không muộn.

- Lisa, rốt cuộc chị muốn làm gì? Bố tôi đã nói gì với chị?

- Bố cô chỉ làm bổn phận của một người cha. Alice, chúng ta đều là người trưởng thành. Chuyện gì đúng, chuyện gì sai tự chúng ta hiểu rõ. Cái tôi làm là đổi lấy bình yên và hạnh phúc cho Rosé.

- Làm sao chị chắc Rosé sẽ hạnh phúc nếu không có chị bên cạnh?

- Thời gian sẽ giúp em ấy. Alice, chuyện này chỉ tôi và cô biết, đây là tất cả những gì tôi muốn nói. Nhờ cô nhắn lại với bố mình, bảo ông an tâm, tất cả lời ông nói tôi đã hiểu. - Lisa đứng dậy quay người rời đi.

- Lisa. Chị làm vậy thật sao? Chị không nghĩ cho Rosé sao?

- Tất cả những việc tôi làm, đều là vì Rosé.

***

- Lisa, em về rồi sao? Những thứ em cần đây? – Elio đưa cho Lisa một xấp giấy, cô đảo mắt qua một lượt rồi đưa ngược lại cho anh, hạ lệnh.

- Một tuần sau chuyển nó cho Dispatch, bảo họ làm việc. – Lisa lạnh lùng nói.

- Nhưng Lisa, như này có nặng quá không. Dù sao cô ấy cũng là con gái.

- Đối với em, ai huỷ hoại Rosé, thì em huỷ hoại người đó. Hai anh ngồi xuống đây, em có việc muốn giao.

Lisa chậm rãi ngồi xuống sofa, ngước nhìn anh em nhà Russo, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nói.

- Elio, Mario. Em có một nhiệm vụ muốn giao cho hai anh. Từ giờ hai anh không còn là cận vệ thân cận của em nữa, Rosé mới chính là nữ chủ mới của các anh. Âm thầm ở bên cạnh cô ấy, bảo vệ cô ấy giúp em. Tất cả những thứ Rosé yêu cầu hai anh đều phải đáp ứng, trừ việc cho cô ấy biết em đang ở đâu. Hai anh chỉ được kết thúc nhiệm vụ tới khi nào chính miệng Rosé nói với các anh cô ấy đã tìm được hạnh phúc mới, không cần các anh bảo vệ.
- Lisa!!!!

- Em có biết em đang nói gì không Lisa? – Họ phản ứng gay gắt sau mệnh lệnh của Lisa. Dĩ nhiên họ hiểu tầm quan trọng của vấn đề nằm ở đâu. Đây là thời điểm nhạy cảm nhất khi chuyển giao quyền lực, họ không thể nào để cô một mình.

- Elio, Mario. Với tư cách là người kế vị Montague, em yêu cầu hai anh tuân theo sự sắp xếp của em. Đây là mệnh lệnh!

Lisa buông lời đanh thép khẳng định lại một lần nữa lời mình nói. Đối với thuộc hạ nhà Montague, câu nói "Đây là mệnh lệnh!" tựa như Thái Sơn, không thể chống lại. Trước đây Lisa đã từng kể cho Rosé về bốn chữ này, rằng đây là bốn chữ mà anh em nhà Russo ghét nghe nhất. Vì chỉ khi tình huống cấp bách mới thấy tầm quan trọng của nó. Vậy nhưng đôi lúc cãi nhau hay thua game với Mario, Rosé vẫn đem nó ra trêu đùa anh, khiến anh đánh không được, mắng cũng chả xong.
- Lisa, còn em thì sao? Em định bỏ đi như vậy sao? – Elio trầm mặc, cả đời anh luôn trung thành với một người chủ, điều anh lo chính là an nguy của Lisa.

- Em còn E5. Một thời gian thôi Elio, khi nào em chính thức kế vị, hai anh có thể quay về. Tạm thời hãy giúp em, bảo vệ cô ấy.

- Nhưng Lisa anh không muốn rời xa em. Em vừa là chủ, vừa là người thân của anh. Papa đã bỏ chúng ta rồi, đến cả em cũng đi sao? – Mario cúi mặt, anh nói như muốn khóc.

- Mario, Rosé cũng là người nhà, cũng là em gái của anh. Cô ấy là tất cả đối với em. Hứa với em được không?

"..."

- Elio. Mario?

- Rõ.

...

Lisa cầm điện thoại, bấm lấy số chủ tịch Yang.

- Ông Yang, có thể chính thức thông báo rồi.

YG ĐƯA RA THÔNG BÁO CHÍNH THỨC VỀ NGHỆ SĨ PARK CHAEYOUNG (ROSÉ PARK)

"Gửi đến người hâm mộ và những ai quan tâm nghệ sĩ Rosé Park ( BLACKPINK ),
Chúng tôi thành thật xin lỗi vì mãi đến hôm nay mới có thể đưa ra thông báo chính thức. Chúng tôi muốn đính chính mọi tin đồn về Rosé trong thời gian gần đây, Rosé hiện nay không có bất cứ một mối quan hệ tình cảm nào với ai. Cô ấy vẫn đang rất tập trung cho sự nghiệp và World Tour còn lại của BLACKPINK. Về những đoạn clip được tung lên mạng tạo ra ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của Rosé, chúng tôi quyết sẽ để pháp luật can thiệp. Còn về người được cho là người tình tin đồn của Rosé chính là nhà tài trợ chính cho World Tour, họ muốn quan sát thái độ và tác phong làm việc của BLACKPINK để quyết định ký kết hợp đồng với YG.Ent.

Bên dưới chính là biên bản hợp đồng chính thức, sự việc nổ ra đã làm ảnh hưởng đến danh tiếng của những nhà tài trợ, kể từ hôm nay bất cứ bình luận công kích nào ảnh hưởng đến đối tác YG chúng tôi sẽ mạnh mẽ dùng pháp luật can thiệp.
Xin hãy tin tưởng và dành tình cảm cho nỗ lực của Jennie, Jisoo, Rosé.

YG Entertainment."

...

Lisa chầm chậm bước lên lầu, đẩy cửa bước vào. Cô lặng lẽ nhìn bóng lưng nhỏ bé kia quay về phía mình. Lisa vén chăn, nhẹ nhàng nằm cạnh.

- Rosé. – Cô nhẹ nhàng gọi.

Nghe được tiếng Lisa, Rosé bất ngờ quay người sang ôm chặt lấy cô. Mặt nàng áp sát vào ngực Lisa, nhỏ giọng.

- Lisa, em xin lỗi. Hôm qua em không cố tình làm chị tổn thương. Đừng giận em có được không?

- Tôi không giận em. Ngước mặt lên nhìn tôi.

Rosé ngẩng mặt lên nhìn Lisa, ánh mắt tràn đầy ân hận. Lisa vẫn điềm tĩnh, ấm áp vỗ về tấm lưng nàng. Gương mặt thanh tú này, cô muốn khắc ghi mãi mãi trong tâm trí. Mùi hương này, cô muốn lưu lại thật lâu.

- Rosé, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Tôi sẽ bảo vệ em. - Lisa ôm nàng thật chặt vào lòng.
"Rosé, trên đời này chỉ nên có một người bị tước đi quyền tự do là đủ. Tôi không muốn tự tay chặt đi đôi cánh của em, tôi đã quen sống với cô đơn, người như tôi sinh ra đáng lý không nên có tình yêu. Xin lỗi vì đã gặp em, đã yêu em. Hãy bay thật cao thật xa như em muốn, đừng nhìn lại."

***

- Lisa, em suy nghĩ lại đi được không? Rosé sẽ không chịu nổi đâu. – Mario cố gắng một lần nữa thay đổi quyết định của Lisa.

- Ở lại chăm sóc cô ấy giúp em. Cực cho hai anh rồi, em đi rồi cũng nhanh chóng dọn đi đi. Em sẽ tự liên lạc lại cho hai anh sau. - Lisa lạnh lùng bước ra khỏi cửa, cô sợ nếu như tiếp tục nghe Elio và Mario van nài, cô sẽ vứt bỏ phòng vệ cuối cùng mà bỏ cuộc mất.

***

Rosé tỉnh giấc, nàng nhìn quanh cũng không thấy bóng dáng Lisa đâu, nghĩ rằng cô đã xuống dưới dùng cafe. Nàng ung dung xuống nhà bếp đợi được ăn sáng, sau khoảng thời gian trốn trong phòng, Rosé muốn thay đổi một chút không khí khiến tâm trạng mình thả lỏng hơn. Đi ngang tivi, nàng thấy Lisa đã đặt một chiếc chân máy và camera trên đó, lại muốn bày trò gì cho nàng vui sao? Tò mò không thể đợi, Rosé tiến lại dùng điều khiển bật tivi, quả nhiên thấy hình ảnh Lisa trên đó.
- Thật lắm trò. – Nàng bật cười.

*Press play*

"Rosé,

Khi em xem được đoạn video này, tôi đã rời khỏi Hàn Quốc và sẽ không trở lại. Rosé, xin lỗi vì đi mà không một lời từ biệt, xin lỗi vì đã bỏ rơi em một mình. Em sẽ nghĩ rằng tôi tàn nhẫn khi nói thế nhưng thật sự chẳng có lời giải thích nào của tôi khiến em hài lòng. Nhưng một ngày nào đó em sẽ hiểu Rosé, tất cả mọi thứ tôi làm đều chỉ mong em hạnh phúc.

Em đã đánh đổi cả tuổi trẻ để làm nên cái tên Rosé của BLACKPINK, em đã tốn rất nhiều công sức để được cả thế giới biết đến, tôi không thể ích kỉ lấy nó đi như vậy. Nếu như hạnh phúc của chúng ta là bức tường giam cầm ước mơ của em. Yêu thương làm em vướng bận. Nếu như sự hiện diện của tôi biến thành xiềng xích, tôi sẽ vứt bỏ tất cả, đổi lại bình yên cho em. Rosé, BLACKPINK là cuộc đời của em, nghệ thuật là đôi cánh của em, tôi không thể ích kỷ chặt đi đôi cánh ấy.
Em còn rất trẻ, sau này em sẽ hiểu, yêu không nhất định là phải ở bên nhau, bởi vì yêu còn có thể cho đi tất cả, chỉ là cho đi mà thôi.

Chính vì vậy điều duy nhất tôi có thể làm lúc này...Rosé....tôi trả tự do cho em."

Đôi mắt Rosé tối sầm lại, không tin vào những gì vừa nghe được. Vụt chạy lên phòng ngủ, nàng lật tung tất cả tủ quần áo, mọi thứ của Lisa đều đã không còn, cô thật sự đã đem mọi thứ đi, chỉ để lại chiếc áo sơmi nàng yêu thích. Nếu vậy lời nói trong video là thật, không phải đùa. Nàng hoảng loạn với tay tìm kiếm điện thoại, dòng tin tức của YG hiện ra trước mắt. Dường như mọi thứ đã nằm trong sự an bài của Lisa. Nàng bấm số gọi liên tục nhưng tất cả đều vô vọng, đến cả anh em nhà Russo cũng không thể liên lạc. Rosé bật khóc. Mọi thứ đến với nàng quá bất ngờ, mới đêm qua nàng vẫn còn rúc vào lòng Lisa bình yên ngủ, giờ tỉnh dậy cô đã bỏ rơi nàng.
Rosé điên cuồng chạy khắp nhà tìm kiếm, không biết nàng đã gọi bao nhiêu cuộc gọi, đầu dây bên kia chỉ còn là những âm thanh khô khốc. Nàng gục mặt xuống nền nhà, khóc thảm thiết.

"Khiến cho em có tình cảm là chị, rời bỏ em cũng là chị. Tại sao lúc nào chị cũng tự mình quyết định mọi chuyện vậy? Chị có nghĩ cho cảm giác của em không? Lisa."

Rosé đau đớn điên cuồng đập hết mọi thứ trước mắt mình, kể cả cây đàn mà nàng yêu thích nhất. Bất lực la hét vang khắp căn nhà, rốt cuộc xem nàng là con rối hay một món đồ chơi để có thể nói đi là đi, vứt nàng lại không chút xót thương. Sao người bị bỏ rơi lúc nào cũng là nàng.

Alice vừa xuống xe đã nghe thấy tiếng động lớn trong nhà, cô hoảng sợ chạy thật nhanh vào. Lisa khi rời đi đã chủ động nhắn tin nhờ cô qua chăm sóc cho Rosé. Nhìn thấy Rosé ôm đầu gục khóc giữa căn nhà bừa bộn, cô vội chạy lại ôm lấy đứa em gái bé nhỏ của mình.
- Rosé, chị đây. Có chị đây rồi, em bình tĩnh lại. Chị đến với em đây.

- Chị Alice...Lisa...Lisa không cần em nữa.

- Em còn có chị, chị sẽ ở cạnh em. Bình tĩnh lại.

- Em mất hết mọi thứ rồi Alice, sự nghiệp, ca hát, giờ đến Lisa cũng bỏ em mà đi. – Rosé ghì chặt lấy cánh tay Alice, đôi môi nàng run lên, nấc nghẹn đau đớn nói trong nước mắt. Nhìn thấy bộ dạng đứa em gái mình hết mực yêu thương giờ lại trong tình cảnh thế này, Alice cũng không thể kiềm được nước mắt. Chỉ có thể ôm lấy nàng vào lòng, khóc cùng nàng.

Đứng bên ngoài, ông Park chứng kiến hết thảy mọi chuyện, đành cúi đầu bước ra ngoài vườn lánh mặt. Thật sự là do quá yêu nên hy sinh cho người mình yêu, hay rũ bỏ mọi trách nhiệm? Nếu nói rũ bỏ thì tại sao lại để lại hết mọi thứ cho Rosé, sắp xếp mọi thứ chu toàn rồi mới rời đi? Tình cảm giữa nữ và nữ thật sự có thể hy sinh đến vậy sao?
Vài ngày sau, sự việc của Rosé dần dần đi theo chiều hướng tốt hơn, dư luận cũng buộc phải im lặng vì sự công kích đến từ cộng đồng quốc tế. Một số ngôi sao tên tuổi lớn từ khắp nơi trên thế giới đồng loạt lên tiếng bảo vệ cho sự việc của Rosé, đả kích lại những ai mượn câu chuyện của Rosé, kỳ thị và miệt thị cộng đồng LGBTQ+. Lần đầu tiên, cư dân mạng Hàn Quốc phải nhún nhường lùi lại một bước trước sự tấn công ồ ạt. Hơn nữa họ cũng chẳng còn mặn mà với những tin tức đã cũ, vì giờ đây, scandal chấn động của một nữ ca sĩ đã làm lu mờ tất cả, sự việc lớn đến nỗi giới phê bình nghệ thuật nói cô có thể vì nó mà giải nghệ sớm.

***

Rosé vẫn nhốt mình trong phòng, không chịu gặp ai. Nàng chẳng còn quan tâm thế giới bên ngoài nghĩ gì về mình. Trong đầu nàng chỉ ngập tràn cảm giác oán giận Lisa. Đã biết bao lần nàng nhấn mạnh nàng chán ghét cái cảm giác Lisa đi mà không một lời từ biệt, bỏ nàng trơ trọi lại giữa căn nhà rộng lớn này. Nhưng Lisa liên tục trêu đùa nàng hết lần này đến lần khác. Nàng nghĩ mình đã trao hết mọi thứ cho cô, nhưng giờ cô chẳng còn muốn dính líu gì đến mình, tại sao cứ phải đến rồi bỏ mặc nàng như thế này. Làm tan nát trái tim này chỉ để cho vui thôi sao? Tước đoạt nó đi rồi để nàng chết lặng nơi này, thật nực cười. Nội tâm nàng mâu thuẫn đấu đá lẫn nhau, ranh giới giữa yêu và hận mong manh như một sợi chỉ. Rosé cố gắng bào chữa cho Lisa, nhưng rồi vì nhung nhớ quá mức lòng sinh ra loại chán ghét. Rốt cuộc là nhớ đến đau thắt hay hận vì mình đã dễ dàng trao trái tim cho người ta chà đạp?
Alice đẩy cửa bước vào, mấy ngày qua cô không rời Rosé nửa bước. Chỉ lẳng lặng bên cạnh chăm sóc và cho Rosé biết mình vẫn luôn ở đây với nàng. Alice khẽ ngồi xuống cạnh Rosé.

- Em xem chị đem gì đến cho em nè. – Alice đem ra một cây đàn mới, cô biết ghita chính là vật bất ly thân của nàng, thứ nhạc cụ mà nàng yêu đến chết.

- Alice, đem nó đi đi. Em không muốn nhìn thấy nó.

- Rosé, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Bên ngoài còn rất nhiều người yêu mến em mà.

- Rồi ai cũng sẽ đi như Lisa thôi. Đến cả người mà em tin yêu nhất cũng bỏ mặc, thì chị nói coi còn ai khiến em tin tưởng? – Nàng khó chịu quay mặt đi hướng khác.

- Rosé, Lisa làm mọi thứ là vì em. Vậy nên em hãy bình tâm trở lại bắt đầu một cuộc sống mới đi.

- Chị ra ngoài đi, em mệt rồi, em muốn đi ngủ. – Nàng quay người bước lên giường, kéo chăn trùm kín đầu.
- Chị để cây đàn ở đây nhé. Khi nào em buồn em cứ lấy nó ra.

"..."

- Lisa. Em nhớ chị. Thật sự nhớ chị. Về với em đi được không? – Nước mắt lại vô thức lăn dài trên má. Không rõ đây đã là lần thứ mấy nàng khóc khi nghĩ về Lisa, chỉ biết nàng nhớ tất cả mọi thứ về cô, nhớ đến điên dại.

***

Vì muốn khiến tâm trạng Rosé cải thiện, Jensoo cũng quyết định dọn đến ở cùng nàng và Alice. Họ không làm phiền nàng quá nhiều, chỉ mong Rosé cảm nhận được dù bên ngoài trù dập đến đâu, người nhà vẫn luôn sẵn bên cạnh nếu nàng cần.

Về phần Rosé, nàng chỉ di chuyển đến hai vị trí trong nhà, phòng ngủ và phòng sách. Ban ngày nàng sẽ qua phòng sách, nằm lên chiếc ghế Lisa thường nằm, nghe những bản nhạc Lisa đã nghe, và đọc những quyển sách Lisa đã đọc qua. Mọi thứ trong này đều không được dời đi, Lisa chỉ đem theo những gì thật sự cần thiết. Rosé nhớ lại hôm Lisa về nhà với bộ dạng thảm hại, nói những lời khó nghe và liên tục nghe đi nghe lại một bài hát. Nàng với tay mở nó lên một lần nữa, nghe đi nghe lại nhiều lần. Cũng chỉ là một bài hát bình thường giai điệu da diết thôi, nhưng "Parsley, Sage, Rosemary và Thyme" mà Lisa liên tục nhắc đến nghĩa là gì?
Nàng khó hiểu, tự tay lên mạng tra tìm ý nghĩ của những chữ đó, vốn dĩ nó chỉ là những loại thảo mộc không có gì khác biệt. Rồi nàng tra đến "Scarborough fair", nàng đọc kỹ từng chút một thông tin về nó.

"Scarborough Fair là bài hát có tuổi đời hơn 400 năm, viết từ dân gian xuất thân từ tầng lớp trung lưu của các quý tộc thời đó. Tại sao lại là Scarborough? Ngày xưa tỉnh Scarborough nổi tiếng là treo cổ những kẻ ăn cắp hay tội phạm nhanh chóng, bản án được xử lý lẹ làng ngay tại đường phố và hành quyết ngay. Tiếng Anh dùng từ Scarborough Warning, có nghĩa là chẳng có lời cảnh báo nào cả, nó đột ngột như cách mà người dân Scarborough giải quyết vấn đề. Vậy nên người ta suy ra rằng, bài hát mang tên của tỉnh Scarborough là nói đến sự ra đi đột ngột của người mình yêu, không nêu lý do.
Ca từ của nó đơn giản, mỗi đoạn đều lặp lại câu thứ hai, tên của các loài thảo mộc và cũng là ý nghĩa chính của bài hát: parsley, sage, rosemary, thyme. Ngày nay thì đối với người hiện đại, nó chỉ có ý nghĩa mang đến hương thơm và dùng trong ẩm thực.

Parsley (ngò tây) một loại dược thảo tốt cho tiêu hoá. Nhưng đối với người xưa, nó đồng hóa trên phương diện tâm lý con người.

Sage (ngải đắng) là một loại cây tượng trưng cho sức mạnh ngàn năm.

Rosemary (hương thảo) nói đến lòng trung thành, tình yêu và trí nhớ. Loại lá rất được người dân châu Âu yêu thích, các chàng trai Hy Lạp xưa thường muốn tặng lá hương thảo cho người mình yêu. Ngày nay nó vẫn luôn được dùng cài lên tóc cô dâu trong ngày cưới. Hương thảo còn tượng trưng cho tình yêu vững bền, mạnh mẽ dù rằng có khó khăn, trắc trở.
Thyme (húng tây) tượng trưng cho sự can đảm.

Bốn loại thảo mộc nhắc đi nhắc lại trong bài hát chính là nỗi lòng của người bị ruồng bỏ muốn dùng một tình yêu chân thành, bền chặt xoa dịu đi những đắng cay giữa hai người. Tình yêu đó sẽ có sức mạnh để đứng vững trong thời gian hai người xa cách, chờ đợi người ra đi trong thời gian dài, người ở lại đủ can đảm đi ngược lại với xã hội để làm những việc khó khăn nhất, để chứng tỏ tình yêu của mình.

Thảo mộc không được ca tụng như muôn loài hoa, không có khả năng khoe sắc, vốn dĩ quá đỗi bình thường với người đời. Nhưng chính sự tầm thường và hương thơm nó mang lại sẽ khắc sâu vào tâm trí mỗi người, lưu lại trong trí nhớ mạnh mẽ nhất. Nhạc sĩ đã khéo léo nhắn nhủ với người yêu rằng hãy theo mùi hương trở về với tình yêu chân thật mà chàng đã trọn vẹn dành cho nàng."
Hoá ra một bài hát ca từ tầm thường mà Lisa nghe, lại mang ý nghĩa sâu rộng đến vậy. Đây cũng không phải lần đầu nàng nghe bài này, nhưng mãi tới hôm nay mới hiểu hết ẩn ý bên trong nó. Chẳng phải nó là đang dành cho nàng sao, ra đi đột ngột không từ mà biệt, chỉ có điều là sẽ không trở về nữa. Vậy thì nàng biết chờ cái gì, chờ đợi ai? Chị luôn miệng lặp đi lặp lại câu này là muốn nói với em điều gì Lisa?

Rosé không hề biết rằng, bốn từ mà Lisa nói ra, là để ám chỉ những thứ ngày thường cô luôn xem nhẹ, coi nó là điều hiển nhiên bên cạnh mình. Cho đến lúc mất đi đột ngột mới cảm thấy tất cả đã quá muộn. Ví như sự ra đi đột ngột của người thân, mọi thứ lưu lại về người đó chỉ còn là mùi hương ám ảnh trong tâm trí, buộc ta mỗi khi thoáng thấy ở đâu đó phải đau đớn nhớ về.
Nàng nằm đó, nghe đi nghe lại một bài hát, như cách Lisa đã làm, miệng lẩm nhẩm theo lời bài hát: "Remember me to one who lives there. He ones was a true love of mine."

Ban đêm nàng sẽ về lại phòng, tìm kiếm hơi ấm từ tấm chăn, chiếc gối quen thuộc của Lisa. Rosé sợ nàng nằm lâu sẽ bay mất mùi hương quen thuộc của cô, nên thỉnh thoảng vài hôm nàng lại dùng chai nước hoa mà Lisa yêu thích xịt khắp phòng.

Trong bóng tối, lâu lâu nàng lại ôm lấy cây đàn, nhưng vẫn không thể nào đánh ra được một bản nhạc ra hồn. Rồi nàng nghĩ đến khi mới bắt đầu, từ một cô bé nhút nhát ôm lấy cây đàn hát đại một bài trong vòng thi audition, đến cô gái nhỏ nhắn một mình vác cây đàn bay về Hàn Quốc. Lại cũng chính cô gái ấy ôm lấy cây đàn thu phục biết bao nhiêu trái tim của khán giả, từng đoạn từng đoạn ký ức đã khơi gợi giác quan đến ngón tay của Rosé, nàng bắt đầu chắp bút những nốt nhạc đầu tiên.
Alice nằm phòng bên cạnh, nghe thấy tiếng đàn ồn ào quen thuộc, cô nhoẻn miệng cười. Tiếng đàn, giọng hát đã từng khiến cả nhà cô mất ngủ, giờ được nghe một lần nữa, lạ thay lại cảm thấy hạnh phúc. Rosé của cô, sắp quay lại rồi.

Vì tò mò, đôi lúc Alice đợi Rosé qua phòng sách, cô mới lẻn vào xem những đêm qua Rosé đã làm những gì. Khắp phòng đều là giấy, chữ và nhạc phổ khắp nơi. Cô ngồi xuống nhặt lấy từng trang một.

"Gone"

"I'm tired of always waiting"

"I see you changed your number, that's why you don't get my calls"

"You broke my heart just for fun"

"Hate in the morning"

"All my love is gone"

Từng chữ, từng đoạn chắp vá, viết rồi lại xoá chi chít trên những tờ giấy. Có vẻ như Rosé đang sáng tác, lòng Alice chợt cảm thấy vui khi thấy tâm tình Rosé có chút khởi sắc. Chỉ cần vượt qua giai đoạn khó khăn này và chấp nhận đối mặt với nó, cô tin Rosé sẽ lại đứng lên một lần nữa.
***

Cuộc sống của người trưởng thành nào dễ dàng như một đứa trẻ. Dù cho tâm trạng có thật sự suy sụp, cũng không thể buông bỏ theo cách mình muốn. Công việc còn đó, không phải cứ muốn trốn tránh là được. Cuộc sống này từ lâu đã không còn là của riêng nàng, nó thuộc về người hâm mộ và công việc. Thử hỏi với những ràng buộc đó, đến cả khóc nàng cũng phải đợi một ngày không ai làm phiền, mới có thể một mình gục khóc trong đêm. Dù rằng đây là sự bất lực không thể triệt để chống cự, nhưng Rosé cũng đã ép mình thích nghi với nó trong một khoảng thời gian ngắn, rồi quay trở về với công việc. Nàng đã lẩn trốn đủ lâu rồi, có trốn đến chân trời cũng không thay đổi được kết quả. Vậy nên Rosé chọn cách đối mặt, dù sao đây cũng từng là cách mà Lisa chỉ cho nàng, buồn cười nhất là nàng lại áp dụng với chính cô.
YG vì muốn lấy lại danh tiếng và sức nóng của BLACKPINK nên sau bao ngày trì hoãn, cuối cùng World Tour cũng được khởi động lại, tiếp tục tour vòng quanh châu Âu. Tính đến nay, nàng và hai người chị đã đi qua được 5 nước: Mỹ, Canada, Hà Lan, Anh, Đức. Điểm đến tiếp theo chính là Pháp, nơi mà nàng muốn đặt chân đến nhất và cũng không muốn đến nhất. Nơi lần đầu tiên gặp được Lisa, cứ nghĩ đến nó nàng lại càng cảm thấy có chút nhói nơi tim. Còn hai ngày nữa thôi nàng phải bay qua đó, dũng cảm đối mặt nghe thì dễ nhưng xem ra rất khó.

- Alice, em muốn dọn đi khỏi đây. – Nàng nói dự định của mình cho Alice nghe trong bữa ăn, quyết định của nàng làm Alice ngạc nhiên.

- Tại sao Rosé? Đây là nơi em thích nhất mà.

- Nhiều kỉ niệm, đi đâu cũng thấy. Em không muốn ở lại đây nữa. – Nàng lạnh lùng trả lời.
- Rosé, hay là...

- Dù sao đây cũng không phải nhà của em. Ở lại chỉ thấy chán ghét.

- Rosé, có chuyện này không biết chị có nên nói với em không. Thật ra...căn nhà này đã thuộc về em lâu rồi. – Alice chần chừ, cô vẫn không biết nói ra vào thời điểm này liệu có thích hợp hay không.

- Chị nói gì? – Rosé ngưng đũa, đưa mắt nhìn Alice.

- Trước khi Lisa rời khỏi, đã uỷ quyền cho chị sang tên căn nhà này lại cho em. Nên giờ nó thuộc sở hữu của em.

- Tại sao đến bây giờ chị mới nói. – Rosé tức giận.

- Chị thấy tâm trạng em không tốt nên mới không nói ra. – Alice chớp mắt liên tục, cô cố giữ nét mặt bình thản nhất, cúi xuống gắp đồ ăn để né tránh ánh mắt sắc bén của Rosé.

- Alice. Chị còn chuyện gì giấu em? Mỗi lần chị nói dối là hai con mắt chị đều chớp liên tục. Ngước mặt lên nhìn em.
- Rosé, chị nghĩ chuyện gì qua hãy để cho nó qua đi. Em chỉ cần biết hiện tại em có thể ở lại ngôi nhà này không cần đi đâu hết.

- ALICE!!! – Rosé tức giận, đập bàn thật mạnh dùng ánh mắt đáng sợ nhìn chằm chằm chị mình.

- Chị...Rosé, thật ra Lisa không hề tệ như em nghĩ. Tất cả những gì cô ấy làm đều vì em. Căn nhà này, và cả cổ phần của công ty đều đã chuyển hết sang cho em. Lisa đã cố gắng dàn xếp scandal của em một cách ổn thỏa nhất có lợi cho em, nếu không vì bố đến gặp Lisa chị nghĩ cô ấy cũng không bỏ rơi em đâu.

- Chị nói gì? Bố đến gặp Lisa khi nào? – Rosé chạy đến, nắm chặt lấy hai tay Alice, ánh mắt nàng đỏ lên trông rất đáng sợ.

- Có một lần bố đã đến đây, chị không biết bố đã nói gì với Lisa, ông không nói. Chị chỉ nghe Jennie nói sau hôm đó Lisa có đến gặp Jennie, hỏi những câu kì lạ và chuyện xoay quanh tin đồn của em. Chị chỉ biết nhiêu đây thôi Rosé, em buông tay chị ra đi, đau quá.
Rosé chạy vội lên phòng, lấy điện thoại gọi cho Jennie. Nhưng hiện tại cô đang đi quay quảng cáo nên không thể nghe máy. Nàng suy nghĩ một lúc, quyết định gọi cho Jisoo.

- Jisoo, chị có biết hôm Lisa đến gặp Jennie, đã nói những gì không? – Nàng gấp gáp hỏi.

- Chaeyoung, sao tự nhiên em lại muốn biết chuyện này? – Giọng Jisoo trong điện thoại lo lắng.

- Em chỉ muốn biết Lisa đã nói những gì thôi. Jisoo, em xin chị, làm ơn nói cho em biết đi. – Nàng cầu xin, giọng nói nấc nghẹn như sắp khóc.

- Được được, em đừng khóc. Chị sẽ nói cho em nghe.

"..."

- Jisoo, chị có biết hôm đó là ngày mấy không?

- Hình như là 7/5. Hôm đó chị ở nhà với Jendeuk, chị nhớ là vì hôm sau là event của Dior ngày 8/5, sự kiện đó lớn mà chị lại xuất hiện một mình nên chị nhớ.

Rosé đưa tay ôm lên miệng. Hôm đó chính là ngày mà Lisa ngỏ lời muốn nàng cùng cô sang Ý, bỏ lại tất cả. Cũng là ngày nàng lớn tiếng đuổi Lisa ra khỏi phòng, hơn tất cả, đó là ngày kỉ niệm một năm giữa hai người.
Rosé ngồi bệt xuống sàn bật khóc nức nở. Vậy ra người làm tổn thương tình cảm này chính là nàng chứ không phải Lisa, chính nàng đã đẩy Lisa ra khỏi vòng tay mình. Chính nàng đã phá huỷ đi mọi thứ rồi xem Lisa như kẻ phản bội, trong khi cô làm mọi thứ đều vì nàng. Rosé ôm lấy ngực áo, nàng siết chặt nắm tay, khóc lớn. Đã hứa sẽ ở bên cạnh Lisa, không để Lisa cô đơn nữa, rốt cuộc lại khiến cô lần nữa mất đi người cuối cùng bên cạnh mình.

"Rosé....đời này tôi chỉ còn mỗi mình em thôi..." – Lời Lisa cứ văng vẳng bên tai Rosé.

Xung quanh nàng còn rất nhiều người, lúc nàng buồn Alice, Jennie, Jisoo đều luôn ở bên cạnh. Vậy mà khó khăn lắm nàng mới có thể khá hơn. Nhưng Lisa chỉ còn mỗi mình nàng, mà nàng thì lại nhẫn tâm tước đoạt cơ hội cuối cùng của cô. Bóng lưng đơn độc nàng từng hứa sẽ cả đời chở che, không để nó lẻ loi nữa, giờ thì Lisa phải đau khổ thế nào khi quay về cái cảm giác ấy. Càng nghĩ, Rosé càng khóc to. Khóc đến mức không thể nào dừng lại được.
- Em sai rồi Lisa. Em sai rồi. Là lỗi của em. Chị trở về đi.

Nàng vẫn cứ ngồi đó, gào khóc cho đến khi kiệt sức ngất đi, bao nhiêu đau khổ trong lòng ngày hôm nay đã không còn có thể chống đỡ. Alice đứng bên ngoài chứng kiến, hoảng sợ chạy vào vực nàng dậy. Nhìn mặt nàng tái xanh cô sợ hãi khóc lớn, nhưng sức cô không thể bế nàng ra xe, Alice cuống cuồng chạy ra ngoài cổng hy vọng tìm được người có thể giúp mình.

Trong cơn mơ màng, nàng cơ hồ nhìn thấy Mario. Dù sức đã cạn nhưng nàng vẫn cố nắm chặt lấy ảo ảnh không buông. Dù cho là thật hay không, chỉ cần có sự xuất hiện của Mario, nàng tin Lisa cũng sẽ ở cạnh bên.

***

Rosé từ từ tỉnh giấc, nàng nằm trên giường nhìn sang Alice, nàng không nhớ rõ lúc nãy vì sao lại ngất đi. Nhưng nàng vẫn còn nhớ mình đã thấy gương mặt của Mario ôm nàng đem lên giường. Rosé khó nhọc ngồi dậy, nàng cố không đánh thức Alice, bước từng bước xuống lầu. Cơ thể nàng xiêu vẹo mơ hồ tiến ra khỏi cổng, Rosé lê đôi chân trần thất thểu đi trong màn đêm. Nàng không cần biết thật hay mơ, chỉ cần còn một cơ hội, nàng quyết phải thử một lần.
Rosé cứ thế đi về phía trước, đầu óc trĩu nặng, hơi thở khó nhọc. Rồi nàng đổ gục xuống bên đường, không thể đứng lên nổi. Chính trong lúc này, tiếng bước chân tiến gần về phía nàng, bàn tay đưa ra đỡ lấy cơ thể mỏng manh yếu ớt. Không đợi thêm, nàng nắm chặt lấy người đó không buông, quay mặt lại. Quả nhiên là Mario, quả nhiên nàng không nhìn nhầm. Rosé mừng rỡ giữ chặt tay anh không để anh đi.

- Mario, em biết anh ở đây mà. Có phải Lisa vẫn còn ở đây không? Anh dẫn em đi gặp chị ấy có được không? – Nàng khóc lóc van xin, tay vẫn không buông Mario.

- Rosé...em còn yếu, vào nhà hẳn nói được không?

- Không. Mario, coi như em cầu xin anh. Dẫn em đến gặp Lisa được không?

- Rosé. Anh thực sự không biết Lisa đang ở đâu. Cô ấy tắt máy rồi.

- Vậy tại sao anh lại ở đây?
- Lisa lệnh cho bọn anh ở đây chăm sóc em. Cô ấy thật sự đã rời khỏi Hàn Quốc rồi Rosé.

- Đừng gạt em. Lisa chưa bao giờ để hai anh lại mà bỏ đi như vậy.

- Là thật đó Rosé, vì em chuyện gì Lisa cũng dám làm. Lúc nào cô ấy cũng nghĩ cho em, kể cả khi bản thân rơi vào nỗi đau mất đi người thân, tuyệt vọng nhất cũng nhất quyết nghĩ cho em.

- Anh nói vậy là sao Mario? Mất đi người thân nào? – Mario nghe xong, thở dài một hơi. Anh đưa tay thốc nàng lên, đem về nhà, vừa đi anh vừa nói.

***

*Italy*

Lisa không đợi Elio thắng xe, cô tung cửa nhảy xuống rút súng xử ngay hai tên trước mặt. Trước mắt Lisa, ông cô đang bị trói hai tay treo lơ lửng trên không trung, người đẫm máu. Ông là người đã dạy cả ba người bọn họ kiệt xuất được như ngày hôm nay, từng là quân chủ của Montague, là ai đã khiến ông thành ra như vậy? Lisa không nghĩ nhiều, cô xuống tay tàn độc kết liễu những ai dám cản đường mình với sự yểm trợ phía sau của anh em Russo. Họ từng chinh chiến với biết bao kẻ đáng gờm, chỉ mấy chục tên lính lác không bao giờ làm khó được Lisa. Đến khi bọn chúng đã thành những cái xác, Lisa tiến lại gần muốn tháo dây cho ông thì sợi dây đột ngột đứt, Papa rơi xuống ngay trước mắt Lisa. Cô gào lên trong vô vọng.
Lisa vội chạy đến ôm lấy ông mình, nắm chặt vai áo ông khóc lớn:

- Tại sao lại thế này? Nói cho cháu biết rốt cuộc là kẻ nào?

- Lisa. Con là đứa cháu mà ta yêu thương nhất...cả một đời con không có lấy một người thân thật sự, xin lỗi vì đã luôn hà khắc tàn nhẫn với con. Ta chỉ muốn con biết ta yêu con hơn cả sinh mạng của mình, phải bỏ lại con lẻ loi sinh tồn trên đảo là bổn phận của người đứng đầu Montague, hãy hiểu cho ta. Lisa, kiếp này Montague nợ con, mong con hãy ra sức bảo vệ nó. – Papa cố gắng nắm lấy áo Lisa, dùng những lời cuối cùng từ tận đáy lòng truyền lại cho cô.

- Đừng ngủ, con sẽ đưa ông đi. Ông phải cố lên, con đến là để cứu ông, con không cho phép ông đi như vậy, hai người là đủ lắm rồi.

- Lisa. Con phải kế vị Montague, không để nó chiếm lấy. Nghe kỹ lời ta nói...điểm yếu của hắn...nằm ở gáy.
Ông khó nhọc buông những lời cuối cùng rồi từ từ nhắm mắt. Trong ba ngày, cô phải di chuyển từ Thái sang Ý chỉ để chứng kiến từng người từng người bên cạnh mình ra đi mãi mãi. Họ lại là những người mà suốt nhiều năm qua cô không có ý định tìm gặp, đối mặt nhau thì phải chia ly. Lisa đau đớn ôm lấy thi thể ông mình hét lớn. Elio và Mario cũng đang quỳ bên cạnh gục đầu khóc, người vừa ra đi vừa là người ông, người thầy, người cha của họ trong suốt những năm tháng gian khổ. Càng trưởng thành họ càng nhận ra, đòn roi mà ông giáng xuống, khổ cực mà ông áp đặt chính là cách tốt nhất đào tạo họ thành những kẻ bất bại. Vẫn chưa nói được lời cảm ơn, vẫn chưa có cơ hội gặp lại ông, chỉ đành ngậm ngùi nhìn ông ra đi.

***

- Em còn nhớ hôm sinh nhật em Lisa đột ngột bỏ đi không? Cô ấy đã phải chứng kiến cái chết của bố mẹ nuôi và ông ngoại mình liên tiếp trong vài ngày. Nhưng bản thân Lisa chỉ cho phép mình buồn đau đúng một ngày, là đêm em gặp lại cô ấy. Ngày hôm sau vì nghĩ cho em, Lisa đã cố nén đau thương để đền bù lại cho em bữa tiệc sinh nhật đã bỏ lỡ. Rosé, Lisa thật sự chỉ nghĩ cho một mình em, dù cho bản thân cô ấy đang đau khổ tột cùng vẫn mong đổi lấy nụ cười cho em, vậy nên việc bọn anh nhận lệnh ở lại đây là chuyện bình thường. Anh thật sự không biết Lisa hiện đang ở đâu. – Mario thuật lại toàn bộ sự việc đau lòng ngày hôm đó rõ ràng, chi tiết cho Rosé trên đoạn đường trở về nhà, cho đến khi đặt lại nàng nằm trên giường, anh mới thú nhận đến cả anh cũng không rõ Lisa đang ở đâu.
Rosé im lặng, cảm nhận nỗi đau thấu vào tim. Tại sao đơn giản một điều mà nàng không chịu hiểu, cứ nhất định phải tổn thương người mình yêu rồi chấp mê bất ngộ đổ hết tội lỗi lên đầu người ấy. Đau đớn không thể nói ra, cũng không thể gào khóc, chỉ biết đè nén giấu chặt trong lòng. Con người đó cuối cùng phải gánh lấy bao nhiêu nỗi đau nữa mới có thể đổi được sự bình yên. Nàng buông lỏng tất cả, mặc cho Mario tự ý bế nàng về lại nhà, đặt nàng lại lên giường đến lúc rời đi Rosé vẫn không nói một lời.

Nàng ngồi đó, mắt hướng ra cửa sổ, ánh trăng bạc trên cao làm cách nào để lấy xuống? Một người đã rời đi, làm cách nào để quay về? Lisa, em sẽ làm mọi cách tìm lại được chị. Sẽ không để chị lẻ loi một mình trên cõi đời này nữa.

***
*Paris, Pháp*

Buổi tổng duyệt trước đêm concert In Your Area World Tour.

Rosé gọi Brandon, nhạc công hỗ trợ nàng trong ca khúc solo ra một góc, nắm lấy tay anh khẩn cầu.

- Brandon, anh có thể làm giúp em một chuyện không?

- Ồ Rosé, bất cứ chuyện gì nhé.

- Kể cả chuyện đó có thể khiến anh bị khiển trách và trừ lương?

- Cool, ngầu đấy. Được rồi nghe này, anh đếch sợ mấy chuyện đó. Miễn là em lên tiếng nhờ, anh sẽ làm.

- Cám ơn anh, em muốn thay đổi ca khúc trình diễn.

- Là ca khúc nào?

...

Rosé ngồi trên chiếc đàn piano, với chiếc váy kiêu sa lộng lẫy. Nàng đưa mắt nhìn Brandon, hít một hơi thật sâu và khẽ gật đầu ra hiệu với anh. Theo đúng như kịch bản khi đàn được nâng lên, âm nhạc sẽ bắt đầu cất lên. Nhưng Brandon không đàn, anh ngồi im ngước nhìn Rosé mỉm cười. Nàng đảo mắt một vòng giữa biển người mênh mông, màu đen pha lẫn ánh sáng lấp lánh từ những cây lightstick hoà vào nhau.
"Lisa, rốt cuộc chị đang ở đâu trong biển người mênh mông này?"

Rosé mỉm cười, nàng buông nhẹ một câu trước khi vào bài hát.

- Em biết chị đang có mặt ở đây. Ngày hôm nay tất cả bài hát này chỉ dành riêng cho chị. Đó là tất cả những gì em muốn nói. Hãy quay về với em, làm ơn.

Nàng quay sang nhìn Brandon, tiếng nhạc du dương từ từ cất lên, và đoá hồng mạnh mẽ cất tiếng hát, vứt bỏ hết mọi ánh mắt của người đời, can đảm một lần cho tình yêu của mình, quyết không để nó nằm trong bóng tối nữa. Đây là cơ hội duy nhất để nàng có thể níu kéo Lisa quay trở về.

- Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao Rosé thay đổi kịch bản? Kỹ thuật đâu, tắt mic đi. – Đạo diễn tức giận, quát tháo trong hậu trường vì Rosé tự ý thay đổi kịch bản bài hát.

- Anh để yên cho con bé hát. Có gì tụi tôi chịu trách nhiệm với công ty. – Jennie và Jisoo từ từ tiến đến gần, khoanh tay trước ngực, thái độ lạnh lùng và dứt khoát.
...

* "Are you going to Scarborough Fair?

Có phải Người đang đi đến Scarborough Fair?

Parsley, sage, rosemary and thyme

Thoảng mùi ngò tây, ngải đắng, hương thảo và xạ hương.

Remember me to one who lives there

Nhắc tôi nhớ về một người đã từng ở đó

He once was a true love of mine

Người ấy đã từng là tình yêu rất chân thành của tôi.

...

** "Có lẽ em là một người tồi tệ

Chẳng làm được điều gì cho Người

Nhưng đêm nay, ca khúc này

Em chỉ dành riêng cho Người mà thôi

Và đêm nay ẩn sâu trong đôi mắt và nụ cười ấy

Là những tổn thương mà Người đã che chở cho em

Người và em ở bên cạnh nhau

Điều đó thật sự tuyệt vời làm sao
Đừng bao giờ nói lời chia ly

Mặc kệ ai nói gì em cũng sẽ luôn bảo vệ Người

Người và em ở bên cạnh nhau

Đừng bao giờ buông tay em nhé

Và cũng đừng bao giờ nói lời tạm biệt

Vì Người chính là cả thế giới của em..."

Nước mắt nàng lăn dài trên má, cố gắng hát trọn bài hát một cách hoàn hảo nhất. Rosé trước nay là một người đa cảm, thường thì nàng sẽ không dễ dàng nói ra tâm sự của mình chốn đông người, chỉ có thể mượn lời bài hát để bộc lộ cảm xúc bên trong. Vậy nên hôm nay khi thể hiện hai ca khúc đã bị hoán đổi, nàng dồn hết tâm tư vào từng câu chữ, chỉ mong ai đó nếu nghe được hãy hiểu rằng nàng đã chấp nhận mặc kệ những lời đàm tiếu, chỉ cần ai đó quay về bên nàng, nàng sẽ bảo vệ tình yêu của mình đến cùng.
...

Từng lời, từng chữ trong bài hát vang khắp sân vận động, rót thẳng vào tai người cần nghe. Lisa ngồi đó, mắt nhìn lên màn hình quan sát ánh mắt và gương mặt nàng rơi từng giọt lệ, hiểu được những gì Rosé muốn nói. Cô ngồi trầm mặc lẫn vào đám đông, dùng nón và áo cổ lọ che đi nửa gương mặt mình, lặng lẽ từ xa ngắm nhìn người cô yêu. Lisa nhớ da diết gương mặt nàng mỗi khi cười, mỗi khi khóc, nhớ giọng nói và mái tóc suôn dài, thơm ngát. Nhớ bàn tay nhỏ nhắn của nàng mỗi khi ôm lấy cô, nhớ mùi hương thân thương trên cơ thể. Chưa buổi diễn nào của nàng mà cô bỏ lỡ, nhưng cũng chỉ có thể ngồi từ rất xa nhìn về màn hình. Đêm nay nghe được những lời nàng nói, cố ý thay đổi kịch bản, hát riêng cho cô nghe, Lisa bất giác rơi nước mắt.

"Thế là đủ rồi Rosé! Cám ơn em."
-----

- Giải thích về ý nghĩa bài hát "Scarborough Fair", tôi đã lược dịch và chỉnh sửa để có thể dễ hiểu hơn.

Nguồn: Thành Nguyễn

**: Bài thứ hai chính là You & I được Rosé thể hiện trong concert.

             ——-

[...]

Truyện dành cho rds đã chờ đợi thời gian dài. Xin đừng share link và tên truyện ở những nơi khác ngoài truyenwki.com, bạn nhé!