Xuyên thành cha của nam phụ

Thế giới I - Chương 2. Tôi không thể cứng được

Editor: Áng Mây

Nghe giọng nói bên ngoài, Cố Hi biết bên tranh cãi chính là người nhà chồng của góa bụa Lâm. Mà giọng nữ cầu xin là chị gái cùng cha khác mẹ của anh, Lý Hỉ Mai.

Cố Hi cười lạnh, giờ anh đã ở đây, góa bụa Lâm còn muốn ăn vạ, muốn anh nuôi dưỡng bằng chứng gian da^ʍ của góa bụa Lâm và em chồng chị ta, không có cửa đâu. Chống cái trán sưng húp, Cố Hi bước xuống giường. Thân hình Lý Đạt Ngưu cao lớn, Trương Nhị Thúy xinh đẹp, nguyên chủ dung hợp thế mạnh của hai người họ, bất kể là hình thể hay diện mạo, đều thực sự rất tốt.

Mặt anh không cảm xúc mở cửa.

Những người đang ồn ào bên ngoài bị quấy rầy bởi tiếng mở cửa đột ngột im lặng. Lý Hỉ Mai là người hoàn hồn trước tiên:

"Em trai, em tỉnh rồi? Em không sao chứ? Bác sĩ.. Bác sĩ mau tới, em tôi tỉnh rồi."

"Lý Ái Quốc, rốt cục mày cũng chịu tỉnh, không phải giả chết sao? Mày nói xem, mày đối với chị dâu tao chịu trách nhiệm như thế nào?"

"Tôi... Tôi không muốn sống nữa, tôi thực sự không muốn sống nữa..."

Góa bụa Lâm yếu ớt kêu lên.

"Lý Ái Quốc, mày nghĩ rằng thôn Lâm gia chúng tao không có ai phải không? Dám giở trò cưỡиɠ ɧϊếp với góa bụa."

"Đúng vậy, loại người này thời cổ đại là phải đi báo quan."

"Báo cảnh sát, báo cảnh sát cậu ta phạm tội cưỡиɠ ɧϊếp."

"Không được, các anh đừng bắt em trai tôi."

Lý Hỉ Mai khóc lóc van xin:

"Cùng lắm... Cùng lắm thì em trai tôi... cưới..."

"Chị."

Cố Hi ngắt lời chị ấy:

Em bị họ đánh trọng thương phải nhập viện, chị gọi cảnh sát chưa?"

"Chuyện này.."

Lý Hỉ Mai sửng sốt, trong đầu chưa kịp hiểu:

"Ái Quốc, chuyện này sao có thể gọi cảnh sát đến, em.." Em phạm tội cưỡиɠ ɧϊếp.

"Chị, đi báo cảnh sát."

Vẻ mặt của Cố Hi rất bình tĩnh, trên khuôn mặt tuấn tú kia có mấy dấu xanh đen.

"Nhưng.."

"Đi."

Giọng Cố Hi mạnh hơn.

"Không được, em trai, em phạm tội cưỡиɠ ɧϊếp, lỡ như.."

Cố Hi nheo mắt:

"Em không cưỡиɠ ɧϊếp chị ta. Một góa bụa hèn mọn, em còn chướng mắt. Chị đi báo cảnh sát. Nếu em thực sự làm chuyện đó, em sẵn sàng nhận hình phạt."

"Lý Ái Quốc, mày có ý gì?"

"Lý Ái Quốc, mày bắt nạt người khác."

"Lý Ái Quốc, tao muốn liều mạng với mày."

Đám người của góa bụa Lâm muốn xông lên đánh người.

"Im miệng, mấy người là ai, ồn ào nhốn nháo. Đây là bệnh viện, cút ra ngoài cho tôi."

Bác sĩ mặc áo choàng trắng đi tới, liếc nhìn Lý Ái Quốc:

"Tỉnh lại thì có thể xuất viện. Đừng làm ồn ở bệnh viện. Nếu không, tất cả mọi người đều đi đồn cảnh sát..."

"Thực xin lỗi, bác sĩ, khiến cho các ngài thêm phiền."

Cố Hi lễ phép nói, nhìn Lý Hỉ Mai bên cạnh không rời nửa bước:

"Chị, chị đi làm thủ tục xuất viện cho em trước. Còn các anh... Muốn vu oan tôi, không có cửa đâu, chúng ta đi đồn cảnh sát."

"Hừ, Lý Ái Quốc, mày thật giỏi, đi thì đi, tao mà sợ mày."

"Đúng vậy, chúng tao đều tận mắt chứng kiến. Mày còn không mau thừa nhận tự mày giở trò đồϊ ҍạϊ ."

"Vậy thì cùng nhau đến đồn cảnh sát."

Cố Hi không nói nhảm:

"Chị, chị làm xong thủ tục xuất viện rồi đến đồn cảnh sát chờ em."

Sau đó, Cố Hi sải bước rời đi.

Nhìn Cố Hi rời đi, góa bụa Lâm ngăn chú Lâm lại:

"Thật sự đến đồn cảnh sát?"

"Đi, sợ cái gì."

"Nhưng.."

"Không có nhưng, chúng ta đều đã nhìn thấy, cho nên cậu ta không thể không phủ nhận. Chúng ta đều là nhân chứng."
Đồn cảnh sát.

"Đồng chí cảnh sát, chúng tôi muốn kiện Lý Ái Quốc cưỡиɠ ɧϊếp chị dâu tôi."

"Đúng vậy, chúng tôi đều đã thấy, đồng chí cảnh sát, đồ súc sinh Lý Ái Quốc không phải người."

"Đồng chí cảnh sát, tôi oan quá, tôi không muốn sống nữa."

"Đồng chí cảnh sát, mong ngài làm chủ cho chúng tôi."

"Câm miệng."

Viên cảnh sát nghe đến đau đầu:

"Xảy ra chuyện gì, một người nói. Ai là người bị hai, người bị hại nói."

Góa bụa Lâm bước ra từ đám đông, vẻ ngoài yếu ớt:

"Đồng chí cảnh sát, tôi... Tôi là người bị hại."

"Được rồi, chị nói, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"

Viên cảnh sát hỏi.

"Chuyện là như thế này, Lý Ái Quốc... Lý Ái Quốc là một đứa du côn. Cậu ta ỷ cậu ta có một người anh trai là quân nhân, điều kiện gia đình tốt, nên luôn đùa giỡn tôi. Dù tôi là góa bụa nhưng tôi luôn giữ khoảng cách với cậu ta. Tôi biết, trước cửa góa bụa thì nhiều thị phi, cậu ta không biết xấu hổ nhưng tôi còn muốn mặt."
Góa bụa Lâm vừa khóc vừa tiếp tục nói:

"Cho đến đêm hôm trước, Lý Ái Quốc bất ngờ đột nhập vào nhà tôi, cậu ta đã cưỡиɠ ɧϊếp tôi... không phải tôi."

"Đúng vậy, hôm nay phát hiện chị dâu không có đi làm, tưởng có chuyện, nên tôi đi xem... phát hiện..."

Chú Lâm đỏ mặt:

"Tôi thấy cửa phòng không khóa, Lý Ái Quốc và chị dâu tôi đang nằm trên giường, còn chị dâu tôi... chị dâu bị cậu ta trói bằng dây thừng."

"Đúng vậy, chúng tôi cũng đã nhìn thấy."

Người thôn Lâm gia nói:

"Hôm nay tôi cùng Lâm Nhị Đảng đi tìm góa bụa Lâm. Thật sự là... Tôi còn cảm thấy xấu hổ khi nói ra."

Viên cảnh sát nhíu mày:

"Lý Ái Quốc đâu? Người tới chưa?"

"Đây."

Cố Hi bước tới chỗ cảnh sát, trên mặt vẫn còn thương tích, ngoài mấy dấu xanh đen còn có màu đỏ của nước thuốc, nhìn có chút đáng sợ.
"Cậu giải thích thế nào về lý do bọn họ vừa nói?"

Viên cảnh sát hỏi.

Cố Hi nói:

"Đồng chí cảnh sát, tôi muốn kiện bọn họ, kiện góa bụa Lâm cưỡиɠ ɧϊếp tôi, kiện bọn họ đánh chúng tôi và yêu cầu bọn họ bồi thường cho tôi."

Ha ha... Viên cảnh sát nghe xong không nhịn được cười:

"Cậu có bị ngớ ngẩn không vậy? Một người phụ nữ cưỡиɠ ɧϊếp cậu?"

"Tôi thấy không phải là ngớ ngẩn, mà là não úng nước."

Viên cảnh sát bên cạnh nói.

"Đồng chí cảnh sát, tôi có bằng chứng, tôi có thể lấy ra bằng chứng."

Cố Hi nói.

"Ồ? Bằng chứng đâu?"

Viên cảnh sát hỏi.

Cố Hi nhìn đám người xung quanh, im lặng một lúc rồi nói:

"Có thể lấy riêng được không? Có quá nhiều người, tôi.. Tôi không thích hợp."

"Ồ, lấy bằng chứng thôi mà cũng làm ra vẻ."

Viên cảnh sát đảo mắt.

"Đồng chí cảnh sát, chủ tịch từng nói rằng chúng ta không thể đổ oan cho bất kỳ người dân nào. Đồng chí cảnh sát là đồng chí tốt của nhân dân, là đồng chí công bằng và vô tư nhất. Cho nên, tôi có bằng chứng, đồng chí cảnh sát cũng nên cho một cơ hội, phải không?"
Cố Hi nói.

"Đây thực sự là lời chủ tịch nói sao?"

Viên cảnh sát nghi ngờ, anh ta cũng đã đọc phần trích dẫn của chủ tịch, tại sao lại không thấy câu này?

"Là sự thật, lời nói có lý như vậy, ngoại trừ chủ tịch thì có thể là ai?"

Cố Hi nghiêm túc nói.

"Tao thấy mày đang nói nhảm nhí."

"Lý Ái Quốc, mày chém, mày tiếp tục chém, hôm nay mày giở trò đồϊ ҍạϊ với chị dâu của tao, mày phải cho tao một lời giải thích."

"Câm miệng."

Viên cảnh sát đứng dậy:

"Được rồi, tôi sẽ cho cậu một cơ hội, đến phòng thẩm vấn riêng."

Sau đó, viên cảnh sát đưa Cố Hi vào phòng thẩm vấn.

"Nói đi, cậu có bằng chứng gì?"

Viên cảnh sát hỏi.

"Tôi có hai bằng chứng."

Cố Hi nói:

"Cái thứ nhất: Bố mẹ tôi vừa mất. Ngày hôm kia hôm trước, tâm tình của tôi không tốt nên đi uống rượu. Kết quả là khi đi bộ từ huyện về nhà, tôi ngã trên đường, sau đó, trong lúc mơ màng, có người đỡ tôi, tôi còn tưởng là mẹ. Lúc ngủ còn mơ hồ nghe được nam nữ nói chuyện, cái gì mang thai, đổ lỗi linh tinh. Bây giờ tôi nghĩ lại, tám phần mười là góa bụa Lâm đang mang thai, muốn tôi đổ vỏ. Chuyện này thì đơn giản, đưa góa bụa Lâm đi kiểm tra, chị ta nói buổi tối hôm trước là lần đầu tiên của tôi với chị ta, nếu chị ta mang thai, vậy thì đứa trẻ đó chắc chắn không phải của tôi.."
"Vậy nếu chị ta không mang thai, anh nghe nhầm thì sao?"

Viên cảnh sát hỏi.

"Vậy thì tôi.. Tôi vẫn còn một bằng chứng thứ hai."

Vừa nói, Cố Hi vừa cúi đầu xuống, giống như không có sức sống.

"Bằng chứng thứ hai là gì?"

Viên cảnh sát hỏi.

"Tôi.. tôi.."

Giọng Cố Hi ngày càng nhẹ hơn:

"Tôi có một người anh năm nay 26 tuổi, đã là trung đội phó.."

Viên cảnh sát nghe vậy không khỏi tức giận:

"Hừ, Lý Ái Quốc, cậu muốn dùng anh trai của cậu uy hϊếp tôi, cậu là.."

"Không, không.. Không phải."

Cố Hi vội vàng nói:

"Tôi chỉ muốn nói rằng anh trai tôi đã đưa con của anh ấy cho tôi."

"Ý cậu là gì?"

Viên cảnh sát nghe xong có hơi không rõ.

"Anh trai tôi là trung đội phó, chắc chắn anh ta có thể nuôi nổi con trai của anh ta. Đâu có lý do gì để đưa con của anh ta cho tôi? Bởi vì.. bởi vì tôi không thể có con."
Cố Hi lại cúi đầu:

"Khi còn nhỏ, tôi rất nghịch ngợm, có lần chơi dữ quá, té ngã, tổn.. tổn thương đến mệnh căn, thấy phụ nữ cũng.. cũng không thể cứng nổi."

Trong phòng thẩm vấn im lặng.

Một lúc lâu sau, viên cảnh sát vỗ vai Cố Hi:

"Anh em, cậu đừng buồn."

Câu chuyện này.. thật quanh co.

"Tôi không buồn, tôi.. tôi có thể cầu xin anh đừng nói với người khác về chuyện này được không? Tôi.. tôi vẫn muốn mặt mũi."

Cố Hi nói.

Là một người đàn ông, viên cảnh sát thông cảm cho Cố Hi, tất nhiên, anh ta biết chuyện này liên quan đến mặt mũi đàn ông, vì vậy anh ta sẵn sàng đồng ý:

"Được rồi, đừng lo lắng, cậu muốn làm gì với những người đó?"

"Bọn họ.. Tôi không quan tâm, bọn họ phải bồi thường thiệt hại cho tôi."

Cố Hi nói.

"Được rồi, tôi đi nói chuyện với họ."

Viên cảnh sát suy nghĩ một hồi rồi an ủi:
"Tôi biết một vị thầy thuốc Trung y giỏi, hôm nào cậu đến gặp tôi, tôi sẽ giới thiệu cho cậu khám bệnh."

Đương nhiên, viên cảnh sát cũng không nghi ngờ lời nói của Cố Hi. Con người những năm này còn đơn giản, càng không nói đến chuyện này liên quan đến lòng tự trọng của nam nhân.

"Thật không? Vậy thì cảm ơn."

Đôi mắt Cố Hi tràn đầy hy vọng.

Sau khi viên cảnh sát và Cố Hi ra ngoài, bảo Cố Hi ngồi sang một bên rồi gọi góa bụa Lâm vào. Một lúc sau, viên cảnh sát bước ra và gọi chú Lâm vào.

Một lúc sau nữa, cảnh sát, góa bụa Lâm và chú Lâm đều đi ra, bọn họ nhìn thấy Cố Hi vẫn đang ngồi bên ngoài, sắc mặt của góa bụa Lâm và chú Lâm đều rất cứng nhắc. Chú Lâm bước đến trước mặt Cố Hi:

"Chúng tôi đã đổ lỗi chuyện này cho cậu. Chúng tôi rất xin lỗi. Chúng tôi sẽ bồi thường tiền thuốc men cho cậu."
"Còn có bồi thường."

Phía sau, viên cảnh sát bổ sung thêm một câu. Ai bảo góa bụa Lâm và chú Lâm lại vô đạo đức như vậy. Hai người có gian tình, còn có con, thế mà muốn người khác đổ vỏ, nuôi dưỡng con của bọn họ.

Chưa từng thấy người vô liêm sỉ như vậy.

"Đúng vậy, đúng vậy, có bồi thường, tiền thuốc men cộng với bồi thường. Đồng chí cảnh sát nói bồi thường cho cậu một trăm tệ."

Chú Lâm:

"Cậu xem?"

"Được rồi, khi nào đưa tiền cho tôi?"

Cố Hi hỏi.

"Điều kiện nhà chúng tôi không tốt, tiền.."

Chú Lâm nói, có thể trì hoãn mấy ngày được không?

—————

Mấy hôm nay đã số rồi mà thầy cô còn bắt kt nữa. Kh có thời gian đăng chương mới cho mọi người. Mây rất xin lỗi.

Chúc mn có một buổi tối vv nha :))