[Đam Mỹ/Xuyên sách] SAU KHI XUYÊN SÁCH BỊ SƯ ĐỆ CỐ CHẤP CHIẾM THÀNH CỦA RIÊNG

Chương 5: Hắn không phải là người đệ có thể nghĩ đến.

Bạch Thiếu Hoa đồng ý với Trần Thanh Xuyên rằng mỗi ngày cậu đều phải uống thuốc sau bữa cơm, cuối cùng cậu chỉ có thể hối hận không kịp.

Những ngày gần đây cơ thể cậu nếm hương vị khô nóng từ tình cổ*, nó phát tác ngày một tệ hơn, nó trêu chọc cậu mỗi đêm đều tỉnh dậy mà mồ hôi đầm đìa làm cậu phải gọi thẳng tên của Trần Thanh Xuyên.

Nhưng kẻ cầm đầu nào đó lại ra vẻ không biết gì cả, mặt mũi thanh liêm, vẻ mặt vô tội giống như một sư đệ tốt.

Ngày hôm đó, Trần Thanh Xuyên gọi Bạch Thiếu Hoa đến đại sảnh gặp cậu.

"Thanh Xuyên vốn không muốn gọi sư huynh đi tới đi lui nhưng tiếc rằng Tiểu Lê quá sợ người lạ nên ta đành phải để sư huynh tới dẫn hắn đi."

Bạch Thiếu Hoa nghi ngờ mà nhìn hắn.

Chỉ thấy từ sau thành ghế của Trần Thanh Xuyên lòi ra một cậu bé, âm cuối cậu bé nói bằng âm cao: "Đến đây, ca ca kêu Tiểu Lê ạ."

Thiếu niên nho nhỏ mới mười ba mười bốn tuổi, khuôn mặt trắng nõn thanh tú, khóe mắt hơi đỏ, mười ngón tay tinh tế vịn lấy thành ghế không chịu thả, cậu bé nhanh chóng khóc rống: "Ca... Ca ca..."

Trần Thanh Xuyên dùng ngón trỏ nhẹ nhàng chặn lại trước môi cậu nhóc: "Sai rồi, em phải gọi là Thiếu Hoa ca ca."

Thiếu niên nhỏ tuổi là Trần Lê kia có dáng dấp giống Trần Thanh Xuyên đến bảy tám phần, Bạch Thiếu Hoa thấy cậu bé liền trở nên ngẩn ngơ, thiếu chút nữa là cậu đã nghĩ rằng cậu bé là phiên bản thu nhỏ của Trần Thanh Xuyên.

Trần Thanh Xuyên liếc Bạch Thiếu Hoa liền biết trong lòng cậu đang so sánh hắn với Trần Lê, hắn giấu vẻ mặt của mình, nhàn nhạt giải thích nói: "Tiểu hài này là đệ đệ của ta, người yếu nhiều bệnh từ nhỏ nên đệ ấy luôn được nuôi dưỡng bên trong danh môn. Thầy bói nói tìm người có chu sa giữa lông mày cho đệ ấy tiếp đãi mấy ngày thì có thể tránh nạn."

Trần Lê lặng lẽ nghiêng đầu nhếch miệng, đến nơi đây tranh kẻ thù thì cũng không phải là tránh nạn sao?

Bạch Thiếu Hoa sau khi nghe Trần Thanh Xuyên nói xong liền nhíu nhíu mày.

Cậu cảm thấy tiểu sư đệ này tám phần là bị thần côn* lừa.

Thầy bói đều bị sao vậy, huyền học nào dám nói như vậy? Thầy bói đường đường chính chính trên giang hồ tính trăng cuối tháng còn chuẩn, còn những người khác từ đầu đến đuôi đều là bọn giang hồ bịp bợm.

Bạch Thiếu Hoa lắc đầu thở dài, tiểu sư đệ dễ bị lừa gạt quá, như này... Về sau phải làm sao đây?

Chỉ là cậu không đành lòng để tiểu sư đệ mất mặt nên cậu vẫn gật đầu: "Đệ có thể để cậu nhóc ở tạm chỗ ta mấy ngày."

Trần Thanh Xuyên yên lặng nhìn Bạch Thiếu Hoa một hồi: "Nếu Tiểu Lê bướng bỉnh thì sư huynh hãy nói cho ta biết."

Tiểu sư đệ săn sóc tỉ mỉ, thật sự là hiểu chuyện đến quá phận mà.

Bạch Thiếu Hoa vui mừng nói: "Sư đệ yên tâm, ta nhất định sẽ chiếu cố Tiểu Lê thật tốt."

Trần Thanh xuyên rủ mắt, nhàn nhạt nói: "Ừm".

Bạch Thiếu Hoa vươn tay với Trần Lê: "Đi thôi? Ta dẫn đệ đi tham quan phòng ta."

Trần Lê ngẩng đầu cười dịu dàng với Bạch Thiếu Hoa, cậu nhóc đang muốn đặt tay lên lòng bàn tay Bạch Thiếu Hoa thì bị Trần Thanh Xuyên lành lạnh liếc tới, cánh tay của Trần Lê đang vươn ra chợt dừng rồi rụt lại.

Bạch Thiếu Hoa không chú ý tới động tác nhỏ của Trần Thanh Xuyên, chỉ nghĩ Trần Lê sợ người lạ nên xóa suy nghĩ muốn dắt cậu nhóc, ấm áp nói: "Ta dẫn đường ở phía trước, đệ phải đuổi theo ta."

Trần Lê gật gật đầu.

Bạch Thiếu Hoa xoay người đi khỏi, Trần Lê cất bước muốn đuổi theo nhưng lại bị Trần Thanh Xuyên đè bả vai xuống.
Trần Thanh Xuyên vuốt vuốt mái tóc mềm mại của Trần Lê, xoay người đi tới bên tai đệ đệ, dùng âm thanh chỉ có huynh đệ hai người nghe thấy mà nhỏ giọng cảnh cáo: "Người khác là cố nhân sau hai lần nhìn, ca ca không phải là người đệ có thể nghĩ đến. Muốn ta để đệ ở Ma Giáo tránh lệnh truy nã mấy ngày thì tốt nhất đệ nên an phận."

"Huynh ấy mở miệng đều gọi ca ca một tiếng sư đệ, ta thấy huynh ấy không giống như là người của ca ca đâu." Trần Lê cong cong mắt, lúc cười lộ ra răng nanh nho nhỏ: "Ca ca muốn sư huynh rời xa thì ta càng muốn theo đuổi huynh ấy."

Trần Lê giãy giụa khỏi cái gông cùm xiềng xích của Trần Thanh Xuyên, cậu ta nhanh nhẹn chạy tới chỗ Bạch Thiếu Hoa, sau một lúc liền đuổi kịp, bóng lưng nho nhỏ theo sát lưng Bạch Thiếu Hoa như một cái đuôi nhỏ, thò tay nắm tay áo Bạch Thiếu Hoa.
Bạch Thiếu Hoa mang trường bào trắng như tuyết, đai bào lấp ló, vạt áo tung bay, đôi giày gấm màu trắng trời sinh hợp để đạp lên đám mây. Cậu thấy Trần Lê nắm góc áo của mình liền trở tay nắm tay Trần Lê vào trong lòng bàn tay.

Bóng lưng của bọn họ dần dần đi xa, Trần Thanh Xuyên đứng ở nơi đó dõi mắt thì con ngươi tối sầm xuống.

Dáng dấp của Trần Lê rất giống hắn khi còn bé, nhưng trong ngoài Trần Lê không đồng nhất, chỉ biết giả bộ đáng thương liền lấy được sự đồng cảm của sư huynh hắn, lấy được đãi ngộ hắn không có khi còn bé.

Đáy mắt Trần Thanh Xuyên dày đặt một mảnh ảm đạm không tan hết, vẻ mặt hắn lạnh lùng, đầu lông mày cố chấp chợt hiện ra mấy phần sắc bén.

... Sư huynh. Vì sao?

Trần Lê ôm bọc quần áo nho nhỏ của mình theo Bạch Thiếu Hoa bước vào căn phòng.
Trần Lê đánh giá căn phòng của Bạch Thiếu Hoa, cậu bé chỉ thấy thanh nhã tuyệt trần nhưng thiếu chút nhân khí, không hình dáng giống của người bình thường.

Trần Lê hỏi: "Thiếu Hoa ca ca ở chung với ca ca sao?"

Bạch Thiếu Hoa cứng đờ trong chốc lát: "Không phải."

Cậu nhớ lại lúc cậu bất tỉnh ngủ say ba đêm trăng đều là nằm trong phòng Trần Thanh Xuyên, đêm đó tỉnh giấc lại phát sinh chuyện sau đó với Trần Thanh Xuyên, làm cậu hoảng hốt chạy bừa về phòng của mình.

Bạch Thiếu Hoa nhận lấy bọc quần áo nhỏ của Trần Lê, bỏ quần áo vào tủ treo đồ bỏ trống, khi cậu nhìn lại thì thấy trần Lê ngoan ngoãn ngồi trên ghế.

Điều này khiến Bạch Thiếu Hoa không khỏi nhớ tới Trần Thanh Xuyên đã từng là bạn nhỏ biết điều như vậy, chỉ là...

Bạch Thiếu Hoa khẽ thở dài.

Chỉ là thời vận không đủ, hết lần này tới lần khác khi hắn gặp cậu, hắn đều vô duyên vô cớ bị cậu ức hϊếp làm nhục, cuối cùng tính tình mềm mại bị mẻ thành góc cạnh.
Là cậu có lỗi với Trần Thanh Xuyên.

Bạch Thiếu Hoa xoay người đi đến trước bàn, buộc tay áo rót chén trà nóng cho Trần Lê, từ trong hộp điểm tâm lấy ra một ít bánh ngọt nhỏ xốp giòn cho Trần Lê.

"Cảm ơn Thiếu Hoa ca ca." Trần Lê nhếch khóe môi, trên gương mặt lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ.

Bạch Thiếu Hoa cũng vén tay áo rót cho mình chén trà nóng, sương trắng lượn lờ.

Cậu cách hơi nước ướŧ áŧ nhìn Trần Lê, hai tay Trần Lê bưng điểm tâm, ăn từng ngụm nhỏ, cậu nhóc cúi đầu chỉ lộ ra khóe mắt tinh tế hơi ửng đỏ giống cánh đào nhọn.

Khóe mắt kia, đuôi lông mày kia, cái trán rộng thấp kia, không một nơi không trùng khít với dáng vẻ của Trần Thanh Xuyên năm đó.

Bạch Thiếu Hoa ngây ra rồi run lên trong chốc lát, sau khi cậu lấy lại tinh thần thì không khỏi cười chính mình, cậu thật sự coi Trần Lê là Trần Thanh Xuyên, cho nên hiện tại cậu mới nhịn không được mà luôn muốn đối xử tốt với Trần Lê, cho dù phần lòng tốt này tựa như đền bù phần tiếc nuối trong lòng cậu.
Trần Lê ăn xong trà bánh, ghé vào trước cửa sổ nhìn ra ngoài, nói: "Thiếu Hoa ca ca, là ngày xuân."

Là ngày xuân.

Trần Lê như nhìn thấy đồ vật quý báu nào đó, cậu nhóc chỉ vào chỗ tuyết tan bên ngoài, vui vẻ cong cong đôi mắt: "Cỏ xuân xuất hiện rồi."

Cỏ xuân hiện lên.

Gió lướt nhẹ qua nụ hoa là gió xuân.

Vẻ mặt Trần Lê vui sướиɠ, Bạch Thiếu Hoa nhìn cậu cũng không khỏi cười khẽ, quả nhiên vẫn là trẻ con.

Cậu nhớ kỹ vào một năm mùa đông, khi đó Trần Thanh Xuyên còn nhỏ tuổi hơn Trần Lê hiện tại, Tiểu Thanh Xuyên đứng trong đống tuyết, đưa tay đón lấy một nắm tuyết trắng noãn. Hắn rũ mắt, trên lông mi có hạt tuyết nhỏ bé rơi xuống, hắn im lặng cúi đầu liếʍ một ngụm tuyết trong lòng bàn tay.

Thế là Bạch Thiếu Hoa nhìn thấy trong tròng mắt của hắn hiện lên một tia ánh sáng trong chớp mắt, tựa như chấm nhỏ, rất sạch sẽ động lòng người.
*Tình cổ: thuốc kí©ɧ ɖụ©

*Thần côn: như phù thủy

VUI LÒNG KHÔNG REUP NẾU KHÔNG BẠN SẼ BỊ DÍNH CỚT CON MỒN LÈO NHÀ MÌNH